Lôi Thần Lang Quân

Chương 51: Chúa cờ máu tự phong nguyên hậu



Cái Vương Tử đưa tay ra hiệu cho Phan Tịnh.

Phan Tịnh còn đứng đằng xa nghe tiếng Thiên Hiệp gầm thét thì sợ sệt quay lại nhìn Thất Tuyệt giáo chủ.

Thất Tuyệt giáo chủ lại tỏ vẻ ung dung cười bảo chàng: -Phan Tịnh! Không sao hết! Ta được thấy mặt sư huynh là mãn nguyện lắm rồi!

Ni Na sợ quá, sắc mặt lợt lạt. Thất Tuyệt giáo chủ cầm tay nàng dắt đi: -Ni Na! Con đã là người từng trải bao nhiêu cuộc chiến đấu, y nói: đừng sợ hãi gì cả. Nhất là lúc lâm sự quyết không lùi bước. Nhất là bữa nay con phải ghi nhớ rằng bất luận việc gì xảy đến với ta cấm con không được phản kháng.

Ni Na nước mắt đầm đìa, ảo não gật đầu. Thất Tuyệt giáo chủ cố nhịn đau vì thương thế. Lão ngang nhiên đi tới trước Thiên Hiệp. Phan Tịnh cùng Ni Na theo sau lão. Vẻ mặt người nào cũng nghiêm trọng, trống ngực đánh thình thình.

Thất Tuyệt giáo chủ quả nhiên không mất vẻ oai phong của người giáo chủ, lúc lâm nguy vẫn chẳng sờn lòng, trên vẻ mặt phảng phất một nụ cười.

Phan Tịnh nhìn đằng sau thì thấy chân lão tuy bước lảo đảo vì bị trọng thương, nhưng nửa người trên vẫn đỉnh đạc dung dung. Nếu không nhìn kỹ thì không biết là lão bị trọng thương.

Thất Tuyệt giáo chủ đi đến trước Thiên Hiệp thì cặp mắt sáng rực lên, trên môi nở một nụ cười. Đột nhiên hai hàng nước mắt tuôn rơi, lão khẽ cất tiếng gọi: -Sư huynh!

Rồi lão nhảy phốc vào chân Thiên Hiệp, lớn tiếng hỏi: -Sư huynh! Tiểu đệ còn được thấy mặt sư huynh là trong lòng mãn nguyện lắm rồi!

Thiên Hiệp ban đầu lộ vẻ ngạc nhiên đứng thộn mặt ra không nói gì rồi toàn thân ông run lên vì tức giận, thét to: -Quân nghiệt súc kia! Ai là sư huynh mi?

Ông vung chưởng lên, luồng kình phong đẩy Thất Tuyệt giáo chủ Lý Tiến ra ngoài mấy trượng. Lão lăn ra mấy vòng, mồ hôi trán nhỏ giọt. Ni Na kinh hãi la hoảng: -Gia gia!

Rồi nàng nhảy xô về phía Thất Tuyệt giáo chủ, ngờ đâu Thất Tuyệt giáo chủ trằn người đi đứng dậy, trông tựa hồ lão bình yên vô sự. Nhưng Phan Tịnh nhìn rõ hai chân lão run lẩy bẩy đứng không vững thì biết ngay là lão cố gượng làm ra vẻ bình tĩnh đấy thôi.

Thất Tuyệt giáo chủ vẫn tươi cười nói: – Sư huynh! Tiểu đệ biết mình tội lỗi ngập đầu, sư huynh muốn trừng phạt dạy dỗ cách nào, tiểu đệ cũng một mực tuân theo.

Ni Na ôm chặt lấy Thất Tuyệt giáo chủ để ngăn trở cha không cho tiến về phía Thiên Hiệp, Thất Tuyệt giáo chủ trợn mắt lên nhìn, đẩy nàng ra rồi vẫn lảo đảo về phía Thiên Hiệp, dõng dạc nói: – Sư huynh! Tiểu đệ chết là đáng lắm vì đã biết tội mình rồi.

Thiên Hiệp căm hận mặt đỏ bừng lên, cặp chân giả nện xuống đất thình thịch.

