Sắc trời tối dần. Mẹ Bạch Bích và Lam Nguyệt yên lặng nhìn nhau.
Mẹ Bạch Bích thở dài một tiếng, hình như bà vừa nói rất nhiều, sau đó lại thong thả nói:
– Tất cả là như vậy, tôi đã nói cho cô tất cả những gì tôi biết rồi.
Vẻ mặt Lam Nguyệt rất lạ, cô nhìn thẳng lên trời, cố gắng ghìm giữ những giọt nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ từ từ lăn ra khỏi khoang mắt, miệng lắp bắp muốn nói gì rồi lại thôi.
Mẹ Bạch Bích:
– Cô khóc à?
Bà đứng dậy, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt cô.
Lam Nguyệt ngoảnh mặt, quay lưng lại với mẹ Bạch Bích.
Mẹ Bạch Bích có phần thất vọng nhìn cô nói:
– Xin lỗi!
Lam Nguyệt chợt quay đầu lại, từ từ buông ra ba chữ:
– Tôi hận bà!
Mẹ Bạch Bích trông rất đau khổ, vẫn nói:
– Xin lỗi!
Lam Nguyệt lắc đầu:
– Tất cả đã muộn rồi, muộn mất rồi!
Nói xong Lam Nguyệt bỏ đi, mẹ Bạch Bích nhìn theo bóng cô dần dần biến mất.
Từ trong góc, người bạn nữ bệnh nhân của mẹ Bạch Bích lặng lẽ đứng nhìn Lam Nguyệt bỏ đi.
Mẹ Bạch Bích tỏ ra cực kỳ tuyệt vọng.