Diệp Tiêu đến rồi.
Bạch Bích hôm nay trang điểm nhẹ, mặc dù nhạt đến độ khó nhận ra, nhưng cô cũng tốn không ít thời gian. Cô đứng hồi lâu trước gương, ngắm màu môi. Từ sau khi Giang Hà qua đời, cô không chú ý lắm đến trang điểm, nhiều khi chỉ bôi quệt qua loa, thậm chí còn không soi gương. Cô ngờ rằng nếu mình có biến thành bà già, e cũng không phát hiện ra. Nhưng lúc này, cô nhận thấy mình trong gương vẫn trẻ như xưa, vóc dáng cũng rất đẹp, cô mới 23 tuổi, vì sao cứ phải đắn đo, e ngại nhiều thế?
Tám giờ, Diệp Tiêu gọi điện thoại đến, anh nói 10 giờ sẽ đến để nói chuyện với cô về sự tiến triển của vụ án. Trong chớp mắt, tay cầm điện thoại của Bạch Bích bỗng run lên, tiếng Diệp Tiêu trong điện thoại cũng có vẻ khác, cô nhớ đến khuôn mặt quen thuộc.
Khi tiếng chuông cửa Diệp Tiêu ấn vang lên, Bạch Bích thong thả rời khỏi gương, ra mở cửa cho anh. Bạch Bích bỗng cảm thấy khí sắc của Diệp Tiêu trước mặt cô bỗng biến thành giống như khí sắc của Giang Hà hôm anh vừa từ hồ La Bố trở về, cô nhẹ nhàng nói:
– Xin lỗi, tính ngang bướng của em nhất định làm cho anh mệt rồi!
– Được rồi, không nói đến nó nữa! – Giọng Diệp Tiêu cũng có phần thoải mái.
Bạch Bích vội rót cho anh một cốc nước ngọt. Diệp Tiêu nhìn cốc nước ngọt cô bưng đến, đột nhiên bỗng cảm thấy khát ghê gớm, thế là chẳng khách khí gì, uống luôn một ngụm to, sau đó nói:
– Cảm ơn em! Trước hết cho em biết một việc, Lâm Tử Tố chết rồi!
– Lộ rõ chân tướng rồi à? – Bạch Bích lập tức nghĩ đến điều gì đó.
Diệp Tiêu vẻ mặt trang trọng nói:
– Hoàn toàn ngược lại, càng rối rắm hơn. Lâm Tử Tố cuỗm rất nhiều di vật quan trọng bỏ trốn, cuối cùng bị chết bất ngờ trên đường đến sân bay, giống như bọn Giang Hà. Trong số những di vật hắn lấy đi có một chiếc mặt nạ màu vàng.
– Chính là cái mặt nạ em nhìn thấy à?
– Đúng thế, đúng là cái mặt nạ bằng vàng đó. Lần trước em nói đang đêm nhìn thấy trong Viện Nghiên cứu khảo cổ có người đeo chiếc mặt nạ này, chắc chắn đó là Lâm Tử Tố, không sai. Sáng sớm hai ngày sau đó, trên mảnh đất phía sau cửa sổ căn phòng Giang Hà bị chết, anh đã phát hiện có dấu chân người, sau khi cho lấy mẫu thạch cao đem so sánh với giày của Lâm Tử Tố, xác nhận đó chính là dấu chân của Lâm Tử Tố.
Bạch Bích than một câu:
– Em cứ tưởng Lâm Tử Tố mới là thủ phạm chính!
– Lâm Tử Tố không thể là thủ phạm chính. Hắn chỉ là một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ lợi dụng chức vụ để ăn cắp và mang những di vật ấy đi mà thôi. Em chẳng nên quan tâm đến việc này làm gì nữa, mình anh đã đủ mệt lắm rồi, không muốn nhìn thấy một vật hy sinh nữa.
