Lời Nguyền Khoá Hồn

Chương 11: Địa Ngục Cũng Có Thiên Thần



Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, thì đã là sáng ngày hôm sau.

“Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Bác sĩ đứng trước giường hỏi tôi.

“Đừng giả vờ giả vịt nữa, làm ơn đi, anh giả chẳng giống chút nào!” Tôi lạnh lùng nói, thật ra tôi rất muốn đấm vào khuôn mặt giả tạo đó, nhưng không biết bọn họ đã tiêm cho tôi thuốc gì, khiến cả người tôi không còn sức lực nữa.

“Còn nhớ trước khi cậu hôn mê đã xảy ra chuyện gì không?” Bác sĩ lại hỏi.

“Không nhớ lắm, chỉ nhớ hình như lúc đó Đàm Chấn Nghiệp đang cùng với nhân tình của ông ta chơi SM, chỉ là trói người lại thôi, không có nhỏ sáp, dùng roi da hay súc ruột gì cả, kỹ thuật của lão này quả thật cần phải cải thiện mới được.” Tôi nói với vẻ bỡn cợt.

Bác sĩ thở dài một hơi rồi nói: “Hay là tôi cho cậu xem thứ này trước, sau khi xem xong trả lời lại cho tôi được không?”

Anh ta bảo nhân viên chăm sóc đặt tôi lên xe lăn, sau đó đẩy tôi ra khỏi phòng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tình hình bên ngoài, bên ngoài có một hành lang, hai bên hành lang là những phòng bệnh kiểu như nhà giam, một đầu hành lang dẫn đến sảnh ngoài trời của bệnh viện trung tâm, đầu còn lại có lẽ là lối ra nhưng lại bị một cánh cổng bằng sắt khoá kín lại. Cho dù tôi có thể trốn ra khỏi phòng bệnh, thì cũng không thể vượt qua nổi cánh cổng sắt này.

Bác sĩ đưa tôi đến một nơi giống như phòng đựng hồ sơ vậy, trên giá để đầy những văn kiện và tài liệu, phía trên bàn còn có một chiếc máy tính cũ với vỏ ngoài màu vàng.

“Còn nhớ nơi này không?” Bác sĩ hỏi tôi.

Tôi ngậm miệng lại không trả lời, tất cả mọi câu hỏi đều là dư thừa, mục đích anh ta làm vậy chỉ là muốn dụ tôi tiếp nhận một ám thị tâm lý nào đó mà thôi. Tôi đã quá quen thuộc với nước cờ này trong những bộ phim bom tấn của mỹ rồi, sao có thể bị lừa được chứ?

Bác sĩ thấy tôi không nói gì, liền tự mình trả lời: “Lúc bệnh tình của cậu gần như ổn định, cậu đã giúp bệnh viện biên soạn cơ sở dữ liệu điện tử, có thể đưa những tài liệu trên giấy tờ nhập hết vào hệ thống máy tính. Chính ngay lúc cậu nhập tệp hồ sơ này, cậu đã phát bệnh.”

“Lẽ nào cậu không muốn xem thử một chút sao?” Bác sĩ đưa hồ sơ đó đến trước mặt tôi.

Tôi nhận lấy hồ sơ, bên trên trang bìa có viết:

Số bệnh nhân: 773

Ngày vào viện: 30-12-200x

773 không phải là số bệnh nhân của tôi sao? Tất cả hồ sơ của tôi đều đã được làm giả một cách bài bản. Tôi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng rất tò mò rốt cuộc bọn họ đã bịa ra những gì. Thế là tôi lật bìa hồ sơ ra, nhìn thấy trang đầu tiên là một mảnh giấy được cắt ra từ trang báo:


Một sinh viên đại học tử tự vì tình khiến đêm thất tịch trở thành bi kịch.

Tin tức buổi sáng (phóng viên Lưu Trường Phong), ngày 19 tháng 8 là ngày lễ tình nhân theo lịch âm của Trung Quốc, thế nhưng một nam sinh năm cuối của trường đại học trong thành phố đã tử tự vì tình trong ngày lễ này.

