Thúy Nương hạ sát Đổng Uyển Uyển rồi hất thi thể nàng vào bên cũi sắt nói: -Đây là y tự tìm cái chết, Phan Tịnh! Ngươi lại đây cho ta hỏi một câu.
-Có chuyện gì?
Phan Tịnh tiến gần lại. Chàng nhìn thấy cặp mắt Thúy Nương sáng rực lên chăm chú nhìn mình, vẻ mặt rất lẳng lơ, mụ dịu dàng hỏi: – Phan Tịnh! Ngươi có giận ta không?
-Ngươi hỏi câu này là có ý gì?
– Ngươi hãy trả lời ta đã!
-Ta cùng nữ chúa ngươi không thù oán mà ngươi tới kiếm ta để gây chuyện. Còn ngươi với ta trước nay chưa từng quen biết thì có điều chi mà nói.
Thấy Phan Tịnh không trả lời ngay vào câu hỏi của Thúy Nương, Phan Tiểu Hoàn nhanh nhẩu đáp: – Ca ca tiểu muội không oán hận đại thư đâu.
– Có thật thế không?
Thúy Nương cười rất tươi rồi đột nhiên nghiêm giọng nói: -Phan Tịnh! Ta phóng xá cho ngươi. Ngươi lấy chưởng pháp Lôi Hỏa đánh vào thi thể Đổng Uyển Uyển cho ta.
Phan Tịnh không hiểu ý mụ đứng thộn mặt ra mà nhìn.
Thúy Nương lại cười nói: -Đánh mau đi đừng nhìn ta nữa.
Phan Tịnh ngờ vực không dám tin lời mụ. Chàng nghĩ bụng: -Ta cứ làm theo lời mụ, chắc cũng không có lý do gì để mụ dùng âm mưu quỉ kế.
Nghĩ vậy, chàng liền phóng Lôi ấn vô tình chưởng đánh vào xác Đổng Uyển Uyển thành cháy đen.
Thúy Nương liền chặt đứt hai cây chấn song sắt nói: – Ra đi!
Phan Tịnh tưởng chừng như mình đang ở trong giấc mơ. Chàng chẳng hiểu tại sao Thúy Nương lại cứu mình.
Phan Tịnh dắt Phan Tiểu Hoàn bước ra khỏi cũi sắt. Thúy Nương nhìn Phan Tiểu Hoàn nói: -Tiểu Hoàn! Ta không thể lấy thuốc giải Định Mệnh hoàn cho ngươi được, nhưng ta có thể điểm huyệt cho sức thuốc không phát động ngay. Rời khỏi nơi đây rồi ngươi từ từ tìm cách mà điều trị. Nhưng ngươi nên nhớ rằng đêm nay ta cứu các ngươi không phải là bội phản nghĩa mẫu đâu nhé. Ta chỉ thấy rằng để anh em ngươi phải chết oan thì thật là đáng tiếc.
Phan Tiểu Hoàn cảm động nói: -Cảm tạ đại thư đã cứu mạng cho.
Thúy Nương liền vỗ vào người Phan Tiểu Hoàn ba cái để điểm huyệt cho Định mệnh hoàn không phát động được rồi mụ nói: – Tiểu Hoàn! Đường lối ra khỏi Huyền Cung ngươi đều thuộc hết rồi. Mau dẫn ca ca ngươi đi đi.
Phan Tiểu Hoàn lại cảm ơn Thúy Nương lần nữa, rồi cùng Phan Tịnh chạy ra cửa điện.
Hai người vừa ra khỏi cửa rồi, Phan Tịnh quay đầu nhìn lại thì ra tòa đại điện này có phải là nhà cửa gì đâu, mà chỉ là một hang núi. Ngoài động bốn mặt vách núi đứng dựng, cỏ dại mọc đầy.
Phan Tiểu Hoàn khẽ nói: -Ca ca! Theo tiểu muội mà đi.
Rồi nàng đi trước nhằm vào lối gai góc mà nhảy qua. Nẻo này tựa hồ như không có đường lối gì cả, nhưng sự thực có con đường như ruột dê nhỏ bé ngay phía sau bụi gai.
