Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh sáng chiếu rọi mọi vật, mang lại cho người ta một loại cảm giác an toàn, ổn định. Mặc dù tôi cũng đang đứng ở ngoài cổng của nhà máy Hướng Dương, thế nhưng tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí xơ xác tiêu điều giống như hôm qua.
Vừa nãy lúc đi trên đường, Tiết Nhu còn gọi điện thoại qua. Tin tức của cô ấy rất nhanh nhạy, thoáng cái đã biết được đêm qua tôi từng tìm Đường Khả, còn hỏi tôi có phải đã tìm thấy manh mối mới rồi không, nếu như tôi có hành động gì cô ấy cũng muốn tham gia, vv…
Nếu là điều tra vụ án khác, đưa cô ấy theo dù có dư thừa nhưng cũng chẳng sao, có điều liên quan đến nhà máy Hướng Dương, trong lòng tôi vẫn mang theo ám ảnh tâm lý, vậy nên tôi tuỳ tiện tìm đại một cái cớ để qua mặt Tiết Nhu.
Tôi trèo qua hàng rào, từng bước tiến gần đến cái lò cao màu đen kia. Dưới ánh mặt trời, cái lò cao này tựa như một người khổng lồ làm bằng sắt thép đang đứng sừng sững ở đó. Các khung thép và băng tải xung quanh nó cũng hệt như tay chân của người khổng lồ vậy.
Tôi lia mắt đến phần đáy lò, trong bụi cỏ đột nhiên xuất hiện một bóng đen đang động đậy. Tôi chăm chú nhìn kỹ lại, hoá ra là một con chó mực có bộ lông óng ả. Con chó mực đó nhe nanh hung hăng sủa tôi, dáng vẻ rục rịch như sắp chực chờ lao đến vồ lấy tôi vậy.
Lòng tôi hoảng sợ, mặc dù con này không phải chó ngao Tây Tạng, nhưng nếu thật sự chiến đấu chắc chắn nó sẽ không buông tha cho tôi. Tôi có đánh chết nó cũng vô dụng, chỉ cần bị cắn một cái là thê thảm ngay, ai biết được nó có bệnh dại hay không?
Lúc nhỏ mẹ từng dạy tôi, khi gặp chó tuyệt đối không được chạy, lúc con không nhúc nhích nó còn sợ con ba phần, con vừa chạy nó sẽ lập tức đuổi theo và cắn con. Tôi chú ý quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó cúi người nhặt hai viên gạch vụn lên sau đó hét lớn rồi ném gạch về phía nó.
Con chó này rất thông minh, nó lập tức xoay người chạy đi nhặt. Vừa nhìn thấy cơ hội đến tôi lập tức chạy thục mạng vào một toà nhà ở gần đó. Nơi này cách hàng rào quá xa, chạy đến đó nhất định sẽ bị con chó đuổi kịp, cách duy nhất bây giờ là chạy vào bên trong. Phía trong toà nhà có cầu thang, chỉ cần chạy đến nơi cao nhất tôi không tin là con chó đó còn biết bay.
Chỉ vài bước tôi đã phóng được đến toà nhà cao tầng trước mặt, giống hệt như trong video, cánh cổng ở toà nhà này cũng hở ra một khe nhỏ. Nhưng khoảnh khắc vừa định đẩy cửa lao vào, tôi bỗng nhìn thấy trước cửa có một vũng máu màu đen đậm, xung quanh vũng máu đó là một khung dây hình người màu trắng.
Đây là nơi mà Đàm Tiểu Vĩ đã ngã xuống! Khung dây màu trắng là dấu vết cảnh sát để lại trong quá trình giám định thi thể, nó ghi lại chính xác hình dạng của Đàm Tiểu Vĩ trong giây phút cuối cùng trước khi anh ta qua đời. Dường như tôi có thể nhìn thấy thi thể thật sự của Đàm Tiểu Vĩ bên trong khung dây màu trắng này vậy, đầu bị nứt, tay chân vặn vẹo, chất lỏng màu trắng và đỏ sẫm bắn tung toé mọi hướng……
Mà chân phải của tôi lúc này lại đang giẫm trúng ngay phần “đầu” của anh ta, bởi vì chạy quá nhanh, theo quán tính tôi không cách nào dừng lại ngay được, chỉ có thể dùng lực ở chân trái giẫm xuống sau đó bật nhảy lên phóng qua khung dây hình người đó.
