– Diệp Tiêu hãy cứu tớ! – La Chu vội vàng kêu lên.
Anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu, như sợ Diệp Tiêu bỗng đột nhiên biến mất khỏi mắt anh không để lại chút vết tích nào. Trong phòng ngột ngạt khó thở, có mùi gì đó rất khó chịu, đã trọn một ngày anh không ra khỏi cửa, lại còn đóng chặt tất cả các cửa sổ. Từ sáng sớm tới giờ, cả ba bữa đều ăn đồ nguội. Bộ mặt của anh càng khó coi, tóc rối bù thành một mớ hôi rình, như lôi về từ đống rác.
– Đừng sợ! – Diệp Tiêu an ủi.
La Chu đứng lên, lo lắng nhìn quanh gian phòng, vừa nhìn vừa nói:
– Từ lúc sự việc xảy ra đến giờ đã hơn 20 tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa có chút tin tức gì về Lam Nguyệt, có trời mới biết cô ta đi đâu.
– Cô ta là do cậu tuyển về, thế mà cậu không có địa chỉ hoặc hồ sơ gì về cô ta à?
La Chu ân hận nói:
– Không có địa chỉ, cũng không có hồ sơ hay sơ yếu lý lịch gì hết, chỉ có số điện thoại di động của cô ấy thôi, mấy hôm trước còn gọi được, nhưng hôm qua sau khi sự việc xảy ra, máy của cô ấy tắt, không sao gọi được. Tớ thật là hồ đồ.
– Lúc đó mình chỉ chú ý đến Tiêu Sắt nằm trên sân khấu, cố gắng xem mạch cô ta, làm hô hấp nhân tạo, hy vọng cứu sống được cô ta, nên không chú ý đến Lam Nguyệt ở phía sau. Khi đó khán giả nhìn thấy Lam Nguyệt bình tĩnh đứng dậy coi bộ chẳng sợ sệt gì, lại còn ung dung đứng đằng sau nhìn chúng mình, sau đó lặng lẽ đi ra phía sau sân khấu. Có người còn nói bộ dạng của cô ta lúc đó rất lạ. Họ đoán Lam Nguyệt lúc đó vẫn đắm chìm trong vai diễn chưa dứt ra được, cho nên hình như không tỏ ra thương cảm hay quan tâm đến Tiêu Sắt đã chết trong trang phục Công chúa Thành cổ Lâu Lan.
– Lam Nguyệt vẫn nhập vai diễn à? Ai mà biết được chứ. Đoạn này chúng tớ tập rất nhiều lần rồi, trước khi công diễn mọi chuyện đều tốt, không thấy có chuyện gì bất thường. – La Chu vẫn tiếp tục đi vòng tròn quanh phòng.
Diệp Tiêu nhìn La Chu vòng đi vòng lại trong phòng trước mặt anh, thấy chóng cả mặt, anh nói với La Chu:
– Đừng quay nữa, ngồi xuống đi, La Chu! Cậu căng thẳng quá đấy, không cần thiết phải như vậy đâu. Chiều nay, đã có báo cáo khám nghiệm về cái chết của Tiêu Sắt rồi, nguyên nhân chết là do bị tắc nghẽn động mạch chủ dẫn đến tim ngừng đập.
– Nói như thế nghĩa là Tiêu Sắt chết bất ngờ ư?
Diệp Tiêu trầm xuống một lúc rồi nói:
– Đương nhiên là thế, có những vấn đề tớ chưa thể cho cậu biết được.
La Chu cuối cùng cũng ngồi xuống, anh nhấp nhổm không yên nói:
– Tớ lúc này rất sợ, sợ Lam Nguyệt bỗng dưng xuất hiện trước mặt, giống như lúc cô ấy đột ngột bỏ đi. Đêm qua có người ở sau sân khấu nói, nhìn thấy cô ấy từ sân khấu xuống, cho rằng vẫn biểu diễn bình thường, đã hạ màn, nên không chú ý đến cô ấy, để cô ấy đi vào phòng hoá trang. Đến khi chúng mình nhớ đến cô ấy thì phòng hoá trang đã chẳng còn một bóng người. Không ai nhìn thấy cô ấy đi đâu, có lẽ cô ấy không vào phòng hoá trang, mà đi luôn ra cửa sau của rạp.
– Thế nghĩa là cậu cho rằng cái chết của Tiêu Sắt và Lam Nguyệt có liên quan đến nhau à?
