Mấy tháng này trừ làm việc ra, Ngự Hàn còn nghiên cứu xem nên tạo bất ngờ như thế nào.
Từ khi nhìn thấy buổi cầu hôn ở phòng ăn tầng cao nhất khiến y phát hiện Tạ Tư Hành rất “khoái” cảm giác trang trọng, y đã ngấm ngầm nghĩ đến việc này.
Không thể để người của mình phải ao ước được, đây là quy tắc Ngự Hàn mới thêm vào trong “Tiêu chuẩn làm việc”.
Nhưng dù là kẻ mạnh không có kẽ hở cũng sẽ có một vài khuyết điểm nho nhỏ không ảnh hưởng nhiều ở một số phương diện.
Có lẽ là những điểm khác của Ngự Hàn đã đạt tới cực hạn, cho nên kinh nghiệm yêu đương có thể nói là gần như bằng không, y suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra cách thích hợp.
Sau khi nhận ra không thể hoàn thành chỉ bằng vào bản thân, Ngự Hàn đã đặc biệt dành thời gian nhờ Kiều Lam gọi Văn Chiêu tới, xin gã dạy bảo kinh nghiệm cầu hôn.
Biết ý định của Ngự Hàn, cả Kiều Lam lẫn Văn Chiêu đều ngạc nhiên rất lâu.
“Cầu hôn?!” Trong đó Kiều Lam phản ứng dữ dội nhất, cậu ta trừng mắt nói: “Nhưng không phải anh và giám đốc Tạ đã kết hôn rồi ư?”
Chẳng lẽ cậu ta nhớ nhầm?
Ngự Hàn: “Ừ, rồi việc này có ảnh hưởng tới tôi cầu hôn không?”
Kiều Lam: “…”
Có ảnh hưởng, nhưng qua miệng Ngự Hàn lại hợp lý tới bất ngờ.
Không biết Ngự Hàn và Tạ Tư Hành đang chơi trò tình thú gì, nhưng nếu Ngự Hàn đã nhờ, mấy anh em bọn họ sẽ tận tình giúp một tay.
Kiều Lam gọi một đống người tới, tụ tập bày mưu tính kế cho Ngự Hàn, cuối cùng tổng kết ra sáu điều: …
—— Những cậu ấm này cũng mới dừng lại ở giai đoạn ham chơi, đừng nói là cầu hôn, đến cả nghiêm túc yêu đương cũng không có mấy người.
Ngự Hàn kiên nhẫn nghe bọn họ nháo nhác hồi lâu, vậy mà không có nổi câu nào có tác dụng.
Nếu không phải có Ngự Hàn tọa trấn sân nhà, bọn họ càng nói về sau còn suýt nữa đánh nhau vì không hợp ý kiến.
Ngự Hàn thở dài: “Cần các cậu để làm gì.”
Kiều Lam xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi anh Hàn, hay là anh đợi em đi yêu trước, chờ có kinh nghiệm rồi sẽ nghĩ cách cho anh.”
Ngự Hàn phất tay tỏ ý không thèm quan tâm.
Nếu đợi Kiều Lam truyền kinh nghiệm cho y thật, y nghĩ có lẽ Tạ Tư Hành đã hâm mộ người khác tới lú lẫn luôn rồi.
Y tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Cuối cùng trọng trách này do người có kinh nghiệm duy nhất là Văn Chiêu phụ trách.
Văn Chiêu cũng vừa mới nghe một đống ý tưởng phi lý, cảm giác trách nhiệm cực kỳ nặng nề, lúc này đứng ra truyền hết tất cả kinh nghiệm mới có.
Lần này Ngự Hàn tỏ ra kiên nhẫn chưa từng thấy, nghiêm túc nghe thật lâu, chỉ đơn giản là thế này: Dồn hết tâm huyết, có phong cách riêng, còn phải thật chân thành.
Lấy được chân kinh, Ngự Hàn cảm thấy làm mấy việc này không khó lắm.
Nếu dựa theo phong cách của y… Y nghĩ một hồi, lờ mờ biết mình phải làm thế nào rồi.
Sau khi quyết định, Ngự Hàn lập tức nhân lúc rảnh rỗi chuẩn bị luôn.