Tuy rằng lý trí nói với tôi cho dù chân của tôi có giẫm vào đó thì cũng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì cả, ở đó đã không còn thi thể nữa rồi. Nhưng bản năng lại khiến tôi dè dặt như đụng phải rắn độc vậy, chỗ đó từng có người chết, không có ai muốn bản thân dính dáng đến cái chết cả.
Tôi lao nhanh vào bên trong, lập tức muốn đóng cổng lại, nhưng hai cánh cửa lại sừng sững không nhúc nhích hệt như thanh sắt được cố định trên đường ray xe lửa vậy. “Gâu, gâu” con chó đó đã hùng hổ xông tới.
Tôi chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy, bên trong toà nhà rất tối, ánh sáng bên ngoài dường như không có chút liên quan gì đến phần bên trong này vậy. Tôi chạy lướt qua đống máy móc và đồ vật linh tinh khác, còn có tầng tầng lớp lớp những tấm lưới sắt, khiến không gian của nơi này trông chẳng khác gì một mê cung cả.
Những tấm lưới sắt ấy đã ngăn cách tôi và con chó, nó chỉ có thể đứng nhìn tôi và gầm gừ một cách bất lực, nhưng tôi cũng phát hiện ra, bản thân đã lạc đường rồi. Không gian bên ngoài chỉ cách có mười mấy mét, chỉ dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được nhưng bất kể tôi có di chuyển thế nào thì những tấm lưới sắt đó vẫn luôn chắn ở trước mặt tôi như một lớp sương mù dày đặc không bao giờ tan.
Ngay khi tôi càng lúc càng lo lắng, trước mắt bỗng hiện ra một cầu thang thẳng đứng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy một cánh cửa sắt hoen gỉ ở cuối cầu thang cách đó mấy chục mét. Lòng tôi chợt ớn lạnh, đây chẳng phải là cánh cửa sắt dẫn ra ban công sao? Tôi lại vô tình bước trên con đường mà Đàm Tiểu Vĩ đã đi qua rồi.
Dù sao cũng không thể ra ngoài, cứ dứt khoát đi lên xem thử thôi. Ở lại trong nhà xưởng âm u này cảm giác còn khiến người ta khó chịu hơn ngâm mình trong nước đá.
Tôi trèo lên cầu thang sắt dài dằng dặc kia, mở cánh cửa sắt ở cuối cầu thang ra, đập vào mắt tôi là một khoảng trời màu xanh lam rất trong lành, ban công đã được gió mưa tẩy rửa sạch sẽ, hoàn toàn không nhận ra được nơi này từng xảy ra một vụ án mạng kinh hoàng. Tôi lại đứng dưới ánh nắng lần nữa, cảm giác như người sắp chết đuối được quay trở lại bờ, đến thở cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Chính ngay lúc này, phía sau lưng tôi truyền đến một tiếng “lục cục” rất khẽ. Tôi quay phắt người lại, bất thình lình nhìn thấy cái lò cao kia có một đoạn được nối với ban công này. Lẽ nào cảnh tượng trong giấc mơ sắp tái hiện một lần nữa? Tim tôi run rẩy dữ dội, hai tay không tự chủ được mà bấu chặt vào nhau, tôi đưa mắt nhìn chăm chú và phần đỉnh lò.
Thời gian chờ đợi dường như đã trôi qua một thế kỷ, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả. Và tôi cũng đã nhìn thấy rất rõ, trên đỉnh lò mặc dù có một lối vào, nhưng từ sau khi nó ngừng hoạt động người ta đã hàn một tấm sắt lớn bịt kín nó lại, vốn dĩ không thể có người trèo từ bên trong ra được.
“Lục cục” Lại một tiếng động rất khẽ nữa truyền đến tai tôi, chính xác là từ bên phía cái lò cao đó truyền tới. Rốt cuộc là thứ gì đang phát ra tiếng? Tôi nén sự căng thẳng trong lòng bước về phía lò cao, ánh mặt trời đã cho tôi thêm can đảm, lần này tôi nhất định phải tra rõ chân tướng.
Như tôi đã nói, loại lò luyện thép này được xây dựng bằng hỗn hợp thép tấm và gạch chịu nhiệt, ở ngoài dùng khung thép nhiều tầng làm giàn giáo, giữa giàn giáo và đỉnh tầng lầu này có một cây cầu sắt nối lại. Tôi men theo cầu sắt bước qua bên đó, không biết tại sao, tôi cứ luôn cảm giác có một thế lực vô hình nào đó đang chèn ép mình, mỗi một bước chân lòng tôi lại càng thấy trống đi một phần, đi trên cây cầu cũng cảm thấy như nó đang dao động.