Nghe nói nam sinh họ Giản và một nữ sinh họ Khưu cùng trường yêu nhau, thế nhưng trước khi tốt nghiệp nữ sinh này đã thay lòng yêu một người khác. Giản muốn nhân ngày lễ tình nhân thực hiện nỗ lực cuối cùng khiến cô gái hồi tâm chuyển ý nhưng lại bị từ chối một cách vô cùng tàn nhẫn, thế là nam sinh này đã tự tử bằng cách uống một lượng lớn thuốc gây ảo giác. May mắn được bạn bè trong kí túc xá phát hiện kịp thời và báo cảnh sát, đưa Giản đến một cơ sở y tế gần đó cứu chữa.

Sau khi được cấp cứu, trước mắt Giản đã qua cơn nguy kịch nhưng bởi vì sử dụng quá nhiều thuốc gây ảo giác khiến não bộ bị tổn hại nghiêm trọng, thế nên rất có khả năng sẽ để lại hậu chứng nặng nề. Bác sĩ xót xa khi phải thông báo rằng, Giản sẽ không thể tiếp tục việc học hành được nữa.

Giáo sư Châu Học Cẩn của khoa xã hội trường đại học S cho biết, trong thời kỳ biến đổi xã hội nhanh chóng như hiện nay, tính lưỡng lự thiếu quyết đoán của con người ngày càng tăng. Đối với sinh viên đại học mà nói, áp lực cạnh tranh, lo lắng làm sao để sinh tồn, kỳ vọng được phát triển, quá nhiều cảm xúc đan xen lại rất dễ gây ra các chứng bệnh tâm lý khác nhau.

Đối diện với các vấn đề tâm lý ngày càng đáng báo động ở sinh viên, rất nhiều trường cao đẳng và đại học đã thành lập nên “văn phòng sức khoẻ tâm lý” hoặc là “trung tâm tư vấn tâm lý” để tăng cường giáo dục sức khoẻ tâm lý cho sinh viên, Triệu Dĩnh Tắc người phụ trách và làm việc ở trung tâm tư vấn tâm lý trường Đại Học Nhân Dân Trung Quốc trong nhiều năm nói rằng, điều bức thiết hàng đầu hiện nay không phải là vấn đề giáo dục sức khoẻ tâm lý mà là phổ cập kiến thức cơ bản về tâm lý học cho sinh viên.

“Khưu…..” Tôi nghiến răng ken két, trong lòng lại đau đớn như bị lửa thiêu đốt, hệt như một vết sẹo vừa mới khép miệng lúc này lại bị xé toạc ra vậy.

“Làm người không thể vô liêm sỉ đến mức độ như thế này được.” Tôi căm phẫn nói, “Vì để tẩy não tôi ngay cả việc riêng tư của tôi cũng đào ra, nửa đoạn đầu của tờ báo này là thật, nhưng tôi tuyệt đối không có tự sát! Tôi sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc đó để cho cô ta chế nhạo đâu.”

“Trên thực tế, cậu đã tự sát.” Bác sĩ bình tĩnh nói.

“Tôi không có.” Tôi lắc đầu, “Tôi còn ngay lập tức tạo nên trang web linh dị, tôi từng nói sẽ tạo dựng nên sự nghiệp cho cô ta xem.”

“Trang web cậu tạo nên ở đây.” Bác sĩ mở máy tính, trong đó có rất nhiều những tệp tin, tất cả đều là nội dung trên web của tôi.

“Thuốc gây ảo giác đã làm tổn hại đến não của cậu, cho nên trong mấy tháng này, cậu đã có một nửa thời gian sống trong ảo giác. Lúc cậu tỉnh táo, cậu ngồi biên soạn các nội dung này, nhưng tất cả chúng đều chỉ tồn tại trên máy tính, cậu hoàn toàn chưa thành lập một website chính thức nào cả.”

“Không thể nào!” Tôi bổ nhào đến máy tính, nhập địa chỉ trang web của mình rồi ấn enter, nhưng trình duyệt lại báo “Trang mạng không thể hiển thị.”