Thốt nhiên ông cười rộ nói: -Lý Tiến! Mi biết điều nhận tội lỗi trước mặt ta là ta sẽ tha mi hay sao? Mi nói đúng đó. Mi chết là đáng lắm, bây giờ ta muốn giết mi đây!

Ông khoa chân bước về phía trước, vung chưởng đánh mạnh ra đến “sầm” một tiếng.

Ni Na kêu thét lên: – Không được! Giáo chủ không được giết gia gia tiểu nữ.

Thất Tuyệt giáo chủ rên lên một tiếng. Người lão bị văng ra xa hơn trượng. Miệng lão hộc máu tươi ra. Lão cất giọng cực kỳ thê thảm nói lớn: -Sư huynh! Sư huynh giết tiểu đệ không dám oán trách. Nhưng trước khi chết, tiểu đệ xin sư huynh dắt lên gặp sư phụ một lần cuối cùng được không?

Phan Tịnh đứng bên không nhịn được nữa la lên: -Gia gia! ở Triệu gia tập y đã bị con nuôi chúa phái Cờ Máu đánh cho một chưởng thương thế rất nặng. Bây giờ y có lòng hối cải, sao gia gia không mở cho y một con đường sống?

– Im liệng! Ngươi không được nói leo vào đây.

Thiên Hiệp tiến về phía Thất Tuyệt giáo chủ. Cặp giò bằng cây đập xuống thình thình, nét mặt xám xanh.

Phan Tịnh, Địa Quân, Nhân Kiệt, Cái Vương Tử và Ni Na thấy mặt Thiên giáo chủ sát khí đằng đằng, ai nấy đều kinh hãi vô cùng.

Ni Na run lên tiến lại đứng bên Thất Tuyệt giáo chủ. Cặp mắt nàng chiếu ra những tia sáng hung dữ như muốn giết ngay Thiên Hiệp Phan Khôn.

Thất Tuyệt giáo chủ quỳ dưới đất, miệng rướm máu ra, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh và mắt chiếu ra những tia sáng khẩn cầu. Lão quát Ni Na: -Ni Na! Lui ra! Con không nghe lời ta đấy ư?

Ni Na run bần bật, miễn cưỡng đứng sang một bên, nhưng nét hung dữ chưa tiêu tan.

Thiên Hiệp đến bên Thất Tuyệt giáo chủ Lý Tiến, quắc mắt nhìn hồi lâu rồi căm hận hỏi: -Lý Tiến! Mi đã biết tội chưa?

Thất Tuyệt giáo chủ cặp mắt bình thản nhìn Thiên Hiệp đáp: -Đành là tội tiểu đệ đáng muôn thác. Đệ chỉ xin huynh trưởng cho gặp mặt ân sư một lần cuối cùng nữa mà thôi.

-Cái mặt mi mà còn đòi gặp sư phụ thì đã chẳng có những hành động tàn ác đến thế. Mi tưởng vào bái yết sư phụ và sẽ được sư phụ nhìn mặt mi nữa hay sao?

Thất Tuyệt giáo chủ nước mắt đầm đìa nói: -Dù thế nào mặc lòng tiểu đệ cũng xin sư huynh cho được thấy mặt người một lần cuối cùng.

-Thôi mi đừng nghĩ vẩn vơ nữa! Chuẩn bị để nhận lấy cuộc báo ứng cho xong đi.

Thất Tuyệt giáo chủ nhìn chằm chặp Thiên Hiệp rồi buông tiếng thở dài nói: -Sư huynh! Tội lỗi của đệ thật là đáng chết và được chết dưới bàn tay sư huynh đã là may mắn lắm rồi. Xin sư huynh hạ thủ đi. Tiểu đệ nhắm mắt chịu chết đây.

Thiên Hiệp toàn thân cũng run lên bần bật. Ông từ từ giơ tay lên toan đập xuống.

Địa Quân, Nhân Kiệt, Cái Vương Tử, ba người đồng la lên: -Giáo chủ! Vì danh dự của bản giáo, thuộc hạ xin giáo chủ suy nghĩ cho kỹ đã.