Hai người đi được một lúc, Phan Tiểu Hoàn lại nói: -Những khu phụ cận hang núi này còn có đến bảy tám chỗ đại điện. Chúng ta phải đi nhẹ gót, đừng để cho những trạm canh phát giác ra phiền lắm đấy.
Phan Tịnh hỏi: -Đây là địa phương nào?
– Đây là một hang núi thấp nhất trong dãy Thái Sơn. Cứ xem những hang động khu này thì đây có thể là một nơi mà người xưa đến đây để tập thể ẩn tu. Chúa phái Cờ máu mới phát hiện ra hai mươi năm nay liền đến định cư ở đây.
-Chà! Hay quá! Một ngày kia ta sẽ trở lại đây.
Hai người theo đường ruột dê giữa những bụi gai khi quanh tả, lúc rẽ hữu. Đột nhiên có tiếng quát hỏi: -Đang nửa đêm mà ai đi đâu thế?
Phan Tiểu Hoàn thấy bị người phát giác liền đáp ngay: -Ta là Bạch cô đây.
Một lão già cao lớn từ mé bên chạy tới đứng ngăn cản trước mặt Phan Tịnh cùng Tiểu Hoàn hỏi: – Té ra Bạch cô! Đang nửa đêm mà Bạch cô đi đâu thế?
-Lão bất tất phải hỏi nhiều. Ta đã đi giữa đêm khuya thế này là có việc cấp bách lắm.
Lão đưa mắt nhìn Phan Tịnh hỏi: – Bạch cô! Gã này có phải là thằng lỏi họ Phan không?
Phan Tiểu Hoàn mắng ngay: – Đến nữ chúa còn coi y vào bực thượng tân. Sao lão dám buông lời vô lễ thế?
Lão già nghe nói biến sắc vội cúi đầu xuống xin lôi: – Miễn thứ cho tại hạ không biết. Thật là đắc tội.
Phan Tiểu Hoàn khẽ hừ một tiếng. Đột nhiên nàng khoa chân tiến lại một bước vung tay lên đập vào đầu lão già một cách đột ngột.
Chát một tiếng, đầu lão bị vỡ, máu tươi phun ra như suối. Lão ngã quay xuống đất chết ngay.
Phan Tiểu Hoàn vội nói: – Ca ca! Chúng ta đi cho mau.
Hai người thi triển khinh công lao người đi thật nhanh.
Phan Tiểu Hoàn khẽ dặn: – Ca ca! Nếu lại gặp người nữa cản đường thì để tiểu muội đi trước còn ca ca nhảy xổ đến sau và đừng để tên nào sống sót. Có thế thì chúng ta mới mong rời khỏi hang núi này.
-Được rồi! Nếu lại gặp người nữa cản đường thì để tiểu muội đi trước còn ca ca nhảy xổ đến sau và đừng để tên nào sống sót. Có thế thì chúng ta mới mong ra khỏi hang núi này.
-Được rồi! Lôi ấn vô tình chưởng của ta không phát ra âm thanh làm cho kinh động người khác đâu.
Hai người tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi như thế mỗi lúc một cao lên. Bỗng phía trước lại thấy có ba lão già áo đen cao lớn đang canh giữ chỗ đường hiểm yếu. Còn ở đằng xa Phan Tiểu Hoàn đã la lớn lên: -Bạch cô phụng mệnh nữ chúa có việc khẩn cấp phải lên Tiếp Thiên bình. Ai nấy phải tránh đường.
Ba lão già phía trước quả nhiên kính cẩn đứng tránh sang bên.
Phan Tiểu Hoàn lướt tới nhanh như điện chớp. Đột nhiên nàng dừng bước, phóng cả hai chưởng ra. Tiếp theo là một tiếng rú thê thảm.
Phan Tịnh cũng sấn sổ chạy tới vung Lôi ấn vô Tình chưởng ra đánh. Ba lão già chết ngay đương trường, dưới chưởng lực của hai người.
Phan Tiểu Hoàn nói: -Ca ca! phía trước chỉ còn một quan ải nữa là ra khỏi hang núi này.
-Hang núi này tên là gì?