“Các người đã hack web của tôi rồi!” Tôi đấm tay lên bàn phím.

“Không ai làm như thế cả!” Bác sĩ nhàn nhạt nói, “Thứ bây giờ cậu nhìn thấy mới chính là sự thật của vấn đề.”

“Cậu một mực muốn trốn tránh hiện thực, trốn trong thế giới ảo tưởng do chính mình tạo nên, nhưng cậu buộc phải dũng cảm bước ra khỏi đó. Vứt bỏ hoàn toàn những ảo tưởng ấy, cậu mới có thể sống cuộc sống mới.” Bác sĩ càng nói càng lớn tiếng, giống như từng nhát búa đang gõ vào đầu tôi vậy.

“Không phải như vậy, không phải như vậy.” Tôi cảm thấy mình bắt đầu trở nên hoang mang, tôi có thể khẳng định anh ta đang nói dối, nhưng sự thật là thế nào chứ? Não tôi hiện giờ vô cùng rối rắm hệt như một nồi cháo bát bữu đang không ngừng khuấy bên trong, đỏ đen xanh trắng gì cũng không phân biệt rõ được nữa.

“Sự thật là như vậy.” Bác sĩ nói một cách dứt khoát.

“Anh nói bậy!” Tôi nhảy ra khỏi xe lăn, tôi muốn kẹp lấy cổ anh ta, không thể để anh ta nói tiếp được nữa. Người chăm sóc kéo tôi trở lại xe lăn, sau đó lại tiêm cho tôi một mũi, tâm tình kích động của tôi lập tức dịu lại ngay.

Những ngày tiếp theo, bọn họ đều tiêm cho tôi rất nhiều thuốc, cũng bắt tôi uống thêm không ít thuốc nữa. Muốn để bản thân chấp nhận cuộc sống trong mấy tháng qua hoàn toàn chỉ là ảo giác thật sự không dễ dàng gì, giống như một kẻ nghiện game online vậy, ai cũng biết internet là ảo, nhưng không ai chịu từ bỏ thành tích, niềm vui hay tình yêu một cách dễ dàng cả.

May mà có bác sĩ không ngừng giúp đỡ tôi, từng bước từng bước dẫn dắt tôi, cuối cùng tôi mới có dũng cảm mạnh mẽ từ bỏ những mộng tưởng hão huyền đó.

Bác sĩ nói rất đúng, mộng tưởng có đẹp đẽ đến đâu thì cũng không thể trở thành hiện thực được, nếu như một người cả đời chỉ sống trong ảo tưởng, mà không từng tiếp xúc với đời sống thực tại, vậy thì thật sự rất đáng thương. Nếu như tôi thật sự muốn có được thứ gì đó, vậy thì tôi buộc phải kiên cường đối mặt với nó ở thực tại.

Tôi bị nhốt ở viện tâm thần cũng là điều cần thiết, trước khi hồi phục hoàn toàn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm hại đến người khác, đối với người bảo vệ bị tôi cắn hôm đó, tôi thật sự vô cùng xin lỗi. Có điều bác sĩ nói chỉ cần tôi kiên trì tiêm và uống thuốc mỗi ngày, tôi nhất định có thể kiểm soát được tình trạng bệnh, phải có lòng tin vào bản thân mình.

Những thứ thuốc đó quả thực rất có hiệu quả, tôi cảm giác như những mộng tưởng đã từng rất chân thật giờ đây đang dần chìm vào quên lãng, chỉ có một mùi hương cứ mãi vấn vít trong đầu tôi không ngừng, đó là mùi hoa lan. Tôi biết nó là một phần của mộng tưởng, nhưng tôi không dám nói với bác sĩ bởi vì tôi rất thích mùi hương này.

Hôm nay, tôi hỏi rằng mình có thể đi ra ngoài sân vận động một chút không, bởi vì tôi đã nhìn thấy những người khác ở đó qua ô cửa sổ.

“Có thể ra ngoài, nhưng đừng đến gần phòng bệnh 772, ở đó có một kẻ tâm thần rất đáng sợ.” Bác sĩ nhắc nhở tôi.