Bạch Bích nghe những lời nói đó của Diệp Tiêu, nhìn khuôn mặt giống như khuôn mặt người mình yêu thương của anh, tim cô bỗng trào dâng nỗi xúc động, cô nhẹ nhàng nói:
– Nhưng, nếu như không biết được kết quả cuối cùng, cả đời em có lẽ sẽ phải sống trong sợ hãi.
– Em sợ cái gì nhỉ? Sợ Giang Hà à? Vì em đã nói chuyện với Giang Hà đã chết trên máy vi tính à?
Diệp Tiêu bỗng mỉm cười, nụ cười của Diệp Tiêu khiến Bạch Bích thấy hơi lạ, có gì đó khó hiểu. Diệp Tiêu tiếp tục nói:
– Nói cho em biết, nói chuyện với em trên máy vi tính không phải là Giang Hà đâu, mà là chương trình được cài sẵn đấy.
Bạch Bích lắc đầu.
Diệp Tiêu hỏi cô:
– Anh hỏi em, Giang Hà có phải là người rất giỏi về vi tính và phần mềm không?
– Đúng thế, anh ấy là người đa tài đa nghệ, thích nghiên cứu về những vấn đề đó. Anh ấy còn có giấy chứng nhận chuyên gia phần mềm, có công ty phần mềm thậm chí định trả lương cao để mời anh ấy về, nhưng anh ấy thích nghề khảo cổ, tiếp tục phục vụ cho sự nghiệp thanh bần của mình.
– Thế thì đúng rồi! Anh đã mang máy vi tính của Giang Hà về Sở, đã tìm hiểu rất kỹ ổ cứng của máy và đã phát hiện ra một phần mềm đối thoại. Không còn nghi ngờ gì nữa, phần mềm này chính là do Giang Hà thiết kế, anh phải thừa nhận, chỉ số thông minh của Giang Hà rất cao. Phần mềm anh ấy thiết kế không chê vào đâu được, làm cho em lầm tưởng cho rằng người trong máy vi tính nói chuyện với em chính là Giang Hà thật. Kỳ thực, bất kể là ai, chỉ cần mở thư mục “Bạch Bích vào đi” đều được máy nhận là em, đều có thể được nghe đoạn nói chuyện thứ nhất của Giang Hà. Những ngày này, anh đã thử rất nhiều lần, mỗi lần vào đoạn thứ nhất đều là những câu ấy. Về sau anh đã gõ vào máy những câu đứng từ góc độ của em và mang khẩu khí của em, ví dụ “Giang Hà, em rất nhớ anh”, “Vì sao anh lại bỏ em”, “Anh chết như thế nào”, thế là, trong máy tự động trả lời theo góc độ và khẩu khí của Giang Hà, thông thường câu trả lời sẽ là: “Bạch Bích em hãy quên anh đi!”, “Đây là một sai lầm, một sai lầm không thể tránh khỏi, kết cục của sai lầm là cái chết.”
– Đừng nói nữa! – Bạch Bích bỗng thấy xúc động, cô ngắt lời Diệp Tiêu, cúi đầu, vai rung lên.
– Anh nói không sai chứ? – Diệp Tiêu cảm thấy những hành động của mình hôm nay đối với Bạch Bích hơi tàn nhẫn, nhưng anh buộc phải nói cho cô biết sự thật.
– Bạch Bích, anh biết rằng anh nói như thế sẽ làm em rất đau khổ, nhưng anh không thể để em cứ sống mãi trong những ảo tưởng và hy vọng hão huyền, anh muốn giải cứu em.
Bạch Bích lắc đầu không nói gì.