Thiên Hiệp buông tay xuống quay lại quát lên: -Các ngươi đừng có nhiều lời! Bản giáo chủ đã quyết định việc gì thì không tranh cãi nữa.

Địa Quân, Nhân Kiệt, Cái Vương Tử nhìn nhau bàng hoàng. Thiên Hiệp lại nói tiếp: -Kẻ nào còn ngăn trở ta thì ta sẽ nhường chức Thiên giáo chủ cho mà làm.

Ba người đành im tiếng không dám nói nữa. Thiên Hiệp lại bảo Thất Tuyệt giáo chủ: -Lý Tiến! Đây là tự mi rước họa vào thân, chớ trách ai nữa nhé!

-Tiểu đệ tuyệt không dám trách oán sư huynh.

Thiên Hiệp lại từ từ giơ tay lên. Từ lòng bàn tay ông phát ra một luồng chân lực chậm chạp đánh xuống tựa hồ như để xử lăng trì tội nhân bắt chết một cách lâu lắc, thảm khốc.

Mọi người đều nao nao trong dạ. Thất Tuyệt giáo chủ trán toát mồ hôi. Trong miệng máu tươi chảy ra càng nhiều nhưng vẫn không một lời than thở.

Ni Na cặp mắt tưởng chừng như sắp lồi hẳn ra ngoài. Nàng muốn xông vào cứu cha thì đột nhiên Thiên Hiệp buông tay xuống quát hỏi: -Sư đệ! Ngươi thật tình muốn hối cải ư?

Ông không nhớ đến mình mang chân gỗ, cứ phục xuống bên Thất Tuyệt giáo chủ ôm chặt lấy lão. Trong tiếng khóc pha lẫn tiếp cười ông nói: -Sư đệ! Ngươi đã thật tình hối cải thì được. Sư huynh chỉ chờ có vậy không biết bao lâu rồi!

Cảnh tượng đột ngột vô cùng cảm động này khiến cho mọi người đều sửng sốt.

Thất Tuyệt giáo chủ giương mắt nhìn Thiên Hiệp lớn tiếng la gọi: -Sư huynh!

Rồi lão không nói thêm được nữa. Miệng phun luôn ra mấy cục máu tươi. Địa Quấn thấy vậy xoay mình chạy xuống khe Lạc Hiền.

Cái Vương Tử liếc mắt nhìn Phan Tịnh, trở về phía trước nói: -Lão điệt! Ngươi đi ra ngoài để canh chừng cho giáo chủ. Chúng ta cũng đi thôi!

Nhân Kiệt, Cái Vương Tử dẫn La Hạo, Ni Na nhảy xuống khe Lạc Hiền.

Trên sườn núi chỉ còn lại Thiên Hiệp và Thất Tuyệt giáo chủ, hai người vẫn ôm nhau kể lể những chuyện sau khi tương biệt.

Một lát, Địa Quân đem thuốc trị thương đến. Thất Tuyệt giáo chủ uống rồi tinh thần trỗi dậy. Lão đỡ Thiên Hiệp ngồi lên rồi hai người tiếp tục câu chuyện hàn huyên, tình đằm thắm kể sao cho xiết! Hồi lâu Phan Tịnh chạy lại hỏi: -Xin gia gia cùng sư thúc về thôi, đêm đã khuya rồi.

Hai người trông nhau mỉm cười dắt tay đứng dậy.

Thất Tuyệt giáo chủ bỗng nhìn Phan Tịnh nói: -Phan Tịnh! Ta cho ngươi cái này.

Phan Tịnh cười đáp: -Sư thúc đã ban thưởng, tiểu đệ xin bái lĩnh.

Thất Tuyệt giáo chủ cười nói: -Bây giờ đã là người cùng nhà, ngươi bất tất phải khách sáo. Nhưng vật đó hiện không ở bên mình ta. Ngươi đi mà tìm và cũng phải một phen vất vả mới lấy được. Có diều với công lực của ngươi, thì chỉ tới nơi là thành công.

Phan Tịnh hỏi: -Cái đó là vật gì?

