Ngự Hàn vừa mở mắt, lập tức phát hiện vị trí của mình có gì đó sai sai.
Xung quanh quá tối, mây đen dày đặc như bị hất mực chồng chất bao phủ lên mái vòm phía trên, đến cả mặt trời cũng khó xuyên qua nổi.
Trừ bóng tối không thấy điểm cuối, trong không gian ngập tràn bầu không khí ướt lạnh và chướng khí nồng nặc, không có chút sức sống.
Ngự Hàn bị trói trên một tảng đá lớn, tay chân đều bị xích sắt khóa chặt, bên trên còn bị niệm cấm chế khiến y không thoát được, chỉ có thể bị ép giam ở đây.
Cơn ngạc nhiên ngắn ngủi biến mất, Ngự Hàn tỉnh táo lại, bắt đầu nghiêm túc phân tích cảnh tượng trước mắt và tình hình một phút trước.
Phút trước y còn ở trong thế giới hiện thực chờ Tạ Tư Hành đến đón mình sau khi tan làm, buổi đêm bọn họ còn đi hẹn hò, thậm chí Tạ Tư Hành đã đặc biệt đặt sẵn một buổi tiệc rượu.
Nhưng khi Ngự Hàn vừa ra khỏi cửa Thịnh Cảnh, đối diện lập tức có một trận cuồng phong đầy cát đá thổi đến, y vô thức nhắm chặt mắt, mà lúc mở ra, hình ảnh xung quanh đã thay đổi.
Ngự Hàn không biết tình hình như thế nào, lại có cảm giác quen thuộc tới kỳ lạ.
Hình như trước đây không lâu, y cũng xuyên đến thế giới hiện thực một cách bất thường như thế này.
Ngự Hàn nhanh chóng phát hiện ngũ giác ưu việt và linh lực dồi dào trong cơ thể đã quay về, chỉ cần thoáng niệm là có thể điều động.
Không chỉ như thế, y cũng đã biết mình đang ở đâu.
Luyện ngục Vô Vọng của Ma tộc.
Trước đó Ngự Hàn nghe hệ thống nói nhân viên phái cảm hóa xuyên nhầm sách kia không điều khiển được cơ thể y, không chỉ bị Ma tộc đánh cho một trận mà còn bị nhốt vào luyện ngục Vô Vọng, ngày qua ngày chịu tra tấn.
Bây giờ xem ra mình đã tình cờ quay về Phích Lịch, theo tình hình hiện tại, Ngự Hàn hiện đang bị Ma tộc giam trong luyện ngục Vô Vọng.
Sau khi nhận ra việc này, Ngự Hàn đầu tiên là mừng rỡ, sau đó là hoang mang, tiếp đó nữa là lo lắng.
Mừng vì Ngự Hàn đã lấy lại được cơ thể vốn có, hoang mang vì cục xuyên sách lại phát sinh bug nào đó, tiếp theo là lo lắng vì mình xuyên tới Phích Lịch rồi còn có thể quay lại thế giới hiện thực được không.
Lúc Ngự Hàn ra khỏi công ty không thấy Tạ Tư Hành đâu, cũng không kịp nói một tiếng với hắn, không biết Tạ Tư Hành tới nơi không tìm thấy y sẽ làm ra việc gì.
Không ai trả lời câu hỏi này cho y, dù nghĩ thêm nữa cũng không thể tìm ra cách phá giải trong thời gian ngắn, vì vậy Ngự Hàn không nghĩ tiếp nữa, tình hình hiện tại càng nguy cấp hơn.
Ngự Hàn giấu đi suy nghĩ, giật giật bàn tay, thăm dò uy lực của cấm chế.
Là cấm chế thượng cổ, uy lực không nhỏ, chẳng trách có thể khống chế cơ thể y, Ma tộc dùng cách này để đối phó y cũng không có gì lạ.
Ngự Hàn mỉm cười, trở tay siết chặt sợi xiềng to trên tay, một giây sau, y phá vỡ cấm chế thượng cổ đã giam giữ cơ thể thật lâu.
Sau một tiếng ầm vang, chân trời âm u chỉ còn một bóng người màu trắng lao lên như sét đánh ngang trời.