-Đây là Hoàng Tuyền cốc ở chân núi Thái Sơn. Tiếng nói thông vào đến Âm Tào. Người ngoài khó lòng tiến vào hang này được. Trong Hoàng Tuyền cốc, hang động liên miên. Muốn trừ diệt chúa phái Cờ máu không phải là chuyện dễ.
Hai người đi một đoạn đường nữa, vòng qua mấy khúc quanh, Phan Tiểu Hoàn đột nhiên dừng bước nói: -Ca ca! Phía trước là quan ải do một người thân tín của nữ chúa canh giữ. Lão này đa nghi và giảo quyệt vô cùng, chúng ta khó lòng lường gạt được hắn.
– Dù sao mình cũng phải đi.
– Lão này công lực cao thâm ghê gớm. Cả anh em ta hợp sức lại may ra mới chống nổi lão ta. Nhưng dù sao không hạ sát được lão thì mình vượt qua cũng chẳng khó gì chỉ sợ làm kinh động đến mọi người trong hang thì nguy.
– Cứ đi đi! Phan Tịnh ngấm ngầm cầm Nhật Nguyệt lệnh trong tay, chàng để Tiểu Hoàn đi trước rồi chàng theo sau vừa đi vừa ẩn thân hình.
Phan Tiểu Hoàn đi thong thả lại. Nàng vừa đi vừa gọi to: – Kiều lão ở đâu đấy. Bạch cô vâng lệnh lên Tiếp Thiên Bình có việc.
Tiểu Hoàn gọi hai ba lần mới thấy có tiếng lạnh lùng hỏi: – Có mình cô nương thôi chứ?
– Phải rồi!
Bỗng thấy tiếng cười lạt từ trong vách núi vọng ra, rồi có người cất tiếng hỏi: – Bạch cô! Nơi đây là cửa ải quan trọng để tiến vào bản cốc, nên nữ chúa đã truyền dụ không được để ai ra khỏi một cách khinh xuất. Cô đã vâng mệnh đi ra, tất là cô đem tín vật của nữ chúa theo làm lệnh.
Phan Tiểu Hoàn đáp ngay: -Nữ chúa còn đang gấp rút luyện công. Người chỉ dặn vậy rồi vào nhập định ngay, nên ta chưa kịp lấy tín vật.
-Hừ! Không có tín vật thì làm sao mà đi khỏi nơi đây được?
Phan Tiểu Hoàn tức giận lớn tiếng: – Kiều lão! Việc này rất quan trọng, nếu để lỡ việc thì ngươi phải chịu lấy trách nhiệm.
– Ta không cần đâu. Ta cũng thi hành đúng mệnh lệnh của nữ chúa. Vả lại trên Tiếp Thiên Bình hiện giờ vắng teo còn có chuyện gì gấp nữa? Cô nương ra đây, Thúy Nương có biết không?
-Dĩ nhiên là y phải biết. Lúc nữ chúa ra lệnh y cũng đứng bên cạnh.
Một tràng cười ha hả từ trong vách núi vọng ra nói: -Bạch cô! Cô nương dối gạt ta rồi! Thúy Nương rõ ràng còn bận canh giữ thằng lõi Phan Tịnh thì y ở bên nữ chúa thế nào được? Bạch cô có muốn ra khỏi hang này cũng không khó gì, chỉ cần quay về lấy tín vật của Thúy Nương là được. Vì trong ba ngày nữ chúa bận luyện công, nên mọi công việc lớn nhỏ đều giao cho Thúy Nương cai quản.
Phan Tiểu Hoàn quát lên: -Kiều lão! Ta còn lạ chi điều đó, lọ là ngươi phải nói. Vì muốn tranh thủ thời gian, nên ta không kịp lấy tín vật mà thôi.
-Nếu không có tín vật thì cô nương không đi qua nơi này được đâu!
Phan Tiểu Hoàn khẽ thở dài nói: -Muốn khỏi lỡ việc ta cứ đi!
Đột nhiên bóng người thấp thoáng. Bốn lão già từ trong vách núi xẹt ra. Trong bọn có một lão chính Phan Tịnh cùng Vô Danh Khách lén lên Tiếp Thiên đài đã gặp thước đây.