Diệp Tiêu tiếp tục nói:
– Giang Hà thiết kế phần mềm ấy thực ra rất hoàn hảo, đã có trí tuệ nhân tạo, có đủ khả năng phân tích những câu em gõ vào máy, sau đó nhập vào hệ thống mô phỏng tư duy mà Giang Hà đã thiết lập, rồi tiến hành “suy ngẫm”, giống như hoạt động của bộ não con người. Sau đó căn cứ vào kết quả “suy ngẫm”, theo phương án trả lời đã được thiết kế sẵn, lấy những từ, những câu trong kho dữ liệu nội bộ của anh ấy ra và phản ánh lên màn hình, khi xem sẽ thấy giống như hỏi và đáp. Đây thật sự là một cuộc nói chuyện hoàn hảo giữa người và máy. Đúng vậy, anh cũng không mảy may nghi ngờ việc em hoàn toàn tin tưởng vào cuộc nói chuyện với Giang Hà, bởi vì hệ thống này được thiết kế rất khéo. Giang Hà tuy đã chết, nhưng tâm huyết của anh ấy có lẽ đã kết tụ trong hệ thống này rồi. Từ góc độ này mà nói, thông qua hệ thống này có thể thực hiện giao lưu giả định với Giang Hà. Đương nhiên, đối với em chỉ vẻn vẹn có thế thôi, còn đối với Giang Hà thì đã chết rồi làm sao còn nhìn thấy gì. Người thông minh chỉ có thể sử dụng trí tuệ của mình lúc còn sống, mới có thể làm cho mình sống mãi trong lòng người khác và anh ta vẫn có thể làm cho người khác nhớ đến mình, thậm chí yêu mình ngay cả khi đã chết. Điều này là đúng, vì sao bao nhiêu người tuy đã chết hàng trăm, hàng ngàn năm mà nhân loại vẫn nhớ đến họ. Từ ý nghĩa này mà nói, linh hồn của họ tất phải sống trong lòng người khác. Giang Hà không phải là một danh nhân, nhưng chí ít anh ấy có thể dùng trí tuệ để làm cho em không thể quên được anh ấy, anh ấy mãi mãi sống trong lòng em.
Diệp Tiêu nói thao thao bất tuyệt, thấy Bạch Bích có vẻ không chịu đựng thêm được nữa, nhưng anh vẫn phải nói ra những lời này, anh lại uống thêm một ngụm nước ngọt, đồng thời lặng lẽ quan sát Bạch Bích.
Bạch Bích cuối cùng cũng lên tiếng:
– Nhưng vì sao Giang Hà phải làm thế cơ chứ?
Diệp Tiêu nói tiếp:
– Có lẽ, anh ấy đã sớm thiết kế hệ thống phần mềm này, đến khi dự cảm được mình có thể chết, anh ấy đã đem tất cả những lời sẽ nói với em nhập vào hệ thống. Anh ấy đã chuẩn bị nó một cách thanh thản, chỉ tiếc là, trong khi đang chuẩn bị cho cái chết của mình, anh ấy đã cảm thấy đau khổ.
Nói đến đây, trước mắt Diệp Tiêu vụt hiện lên hình ảnh Giang Hà trên bàn phẫu thuật, khi ấy, anh cứ ngỡ nhìn thấy mình đang bị mổ bụng moi gan, cuối cùng thì đâu là mình, đâu là người chết.
– Đã đành anh ấy có nhiều điều phải nói, nhưng sao không trực tiếp nói với em? – Bạch Bích hỏi nhỏ.
– Điều này em phải rõ hơn anh, bởi vì Giang Hà không muốn em bị cuốn vào những việc anh ấy đã bị cuốn vào, muốn em rời xa nơi đó, không gặp phải nguy hiểm. Nhưng sự việc lại ngược lại với điều mong muốn, anh ấy làm như vậy chỉ càng khiến em liều mạng xông vào Viện Nghiên cứu khảo cổ. Đấy có lẽ là điều trước khi chết Giang Hà đã không nghĩ đến, nhưng chí ít anh ấy cũng đã đoán đúng, em dứt khoát sẽ đến tìm hiểu máy vi tính.
Bạch Bích không biết nên nói gì, cô nhớ đến cái đêm trong Viện Nghiên cứu khảo cổ, “Giang Hà” trong máy vi tính đã thừa nhận có quan hệ với Tiêu Sắt, hoá ra anh ấy đã lường hết tất cả, anh ấy đã chuẩn bị hết những điều cần nói, chỉ đợi Bạch Bích phát hiện ra là sẽ nói chuyện với cô.