Tôi vừa cảm thấy có điều không ổn trong lòng, dưới chân bất thình lình trống rỗng, cả người rơi xuống. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi theo bản năng đưa tay chộp lấy khung thép của cây cầu, cơ thể bị treo lơ lửng trên không trung. Nhưng có thứ gì đó đã rơi khỏi túi của tôi, đó là điện thoại di động.
Giây phút nhìn thấy điện thoại rơi xuống, mặt kính bằng vỏ kim loại vừa hay chiếu ngay mặt tôi, tôi chợt ớn lạnh, bởi vì khoảnh khắc đó, tôi đã nhìn thấy mặt mình bị bao phủ bởi một làn khói đen.
Chiếc điện thoại rơi xuống mặt đất với khoảng cách hơn 20 mét, sau đó vỡ tan tành, linh hồn tôi dường như cũng bị vỡ vụn thành nhiều mảnh, lẽ nào tôi phải “dừng lại tại đây” hay sao?
Không, đó chỉ là hoa mắt nhìn nhầm mà thôi, nếu không bây giờ người ngã xuống nát bét là tôi rồi, tôi cố định thần trở lại, đầu tiên là ngẩng đầu lên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi nhìn thấy cây cầu phía trên đầu mình có một cái lỗ to gần bằng bánh xe, lớp vỏ sắt của cây cầu đã bị bào mòn bởi mưa gió hàng chục năm rồi, tuy bề ngoài vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên trong sớm đã vô cùng mục nát, bị cơ thể gần 60 kí của tôi đè lên liền lập tức đổ sụp.
Tôi thầm gọi đó là may mắn, may mà tôi phản ứng nhanh, nếu không cứ như vậy mà ngã xuống thì ở đây lại có thêm một vụ án mạng bí ẩn nữa. Tôi còn đang thở dốc, bên tai lại vang lên tiếng động rất khẽ, sau đó khung sắt trên cây cầu bắt đầu phát ra tiếng “cọt kẹt” rất đáng lo ngại.
“Không phải chứ?” Tôi còn chưa kịp kêu cứu mạng thì mối nối giữa cây cầu sắt với đầu bên kia của nhà xưởng đã đứt phựt. Toàn bộ cây cầu hệt như một quả lắc đưa tôi bay vút qua giàn giáo bao quanh cái lò cao kia. Giữa những ánh chớp của đá lửa, tôi nhìn thấy một hàng những thanh giáo bằng thép bén ngót đang chĩa thẳng vào mình.
Có lẽ vì để phòng ngừa vật ở trên cao bị rơi xuống, những người thợ xây lò cao năm đó đã hàn thêm một vòng thép với những mũi nhọn chĩa ra ngoài. Không biết thiết kế này năm đó có cứu được tính mạng của những người sơ suất bị ngã hay không, nhưng hôm nay chắc chắn 100% nó có thể lấy đi cái mạng nhỏ này của tôi. Chỉ cần cây cầu sắt đập vào cái lò cao, cơ thể tôi sẽ biến thành một “xiên thịt cừu” găm vào trong những thanh thép kia.
Tôi không biết mình lấy đâu ra sức lực, ngay khoảnh khắc trước khi những thanh thép kia kịp đâm vào tôi, tôi đã duỗi thẳng eo và vung mạnh người lên, những hàng thép bén ngót sượt qua lưng tôi, đâm thẳng vào thành cầu. Cây cầu sắt mỏng manh sao có thể chịu được một đòn mạnh như thế, nó bị kéo “xoẹt” rồi tách ra thành hai nửa, nửa phần dưới đung đưa vùng vẫy một hồi, sau đó bất lực rơi xuống bên dưới….
Tôi thuận thế ra sức bật người lăn lên trên giàn giáo, khoảnh khắc tiếp đất, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, tay chân run rẩy không cách nào kiểm soát được. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa của câu “thoát chết trong gang tấc”.
“Rầm” một tiếng, cả giàn giáo khẽ chấn động, đó là tiếng cây cầu sắt rơi xuống đất, âm thanh đó đánh thức tôi từ trạng thái mơ màng dần tỉnh táo trở lại. Đây là tai nạn ngoài ý muốn sao? Tôi như bỗng hiểu ra mọi chuyện—-Từ khoảnh khắc tôi bước vào nhà máy Hướng Dương, giống như là có một dãy những quân bài domini vô hình đang bị đẩy ngã vậy. Đầu tiên là bị chó đuổi ép vào trong nhà xưởng, sau đó là đi lên sân thượng, bị cây cầu kia thu hút, cầu đứt, những thanh thép, từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau tưởng như là tình cờ nhưng lại được tiếp nối với nhau vô cùng chính xác, mục đích cuối cùng là muốn tiễn tôi xuống địa ngục!