-Chuyện này nói ra dài lắm, khi ta chưa đến Hồi Cương có giao kết với một người đàn bà. Võ công nàng đã đến chỗ độc đáo, chưởng lực có thể hóa giải được mọi thứ kịch độc và có thể hại người không cần lộ diện. Ta phục nàng sát đất. Nhưng tính nàng cô độc, hành tung vô định. Nàng thường một mình ở những nơi mả hoang mồ vắng. Hai người chúng ta như gần nhau mà cũng như xa nhau. Nàng cho ta một ngọn đèn rất quý và dặn ta rằng nàng vẫn ở trong một khu mồ mả tại núi Tây Lĩnh. Cứ thấy ánh đèn nhảy múa là nàng biết ngay và sẽ tới nơi. Sau ta bị sư môn đuổi đi không còn chỗ dung thân nên phải một mình qua đất Hồi Cương.

Phan Tịnh lại hỏi: – Người đàn bà kia võ công đã kỳ diệu đến thế, vậy bà ta là ai? Sư thúc cho tiểu điệt cái gì?

Thất Tuyệt giáo chủ đáp: -Ngươi hãy nghe ta nói hết đã. Việc này xảy ra đã từ mấy chục năm trước, có tìm được nàng hay không cũng chưa biết đâu mà nói trước. nhưng sau khi ta gia nhập Thất Tuyệt giáo chủ ở Hồi Cương rồi thì được tin nàng ở Kinh đô cũng tổ chức một phái cực kỳ bí mật gọi là Thần nữ tôn.

-Ủa! Thần nữ tôn ư? Có phải phái này toàn kỹ nữ không?

– Chính thị! Thần nữ tôn chia nhau ra bố trí trong các kỹ viện nhưng ít khi hiện lộ tông tích. Bọn Thần nữ tôn luyện tập võ công theo cuốn âm thư.

Phan Tịnh đôi mắt sáng rực lên hỏi: -Âm thư! Có đúng là âm thư không!

-Phải rồi! Võ học phái Thất Tuyệt giáo cũng có ghi rõ là âm thư. Và theo chỗ ta biết, muốn hóa giải Huyết Diệm Công thì cần phải có võ công theo cuốn âm thư ấy mới thành tựu.

Phan Tịnh gật đầu nói: – Sư thúc! Quả đúng như vậy, Chúa phái Cờ máu cũng đang cố công tìm cho được quyển âm thư phải không? Nếu cuốn âm thư lọt vào tay họ thì mối họa cho võ lâm không phải là nhỏ. Có điều hiện giờ bọn người Huyết Diệm Công chưa một ai đánh bại được tiểu điệt!

Thất Tuyệt giáo chủ nhìn Phan Tịnh một cách soi mói rồi nói: -Phan Tịnh! Ngươi chớ vội lấy thế làm tự mãn!

-Sư thúc! Tiểu điệt cũng nghĩ vậy!

Thất Tuyệt giáo chủ lấy trong bọc ra một hạt châu sắc xanh tròn như trái cân to bằng quả trứng đưa cho Phan Tịnh rồi bảo: -Đây là hạt minh châu mà mấy năm trước nàng đã tặng cho ta. Trong hạt châu này có một sợi tim rất đặc biệt, hễ trông vào là cháy liền và chẳng cần phải có không khí mới cháy được, lại không lo bị gió thổi tắt được.

Thất Tuyệt giáo chủ ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp: -Ngươi tìm được nàng rồi thì phải hỏi lấy cuốn âm thư. Ngươi chỉ cần nàng truyền thụ cho mấy môn hóa giải các chất độc là đủ.

-Tiểu điệt nhớ rồi. Nhưng bà ta tên là gì?

– Tên nàng là Trần Thường Tú. Cái tên nghe cũng tục, nhưng người đúng như danh hiệu, bao nhiêu tú khí chung đúc nên. Mấy chục năm rồi không hiểu bà ta còn xinh đẹp hay đã thành bà già móm miệng rồi?

Thất Tuyệt giáo chủ bật cười. Lão dắt Thiên Hiệp nhảy xuống khe Lạc Hiền.