Chỉ là cấm chế thượng cổ và luyện ngục Vô Vọng mà thôi, trói buộc nhân viên phái cảm hóa không biết điều khiển cơ thể Long Ngạo Thiên nhưng không thể khống chế Ngự Hàn đứng trên vạn long!
Y triệu hồi Lương Âm, nghênh ngang rời khỏi luyện ngục Vô Vọng.
Ma tộc dám bất kính với cơ thể y, hôm nay chiến thần Ngự Hàn quay về, phải huyết tẩy Ma tộc!
***
Ma tộc đang vừa múa vừa hát, cực kỳ sôi nổi.
Toàn bộ đại điện Ma tộc đã mở tiệc liên tục chín chín tám mốt ngày để ăn mừng Ma tộc đánh bại kẻ thù Ngự Hàn, còn nhốt y trong luyện ngục Vô Vọng, để mặc bọn chúng bóp nắn.
Cũng không biết ngày đó Ngự Hàn có vấn đề gì, khi đối chiến với chúng đột nhiên ngã từ trên thân kiếm xuống, sau đó không biết thi triển bất cứ pháp thuật nào, chỉ biết khóc.
Đám Ma tộc tức khắc nghĩ đây là phép Ngự Hàn mới học được, có thể dùng tiếng khóc triệu hồi sấm sét đối phó bọn chúng, vì vậy chạy trốn tứ phía, nhưng chúng nhanh chóng nhận ra đây chỉ là lời đồn nhảm.
“Ngự Hàn” uy phong lẫm liệt ngày xưa không chỉ mất sạch linh lực mà khi thấy bọn chúng còn cực kỳ bối rối, sau khi phát hiện ra điểm này, sao Ma tộc có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lập tức cùng tiến lên, không mất nhiều sức đã bắt được “Ngự Hàn”.
Ban đầu bọn chúng vẫn còn hơi nghi ngờ, Ngự Hàn pháp lực vô biên, sao có thể để chúng dễ dàng đánh bại, vì vậy dù sau khi giam “Ngự Hàn” trong luyện ngục Vô Vọng thật lâu, chúng vẫn trộm quan sát mãi.
Kết quả chúng phát hiện dường như “Ngự Hàn” không biết gì thật, lúc này mới yên lòng.
Không có Ngự Hàn, Ma tộc tung hoành không chút trở ngại, muốn cướp thì cướp muốn giết thì giết, không cần kiêng kỵ ai ngăn cản.
Trước đây khi Ngự Hàn còn ở đây đã dẫn chính đạo ức hiếp Ma tộc đến nỗi ngay cả thở cũng không kịp, mà cuối cùng chúng đã chờ được ngày này mấy trăm năm, sao có thể không vui?
Cho nên Ma tộc đã ăn mừng rất lâu, không có dấu hiệu ngừng lại.
Ngay khi tất cả đã ăn uống say mèm, một Ma tộc mặt xanh đột nhiên bị ném thẳng từ cửa điện nào, nặng nề ngã xuống đất, lún thành một hố sâu.
Tiếng vang bất ngờ thu hút không ít sự chú ý của Ma tộc, chúng nháo nhào trợn mắt nhìn ra ngoài cửa điện, chỉ thấy dưới ánh mặt trời chói mắt, một bóng người thon dài cầm kiếm bạc đứng sừng sững ở đó, đến cả tay áo thổi phần phật cũng mang theo mùi sát khí.
Có Ma tộc tinh mắt nhận ra bóng người ác mộng này, lập tức trắng cả mặt.
“… Ngự Hàn! Sao có thể!”
“Không phải hắn bị giam trong luyện ngục Vô Vọng à, sao lại xuất hiện ở đây!?”
“Không phải cấm chế thượng cổ kia đã nhốt hắn lại ư?!”
Ngự Hàn cầm kiếm đứng đó, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện nụ cười mỉa mai, đôi mắt hờ hững quan sát đám Ma tộc biến sắc.
Y ung dung nói: “Ai lên trước, hay các người cùng lên?”
…
Ma tộc lúc đánh nhau chưa từng chơi một chọi một, cứ thích lấy nhiều địch ít, vậy sẽ nhanh hơn.