– Có quỷ biết được! – La Chu thở dài một tiếng:
– Xin lỗi, tớ không muốn nghĩ nhiều nữa. Theo kịch bản, Lam Nguyệt trên sân khấu diễn rất đúng, lại còn diễn rất xuất sắc nữa. Còn Tiêu Sắt diễn cũng rất hay, ít nhất cũng hay hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tớ. Nhưng trong kịch bản, Công chúa không chết ngay tại chỗ, cô ta còn sống tiếp cho đến khi Thành cổ Lâu Lan bị hủy diệt vì thiếu nước, cô ấy buộc phải rời bỏ hoàng cung, khi đến Phần mộ cốc mới lộ chân tướng.
– Chân tướng gì?
– Công chúa và Lan Na là hai chị em sinh đôi.
– Thế thì phải tìm hai diễn viên giống nhau chứ?
– Không, trong kịch bản hai người không giống nhau, đó cũng là hiện thực cuộc sống. Hai người chung bào thai lớn lên không giống nhau rất nhiều. Cũng có những người rất giống nhau nhưng không có quan hệ huyết thống với nhau.
Diệp Tiêu sững người, anh nghĩ ngay đến mình và Giang Hà, chẳng phải là tình huống thứ hai mà La Chu vừa nói đến đó sao? Anh không muốn nghĩ ngợi thêm, lạnh lùng nói:
– Thực tế, lúc đó nhìn từ tình tiết cụ thể trên sân khấu thì Lan Na đã nguyền rủa Công chúa, còn Công chúa thì chết ngay tại chỗ bởi lời nguyền của Lan Na. Lan Na lúc đó gọi MỘC Y ÁO gì gì đó, là có nghĩa gì?
– Ồ, đó là vị tên vị thần trông coi sự sống chết của Thành cổ Lâu Lan, theo truyền thuyết, chỉ cần tên của thần MỘC Y ÁO vang lên, người bị nguyền rủa sẽ khó thoát được.
– Ai nói với cậu như vậy?
– Lam Nguyệt, cô ấy bảo cô ấy tìm thấy trong thư viện.
Diệp Tiêu thấy hơi lạ, hỏi:
– Cô ấy cũng tham gia viết kịch bản?
La Chu cúi đầu, hơi ngượng nói:
– Tớ chỉ còn cách nói thật. Cậu biết không, ý tưởng kịch bản này thực ra là của Lam Nguyệt, Lam Nguyệt đã đưa ra bố cục đại thể của toàn bộ câu chuyện, khiến tớ phải bỏ kịch bản cũ, sử dụng phương án của cô ấy. Cậu biết không? Cô ấy là một cô gái rất thông minh, cực kỳ thông minh, tớ thừa nhận chỉ số thông minh của cô ấy cao hơn của tớ nhiều.
– Cô ấy có nói gì về quá khứ của mình không?
– Chưa bao giờ, vả lại tớ không hứng thú với quá khứ và đời tư của người khác.
Diệp Tiêu thở dài một cái, lắc đầu, nói:
– Không biết quá khứ của cô ta, cũng không biết cô ta sẽ đi đâu, lẽ nào cô ta là hồn ma?
– Đừng, đừng nói thế, tớ không chịu được đâu! – Vẻ mặt của La Chu đặc biệt đau khổ.
Diệp Tiêu nhìn thần sắc kinh khủng của La Chu, nhưng anh buộc phải nói ra những điều canh cánh trong lòng:
– La Chu, lần trước tớ đến tìm cậu đã nhìn thấy Lam Nguyệt.
La Chu lắc đầu nói:
– Đủ rồi, cô ấy đã nói rồi tớ sẽ hối hận, bây giờ, tớ thật sự là hối hận. Diệp Tiêu cậu hãy tin tớ, tớ là kẻ bất hạnh, cậu đừng cho rằng tớ và cô ấy có quan hệ gì, mà nên cho rằng tớ và cô ấy chỉ là bạn bè. Thực ra, tớ và cô ấy chỉ có đêm đó thôi, vẻn vẹn có thế, không có quan hệ nhiều hơn đâu. Đây hoàn toàn chỉ là một lần ngoài ý muốn, hãy tin tớ!