Trong mấy ngày, dưới khe Lạc Hiền bầu không khí cực kỳ vui vẻ. Nhưng từ giáo chủ trở xuống ai nấy đều lo nghĩ đến vụ Chúa phái Cờ Máu gởi thiếp mời các khách võ lâm phó hội.

Phái Thiên giáo mới phục hưng, muốn cho giáo đàn hồi nổi thanh thế không thể phái một tên sứ giả đi thay được. Đây là một cơ hội rất tốt để thu phục nhân tâm. Nhưng chuyến đi này tất xảy ra cuộc huyết chiến kinh hồn động phách. Phái Thiên Giáo tất nhiên không thể chịu để Chúa phái Lá Cờ Máu ngang nhiên tự xưng là Võ Lâm nguyên hậu được. Vì vậy mà việc đối xử rất khó. Nếu đi thì phái Thiên Giáo, ai là người có thể chống lại Huyết Diệm Chưởng? Nhiệm vụ này tất lại đổ trên vai Phan Tịnh gánh vác mới xong. Vì ngoài Phan Tịnh ra không ai có đủ tư cách.

Phan Tịnh đã đứng vào cương vị lãnh trách nhiệm đi phủ nhận danh hiệu “Võ lâm nguyên hậu” tất phải lên đường ngay. May được Tha Hương Vô Danh Khách đến vừa đúng lúc.

Phan Tịnh mừng rỡ vô cùng, chàng vừa thấy Vô Danh Khách đã hớn hở nói ngay: -Sư huynh! Sư huynh quả là một người rất thủ tín.

Tha Hương Vô Danh Khách cười ha hả nói: -Sư đệ xếp đặt cho ta vào địa vị nào?

Phan Tịnh dẫn Vô Danh khách vào yết kiến Thiên Hiệp. Phái Thiên giáo từ trên xuống dưới chẳng ai là không hoan nghênh Vô Danh Khách và đặt lão vào địa vị Hộ giáo lão phái Thiên Giáo.

Ngay hôm ấy lão cùng Phan Tịnh được chỉ định đến Thái Sơn dự hội. Hai người cùng trổ kinh công, chạy nhanh như bay tới Tây Lĩnh chưa đầy hai ngày đã tới nơi.

Hôm ấy chính là ngày chúa phái Lá Cờ Máu tự phong mình lên chức Võ Lâm Nguyên Hậu.

Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh Khách đến chân núi Thái Sơn vào khoảng cuối giờ Thìn sang đầu giờ Tỵ. Dưới chân núi cũng có một đoàn người võ lâm lên núi xem dự lễ.

Tha Hương Vô Danh Khách thìn Phan Tịnh nói: – Sư đệ! Hôm nay vào hội kiến chúa phái Lá Cờ Máu ngươi sẽ làm chủ, còn ta chỉ đóng vai tùy tùng không nói câu gì.

Phan Tịnh nhìn Vô Danh Khách nói: -ở nhà riêng thì chúng ta là sư huynh, sư đệ nhưng đỗi với việc công, sư huynh giữ địa vị Hộ giáo trưởng thì sư huynh phải cáng đáng cho mới được, vậy sư huynh làm chủ là hơn.

Vô Danh Khách cười đáp: -Sư đệ! Sư đệ đã có danh hiệu là Lôi Thần phò mã làm chấn động giang hồ, nhưng kinh nghiệm chưa đủ. Vậy sư đệ cứ làm chủ đồng thời để luyện cho việc đời cũng là một việc hay cho tương lai vậy.

Phan Tịnh nghe Vô Danh Khách nói vậy đành gật đầu đáp: – Nếu tiểu đệ có chỗ nào vụng về thì sư huynh nhắc nhở cho nhé.

– Dĩ nhiên là thế! Nhưng ta tin rằng sư đệ xử trí còn lẹ hơn ta.

Phan Tịnh cười nói: -Nếu có cơ hội tiểu đệ sẽ “đòi nợ” chúa phái Lá Cờ Máu.