Cho nên khi Ngự Hàn vừa dứt lời, đám Ma tộc nhìn nhau, sát khí bùng lên, liên tục ùa đến đánh Ngự Hàn, muốn khiến y trở tay không kịp.
Nhưng chúng vẫn đánh giá thấp năng lực của Ngự Hàn.
Ngự Hàn lại trở về trạng thái tham chiến, dù đã lâu chưa hoạt động gân cốt nhưng sức mạnh không mảy may giảm đi, Ma tộc giam cơ thể y trong luyện ngục không thấy ánh mặt trời lại càng rèn luyện khả năng chịu đựng của cơ thể y.
Nói tóm lại, Ngự Hàn bây giờ đánh đâu thắng đó.
Chỉ sau mấy đòn, trong điện đầy những hố to, mỗi hố chồng chất không ít Ma tộc thoi thóp.
Cuối cùng Ngự Hàn nhìn về phía thủ lĩnh Ma tộc ngồi trên điện.
Bóng người kia vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên ghế nãy giờ, từ sau khi Ngự Hàn xuất hiện, ánh mắt hoàn toàn khóa chặt trên người y không hề rời đi, mà mặt hắn cũng khuất trong bóng đêm, nhìn không rõ lắm.
Đám lâu la đã dọn dẹp sạch sẽ, Ngự Hàn híp mắt, tiếp theo đến lượt hắn.
“Tên khốn Ma tộc kia.” Ngự Hàn nói: “Có dám xuống đây đánh một trận.”
Bóng người vẫn không cử động.
Ngự Hàn cười lạnh mắng “Đồ rùa rụt cổ”, bay thẳng lên không hề do dự, tức khắc vọt đến chỗ ghế, dùng mũi kiếm nhấc cằm hắn lên.
Mũi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào yết hầu, chỉ cần đâm lên thêm chút nữa sẽ chọc vào cần cổ nhỏ yếu của Ma tôn.
Nhưng vị Ma tôn điện hạ bình thản như không này dường như không có ý muốn quyết tử với Ngự Hàn, chỉ lẳng lặng nhìn y bằng cặp mắt sâu không thấy đáy.
Ngự Hàn chau mày, im lặng giằng co với hắn.
Không biết qua bao lâu, thanh kiếm trong tay Ngự Hàn cử động, nhưng y lại rút về phía sau, đâm trúng Ma tộc đang muốn nhân cơ hội đánh lén lúc y không để ý.
“Ta đổi ý rồi.” Ngự Hàn bật cười: “Ma tôn của các ngươi là của ta!”
Ngự Hàn thu kiếm, nghiêng người ôm ngang hông Ma tôn, thoáng chốc biến mất khỏi đại điện.
Ma tộc trong điện trợn tròn mắt.
Ngự Hàn vậy mà… vậy mà to gan như thế! Dám bắt Ma tôn đi ngay trước mặt bọn chúng!
Đây là sỉ nhục lớn nhất đối với Ma tộc!!
***
Rời khỏi lãnh địa của Ma tộc, Ngự Hàn vẫn luôn phóng nhanh, dù còn ôm theo một người nhưng tốc độ không hề chậm lại.
Bóng mây lao đi vùn vụt, bọn họ xuyên qua chúng, lướt qua vô số đỉnh núi, Ngự Hàn vẫn không có ý dừng lại mà càng lúc càng nhanh.
“Ngự Hàn.” Ma tôn im lặng nằm trong ngực y đột nhiên cất tiếng: “Đi chậm chút được không, nhanh quá tôi chóng mặt.”
Ngự Hàn: “…”
Ngự Hàn không nói gì, nhưng tốc độ chậm đi không ít.
Cuối cùng y dừng lại trước một sơn cốc, thả Ma tôn – thủ lĩnh Ma tộc xuống, lập tức lùi ra sau mấy bước, hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt dò xét đánh giá hắn.
Ma tôn cũng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Ngự Hàn.
Ngự Hàn từng nói đám Ma tộc đều là hạng sứt sẹo, chỉ có thủ lĩnh của bọn chúng đẹp hơn một chút là thật.