– La Chu, trước tiên, tớ không nói Lam Nguyệt nhất định có liên quan đến cái chết của Tiêu Sắt, cho dù chúng ta đã nắm được chứng cứ, chứng minh trước khi chết Tiêu Sắt đã có mâu thuẫn với Lam Nguyệt về vai diễn, nhưng chưa dẫn đến cãi cọ nhau, Lam Nguyệt cũng luôn nhường Tiêu Sắt. Có nhiều khả năng sau khi nhìn thấy Tiêu Sắt chết, Lam Nguyệt sợ quá, không dám ở lại đoàn kịch nữa, nên đã bỏ đi. Mặt khác, cho dù Lam Nguyệt có liên quan đến cái chết của Tiêu Sắt, cũng không thể chứng minh cậu có liên quan đến việc này. Trước mắt duy nhất chỉ có một khả năng liên quan, đó là cậu là đạo diễn kiêm biên kịch của vở kịch, chỉ có như vậy thôi. Rõ chưa? Cậu đừng nên lo lắng nữa!
– Mong là như vậy!
Diệp Tiêu bỗng nghĩ ra điều gì:
– La Chu, lúc đang diễn hoặc trong quá trình tập có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?
– Chuyện đặc biệt à? Hình như không có.
– Thế khi Lam Nguyệt nói câu cuối cùng, âm thanh trong rạp bỗng tăng vọt lên đến kinh người, làm cho những khán giả có mặt đều hoảng sợ, việc ấy là sao? Đấy có phải khi đạo diễn cậu cố ý sắp xếp như vậy không?
Bên tai Diệp Tiêu như vẫn vang lên tiếng nguyền rủa đinh tai nhức óc mà Lam Nguyệt phát ra, đặc biệt là ba tiếng: Mộc Y Áo.
– Không, không phải, âm lượng đúng ra phải bình thường. Về sau tớ có hỏi người phụ trách âm thanh, anh ta nói, khi đó bộ phận tăng âm bỗng nhiên bị trục trặc, không thể nào điều khiển được. Âm lượng tự nhiên tự động nhảy lên đến mức cao nhất, không có cách gì khống chế được. Nhưng cũng rất lạ là sau khi diễn xong, anh ta thử điều khiển lại thì mọi thứ lại bình thường, việc tăng âm bị trục trặc đến giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
– Thật chẳng hiểu ra làm sao cả. – Diệp Tiêu lẩm bẩm.
– Diệp Tiêu, tớ tiêu rồi, tiêu thật rồi. Hôm nay nhà đầu tư cho đoàn kịch gọi điện thoại cho tớ, nói rằng đoàn kịch đã chính thức giải tán. Họ không thể tin tưởng tớ nữa, họ không phải không tin vào khả năng của tớ, trong điện thoại họ nói hiệu quả đêm diễn rất tốt, họ giải tán đoàn kịch vì sợ bị nhiễm cái xúi quẩy của bọn tớ. Nói thật, lần đầu tiên công diễn bị chết người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, làm sao có thể nói là thuận lợi được, ai chẳng sợ. Từ nay về sau, tớ chẳng còn được đứng trong cái ngành này nữa rồi, tớ coi như đã bị họ tuyên án tử hình. Số phận, số phận thật không công bằng! – La Chu thở dài não nề.
Diệp Tiêu ngồi nghe La Chu than thở, hôm nay anh đã nghe không biết bao nhiêu lần. Anh chỉ biết lắc đầu, nhìn đồng hồ, đêm đã khuya rồi, anh đứng lên, nói:
– La Chu, tớ không thể cứ chăm sóc cậu như thế này mãi được, tớ còn phải đi giải quyết vụ án của tớ, cậu hãy tự lo nhé. Hãy mở các cửa sổ ra, cho thoáng khí, đừng sợ, nếu không cậu sẽ bị mình làm cho chết ngạt đấy!
– Cảm ơn cậu, Diệp Tiêu! – La Chu cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút.
– Thôi được rồi, tớ đi đây, tạm biệt!
Diệp Tiêu ra về, một mình anh bước đi trong cầu thang giữa đêm tối.
Trong phòng chỉ còn lại một mình La Chu. Anh thong thả bước đến bên cửa sổ, nhìn ra trời đêm bên ngoài. Tay anh hơi run, anh đang đắn đo xem có nên mở cửa sổ không. Cuối cùng, anh mở toang cửa sổ, một cơn gió thu thổi ập vào, lạnh đến thấu xương.