Tha Hương Vô Danh Khách cũng cười nói: -Cái đó là tùy sư đệ. Ta chỉ nhắc sư đệ trước là bản lĩnh sư đệ chưa bằng mụ ấy đâu, đừng có ham chiến, chạy đi là hơn.

Phan Tịnh cười hỏi: -Sư huynh sợ tiểu đệ không chạy thoát được ư?

-Ta nghĩ rằng nếu chúa phái Lá Cờ Máu không có chỗ nào hơn người thì chắc mụ chưa phát thiếp đi mời võ lâm đến để tự phong mình làm Võ Lâm Thánh Mẫu. Đối với cái danh hiệu này chẳng sớm thì muộn, lúc nào mụ phô trương chả được. Vả lại mụ cũng tự biết là chuyện phô trương này tất gặp người phản đối. ấy là chưa kể đến sau cuộc phô trương còn nhiều sự tranh chấp. Nếu mụ không có võ công tuyệt thì tội gì mụ chuốc lấy những sự phiền nào vào mình.

Phan Tịnh gật đầu nói: -Chắc mụ tự coi mình là thiên hạ vô địch.

Tha Hương Vô Danh Khách chau mày nói: -Lại còn một điều này đáng đề phòng hơn nữa, là sở dĩ mụ phát thiệp mời các nhân vật võ lâm ngoài mục đích tôn mụ lên ngôi nguyên hậu, mụ còn có ý giăng một mẻ lưới tóm hết các tay cao thủ khắp thiên hạ đến tham dự hôm nay.

Phan Tịnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: -Phải đó! Nếu mụ có ý thâm độc như vậy, thì ta phải hạ thủ trước là hơn, tức là giết hết những tên chó săn để chặt chân tay mụ. Chúng ta đại náo một trận trời long đất lở trên núi Thái Sơn rồi sẽ tùy cơ ứng biến.

Hai người bàn định rồi đi thẳng lên núi, mới đến lưng chừng hai người bỗng thấy Lá Cờ Máu rộng ba thước dài một trượng cắm trên cửa ải. Lại có một tấm biển để trước cửa ải trên đề bốn chữ “Ai đến xin ghi tên vào”.

Tha Hương Vô Danh Khách cười nói: – Ta là vô danh thì không biết ghi gì vào được?

Phan Tịnh cũng cười nói: -Đã vô danh thì thôi, ghi cái gì để lại nữa.

Hai người đến trước cửa ải bỗng thấy trên một phiến vách đá có bao nhiêu người ghi tên khắc chữ vào, chữ lớn chữ nhỏ đủ cỡ. Phan Tịnh chú ý nhìn xem thì thấy các nhân vật tám môn phái lớn trong võ lâm đều có hết.. Cả Thất Tuyệt giáo, Cửu Hoa Sơn, U-U động cũng đều có phái người đến dự.

Phan Tịnh cười lạt nói: -Đúng là tập họp các phần tử tinh anh khắp thiên hạ.

Tha Hương Vô Danh Khách mỉm cười nói: -Chưa thấy có Thiên Hải Song Tiên mà toàn là những hạng hậu bối tầm thường.

Hai người đứng trước vách đá xem xét hồi lâu. Những người đến sau cũng vận chân lực vào ngón tay để khắc tên, chỉ có hai người chưa làm cử động gì.

Bất thình lình ở phía sau vách núi có tiếng nói vọng ra: – Các vị bằng hữu! Các vị có lòng đến đây xin ghi tên cho.

Phan Tịnh đưa mắt nhìn vách núi hỏi: -Ông bạn! Nếu chúng ta không ghi danh thì sao?

– Vậy thì nhất định ngươi là hạng vô danh!

-Sao ngươi biết?

-Vì ngươi không đủ sức lấy ngón tay ghi tên vào vách đá được.

Phan Tịnh cười lạt nói: -Đã vậy thì ngươi hãy coi dây! Vừa dứt lời chàng vung tay phóng ra chiêu “Lôi ấn vô tình”. Bỗng nghe tiếng sấm ầm ầm khẽ nổ lên. Đá vụn rớt xuống rào rào. Trên vách núi lưu lại một vết bàn tay ở chính giữa những tên người khác.