Nhưng vị Ma tôn chuyên giết người phóng hỏa làm thú vui trong truyền thuyết này tính nết ác độc, xưa nay đối đầu với Ngự Hàn, thường đánh đến tối trời tối đất.
Chẳng qua gương mặt này không còn vẻ khát máu hung tàn như xưa, cũng không hề nhận ra bản thân đang ở trại địch, vẫn dùng ánh mắt sến sẩm như lúc còn ở ma điện nhìn Ngự Hàn.
Ngự Hàn híp mắt: “Anh biết rơi vào tay tôi sẽ có kết cục gì không?”
Ma tôn ừ một tiếng: “Em sẽ giết tôi à?”
“Phải xem tâm trạng.” Ngự Hàn nói: “Anh tên gì.”
Ma tôn: “Nếu là ở đây thì Mặc Trầm.”
“Nhảm nhí, đương nhiên tôi biết.” Ngự Hàn hừ lạnh, vẻ mặt lại nhẹ nhõm hẳn.
Không ngờ không chỉ mình y xuyên tới đại lục Phích Lịch.
Ngự Hàn gọi Lương Âm ra: “Đi.”
Ánh mắt Tạ Tư Hành rơi lên thân kiếm thuần bạc, thâm thúy trầm ngâm: “Thì ra đây là Lương Âm trong truyền thuyết.” Còn ngầu hơn tưởng tượng, chẳng trách lại khiến Ngự Hàn nhớ thương tới thế.
Thân kiếm khẽ rung lên, có lẽ vì cảm thấy hơi thở cường đại của Ma tộc nên kích động.
Ngự Hàn cẩn thận trấn an nó, Lương Âm phát hiện chủ nhân không có chiến ý, dần yên tĩnh trở lại.
Tạ Tư Hành quan sát toàn bộ, môi hơi cong lên.
“Đi đâu?”
Ngự Hàn nhe răng: “Giết anh.”
Thật ra Ngự Hàn định mang Tạ Tư Hành về địa bàn của mình, môn phái mạnh nhất hiện nay ở đại lục Phích Lịch —— Ngự Môn Quan!
Mạnh như Ngự Hàn tất nhiên sẽ có vô số tùy tùng, bọn họ đi theo Ngự Hàn khai tông lập phái, là phụ tá đắc lực không thể thiếu bên cạnh y.
Lâu vậy không gặp, cũng không biết anh em trong Ngự Môn Quan thế nào, Ngự Hàn rất nhớ bọn họ.
Khó được một lần quay về, tất nhiên Ngự Hàn định tới Ngự Môn Quan xem thử, cũng không biết trong lúc y bị giam trong luyện ngục Vô Vọng, Ma tộc có tới quấy phá bọn họ không.
Ngự Hàn ngự kiếm, dẫn Tạ Tư Hành đi đến chân núi Linh Sơn.
“Anh biết che giấu hơi thở không?”
“Biết.”
“Học được từ đâu… Đệt, không được học phép thuật thấp kém của đám Ma tộc!”
“Thuật ẩn thân của Ma tộc rất dễ, không cần học.”
“Vậy cũng không được học!”
Tạ Tư Hành bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi còn cần dùng không?”
Ngự Hàn: “… Dùng đi.”
Nhìn Tạ Tư Hành thi triển phép ẩn thân, giấu đi hơi thở Ma tộc thuộc về mình, Ngự Hàn lại nói: “Huyễn hình đi, người trong Ngự Môn Quan đều biết mặt Mặc Trầm rồi.”
Tạ Tư Hành biến về hình dáng ở thế giới trước của mình.
Ngự Hàn rất hài lòng: “Trông thế này thuận mắt hơn.”
“Vậy à.” Tạ Tư Hành hờ hững nói: “Tôi nhớ có ai đó đã từng nhìn nhầm tôi với tên khốn Ma tộc, tôi còn tưởng tên kia thích biến ra như vậy.”
Ngự Hàn nhíu mày, nghiêng đầu nói: “Ai đó là ai?”
Tạ Tư Hành thoáng khựng lại, suýt nữa thì hắn quên mất Ngự Hàn nói mấy lời đó trong lúc say, không thể nhớ nổi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngự Hàn: Ai đó, cái tên lạ quá.
Tạ Tư Hành: …
*************************