Khi Diệp Tiêu trong bộ đồng phục cảnh sát đang cố nhấc đầu ra khỏi khuỷu tay, giương đôi mắt ngái ngủ lên nhìn thì phát hiện thấy mọi người trong phòng làm việc đang nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Đôi mắt anh vẫn như đang muốn cụp xuống. Anh thấy hơi ngường ngượng. Lúc nãy anh lại vừa làm một giấc.
Cô bạn đồng nghiệp bàn bên cạnh nói nhỏ:
– Diệp Tiêu, đêm qua anh lại mất ngủ vì cái vụ án kỳ quặc kia chứ gì, về nhà nghỉ ngơi đi.
Đến lúc này Diệp Tiêu mới mơ hồ nghĩ đến một cái gì đó. Anh lắc chiếc đầu nặng nề. Chuông điện thoại vang, anh nhấc máy. Nghe xong, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu thẳng vào mắt anh.
Sau đó anh vội vàng đứng dậy đi ra cửa.
Cô bạn đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi:
– Anh đi đâu đấy?
– Phòng khám nghiệm tử thi! – Diệp Tiêu trả lời.