Không ai biết y đang bận gì, đến cả Phó Nhàn cũng không biết mỗi ngày giám đốc Ngự bí mật làm những gì trong phòng làm việc của mình, chỉ biết y mang về rất nhiều món đồ kỳ lạ, vừa xong việc đã bắt đầu loay hoay.
Có lần Phó Nhàn đi vào báo cáo công việc, ánh mắt lơ đễnh liếc qua bên cạnh, những thứ kia đều bị một mảnh vải đỏ phủ lên, không thấy rõ đồ vật bên dưới, như vậy lại càng khiến Phó Nhàn tò mò.
Anh ta vốn định hỏi dò gần đây Tạ Tư Hành có thấy giám đốc Ngự hơi bất thường không, nhưng chắc vì Tạ Tư Hành còn bận hơn Ngự Hàn nên lờ luôn tin nhắn của anh ta, mười ngày nửa tháng vẫn chưa thấy trả lời.
Phó Nhàn: “…”
Anh ta cạn lời với hai tên cuồng công việc này lắm rồi.
Có Ngự Hàn và Tạ Tư Hành ở đây, anh ta cảm thấy cặp chồng chồng bọn họ mà không thống trị giới kinh doanh thì quả thật là trời đất khó dung.
Ngự Hàn không biết suy nghĩ của Phó Nhàn, chờ đến lúc chuẩn bị xong xuôi, y còn đang nghĩ về phản ứng của Tạ Tư Hành khi nhìn thấy những thứ này.
Dù không mang ơn y cũng sẽ cảm động phát khóc mới thôi.
Đến lúc đó y sẽ thuận thế ôm Tạ Tư Hành về, có thể nói là gặt hái được cả tình yêu lẫn sự nghiệp.
Ngự Hàn không khỏi đắc ý, dù Tạ Tư Hành phản ứng như thế nào cũng đều nằm trong dự liệu của y, không cần phải đoán nhiều.
Chuẩn bị xong xuôi, Ngự Hàn hỏi dò được hạng mục gần đây của Tạ Tư Hành sắp đi đến giai đoạn kết thúc từ Trịnh Tư Niên, hẳn là sau khi hết bận sẽ cho toàn bộ Thịnh Cảnh nghỉ ngơi —— Sắp tới cuối năm, khoảng thời gian này các nhân viên Thịnh Cảnh không ngừng làm việc thâu đêm suốt sáng với y, đã đến lúc cho bọn họ nghỉ xả hơi rồi.
Tiện thể tự cho mình thời gian chuẩn bị sắp xếp.
Nhưng lạ là dù Trịnh Tư Niên nói Tạ Tư Hành không còn bận nữa, Ngự Hàn vẫn thấy thời gian về nhà của Tạ Tư Hành càng lúc càng muộn.
Ngự Hàn quan sát mấy hôm, không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng y lại chờ không nổi.
Bất ngờ y bí mật chuẩn bị cũng đã sớm mất kiên nhẫn từ lâu.
Vì vậy Ngự Hàn chọn ngày lành tháng tốt, đến đêm hôm đó, y nhân lúc Tạ Tư Hành còn chưa lên giường đã dang tay dang chân chiếm hết giường, ngang ngược ra lệnh: “Ngày mai anh phải rảnh cho tôi!”
Thái dương Tạ Tư Hành đập thình thịch, còn tưởng Ngự Hàn phát hiện ra manh mối gì, nhưng cẩn thận quan sát lại cảm thấy không phải như thế.
“Ngày mai vốn dành cho em.”
Tạ Tư Hành cúi người, bàn tay dày rộng bắt lấy mắt cá chân y nắm chặt: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Hắn vừa ra khỏi phòng tắm, cơ thể vẫn còn bốc nhiệt, lòng bàn tay vừa ẩm vừa nóng.
Ngự Hàn ứng tiếng, cảm giác bị cầm chân rất kỳ lạ, đang định rút về, Tạ Tư Hành lại như sớm đoán ra y sẽ làm vậy, mượn sức kéo y về phía mình.
Ngự Hàn bị Tạ Tư Hành kéo mạnh đến dưới người hắn, bóng đen trùm lên.
Ngự Hàn nhướng mày nhìn người phía trên: “Muốn đọ sức?”
Tạ Tư Hành mỉm cười: “Em chiếm chỗ của tôi, vậy tôi ngủ đâu?”