Lại một tiếng “lục cục” nữa khẽ vang lên, tôi cảm thấy mồ hôi khắp người như đang đông cứng lại. Lần này tôi nghe rất rõ ràng, âm thanh phát ra từ trong cái lò cao kia—-trong lò cao có người, hoặc là, thứ gì đó!
Lẽ nào là thứ trong lò cao đó đang điều khiển tất cả? Vậy tiếp theo đây, sẽ xảy ra chuyện gì?
Tôi nhìn giàn giáo được dựng nên bởi vô số những thanh thép chồng chéo nhau, cảm giác hệt như nhìn thấy một cái bẫy khổng lồ rối rắm, phức tạp vậy. Trên độ cao 20 mét, những nhánh thép sắc nhọn, cả tấm thép mục nát, tất cả những điều này đều có thể tạo ra vô số những khả năng hợp lý mang tính cơ học để chuyện “ngoài ý muốn” xảy ra. Mỗi một bước đi của tôi, đều có nguy hiểm rình rập.
Thế nhưng, cứ ở yên đây không nhúc nhích lẽ nào sẽ an toàn sao? Chính ngay lúc này, một trận gió thổi tới, có lẽ do mây dày đặc che phủ bầu trời, sắc trời lập tức tối sầm lại, hơn nữa toàn bộ giàn giáo đột nhiên khẽ lay chuyển, từ đầu đến chân, từ trước ra sau liên tục phát ra tiếng “cạch, cạch, cạch,…”, như thể những thanh thép trên giàn giáo đang liều mạng vùng ra khỏi thứ đang trói buộc nó vậy?
Giàn giáo sắp sụp rồi sao? Lúc này tôi đã không còn có thể do dự được nữa, cho dù là một cạm bẫy tôi cũng phải xông vào.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Đầu tiên, tôi lao ngay đến cầu thang chỗ giàn giáo, chiếc cầu thang này vừa hẹp vừa dốc, tôi vốn không hề đi, mà chỉ đơn giản là nhảy thẳng xuống. Cầu thang cao hơn 20 mét, với 9 khúc ngoặt uốn lượn quanh co, vậy mà tôi đã nhảy xuống bên dưới trong chưa đầy 5 giây. Khi hai chân chạm đất, tôi gần như không nghĩ ngợi gì mà chạy như điên ra phía cổng nhà máy, chỉ có rời khỏi nhà máy khủng khiếp này, tôi mới thật sự an toàn.
Nhưng khi chạy đến cổng lớn, tôi lại dừng lại, bởi vì tôi biết chỉ cần bản thân trèo ra khỏi cánh cổng này, tôi sẽ vĩnh viễn không có can đảm quay lại nơi đây nữa, âm thanh trong cái lò cao đó cũng sẽ mãi mãi là một bí ẩn! Nếu như chỉ chút xíu sợ hãi này đã đe doạ được tôi, vậy thì đừng hòng nghĩ đến việc làm trang web linh dị tiếp nữa.
Trong mắt tôi như đang hiện ra ánh mắt khinh thường của Tiết Nhu và lời than vãn của mẹ tôi vì hận sắt không thể rèn thành thép, tôi cắn răng, xoay người lại. Trên thế giới này không có ma, tôi tự nói với mình, ma quỷ thực chất chỉ là nỗi sợ hãi trong lòng con người mà thôi. Một cây cầu nhỏ được ghép bởi những tấm tôn mỏng và ống thép hẹp, bị mưa gió bào mòn hàng chục năm nay, sau đó vô tình bị tôi đè gãy, điểm này có gì bất thường đâu!
Tôi ép bản thân quay đầu lại, lúc này gió đã ngừng thổi, giàn giáo khổng lồ trông có vẻ như “lung lay sắp đổ” vừa nãy giờ đây vẫn đang đứng sừng sững. Khung thép này không giống với cây cầu sắt mỏng manh kia, phần “xương cốt” của nó được tạo thành từ những cọc thép to và kiên cố, còn “lớp da” thì được phủ trên bề mặt bằng những tấm thép dày. Nếu như không có người cố ý phá hoại, đừng nói là mười mấy năm, cho dù là trăm năm sau nó vẫn sẽ đứng sừng sững ở đó như hiện giờ.
