۰ ????: ????? ۰
????: ?????
۰┈┈۰
Tiếng gõ mõ cầm canh vang vọng qua những ngọn nến đung đưa, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra bên cạnh để bảo vệ ngọn đèn đã tắt một nửa, Cố Hạnh Chi xoay người khép lại cửa sổ đang hé mở bên hiên.
Trong phòng sáng lên, trên bàn con, cái lư hương màu xanh mận trước kỷ trà đang toả ra mùi lê thoang thoảng trong căn phòng, khói trắng lượn lờ không ngừng, lướt qua mặt chàng như một dòng nước, như nét bút quanh co khúc khuỷu trên tờ giấy Tuyên Thành.
“Ưm!” Người nào đó chỉ lo nhìn lang quân dưới ánh đèn mờ mịt, ngòi bút đã dừng mà không biết phần kết đã chạy đến đâu.
Hoa Dương sầu não gãi đầu, nếu không phải vì thân phận của Yểu Yểu thì sợ là bây giờ nàng đã ném án thư đi, đốt hết đống giấy bút này.
“Không sao, làm lại.”
Người bên cạnh thì thầm, không hề có ý chê cười, chỉ đơn giản là ra lệnh.
Tên công tử bột này…
Hoa Dương âm thầm nắm chặt cây bút trong tay, chửi thầm nếu không phải chàng ra vẻ “Tiên giáng trần” dưới ánh trăng, đắc ý trước mặt nàng thì nàng cũng không đến mức phải viết chữ cả trăm lần mà chẳng làm vừa lòng chàng.
Nhưng nói đi nói lại thì ban đầu Hoa Dương lừa Cố Hạnh Chi dạy nàng viết chữ không ngờ nó sẽ như thế này.
Nàng yên lặng thở dài, tay trái đỡ cuốn [Gia quy Cố thị] dày bằng ba ngón tay ở trên đầu.
“Thẳng người, hai chân vững vàng.” Người bên cạnh lên tiếng, dùng cây bút lông sói vỗ lưng nàng.
Hoa Dương cắn răng, hít sâu thẳng lưng dậy, đi hai bước lại gần bàn làm việc, cây bút kia lại chắn trước mặt nàng.
“Cách bàn khoảng hai tấc.” Nói xong vỗ nhẹ hai cái lên vai nàng, rồi tiếp tục: “Hai vai ngang nhau.”
Sau đó tay cầm bút gõ vào tầm mắt của nàng, thay đổi tờ giấy mà nàng đã viết sai, dịu dàng nói, “Tiếp tục.”
“…” Hoa Dương rất tức giận. Hoa Dương rất bối rối.
Hoa Dương nhớ rõ lần ám sát cái tên thích học đòi văn vẻ ở Dương Châu thủ phủ kia nàng cũng đưa ra yêu cầu giống vậy. Rõ ràng là đối phương ôm nàng trong lòng, tay cầm tay dạy dỗ, có thể nói là tự thân dạy.
Nhưng tại sao đến lượt tên này thì biến thành thế này?
Nàng không nhớ rõ, nhưng mơ hồ cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì tay chân của nàng sẽ què luôn mất. Thế nên nàng kiếm chiêu khác, nghiêng người một cái, cả người mềm oặt sát lại gần Cố Hạnh Chi.
Sách ở trên đầu bị rơi xuống, Hoa Dương đụng trúng người kia như dự đoán, lại cảm thấy cứng rắn lạ thường.
Tuy là cách hai lớp vải nhưng nàng cũng có thể nhận thấy lồng ngực sau lưng không mềm mại như trong tưởng tượng, cứng không ngờ. Với lực co dãn và sức mạnh, còn thoáng có đường cong nam tính lạnh thấu xương.
Hoa Dương ngơ ngẩn trong chớp mắt. Từ góc của nàng chỉ có thể thấy góc cạnh bên cằm và yết hầu của người nọ. Lúc trước thì không thấy mà bây giờ nhìn gần thì mới kinh ngạc phát hiện ra chàng không phải chỉ có ẻo lả yếu đuối, mà bên trong lớp dịu dàng đó ẩn giấu một sức mạnh cứng rắn.
Có lẽ trời sinh có trực giác của thích khách, Hoa Dương thế mà cảm thấy chính mình chưa từng biết người trước mặt, ít nhất là không thể nhìn thấu được.