“Anh có thể đổi chiếc khác lớn hơn, giám đốc Tạ mà thiếu chút tiền ấy à?”
“Ừ, cái khác không thiếu, cái này thiếu.”
“…”
Ngự Hàn nhịn không trợn trắng mắt, lăn qua một bên, nhường lại vị trí thuộc về Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành mỉm cười nằm vào.
Sang ngày hôm sau, Tạ Tư Hành làm đúng như đã nói, dành hết một ngày cho Ngự Hàn.
“Xem như anh thức thời.” Ngự Hàn cười tủm tỉm: “Tôi tra trước rồi, hôm nay là ngày hoàng đạo khó có được, chắc chắn sẽ có chuyện tốt!”
Tạ Tư Hành cũng cười đáp: “Vậy thì đi thôi.”
Ngự Hàn: “Đi đâu?”
Tạ Tư Hành: “Giám đốc Ngự bảo tôi dành ra một ngày không phải để dẫn tôi ra ngoài à?”
Ngự Hàn suy nghĩ một hồi, hình như y quên mất việc này thật.
Y chỉ lo chuẩn bị những thứ cần cho nghi thức, cho nên không nhớ phải sắp sẵn lịch trình trước đó.
Thấy Ngự Hàn để lộ vẻ ủ rũ trong lúc suy tư, mắt Tạ Tư Hành lóe lên ý cười, nói: “Nếu đã vậy, hôm nay đi theo tôi đi, ý giám đốc Ngự thế nào?”
Ngự Hàn khẽ thở phào: “Được, để anh vậy.”
Nếu để y sắp xếp thật, y sẽ không nghĩ ra được gì.
Giải quyết được một tai họa lớn, Ngự Hàn vô cùng nhẹ nhõm.
Hôm nay không có buổi họp quan trọng cần góp mặt, Ngự Hàn chỉ mặc một chiếc hoodie thoải mái, Tạ Tư Hành chau mày, khoác thêm một chiếc áo phao lên người y.
Ngự Hàn bất mãn nhìn cơ thể cồng kềnh của mình, dáng người xinh đẹp của y bị che khuất hết rồi!
Tạ Tư Hành nghiêm nghị nói: “Không thể cậy sức khỏe tốt mà không chịu mặc áo dày.”
Đến cả Phó Nhàn còn biết mặc quần thu đông phía trong quần tây, Ngự Hàn thì hay rồi, chỉ vì thời trang mà đến áo phao cũng không chịu mặc.
“Hình như người bị cảm lần trước không phải tôi.” Ngự Hàn híp mắt nói: “Không biết là ai đây.”
Tạ Tư Hành giả điếc: “Đi thôi.”
Ngự Hàn cằn nhằn một hồi, cuối cùng vẫn không cởi chiếc áo phao xuống, trước khi ra ngoài còn đeo một chiếc balo màu đen trên lưng.
Tạ Tư Hành đứng dưới lầu chờ y, mắt nhìn chiếc balo phồng to, hờ hững hỏi: “Gì vậy?”
“Đừng hỏi nhiều.” Ngự Hàn không có ý nói cho hắn biết, còn lườm hắn một cái, hiển nhiên là đang ghi thù chuyện vừa rồi: “Cũng không được xem trộm.”
“…”
Tạ Tư Hành im lặng một lúc, nhìn Ngự Hàn mặc đồ trẻ trung đeo balo, đột nhiên hỏi: “Ngự Hàn, em biết bây giờ mình trông ra sao không?”
Ngự Hàn: “Trông thế nào?”
Tạ Tư Hành thoáng dừng lại: “Giống học sinh tiểu học đi chơi xuân.”
Ngự Hàn: “…”
Y quay đầu, trong mắt nổi sát khí: “Anh nói lại coi.”
“Không nói nữa.” Tạ Tư Hành nghiêm mặt nói: “Lên xe đi, đưa em tới một nơi.”
Tạ Tư Hành mở cửa xe cho y, Ngự Hàn không hỏi gì, chỉ thuận thế ngồi xuống.
Lên xe rồi, Ngự Hàn mới sực nhớ, hỏi: “Đi đâu?”
Tay Tạ Tư Hành khoác lên vô lăng, không trả lời trực tiếp câu hỏi của y: “Lát nữa em sẽ biết.”