Diệp Tiêu nói tiếp:
– Bạch Bích, anh vẫn còn một vấn đề cần biết, em có biết Dư Thuần Thuận không?
Bạch Bích bỗng cảm thấy tim mình như có luồng điện chạy qua, cô gật đầu:
– Vì sao anh lại hỏi đến ông ấy?
– Vì hai câu thơ. – Giọng nói của Diệp Tiêu bỗng trở lên cung kính, nghiêm túc.
– Hai câu thơ nào?
– “Trời cao chưa lưu dấu tích, chim nhỏ đã bay qua.” – Diệp Tiêu thong thả đọc hai câu thơ.
Hai vai Bạch Bích run lên, cô tránh cái nhìn của Diệp Tiêu. Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh cô bé 18 tuổi nhìn thấy người đàn ông để râu, còn cả việc cô che mặt đứng khóc giữa đường vào ngày hè oi ả.
Diệp Tiêu hỏi tiếp:
– Vừa mở đầu hệ thống phần mềm tự thiết kế của mình, Giang Hà đã sử dụng hai câu thơ này, đây là danh ngôn của nhà thám hiểm nổi tiếng Dư Thuần Thuận. Anh ấy dứt khoát biết Dư Thuần Thuận và rất thích hai câu thơ này, đúng không?
– Em không biết Giang Hà có biết Dư Thuần Thuận không, nhưng em đã từng gặp con người này.
– Thật à? – Diệp Tiêu cảm thấy bất ngờ.
Bạch Bích gật đầu, cô đã lấy lại được tinh thần, ngẩng đầu lên, ánh mặt trời lọt qua cửa kính rọi vào làn da gần như trong suốt của cô, làm chói cả mắt Diệp Tiêu. Trông giống như một bức ảnh nghệ thuật được chụp bằng phương pháp đặc biệt.
Cô bình tĩnh nói:
– Đó là vào năm 1996, một hôm, em đọc báo biết Dư Thuần Thuận trở về Thượng Hải và sẽ có cuộc nói chuyện với sinh viên một số trường đại học, thế là em lập tức đến nghe.
Trong lòng Diệp Tiêu bỗng cảm thấy xúc động, những ngày tháng cũ hiện lên trong đầu anh. Anh rất muốn kể cho Bạch Bích nghe về sự tôn sùng của anh đối với Dư Thuần Thuận và mơ ước trở thành nhà thám hiểm của mình, nhưng anh đã ghìm lại được, anh bình tĩnh trở lại nói với Bạch Bích:
– Em nói tiếp đi, anh đang nghe!
– Chẳng có gì đáng nói nữa, lúc ấy em mới 18 tuổi, chỉ suy nghĩ viển vông, đến bây giờ em vẫn không hiểu vì sao hồi đó em lại hăng hái đi nghe Dư Thuần Thuận nói chuyện đến thế, có lẽ bởi vì em cảm thấy cô đơn. Anh biết rồi đấy, bố em đã sớm ra đi, mẹ thì quanh năm suốt tháng ở bệnh viện Tâm thần, nên em mới nảy sinh hứng thú với những chuyến đi bộ dũng cảm khắp Trung quốc của Dư Thuần Thuận. Ông ta một mình đi bộ du lịch ở phía tây hoang lạnh, chắc là cô đơn lắm. Mà…
Bạch Bích hình như vẫn muốn nói gì nữa, nhưng lại thôi.
– Nói tiếp đi!
– Hết rồi, chỉ có thế thôi, chẳng qua là tiện thì nói!
– Không, em nói rất hay, có lúc anh cũng rất đồng cảm! – Diệp Tiêu nhìn Bạch Bích, biết cô đang có tâm sự, anh chỉ lạnh nhạt nói:
– Em biết không, Giang Hà và Dư Thuần Thuận có một điểm chung, họ đều đi qua hồ La Bố.
Bạch Bích gật đầu.