Phan Tịnh nấp trong bóng tối lẩm bẩm: -Đúng hắn rồi. Ta cho hắn chết không có đất chôn.
Kiều lão xuất hiện rồi cười lạt nói: -Bạch cô! Bạch cô định cưỡng bách lão phu để ra khỏi ải này, nhưng lão phu e rằng cô không làm được. Nếu không thế thì nữ chúa đã chẳng đặt Kiều lão canh gác của ải quan hệ này. Lão phu tưởng cô nên quay về lấy tín vật là hơn.
-Không! Ta nhất định không chịu. Ngươi được nữ chúa trọng dụng nên hống hách cả với ta phải không?
-Hà hà! Cô tuy là nghĩa nữ chúa phái, nhưng lão phu chắc ràng không bao giờ chúa phái giao cho giữ trọng nhiệm này.
Phan Tiểu Hoàn tức giận thét lớn: -Im miệng ngay!
Nàng lạng người đi nhảy xổ về phía trước.
Kiều lão cũng tức giận quát lên: – Bạch cô nương! Cô đừng bức bách lão phu phải động thủ.
Phan Tiểu Hoàn vung chưởng đánh ra quát lên: -Lão già không biết điều này! Ta đã bị thương mà bữa nay ngươi làm cho thương thế ta thêm nặng. Ngươi cũng mất mạng dưới tay nữ chúa.
Kiều lão lạng ngươi đi sửng sốt hỏi: -Cô nương bị trọng thương thật ư?
-Tin hay không là tùy ở ngươi.
Nàng lại phóng chưởng đánh ra.
Phan Tịnh ngấm ngầm nghiến răng tự hỏi: “Lúc này ta có nên xuất hiện không?” Bụng nghĩ vậy, người chàng đã nhảy vọt ra. Kiều Lão quát hỏi: -Ai?
– Lão gia đây chứ ai!
Phan Tịnh phóng chưởng ra nhanh như chớp. Một người trong ba lão kia vọt ra ngăn cản, đồng thời phóng chưởng phản kích. Nhưng lão liền rú lên một tiếng ngã lăn quay ra. Kiều lão đã nhận ra Phan Tịnh liền lớn tiếng quát mắng: – Phan Tịnh!
Tiếng quát vừa dứt, Phan Tịnh đã phóng chưởng đánh tới.
Kiều lão nhảy tạt ngang ra hai trượng để né tránh rồi thét lên: – Bạch cô! Cô giỏi thiệt! Thảo nào nữ chúa không tín nhiệm cô nữa!
Lão quay lại bảo hai lão kia: – Một vị cấp tốc đi báo việc này cho Thúy Nương hay!
Dè dâu lão vừa dứt lời đã có tiếng cười đáp: – Kiều lão! Không cần báo nữa ta đã biết rồi.
Thúy Nương xuất hiện đột ngột khiến cho Phan Tiểu Hoàn cùng Phan Tịnh phải sửng sốt.
Mụ cười lạt hỏi: – Tiểu Hoàn dừng tay mau!
Phan Tiểu Hoàn không biết ý mụ thế nào cũng dừng tay lại.
Thúy Nương lại nhìn Phan Tịnh hỏi: -Phan Tịnh! Ngươi định chạy ư?
Nàng quay lại bảo bọn Kiều lão: -Ba ngươi đứng cả về phía sau ta?
Phan Tịnh lửa giận bùng bùng toan mở miệng mắng thì đã thấy Thúy Nương từ từ xoay người lại. Sau một tiếng cười lạt, mụ hất tay áo một cái, bọn Kiều lão ba người rú lên thê thảm vội ngã lăn ra đất.
Thúy Nương quay lại bảo Phan Tịnh: -Ngươi lại đánh vào mỗi xác một chưởng.
Bấy giờ Phan Tịnh mới biết Thúy Nương đã cứu bọn mình. Chàng cảm kích vô cùng, vâng lời đánh vào bọn Kiều lão mỗi người một chưởng.
Chàng toan ngỏ lời cảm tạ thì Thúy Nương đã bỏ đi mất rồi.