Trên người chàng có nhiều chỗ mâu thuẫn, ví dụ như sự bướng bỉnh dưới lớp vỏ bọc bình thản, ví dụ như sau khi từ hôn thì chọn cô độc một mình, còn nữa, phía sau thư thất của chàng có một Phật đường nhỏ không dâng hương, không cúng bái…
Đầu óc quay cuồng liên hồi, người phía sau tỉnh bơ không nhận ra. Chàng chỉ nhanh nhẹn chộp lấy quyển sách bị rơi xuống, một tay khác đỡ nàng một cách chuẩn xác.
“Nếu mệt rồi thì để ngày mai tiếp tục, đừng ép bản thân mình.” Chàng nhẹ nhàng trấn an, làm bộ muốn buông ra nhưng lại bị nàng nhân cơ hội đó kéo tay áo lại.
Tiểu cô nương bất động, khoé mắt phiếm hồng, con ngươi to tròn mù mịt nhìn về phía chàng, một lát sau mới đưa cây bút mình đang cầm cho chàng, vừa đáng thương vừa quật cường viết ra:
Huynh nói dạy ta.
Cố Hạnh Chi ngẩn ra, tay cầm [Gia quy Cố thị] cương cứng giữa không trung.
Hoa Dương thấy chàng bất động nên càng không chịu buông tha, cố ra vẻ vừa đáng thương vừa thất vọng, lông mi ướt át khẽ run rẩy trước mắt chàng.
Trong phòng thoáng chốc yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thật lâu sau Hoa Dương mới nghe tiếng thở dài cực nhẹ của người nọ, như là không thể nề hà mà chịu thua. Ngay sau đó bàn tay khô ráo ấm áp cuối cùng cũng phủ lên tay nàng, một giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu, hơi ẩm nhẹ tràn ngập. Trờ ?m ?r?m h??ề? ?rùm ﹍ Tr?m?r?? ệ?.?? ﹍
Cố Hạnh Chi nắm lấy một tay của nàng, nói nhỏ nhẹ: “Từ cánh tay đến cổ tay, từ cổ tay đến ngón tay, quy cách đủ dùng, âm dương ủng hộ hay phản đối, tâm ý đều đặt dưới ngòi bút cả.”
Khi nói chuyện thì tay kia đã chìm vào sự thong thả nhẹ nhàng, động tác như gió thoảng mây bay.
Hoa Dương thật sự còn sửng sốt. Bởi vì nàng phát hiện, tuy rằng hiện giờ hai người đang thân mật như thế mà nàng không cảm giác được sự mơ mộng kiều diễm nào của người phía sau.
Bàn tay giữ lấy nàng vững vàng chắc chắn, giọng nói thong dong bình tĩnh, tiếng tim đập rất khẽ xuyên qua lớp quần áo, cũng chẳng mảy may đến tiết tấu. Giống như lúc nãy và hiện tại, nàng chưa từng làm chàng cảm thấy nhiễu loạn.
Hoa Dương sắp chết vì tức cười bởi cái dáng vẻ cứng đầu này của chàng.
So với lòng tham vô độ của các mỹ nhân, việc quyến rũ Cố Hạnh Chi nói không chừng cần phải cố gắng nhiều hơn, đúng là lúc trước nàng không nghĩ tới.
Được thôi…
Một khi đã như thế thì nàng không ngại tiến thêm bước nữa. Dù sao những thứ dễ chinh phục thì không thể khơi mào hứng thú của nàng được.
Nghĩ đến đây, Hoa Dương nhón chân, lúc đỉnh đầu cọ qua cằm Cố Hạnh Chi, nàng ngửa đầu lên, khẽ gọi một câu bên tai chàng:
Trường Uyên ca ca…
Giọng nói cực nhỏ nhẹ như là một hơi thở như có như không. Nhưng hơi thở nóng ướt đó mang theo chữ “Uyên” nhẹ dính bên gáy, tựa như cây cọ nhẹ cọ qua.
Bàn tay đang nắm tay nàng dừng lại, khẽ run.
Gió nhẹ trong sương mù, lâng lâng mỏng manh.
Cố Hạnh Chi cảm thấy mình hơi hoảng hốt, ngọn nến trước mắt tối dần xuống, biến thành một quang cảnh mập mờ.
Cả phòng lập lờ trong ánh nến, cổ tay mỹ nhân xuất hiện trước mắt. Đôi tay cuộn lại, ngón tay mỏng như hành cũng cuộn lại, lộ ra móng tay sạch sẽ như vỏ sò.
Phía dưới là một sợi xích sắt lạnh lẽo, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào khiến hai cổ tay càng trở nên trắng như ngọc.
Cố Hạnh Chi ngơ người, chỉ cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó nhẹ đáp trên eo chàng, sau đó kẹp chặt lại, kéo chàng về lại gần một tấc.