Phòng 772 nằm ở phía đối diện với phòng của tôi, trên cửa phòng có số hiệu, còn có một cái cửa sổ tối đen. Lúc đi ngang qua cửa sổ, tôi cố ý nép sát người, sợ bị người bên trong nhìn thấy.

“Là cậu!” Trong phòng 772 đột nhiên có người bổ nhào đến cửa sổ, hét lớn, “Cậu tìm thấy con quỷ đó chưa? Cậu tìm thấy con quỷ đó chưa?”

Tôi giật mình, vội nhìn thoáng qua, bắt gặp một gương mặt tuyệt vọng, đầu tóc rối bù. Là cô ta! Tôi biết Đàm phu nhân trong mộng tưởng của mình đến từ đâu rồi, thì ra nguyên mẫu chính là người phụ nữ điên loạn đang ở rất gần mình này.

“Tôi không biết, tôi không quen cô.” Tôi lắp bắp hai câu rồi chạy đi nhanh như chớp, cô ta là thứ trong mộng tưởng của tôi, tôi không muốn có bất cứ liên hệ nào với cô ta.

Trong sân có rất nhiều người đang vận động, một người đang trồng hoa, ba người còn lại là hoa do anh ta trồng, một người đang cố gắng tìm người trò chuyện, còn có người đứng tựa lưng vào tường không nói chuyện với ai. Có một người đáng ghét nhất, cứ luôn đọc số bệnh nhân của người khác: “601, 622, 643, he he, cậu biết vì sao không?”

Tôi nhịn không được hỏi ông ta vì sao, ông ta chỉ vào số in trên bộ quần áo bệnh nhân của tôi nói: “773, cậu là một kẻ tâm thần.”

Ông mới là kẻ tâm thần, tất cả các người đều bệnh thần kinh, đương nhiên, tôi cũng vậy.

“773, đừng để ý ông ta, ông ta là một kẻ điên.” Có người kéo tôi đến một nơi đầy nắng, là một cô gái mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, cô ấy rất xinh đẹp. Tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì giọng của cô gái này hệt như trong giấc mơ của tôi.

“773, lâu rồi không gặp anh, em muốn nghe anh kể chuyện.” Cô gái dắt tay tôi đi đến ngồi lên một bậc thềm bằng đá, tôi cảm giác như bản thân đang nằm mơ vậy.

“Chúng ta có quen nhau sao?” Tôi ngượng ngùng hỏi, “Mặc dù bệnh của tôi đã ổn định rồi, nhưng tôi lại không thể nhớ hết được những gì đã xảy ra trước kia.”

“Anh lại quên em rồi sao?” Cô gái lộ rõ vẻ thất vọng, “Bỏ đi, anh vẫn luôn như vậy. Vậy để em nói lại một lần nữa, em là Tiểu Linh, chúng ta đã quen biết nhau ở đây được 4 tháng lẻ 9 ngày rồi.”

“Tiểu Linh.” Tôi nhớ ra rồi, chẳng phải đó là cô gái trong mộng tưởng của tôi sao?

“Không phải Linh trong lung linh, mà là Linh có ba chấm thuỷ, nó có nghĩa là dòng nước mát lành. Lần này nói với anh xong, anh phải hứa về sau không được quên nữa đâu đấy!” Tiểu Linh nghiêm mặt nói với tôi.

“Anh hứa.” Một cô gái xinh đẹp như vậy, giống như thiên thần giữa chốn địa ngục, ốc đảo trên sa mạc, sao tôi có thể quên được chứ?

“Câu chuyện lần trước anh kể, vẫn còn chưa kể xong.” Tiểu Linh nói.

“Câu chuyện nào?”

“Anh nói anh lẻn vào trong ngôi biệt thự kia, nhìn thấy một cô gái bị người khác trói trên giường.”

À, tôi hiểu rồi, cái gọi là truyện kể đó tất cả đều là mộng tưởng của tôi. Tôi vội lắc đầu nói: “Không thể kể nữa.” Tôi không muốn lại rơi vào trong mộng tưởng đó, dù chỉ là một bước chân rất nhỏ.