Hai người lập tức thi triển khinh công chạy nhảy như bay trên những ngọn núi cao hiểm trở.
Hai người chạy chừng một giờ, Phan Tiểu Hoàn mới thở phào một cái nhẹ nhàng nói: -úi chà! Bây giờ mình mới thoát khỏi phạm vi thế lực chúa phái Cờ máu.
Phan Tịnh nói: -Muội muội! Chúng ta phải xuống núi ngay đêm nay mới được.
-Dĩ nhiên là ta phải đi ngay bây giờ.
Ngọn gió núi thổi tạt vào mặt khiến hai người cảm thấy rét lạnh. Ngờ đâu theo chiều gió thổi lại có tiếng người than thở nói: – Ta tưởng các ngươi bất tất phải xuống núi nữa, hãy tạm vào đây một lúc chẳng hay hơn ư?
Hai người giật nẩy mình lên Phan Tịnh quát lên: -Ai đó? Ai vừa nói đó?
Hồi lâu luồng gió thổi đưa thanh âm lại: -Ta là người đàn bà cô độc, các ngươi không muốn gặp ta ư?
Phan Tịnh nhìn về phía có tiếng vọng lại thì thấy một bóng đen đang chạy tới.
Phan Tiểu Hoàn vừa nhìn thấy đã ớn lạnh xương sống nói: -Ca ca! Đây là con quỉ ghê gớm chuyên thu hồn đoạt phách.
Phan Tịnh ưỡn ngực ra cười hỏi: -Trên đời mà có quỉ ư?
-Thật đấy ca ca ạ! Trong Hoàng Tuyền cốc đã nhiều trai tráng bị giống quỉ này làm chết rồi quăng xác ra những nơi hoang vu phụ cận.
Bóng đen mỗi lúc một tiến lại gần rồi rú lên một tiếng nghe sởn tóc gáy.
Phan Tịnh quát lên: -Muội muội hãy đứng đây đợi ta một chút. Ta nhất định chế phục con người giả làm quỉ sứ này.
Chưa dứt lời chàng đã xông ngay về phía trước.
Phan Tiểu Hoàn vội la lên: -Ca ca chớ nên đi!
-Ta không sợ! Vạn nhất có bị nó mê hoặc thì muội muội tìm về khe Lạc Hiền để gặp gia gia.
Phan Tịnh phóng mình nhảy luôn vài cái nữa còn cách bóng đen không xa mấy. Chàng nhìn rõ đó là một người từ đầu đến chân toàn mặc đồ đen.
Phan Tịnh vận Lôi ấn vô tình chưởng quát hỏi: -Mi là ai? Mi giả vờ làm quỷ sứ là có ý gì?
Quái vật chỉ rú lên hai tiếng kỳ dị chứ không trả lời.
Phan Tịnh tức giận quát lên: -Mi vừa bảo là người cô độc, sao bây giờ lại không nói?
Quái vật lại rú lên hai tiếng ghê rợn.
Phan Tịnh tức giận gầm lên: -Bất luận mi là người hay ma quỉ thì cũng tự tìm lấy cái chết đừng kêu oan.
Chàng phóng Lôi Hỏa tương bạc ra. Hào quang rần rần chụp vào người quái vật.
Quái vật xoay mình đi một cái đã xa ngoài hai trượng.
Phan Tịnh không chịu buông tha, lại phóng Lôi Thiên Đỉnh Tráng như tiếng sét nổ đánh tới nữa.
Quái vật lại vèo người đi né tránh mỗi lúc một xa.
Phan Tịnh đuổi theo vừa đuổi vừa phóng chưởng ra đánh tới tấp. Nhưng lạ thay! Chàng đánh bấy nhiêu chưởng mà quái vật chẳng bị trúng phát nào. Phía sau tiếng Phan Tiểu Hoàn la gọi: -Ca ca! Đừng đuổi nó nữa. Ca ca nhất định sẽ bị nó mê hoặc.
Phan Tịnh cười thầm, lẩm bẩm: – Mê hoặc ta ư? Ma quỉ nào mà mê hoặc được Thiên đình sứ giả?
