Vườn hoa trong bệnh viện tâm thần vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Mẹ Bạch Bích ngồi lặng lẽ một mình trước bồn hoa.
Bỗng bà nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, lúc đầu bà cho rằng đó là Bạch Bích, nhưng về sau bà đã nghe ra:
– Cô không phải Bạch Bích, cô là ai?
Người đó đi đến trước mặt mẹ Bạch Bích, mẹ Bạch Bích lúc này mới nhìn rõ cô ta. Cô ta chính là Lam Nguyệt.
Mẹ Bạch Bích ngắm cô ta rất kỹ, bà thấy khuôn mặt này có vẻ quen quen. Lam Nguyệt nhìn bà mỉm cười.
Mẹ Bạch Bích bình tĩnh hỏi:
– Cô là ai?
Lam Nguyệt tiến lại gần bà, nói với một giọng rất lạ:
– Nhìn mặt tôi đây, bà, bà quên tôi rồi sao?
Mặt mẹ Bạch Bích lập tức biến sắc, bà ngắm khuôn mặt và đôi mắt Lam Nguyệt, cố gắng lục tìm trong trí nhớ.
Mẹ Bạch Bích nhìn thẳng vào mắt Lam Nguyệt, mặt bà bỗng thay đổi một cách đáng sợ:
– Mã… Mã… Nhã. Cô là Mã Nhã? Không, không, không thể nào! – Bà lắc mạnh đầu, phủ định.
Lam Nguyệt vẫn nhìn thẳng vào mẹ Bạch Bích.
Mẹ Bạch Bích cuối cùng cũng hiểu ra:
– Trời ơi, tôi biết rồi, chẳng lẽ cô là…
Lam Nguyệt gật đầu, chớp chớp mắt ra chừng hiểu ý.
Mẹ Bạch Bích bỗng thở dài, nói:
– Cuối cùng cô cũng đã đến!
Lam Nguyệt cười bí ẩn, ánh mắt cô loé lên những tia sáng kỳ lạ.