“Tại sao vậy?” Tiểu Linh mở to mắt nhìn tôi chằm chằm, con ngươi của cô ấy đen láy và trong veo.

“Bởi vì, bởi vì….” Tôi bỗng đỏ mặt, bởi vì trong câu chuyện đó, Tiểu Linh là người bị trói ở trên giường, quần áo của cô ấy bị xé rách, để lộ ra thân hình trắng tươi nõn nà.

“Bởi vì cô gái đó rất giống em.” Tôi thấp giọng nói, tôi cảm thấy bản thân thật đáng tội, vậy mà lại dám tưởng tượng Tiểu Linh thành một người như vậy.

“Anh thật xấu xa!” Mặt của Tiểu Linh cũng ửng đỏ, cô ấy hiểu ý của tôi, hơi thở trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng, thứ ở trước ngực cứ không ngừng nhô lên hạ xuống đằng sau lớp áo.

“Thật ra, anh muốn nhìn thấy cơ thể của em đúng không?” Tiểu Linh nhìn tôi trách móc rồi nói, “Bởi vì anh biết mỗi đêm em đều bị trói lại, cho nên mới bịa ra câu chuyện như vậy.”

“Không phải….” Tôi lúng túng giải thích.

“Nhất định là phải.” Tiểu Linh như cười như không nhìn chằm chằm tôi, “Cho nên anh mới bịa ra câu chuyện đê tiện như vậy.”

Tôi nhận ra môi của cô ấy rất đỏ, giống như cánh hoa hồng vậy, bên trên phủ một lớp gì đó vô cùng óng ánh, tôi khó khăn nuốt nước bọt, bởi vì tôi rất muốn liếm thử khoé môi đó, xem thứ óng ánh kia có phải là mật ngọt không.

“Đó là bởi vì anh bị mắc chứng hoang tưởng, cho nên mới phải ở đây này.” Tôi khó nhọc viện ra một lý do.

“Vậy còn em?” Tôi hỏi ngược lại, “Tại sao mỗi đêm em lại bị trói?”

“Bởi vì….” Tiểu Linh nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi, “Bên trong cơ thể em có một con quỷ.”

Tôi giật thót người, chỉ thấy gương mặt của cô ấy rất nghiêm túc, không có chút gì là đang đùa cợt cả.

“Cứ mỗi khi đêm xuống con quỷ đó sẽ tỉnh giấc, cho nên em buộc phải trói mình lại, nếu không….” Tiểu Linh không nói nếu không sẽ như thế nào, nhưng tôi đoán hậu quả nhất định là rất nghiêm trọng.

“Nếu như có một ngày anh nhìn thấy em bị trói lại, bất luận thế nào cũng tuyệt đối đừng cởi trói.” Tiểu Linh nhìn tôi tha thiết nói.

Trong lòng tôi đang có một trận chiến, tôi nhớ hình như ở nơi nào đó những xiềng xích trên người Tiểu Linh đã từng được tháo gỡ, nhưng là ở đâu? Tôi không thể nào nhớ ra được.

“773, nếu như có một ngày anh rời khỏi đây, anh sẽ quên em chứ?” Tiểu Linh hỏi tôi.

“Sẽ không đâu.” Tôi vội thề thốt, tôi cũng không biết lúc nào mới có thể rời khỏi đây, giờ khắc này, tôi thậm chí còn không muốn rời khỏi.

“Thời gian hoạt động đã hết, mọi người mau chóng quay trở về đi!” Bác sĩ lắc chuông “ting ting”, sau đó tất cả người bệnh như những chú cừu ngoan ngoãn tự giác trở về phòng mình.

“773.” Tiểu Linh quay đầu lại nhìn tôi, sau đó chỉ vào ngực của mình, “Ngày mai, em sẽ cho anh xem.”

Quay trở về phòng, tôi chợt cảm thấy không gian nhỏ bé này không còn là một nhà tù nữa, mà giống như thiên đường hơn. Tôi không mong có thể sớm ngày được rời khỏi đây nữa, ngược lại tôi vô cùng lo lắng sợ họ đột ngột đưa tôi đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.