Phan Tiểu Hoàn càng bảo chàng bị ma quỉ mê hoặc, chàng càng không chịu bỏ qua nhất định đuổi theo cho kỳ được.
Quỉ ảnh chạy mỗi lúc một mau thêm, Phan Tịnh lại càng đuổi gấp, đồng thời phóng Lôi ấn Vô tình chưởng ra nhưng vẫn không thể nào đánh trúng khiến chàng tức bực nghiến răng ken két.
Phan Tịnh chí đầu ngón chân xuống lao người đi, rồi phóng Tuyệt Tình chưởng ra.
Bóng chưởng trùng trùng điệp điệp bao vây lấy Quỉ ảnh, trông chừng quái vật khó lòng tránh khỏi một chưởng.
Giữa lúc ấy trong bóng đêm lù lù bỗng phát ra tiếng cười trong trẻo nói: -Phan Tịnh! Sao ngươi lại hạ độc thủ đến thế?
Phan Tịnh vừa phóng chưởng ra, đột nhiên toàn thân run bắn lên. Chưởng lực chàng đã bị đối phương ngăn chặn và rõ vàng công lực đối phương còn cao thâm hơn chàng gấp bội. Chàng ngán ngẫm khẽ la: -Thật là hỏng bét.
Chợt thấy dưới nách mình tê dại, chàng biết mình bị đối phương điểm huyệt rồi.
Phan Tịnh đứng trơ ra. Trong bóng đêm lại có tiếng cười trong trẻo. Quỉ ảnh xoay người lại một cái để Phan Tịnh lên lưng chạy vèo vèo. Thoáng cái đã mất hút vào trong những ngọn núi hiểm trở.
Phan Tiểu Hoàn thấy Phan Tịnh bị bắt đi. Nàng muốn khóc mà không có nước mắt, muốn tìm ca ca thì không biết đường. Nàng còn sợ nữ chúa phái Cờ máu phát giác ra mình bỏ trốn đi mà phái người đuổi theo.
Nghĩ vậy nàng chỉ dừng lại một chút rồi nhắm chạy thẳng về phía núi Lạc Hiền.
Phan Tịnh từ lúc bị điểm huyệt mê man luôn không biết gì nữa. Lúc vừa tỉnh lại chàng cảm thấy có điều khác lạ. Chàng thấy mình được vật gì mềm mại thoang thoảng hơi hương ôm chặt.
Chàng trấn tỉnh nhìn lại bất giác giật mình kinh hãi vì thấy mình nằn gọn trong lòng một thiếu phụ mình trần như nhộng, ngồi trong một gian phòng chăn gấm màu hồng. Mùi thơm ngát xông vào mũi chàng từng cơn.
Chàng la lên một tiếng thất thanh rồi nhảy phắt dậy. Nhưng chàng thấy mình cũng lỏa thể thì vừa thẹn vừa giận. Chàng vội vươn tay ra kéo tấm màn hồng che thân rồi quát hỏi: – Con đàn bà ti tiện này? Mi là ai?
Nhưng trong lòng chàng ngấm ngầm kinh hãi vì chàng nhớ lại là mình đã bị quỹ ảnh điểm huyệt rồi. Chàng không ngờ mình lại vào ngủ ở đây.
Dứt tiếng quát, chàng trừng mắt nhìn thiếu phụ.
Thiếu phụ không quay đầu lại vẫn nhìn vào phía trong. Mụ nói bằng một giọng ai oán: -Ngươi thật là chàng ngốc có diễm phúc được vào đây mà không biết hưởng?
Phan Tịnh giận mặt xám xanh gầm lên: – Mi là ai? Có phải chính mi ở chốn thâm sơn này giả làm quỷ để hại người?
Thiếu phụ cười sang sảng đáp: – Phải thì sao mà không phải thì sao? Phan Tịnh! Đã đến đây thì yên phận là hơn. Mau lại nằm xuống đây!
Nói xong mụ nằm ngay xuống giường nhưng vẫn quay mặt vào phía trong. Phan Tịnh tức quá nổi lên một tràng cười rộ nói: -Ta đập chết loại đàn bà này.
