Meredith thở phào nhẹ nhõm khi đống gỗ mục nát bị cày tung chỗ ngay gần đầu Devlin. Hắn rú lên, quay phắt khỏi đám vụn gỗ đang văng ra theo mọi hướng. Cô thốt một lời cầu nguyện ngắn, rồi rút dao ra.
Cô nhìn lưỡi dao xé gió vút một đường đẹp mắt trong không gian trước khi cắm phập vào mục tiêu. Cái cổ họng bị phơi ra của Devlin.
Khẩu súng rời khỏi tay hắn khi hắn hộc lên một tiếng yếu ớt, hai đầu gối khuỵu xuống, và cơ thể mềm oặt của Emily nện mạnh xuống đất.
Meredith vùng chạy tới, Tristan theo sát cô. Đá khẩu súng của Devlin ra xa, cô quỳ xuống và nhẹ nhàng nâng đầu Emily lên lòng.
“Tỉnh lại đi,” cô thì thầm, nhăn mặt xót xa trước vết bầm xấu xí hằn dưới cằm Emily và một vết khác chắc chắn sẽ thâm đen trên má bạn cô. Cô ấy có bị thương nặng không? Một chấn thương sọ não có thể lấy đi tính mạng.
“Xin cậu,” cô khẽ gọi, gạt tóc ra khỏi gương mặt bạn. “Xin cậu đấy.”
Tristan đặt tay lên vai cô khi cô nhìn đăm đăm Emily như kẻ mất hồn. Nước mắt cô ứa ra trong lúc chờ đợi, cầu khẩn một dấu hiệu nào đó. Rồi, cuối cùng, Emily động đậy và đôi mắt hấp háy mở ra.
“Cậu có chặn được hắn không?” cô nàng thì thầm, mặt nhăn lại khi cố ngồi dậy.
“Shhh,” Meredith dỗ dành. Cô liếc sang Tristan và đờ người. Anh đang nhìn chằm chằm xác Devlin. Điều này có đủ hoàn thành sứ mạng mà anh nghĩ mình nợ Edmund không?
“Meredith?” Emily càu nhàu.
Cô gật đầu, hướng sự chú ý trở lại bạn mình. “Có. Hắn chết rồi.”
Emily mỉm cười nhắm mắt lại.
Trong phút chốc bến tàu trở nên nhộn nhịp với các hoạt động hối hả. Tristan bị gạt qua một bên khi Ana trở lại với Charlie và người của ông. Những câu hỏi và tranh luận đan xen vang lên không ngớt.
Cuối cùng Meredith cũng ra được với Tristan. Anh đang đứng trên cầu tàu, nhìn xuống mặt nước âm u. Cô dè dặt chạm vào tay anh.
“Em xin lỗi,” cô nói nhỏ. “Em hy vọng anh không cảm thấy em đã cướp mất cơ hội trả thù của anh.”
Anh quay lại và ánh mắt xanh mãnh liệt khóa chặt đôi mắt cô. “Em đã đúng, Meredith. Máu của hắn sẽ không đem Edmund trở lại được. Em trai anh đã thanh thản yên nghỉ từ lâu. Anh muốn giết Devlin là vì anh muốn bản thân được yên bình, không phải vì Edmund.”
Cô cắn môi. “Thế bây giờ anh có thể tìm được sự yên bình nữa không?”
Vẻ mặt anh dịu lại. “Anh đã tìm được em. Em chính là người đem lại bình yên cho anh.”
Mắt cô lấp lánh những giọt lệ vui mừng. “Em yêu anh,” cô thì thầm, lùa những ngón tay vào tóc anh và nhẹ nhàng níu anh xuống. “Em yêu anh.”
Charlie đặt chồng tài liệu trên bàn, gật gù, đoạn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Meredith trước, rồi đến Tristan.
“Tôi nghĩ mọi thứ ở đây đều hợp lý. Ngài Carmichael, có vẻ câu chuyện của ngài là chính xác. Và dẫu rằng tôi không bỏ qua cho một quý ông tự tiện nhúng tay vào những vấn đề tốt hơn là để cho nhà chức trách xử lý, tôi vẫn thực lòng cảm kích những việc ngài đã làm để giúp chúng tôi.” Ông đứng dậy và chìa tay ra. “Mong ngài chấp nhận cả lời cảm ơn và xin lỗi của tôi.”
Meredith hồi hộp nhìn Tristan đứng lên. Gương mặt anh vẫn khó đăm đăm. “Còn chuyện của Philip Barclay hiện vẫn chưa được giải quyết. Ông cũng đã hủy những lời cáo buộc cậu ấy rồi chứ?”
Charlie gật đầu. “Bạn ngài đã được thả và được đưa về nhà của ngài trong thành phố, anh ta đang chờ ngài về đó.”
Mặt Tristan giãn ra và anh bắt lấy bàn tay Charlie. “Cảm ơn ông, Isley.”