Diệp Tiêu nói:
– Điều không giống nhau của họ là, Giang Hà chết sau khi từ hồ La Bố trở về Thượng Hải, còn Dư Thuần Thuận đến hồ La Bố thì không trở lại nữa, ông ta đã chết trong vùng đất hoang của hồ La Bố.
– Em biết!
– Dư Thuần Thuận quyết tâm đánh bại tư tưởng cho rằng tháng 6 không thể đến hồ la Bố được. Khí hậu khắc nghiệt nhất ở hồ La Bố là vào tháng 6. Ông tiến vào hồ La bố vào lúc nóng nực nhất, sau đó rẽ ngang qua lòng hồ khô cạn. Đáng tiếc là ông đã đi nhầm đường và bị lạc trong đất hoang hồ La Bố, giống như lạc vào mê cung. Ông trở thành kẻ xa lạ cùng đường, cuối cùng đã bị chết vì thiếu nước và suy kiệt cơ thể. Khi người ta tìm thấy thi thể của ông, ông đang nằm trong một cái lều bạt, thân thể loã lồ, toàn thân đều bị trương phềnh và mọc đầy những bong bong nước, vô cùng thê thảm.
– Đừng nói nữa! – Bạch Bích càng lúc càng xúc động. Cô không thể chịu đựng nổi những điều Diệp Tiêu tả về cái chết của Dư Thuần Thuận, bởi vì trước mặt cô như đang hiện lên bóng hình một khuôn mặt nam tử hán râu dài.
Diệp Tiêu không hiểu cô, tiếp tục nói:
– Nhưng có một điều anh không hiểu nổi, Dư Thuần Thuận đã đi khắp đất nước trong những điều kiện hoàn cảnh khắc nghiệt, nguy hiểm khác nhau. Ngay cả những nơi như cao nguyên Thanh Tạng ông cũng chỉ dựa vào đôi chân trần của mình mà đi hết, thậm chí có lúc phải ăn gió nằm sương, nhưng ông đều vượt qua được. Cho đến Tân Cương, ông cũng đi qua nhiều lần, băng qua bao nhiêu là sa mạc và đất hoang, tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm. Nhưng vì sao lại chịu thất bại trên mảnh đất hồ La Bố ấy?
– Đấy là số mệnh!
– Không, anh không tin vào số mệnh! – Diệp Tiêu nói to, anh vươn cổ ra thở một hơi dài, sau đó giọng nói lại trở lại hiền hoà như thường:
– Bạch Bích, anh xin lỗi, anh hơi kích động. Anh chỉ thích nhất hai câu thơ ấy của Dư Thuần Thuận.
– “Trời xanh chưa để lại dấu tích, chim nhỏ đã bay qua”. – Bạch Bích lẩm bẩm đọc.
Diệp Tiêu nhìn cô, gật đầu hiểu ý, họ mỗi người đều hiểu ý nghĩa của lời thơ theo ý riêng của mình, sau đó anh đứng dậy nói:
– Bạch Bích, thật ra chúng ta đều là những con chim nhỏ bay qua bầu trời. Thôi, anh về đây!
Nhưng khi mới bước ra đến cửa, anh bỗng nghe thấy Bạch Bích hỏi từ phía sau: – Tối mai anh có rảnh không?
– Tối mai à? Tối mai vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan” do bạn anh đạo diễn sẽ công diễn, anh phải đến xem.
Bạch Bích bỗng mỉm cười:
– Hoá ra anh cũng đi, thế thì tối mai trước lúc mở màn, mình gặp nhau ở cửa rạp nhé.
Diệp Tiêu gật đầu, ra khỏi phòng. Vừa đi xuống cầu thang, vừa nghĩ đến những câu nói cuối cùng của Bạch Bích, trong lòng thoắt nóng, thoắt lạnh, đó là ám hiệu hay là điềm báo gì đây? Anh không dám nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ đọc thầm hai câu thơ của Dư Thuần Thuận, để mặc cho nó dần dần tràn ngập trái tim.