Tôi dần bình tĩnh lại, tất cả thật sự đều rất bình thường, hoàn toàn không có điểm nào trái với nguyên lý khoa học cả. Trong những lần điều tra trước đây không xuất hiện sự tồn tại của ma quỷ, lần này có lẽ cũng vậy.
Tôi kiên quyết xoay gót chân bước đến trước cái lò cao kia, dưới đáy lò có một cánh cửa cách nhiệt rộng chừng một mét vuông, đây là cổng xả của xỉ luyện kim, chỉ cần mở cửa cách nhiệt này ra là có thể đi vào bên trong lò.
(*Xỉ luyện kim là phụ phẩm thu được sau khi đã tách được loại quặng mong muốn từ quặng thô ban đầu.)
Cửa không khoá, chỉ được khép lại, nhưng nó được làm từ hỗn hợp của thép tấm và gạch chịu lựa tạo thành, rất dày rất nặng, cho nên tôi phải tốn không ít công sức mới mở được nó ra. Bên trong lò cao tối om lập tức truyền đến một tiếng “keng”, hệt như tiếng xích sắt đang chuyển động.
“Ai đang ở bên trong?” Tôi dồn hết sức hét lên, thật ra tôi cũng biết bên trong có thể không có người, nguyên nhân phát ra âm thanh có rất nhiều, việc hét lên thế này chẳng qua là để khích lệ bản thân thôi.
“Cứu….” Trong bóng tối truyền đến một giọng nói yếu ớt, đôi bàn tay tái nhợt từ bên dưới thò lên.
Tôi gần như lập tức lùi lại một bước theo phản xạ, trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực. “Ai đó?” Tôi hét lớn, bất kể là ai hay là thứ gì, chỉ cần nó dám bước ra, tôi sẽ liều với nó!
“Cứu…..tôi….” Đôi bàn tay đó giơ lên nhưng rất nhanh lại buông thõng xuống một cách yếu ớt, hai cổ tay đang bị khoá lại bằng một chiếc xích sắt.
Thật sự có người! Tôi tiến về trước một bước, ánh mắt dần thích nghi với bóng tối trong lò cao, lúc này tôi mới nhìn rõ—-hoá ra không phải bàn tay từ dưới đất thò lên, mà là một cô gái mặc váy trắng đang nằm trên mặt đất, duỗi tay về phía tôi. Miệng cô ấy liên tục mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu.
“Cô….là Tiểu Linh sao?” Giọng tôi run rẩy, trực giác nói cho tôi biết, tôi đã tìm thấy cô ấy rồi, nhân vật quan trọng xuất hiện qua tiếng gọi của Đàm Tiểu Vĩ, người mà phía cảnh sát vẫn mãi chưa thể tìm thấy—-Tiểu Linh.
“Ừm…..” Đầu của cô gái ấy ngẩng lên, sau đó không chút sức lực ngã nhào xuống đất.
“Cô sao vậy?” Tôi vội lao tới bế cô ấy lên, cả người cô ấy mềm nhũn, giống như một con rối bị đứt dây vậy. Gương mặt tái nhợt phủ một lớp bụi đen, đôi môi nứt nẻ phồng rộp, không biết đã bị nhốt trong cái lò cao này bao lâu rồi, cơn đói và thiếu nước khiến cô ấy đang đứng trên bờ vực cận kề cái chết.
Là ai làm? Tôi vô cùng phẫn nộ, tôi ghét nhất là chuyện ức hiếp người yếu đuối thế này. Có điều bây giờ không phải là lúc tra rõ nguyên nhân, cứu người quan trọng hơn. Tôi vội đưa tay ra định tháo xích sắt trên cổ tay cô ấy ra, nhưng lại phát hiện chúng đã bị khoá lại bởi một cái ổ khoá lớn.
Chìa khoá đâu? Lòng tôi nóng như lửa đốt, nếu không thể cắt được thanh thép này thì đừng hòng mở được khoá, nhưng bây giờ tình hình nguy cấp, làm sao có thời gian đi tìm dụng cụ? Cô gái này dường như biết được suy nghĩ của tôi, cô ấy ra sức đảo mắt sang bên trái. Tôi đưa mắt nhìn theo hướng ấy, liền nhìn thấy con chó mực không biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa lò, đôi mắt của nó hung hãn, phần lông dựng đứng cả lên, không ngừng gầm gừ, từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy con chó nào hung dữ đến vậy.