Chàng vung chưởng thì thấy chân khí lưu thông như thường. Một luồng Lôi đình chưởng lực chụp xuống giường.
Thiếu phụ đang nằm trên giường, đột nhiên xoay mình lại từ trong chăn giơ cánh tay ngà ngọc ra khẽ vẫy một cái. Chưởng lực của Phan Tịnh bị hóa giải tiêu tan liền.
Bỗng nghe tiếng thiếu phụ cười nhẹ nói: -Phan Tịnh! Ngươi phải biết điều một chút.
Phan Tịnh giương mắt lên nhìn chợt nhận ra Thúy Nương, chàng hiểu hết đầu đuôi bất giác giác nổi lên một tràng cười rộ nói: -Tưởng ai té ra là ngươi. Ha ha! Một con quỷ thu hồn đoạt phách!
-Chắc không bao giờ ngươi ngờ đến lại chính là ta.
– Ha ha! Thúy nương ngươi thật là lớn mật! Không sợ chúa phái Cờ Máu phát giác ra vụ này ư?
Thúy Nương tủm tỉm cười nói: -Đời nào y phát giác ra được. Dù cho y có biết thì đã sao?
-Thúy Nương! Ngươi dẫn dụ cho ta đến chốn này, không sợ ta đem cáo tố với chúa phái ư?
Thúy Nương nở một nụ cười thần bí nhìn Phan Tịnh đáp: -Phan Tịnh! Lại đây, nếu ta sợ ngươi cáo tố đã chẳng đem ngươi đến đây!
Phan Tịnh kinh hãi, toàn thân run lên thầm nghĩ: -Chắc con mụ này không cho mình thoát khỏi nơi đây nữa.
…
(Thiếu 2 trang…)…
Thúy Nương ọe lên rồi miệng hộc máu tươi ra. Mụ loạng choạng lùi lại đến năm sáu bước. Sắc mặt lợt lạt mụ thở hồng hộc lớn tiếng quát: -Phan Tịnh! Mi giỏi thiệt! Trong tay mi cầm cái gì vậy?
Phan Tịnh biết rằng cây Nhật Nguyệt lệnh của mình đã công hiệu. Nó có công dụng là làm tiêu tan công lực đối phương, nên mụ mới bị một chưởng như vậy.
Phan Tịnh hầm hầm nói: – Thúy Nương! Đêm nay thì con dâm phụ như ngươi đừng hòng sống nữa.
Ánh sáng Nhật Nguyệt lệnh tiếp tục chiếu vào người Thúy Nương. Phan Tịnh phóng luôn ba chưởng mãnh liệt, thế mạnh dường tan bia nát đá. Nhưng nó chỉ trượt qua mình đối phương, vì thân pháp mụ thật là tuyệt diệu. Mụ đã né tránh thì không tài nào đánh trúng được.
Phan Tịnh liền dừng bước ở giữa nhà thủy chung vẫn chiếu tia sáng Nhật Nguyệt lệnh vào Thúy Nương. Lúc này, Thúy Nương mình trần như nhộng, nên mụ ngấm ngầm sợ hãi. Nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên, trừng mắt nhìn Phan Tịnh, lạnh lùng nói: -Phan Tịnh! Đây là mi, mình làm mình chịu. Ta bắt mi giao lại cho y.
Phan Tịnh tưởng mụ bảo bắt mình giao lại cho chúa phái Cờ mau thì cười lạt nói: – Nếu thế thì mi cũng chẳng toàn mạng.
-Ha! Ha! Bây giờ mi thử bỏ đi coi.
Thúy Nương nói xong đột nhiên nhảy vào vách đá mé tả.
Bỗng nghe mấy tiếng lách cách vang lên, Thúy Nương đã biến mình vào vách đá.
Phan Tịnh quát hỏi: – Mi chạy đường nào?
Rồi chàng cũng nhảy xô về phía đó. Ngờ đâu nghe đánh chát một tiếng, đầu chàng va vào vách đá đau điếng người. Chàng định thần nhìn lại thì không thấy cửa ngõ chi hết. Chàng đưa mắt nhìn thì thấy Thúy Nương lại do tường vách phía đối diện chạy vào.