Cảm giác này thế mà lại quen thuộc, ý loạn tình mê, lưu luyến kiều diễm…
Đêm tối vốn nặng nề bỗng tươi đẹp lên, hoá thành một hình ảnh sinh động, sinh động đến mức Cố Hạnh Chi cảm thấy cảnh tượng này không phải là tưởng tượng, mà hẳn là…
Ký ức.
Dưới thân là thân thể mềm mại của phụ nữ — chân nàng kẹp chặt eo chàng, chàng gông cùm xiềng xích thân thể của nàng lại, ép nàng trên song sắt lạnh lẽo.
Tiếng sắt va vào nhau, hỗn loạn và không mạch lạc. Hết sóng này đến sóng khác, như khát khao gột rửa tràn ngập trong cơ thể.
Nữ tử khó nhịn tiếng rên rỉ cùng hơi thở nóng ướt phả trên sườn mặt, tim đập bỗng chốc mất kiểm soát.
“Cố Trường Uyên…” Nàng nhíu mày hừ nhẹ, gọi từng tiếng tên chàng.
“Trường Uyên…”
“Ha a…”
Có tiếng cọ xát đinh tai nhức óc, Hoa Dương ngã về phía trước, mặt bàn trước bàn người thoáng chốc bị đẩy ra một đoạn.
Cố Hạnh Chi cả kinh bởi bất ngờ, cúi đầu mới phát hiện sau cú đẩy này chàng nghiêng trên bàn mực, mực nước đổ ra, không những chữ viết bị lem mà còn dính trên người chàng nữa.
Ý thức thu hồi, chàng mới phát hiện người bên cạnh cũng không khỏi sợ hãi, đôi mắt ướt át ngơ ngác nhìn chàng.
“Xin lỗi.” Cố Hạnh Chi mệt mỏi phất tay, xin lỗi nói: “Là mấy gần đây ta mệt quá nên hơi hoảng, làm muội sợ rồi…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt liền rơi xuống bàn tay khác mà tiểu cô nương đang ôm chặt, hình như nàng đang nắm chặt cái gì đó.
“Làm sao vậy?” Cố Hạnh Chi khó hiểu, “Làm bẩn đồ gì quan trọng của muội à?”
Sau một lúc, Hoa Dương mới gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu. Cố Hạnh Chi nghi hoặc nhìn đồ vật trong tay nàng, từ những nét mực mơ hồ đó mới nhận ra:
Đó là túi gấm mà Đàm Chiêu nắm chặt trước khi chết.
Mà lúc nãy Hoa Dương cũng hoàn hồn lại, nắm lấy túi gấm bị mực dính lem không còn nhận ra như lúc đầu, cúi đầu chạy ra cửa.
Thư thất trống trải, ánh nến càng ngày càng tối.
Cố Hạnh Chi đứng một mình trong chốc lát, nhớ lại cảnh vừa nãy hiện lên trong đầu, không khỏi ảo ão đỡ án thư.
Nơi trong mộng chàng đã đi qua vô số lần, đương nhiên biết nơi đó chính là tử lao Hình Bộ. Trong tử lao làm chuyện đó với nữ phạm nhân…
Cố Hạnh Chi nắm tay đấm vào trán. Chưa kể đến việc nó có thật hay không, ngay cả khi nghĩ lại, chàng cũng cảm thấy không thể tin được.
Hoang đường.
Thật sự là quá hoang đường.
*
Hôm sau, Tần Chú vừa lên chức là hấp tấp lên Trung Thư Tỉnh.
Lúc hắn vừa đến là thấy bản mặt uy nghiêm của Cố thị lang rồi, tư thế thanh tao lịch sự đang dọn đống đồ đạc xuống gầm bàn.
Phải biết rằng người thường bái kiếm trung thư thị lang tam phẩm trong triều là trong lòng đã có vài phần kính sợ. Đừng nói là trong tay cầm đồ vật, cho dù là mỹ nhân cũng không ai dám hỏi.
Nhưng Tần thị lang nhìn rõ mọi việc, còn hiểu biết Cố Hạnh Chi, cứ thấy thái độ khác thường nhỏ nhặt này của chàng là không bình thường, thế nên hắn híp mắt, ra vẻ nghiêm túc nói: “Tên đội trưởng Điện tiền tư mới khai báo rồi.”
Vừa nói vừa mò tay xuống đáy bàn.
“Rầm!”
Tiếng đập bàn vang lên to rõ ràng, Tần Chú cảm thấy ê tay, cổ tay hắn bị Cố Hạnh Chi cầm lấy chuẩn xác. Không chỉ thế, ngón trỏ như ngọc còn ấn mạnh vào mạch của hắn.