Cấp trên của Meredith đánh mắt sang cô. Cô từ từ đứng lên. Đã hơn mười hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ cuộc đụng độ giữa họ với Devlin và tay chân của hắn. Emily hiện đang tĩnh dưỡng thoải mái, không có chấn thương nào đáng kể ngoài con mắt bầm đen và cái đầu nhức. Đây là chướng ngại cuối cùng cần vượt qua.
Charlie cau có. “Tôi muốn nói rõ rằng phu nhân M và tôi không bỏ qua cho những việc làm của cô đâu. Tôi cũng đã cho Emily và Ana một bài giáo huấn gay gắt.”
Cô gật đầu. “Tôi mong ông nhận ra đó là những việc tôi cần phải làm, Charles. Nếu cần có một hình phạt thích đáng, xin cứ để tôi gánh hết.”
Charlie mở ngăn kéo bàn lấy ra một phong thư. Tim cô chùng xuống. Chắc chắn đó là thông báo sa thải cô. Cô bắt gặp ánh mắt Tristan đang quan sát cảnh tượng với vẻ âm thầm lo lắng. Nếu cô bị đuổi khỏi đội ngũ thì kể cũng đáng.
Charlie dịu nét mặt. “Thư của phu nhân M cảm ơn các cô đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Meredith đón phong thư bằng đôi tay run run và áp chặt nó vào ngực. “Tôi… tôi không bị đuổi ư?” cô thì thào, nước mắt lăn dài trên má.
“Không. Xét cho cùng thì năng lực của cô là tốt nhất. Chính vì lẽ đó cô mới được chọn làm điệp viên.” Charlie chạm vào bàn tay cô. Hình như mắt ông lóe lên một vệt ướt trước khi ông hắng giọng rồi ngồi trở lại ghế. “Các cô rồi sẽ bận ngập đầu, cô và Ana và Emily. Chứng cứ chúng ta lấy được từ đám tay chân còn sống sót của Devlin, từ ngôi nhà trong thành phố của hắn và thông tin ngài Carmichael đã chia sẻ cho chúng ta sẽ khiến các cô bận rộn trong những tháng tới. Mong các cô chuẩn bị sẵn sàng.”
Cô gật đầu. “Chúng tôi luôn sẵn sàng, Charlie.”
Ông lại nhìn Tristan. “Còn chuyện gì chúng tôi làm được cho ngài nữa không?”
“Quả thực là có, ông Isley.”
“Ngài nói đi.”
“Hãy cho Meredith và các bạn cô ấy vài tuần nghỉ ngơi trước khi họ bắt tay làm việc với đống bằng chứng. Cũng như cho ông một chút thời gian.”
Meredith nhíu mày, hoang mang. Charlie cũng không khác gì.
“Sao phải làm thế, ngài Carmichael?” Charlie hỏi.
Tristan đưa mắt sang cô, và ánh mắt đầy yêu thương của anh sưởi ấm cô đến từng đầu ngón chân. “Vì tất cả chúng tôi sẽ rất bận rộn chuẩn bị cho đám cưới. Nếu chúng tôi định thông báo hôn lễ ở nhà thờ Chủ nhật này, chúng tôi có thể kết hôn trong vòng một tháng tới.”
Meredith đưa tay bịt miệng. “Anh… chúng ta…?”
Anh mỉm cười và quỳ xuống, cầm lấy tay cô. “Anh chưa bao giờ thành công khi hỏi em câu này trong một bối cảnh lãng mạn,” anh cười nói. “Nhưng ý tứ là chân thật. Anh muốn em trở thành vợ anh. Và lần này, anh sẽ không chấp nhận bất cứ lời từ chối nào đâu.”
Niềm vui sướng khiến Meredith tưởng như mình đang ở trên chín tầng mây. Tất cả những gì cô hằng khao khát, song không dám nuôi hy vọng, đang mỉm cười với cô, hiện thân nơi Tristan.
Cô bật cười dù nước mắt trào ra ướt đẫm hai má. “Anh sẽ không nghe được lời từ chối nào đâu, đức ngài ạ. Vâng, em đồng ý, Tristan.”
Trong lúc gương mặt Tristan bừng lên rạng rỡ, thì cô quay sang Charlie. “Tôi nghĩ mình buộc phải đệ đơn xin nghỉ thôi.”
Tristan đứng phắt dậy. “Cái gì?” anh nắm lấy hai vai cô và bắt cô nhìn anh. “Tại sao?”
“Em sẽ là một nữ hầu tước,” cô đáp. “Không còn là góa phụ nữa. Em tưởng…”
Anh vòng tay qua người cô, cắt ngang lời cô nói. “Anh không muốn ai khác bảo vệ đất nước ngoài vợ anh. Em không được bỏ việc, Meredith.”
Tim cô căng tràn niềm hạnh phúc. “Nhưng anh phải sát cánh bên em nhé, Tristan.”
Tristan mỉm cười. “Anh sẽ luôn ở bên em.” Và môi anh tìm đến môi cô. “Luôn luôn.”