Ngự Hàn rất bất mãn với hành vi thừa nước đục thả câu của Tạ Tư Hành, nhưng y không tìm ra lý do ép hắn nói, cuối cùng chỉ đành bỏ qua.
Xe chạy thẳng một mạch, cuối cùng dừng bên bờ sông.
Con sông rộng lớn ngăn cách hai bên thành phố, các tòa nhà ven sông san sát nối liền nhau phản chiếu dưới mặt nước, cũng là cảnh đẹp không thể bỏ qua ở thành phố A.
Lần trước Ngự Hàn và Tần Châu Mục đã được Phó Nhàn dẫn đến dây, nhưng y nhớ khi đó bên bờ sông không có chiếc du thuyền xa hoa như thế.
Mà bây giờ Ngự Hàn nhìn chiếc du thuyền đắt tiền, nhớ đến hành vi bao trọn của Tạ Tư Hành lần trước, trong lòng có linh cảm không tốt lắm.
Y quay lại nhìn Tạ Tư Hành, hắn bình thản như không: “Ở đây cũng có du thuyền à.”
Ngự Hàn: “…”
Sao trước kia không phát hiện Tạ Tư Hành đóng kịch vụng về thế chứ.
Tạ Tư Hành quay đầu, thản nhiên nói: “Chúng ta lên xem thử không?”
Ngự Hàn cạn lời nhìn hắn, quyết định rộng lượng không vạch trần.
Sự thật chứng minh Ngự Hàn không đoán sai, sau khi đi lên du thuyền, trừ nhân viên phục vụ ra thì không còn ai, Ngự Hàn và Tạ Tư Hành là du khách duy nhất trên du thuyền.
Ngự Hàn loạn cào cào, không biết nên đánh giá hành vi của Tạ Tư Hành như thế nào, đoán chừng du thuyền này là tài sản riêng của Tạ Tư Hành.
Chẳng qua Ngự Hàn nhanh chóng bị những thứ khác thu hút.
Cấu tạo của du thuyền đều được cải tiến, bỏ bớt những món đồ không cần thiết, xây thêm nhiều công trình khác, còn mở rộng khu vực ngắm cảnh bên ngoài.
Phòng chiếu phim, khu tự phục vụ, khu vui chơi, khu nghỉ ngơi… Những gì cần có không thiếu cái nào, quả thực như một căn nhà thu nhỏ.
Bình thường nếu rảnh rỗi thì ở đây cũng là một kiểu hưởng thụ.
Ít nhất Ngự Hàn rất thích, hệt như Tạ Tư Hành luôn có thể nắm bắt chính xác từng sở thích của y, sau đó phát huy tới mức cao nhất.
Nhân viên phục vụ chỉ xuất hiện lúc chào đón, sau đó không biết đi đâu.
Ngự Hàn ăn một ít món ở quầy tự phục vụ rồi ở trong khu trò chơi với Tạ Tư Hành thật lâu.
Khu vui chơi trên tầng hai hẳn là nơi Ngự Hàn thích nhất, nó giống như một khu trò chơi điện tử, có tất cả những trò chơi hiện hữu trên thị trường.
Ngự Hàn thích, Tạ Tư Hành cũng vui vẻ ở cạnh y, chơi trong phòng một hồi lâu.
Mãi tới lúc chập choạng tối, hoàng hôn buông xuống, Ngự Hàn chạm vào chiếc balo mình mang theo, nói muốn tới khu ngắm cảnh xem thử.
Đi vào khu ngắm cảnh, Ngự Hàn đứng trên boong thuyền nhìn ra xa, bị gió sông lạnh lẽo thổi qua, bỗng nhiên nhận ra tác dụng của áo phao.
Đúng là lạnh thật, có lẽ Tạ Tư Hành đã sớm nghĩ tới điều này nên mới ép y mặc một chiếc áo phao.
Ngự Hàn quay lại nhìn Tạ Tư Hành bên cạnh.
Hôm nay khó có khi Tạ Tư Hành không mặc đồ nghiêm trang, hắn mặc chiếc áo khoác đen ôm sát tạo dáng cơ thể bên ngoài áo len cổ cao.
Cơ thể cao lớn bị áo khoác bọc lấy làm tăng thêm hơi thở lạnh lùng của hắn, tạo thành hình ảnh cực kỳ nổi bật.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn ra xa, dường như cũng đang hưởng thụ khoảnh khắc hiếm có này.