Trong phòng đột nhiên có tiếng heo bị thịt kêu lên.
“Sao cái tật xấu thích động tay động chân của ngươi mãi không đổi thế?” Cố Hạnh Chi hất tay Tần Chú ra, bình thản nhích cái bàn ra.
Tần Chú ngồi xổm trên mặt đất nắm chặt bàn tay gần như gãy của mình, uất hận nhìn chằm chằm Cố Hạnh Chi, nói: “Cố hoà thượng ngươi thành thật đi, giờ làm việc mà mò mẫm cái gì đây hả?”
Cố Hạnh Chi cầm lấy công văn một bên nhìn qua, không để ý tới hắn.
“Không phải ngươi…” Bỗng nhiên Tần Chú thẳng người dậy, vẻ mặt như tỉnh ngộ: “Rốt cuộc cũng thông não sau đó lén lút xem cung xuân chứ gì?”
Tay lật trang giấy bỗng dừng chút, Cố Hạnh Chi không đáp, mà ôn hoà hỏi: “Xem ra hôm nay Tần thị lang rất rảnh để mà trốn ra cửa lẻn đến Trung Thư Tỉnh nhỉ.”
“…” Tần Chú ngẩn ra, bên trong lời này có ý đồ uy hiếp, hắn vội vàng thay thành vẻ nghiêm túc, đứng dậy ngồi xuống bên sườn ghế thái sư, nói: “Đương nhiên không phải, là hạ quan có việc quan trọng.”
Cố Hạnh Chi vẫn lật sách như cũ, không phản ứng hắn.
Tần thị lang ngồi dưới đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, biết ngay Cố Hạnh Chi là người keo kiệt như thế mà. Nhưng quan lớn có thể đè chết người cấp dưới, huống chi chàng còn kiêm chức xử tội đủ loại quan lại ngự sử.
Thế là Tần thị lang thức thời hằn giọng, nghiêm mặt nói: “Đội trưởng Điện tiền tư mới khai báo với ta rằng đêm trước khi Trần tướng bị giết có người cho hắn một số tiền, bảo hắn câu giờ của tên thị vệ tuần tra kia. Đối phương cho hắn xem lịch trình khi đêm buông xuống, nói chỉ cần làm cái tên thị vệ kia đến trễ một chút, cỡ bằng một chén trà thôi. Việc đó là ân oán cá nhân nên chỉ muốn dạy dỗ hắn chút.”
Tay lật sách ngừng lại, sau trang sách nổi lên một đôi sao sâu thẳm, đột nhiên siết chặt căng thẳng, “Tìm được cái lịch trình đó chưa?”
“Kì lạ là ở chỗ này.” Tần Chú gõ gõ bàn trà, “Lúc nãy ta có đi tra xét lịch trực ở Điện tiền tư, thời gian chẳng có gì biến động cả.”
“Thế đó là…”
“Thế đó là nếu tên đội trưởng nói thật thì ai có thể đột nhiên thay đổi lịch trình, hơn nữa còn chắc chắn là người bị trễ giờ sẽ không bị nhận ra?”
“Ngu hầu Điện tiền tư?” Cố Hạnh Chi hỏi.
Tần Chú gật đầu, mắt mang ý cười, nói: “Hơn nữa, không bao lâu sau khi Trần tướng xảy ra chuyện thì ngu hầu này say rượu rớt xuống sông, chết đuối.”
Cố Hạnh Chi nghe vậy chỉ sửng sốt một lát, ánh mắt trở xuống công văn trên tay, thản nhiên lật một tờ rồi nói: “Mang theo vài người quật mộ hắn lên, chết thì phải thấy xác.”
Tần Chú bĩu môi, cà lơ phất phơ nói: “Không cần Cố thị lang nhọc lòng, chuyện quật mộ khai quan này ta đã làm nhiều ở Hình Bộ rồi.”
“Thế người đó đâu?”
Tần Chú chậc một tiếng, dường như đang căm hờn vì Cố Hạnh Chi không thèm khen hắn câu nào, một lát mới từ từ nói: “Như dự đoán của ta với ngươi.”
“Quan tài trống rỗng.”
—
Cố hoà thượng: Hoang đường… thật là quá hoang đường…
Hoa: …
Sốc! Điều gì đã khiến Cố đại nhân đoan chính quy phạm, ôn nhuận như ngọc phải “hành hạ” một nữ phạm nhân trong ngục giam như thế?
Là mất nhân tính hay đạo đức bị chôn vùi?!