Chàng cười ha hả hỏi: – Thế nào! Ông bạn đã trông rõ chưa?

Trên đỉnh vách đá liền có người mặc võ phục xuất hiện cúi đầu nhìn xuống ra chiều tức giận nói: – Ông bạn! Dường như ông bạn không muốn sống nữa, tên bạn là gì?

Phan Tịnh lại cười rộ đáp: -Ngươi đúng là kẻ có mắt không tròng. Đại danh ta là thế mà ngươi còn không biết, còn phải nói mãi.

Người đúng bên vách núi tức giận nói: – Gã điên khùng này ở đâu đến? Sao dám buông lời bất nhã.

Phan Tịnh lại càng cười lớn hơn nói: -Ngươi không biết đại danh ta, mà ta chưa lột da ngươi đã là phúc đức lắm rồi đấy!

Chàng quay lại bảo Vô Danh Khách: -Chúng ta nên đi thôi! Hai người nghênh ngang tiến vào cửa ải.

Con đường vào cửa ải này dài đến mấy trượng, hai người chưa đi hết, phía trong đã có bốn người đứng chờ ở đó. Bốn người này nhìn Phan Tịnh cùng Vô Danh Khách cười lạt nói: -Người nào chưa lưu danh thì không được tham dự đại hội lễ phong hiệu chúa phái Cờ Máu.

Phan Tịnh trợn mắt ngạo nghễ hỏi: – Các ngươi nói giỡn đấy chứ? Ai dám cản trở ta?

Bốn gã kia cười đáp: -Nhị vị bằng hữu! Chúa phái Cờ Máu không hoan nghinh vị nào không chịu ghi đanh. Các vị đã muốn bái kiến thì nên trở ra nêu đại danh lại rồi hãy vào. Không thể không được, miễn thứ cho bọn tại hạ ngăn trở không để cho các vị lên núi dự lễ.

Phan Tịnh quay lại nói với Vô Danh Khách: -Sư huynh! Xem chừng không động thủ không xong rồi đâu.

Tha Hương Vô Danh Khách chỉ cười mà không đáp.

Phan Tịnh đi về phía bốn gã. Bốn gã tức giận quát lên: – Nếu các vị không dừng lại thì đừng trách chúng ta vô lễ!

Phan Tịnh vẫy tay một cái. Tha Hương Vô Danh khách tiến lên một bước, rồi hai người sóng vai nghiễm nhiên đi vào, tựa hồ như không nhìn thấy bốn gã kia!

Bốn gã tức giận quát lớn: -Những tên lớn mật này ở đâu đến thế?

Đồng thời chúng phóng chưởng đánh tới, chưởng lực bốn gã này đều khá cao. Cả bốn gã hợp lực đánh ra lại càng ghê gớm. Nếu không phải là tay y cao thủ bậc nhất võ lâm thì e rằng không chống nổi với những chưởng lực mãnh liệt này.

Phan Tịnh cười thầm lẩm bẩm: -Đúng là những tên chẳng hiểu trời cao đất dầy là gì.

Chàng vung một chưởng lên phóng chiêu ra nghênh địch.

Bỗng thấy bốn tên đồng thời la hoảng ngã lăn xuống đất.

Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh Khách vẫn đàng hoàng đi lên, xem như chẳng có gì xảy ra cả.

Phan Tịnh không ngờ trước khi gặp Chúa phái Cờ Máu đã gặp chuyện lôi thôi ở lưng chừng sườn núi Thái Sơn.

Chàng ra đòn nhẹ, bốn gã tuy ngã quay xuống đất nhưng chưa gã nào bị thương.

Chúng lồm cồm bò dậy quát hỏi: -Các người là ai?

Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh Khách vẫn nín lặng không trả lời.

Bỗng thấy trên đỉnh núi một người đầu tóc bạc phơ chạy xuống như bay. Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh Khách gật đầu nghĩ thầm: -Khinh công người này thật là tuyệt diệu.

Người mới đến vừa nhìn thấy vết bàn tay lưu lại trên vách đá liền biến sắc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.