Ngự Hàn ngắm một lát rồi thu mắt.
Đẹp thì đẹp thật, chẳng qua quá nhiều suy tính khiến người khác khó nắm bắt.
Cứ nói thẳng là chuẩn bị bất ngờ cho y không phải hơn à.
“Anh chuẩn bị sẵn nơi này rồi dẫn tôi tới chứ gì.” Ngự Hàn hừ cười: “Không ngờ anh cũng lắm trò thật.”
Uổng y còn tưởng Tạ Tư Hành cũng không hề chuẩn bị gì như mình.
Nhưng y không thể không thừa nhận mấy trò của Tạ Tư Hành đã thành công thu hút y.
Khi Ngự Hàn ở trong phái Long Ngạo Thiên, dù chỉ phụ trách văn X Điểm nhưng cũng thường xuyên nghe nói nhân vật phản diện trong truyện Lục Giang nhà bên mưu kế đầy mình, không kém truyện X Điểm bọn họ là bao.
Lúc ấy Ngự Hàn còn khịt mũi khinh thường, nghĩ nhân vật phản diện gian xảo tới đâu vẫn kém cạnh bọn họ.
Nhưng tới khi Ngự Hàn đích thân trải nghiệm mới biết lời ấy không hề giả chút nào.
Tạ Tư Hành chầm chậm lập mưu, dùng gió xuân dịu dàng từ từ hòa tan y, sau đó chiếm y làm của riêng.
Hơn nữa Ngự Hàn cũng rất thích.
“Ừ.” Tạ Tư Hành mỉm cười, không phủ nhận mục đích của mình.
Từng vị trí ở nơi này đều do hắn đích thân thiết kế, thêm vào một vài suy nghĩ riêng và sự hiểu biết của mình về Ngự Hàn, tốn không ít tâm huyết, thậm chí rất nhiều nguyên vật liệu cũng do hắn tự tay chọn lựa, sau đó cho người bày ra.
Về phần cải tạo thành căn nhà thu nhỏ tất nhiên cũng có ý đồ riêng của hắn.
Nhưng chỉ cần Ngự Hàn thích, tất cả mọi cố gắng đều không hề uổng phí.
Đương lúc hoàng hôn, mặt trời phía xa phản chiếu xuống mặt sông dập dềnh, ánh sáng bị vò nát thành từng mảnh vụn mang theo vẻ đẹp mờ ảo, vượt xa lúc nhìn thẳng về phía chân trời.
Ánh sáng màu vàng cam rơi vào mắt Tạ Tư Hành, hòa tan tảng băng lạnh thành đầm nước dịu dàng như mặt sông, yên lặng ngắm nhìn thanh niên nhàn tản trước mắt.
Sau ngày hôm đó, Tạ Tư Hành đã nghĩ nên bổ sung các nghi thức vốn có cho Ngự Hàn như thế nào, hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định dùng cách riêng của mình.
Gió sông thổi rối lớp tóc trên trán Ngự Hàn, y mở to mắt nhìn, luôn cảm thấy giây sau Tạ Tư Hành sẽ nói chuyện quan trọng với mình.
Tạ Tư Hành cử động, hắn bước tới gần Ngự Hàn một bước.
“Chờ đã!” Ngự Hàn nghiêm nghị cản hắn.
Tạ Tư Hành ngẩn ra, nhưng vẫn hỏi: “sao vậy?”
Ngự Hàn xem đồng hồ, giờ lành đã điểm.
Y lấy chiếc balo phía sau đặt xuống, kéo mở khóa, bắt đầu lấy đồ đạc bên trong.
Tạ Tư Hành lẳng lặng đứng nhìn Ngự Hàn làm.
Sau đó hắn thấy Ngự Hàn lấy một bức tranh Quan Công ra khỏi balo, một bình rượu kê, còn có một bọc hương.
Tạ Tư Hành dần hiểu ra Ngự Hàn muốn làm gì, mặt hắn tối sầm.
Hắn nghe thấy mình phát ra chất giọng trầm thấp: “… Ngự Hàn, em lấy mấy thứ này ra để kết nghĩa anh em với tôi à?”
Ngự Hàn biến sắc nhìn tranh Quan Công trong tay, khó có khi xấu hổ: “Ngại quá, nhầm.”
Tạ Tư Hành: “…”