Nghe Ngự Hàn nhắc đến hệ thống, Tạ Tư Hành không khỏi ngạc nhiên.
Hiểu biết của Tạ Tư Hành đối với cục xuyên sách đều do tự hắn tìm tòi, dù không đầy đủ nhưng cũng biết mỗi một người xuyên sách đều sẽ có một thứ như vậy.
Chỉ là hắn chưa bao giờ gặp được, cho nên không biết hình thức và ý nghĩa tồn tại của nó.
Ngự Hàn giải thích: “Nó dùng để cung cấp thông tin và định hướng nhiệm vụ, nhưng hệ thống của tôi… không nhắc tới cũng được!”
Hệ thống Long Ngạo Thiên của y cũng cơ trí anh minh y như, ngập tràn ánh hào quang của trí tuệ, đứng ở độ cao hệ thống cảm hóa không thể nào với tới, bảo nó trợ giúp mình lấy nhiệm vụ Long Ngạo Thiên thì thôi, chỉ có thể thi thoảng xem như đối tượng giải sầu.
Nhưng Ngự Hàn lờ mờ nhớ trước khi hệ thống bỏ trốn hình như đã nhắc đến ba chữ “cục xuyên sách”.
Chẳng lẽ cục xuyên sách có tin tức gì?
Ngự Hàn muốn gọi hệ thống ra hỏi lại cho cẩn thận, nhưng hệ thống sợ Tạ Tư Hành muốn chết, y không khỏi do dự.
Tạ Tư Hành quan sát mặt y, nhẹ giọng hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Đúng là có vấn đề.” Ngự Hàn nghiêm túc nói: “Hệ thống của tôi hơi sợ anh.”
Tạ Tư Hành nhíu mày: “Sợ tôi?”
Đúng là một kiểu nói mới mẻ.
Ngự Hàn: “Ừ, sợ anh.”
Dù sao cũng là bóng ma do thất bại mười chín lần để lại, hệ thống sợ Tạ Tư Hành là chuyện rất bình thường.
Không cần Ngự Hàn nói, Tạ Tư Hành đã hiểu lý do, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy tôi nấp vào tủ quần áo, em thử gọi nó ra xem?”
“…” Ngự Hàn nói: “Anh nghiện nấp rồi đúng không?”
Lần trước ở trong văn phòng Ngự Hàn, Tạ Tư Hành cũng hỏi y có cần hắn nấp xuống gầm bàn không bằng giọng nghiêm túc đàng hoàng như thế, nghe như Ngự Hàn cố ý bắt nạt hắn.
Tạ Tư Hành cười: “Thế thì phải làm sao?”
Ngự Hàn ngồi dậy khỏi giường, nói: “Còn có thể sao được nữa, con dâu dù hư hỏng cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, cho nó ra chào hỏi người của anh đây là vinh hạnh của nó.”
“…”
Tạ Tư Hành khẽ ừ, ý cười trong mắt càng sâu.
Ngự Hàn gọi hệ thống ra: “Đừng trốn nữa, ra đây nói chuyện.”
Hệ thống: […]
Ngự Hàn nhướng mày: “Sợ đến thế à?”
Hệ thống u oán nói: [Vốn không sợ tới thế…]
Chỉ cần nó không muốn, Tạ Tư Hành sẽ không nghe thấy tiếng nó, nó còn chưa sợ đến mức ấy.
Nhưng từ sau khi thấy cảnh làm mờ, nội tâm đơn thuần của hệ thống đã bị đập nát, càng thêm sợ hãi Tạ Tư Hành, đồng thời kính nể Ngự Hàn hơn.
“Cục xuyên sách làm sao.” Ngự Hàn vòng tay quanh ngực, không rảnh nói tào lao với hệ thống.
Hệ thống: [Cục…]
Ngự Hàn: “Mở loa ngoài đi, Tạ Tư Hành biết hết rồi.”
Hệ thống: […]
Nó im lặng mất khoảng mười phút, sau khi tiêu hóa thông tin đáng sợ Ngự Hàn truyền lại thì câm nín.
Nó nên hiểu Ngự Hàn không thể ngoan ngoãn làm nhiệm vụ cảm hóa, sở dĩ y làm như vậy chỉ có một lý do, đó là y muốn làm thật!
Không đúng ư, đến cả sự tồn tại của nó cũng nói cho Tạ Tư Hành biết, còn gì mà Ngự Hàn không dám làm.
Hệ thống vừa nghĩ quả nhiên là phong cách làm việc của Ngự Hàn, vừa cảm thấy hai con người này đứng chung với nhau đúng là đáng sợ.
Có lẽ vì đi theo Ngự Hàn nên được nâng cao kiến thức, cũng có lẽ là quá trình ở chung với Ngự Hàn đã đồng hóa tâm trí nó, sau một hồi im lặng, hệ thống lựa chọn thản nhiên tiếp nhận.
Nó mở loa ngoài, xấu hổ chào Tạ Tư Hành: [Hi ~]
Tạ Tư Hành: “…”
Nếu không phải đã sớm biết có thứ như vậy tồn tại, khi không nghe thấy âm thanh này, người bình thường đã bị dọa chết ngất.
Ngự Hàn không cho hệ thống quá nhiều thời gian, chỉ nói: “Nói luôn đi.”
Nói đến chuyện chính, hệ thống nghiêm túc hơn nhiều: [Tổng bộ cục xuyên sách có tin báo!]
Ngự Hàn nghe vậy, sắc mặt đanh lại, quả nhiên y đoán đúng.
Từ lúc Ngự Hàn xuyên đến thế giới này, hệ thống vẫn luôn thử liên lạc với cục xuyên sách nhưng không nhận được bất cứ hồi âm nào, không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Nhưng ngay khi Ngự Hàn và Tạ Tư Hành vừa tu thành chính quả, cục xuyên sách lại gửi tin đến, nói không trùng hợp, Ngự Hàn không tin.
Ngự Hàn nhìn Tạ Tư Hành, thản nhiên nói: “Nói thử xem.”
Hệ thống: [Trước đó không lâu cục xuyên sách đã bị một trường năng lượng bí ẩn quấy nhiễu, toàn bộ tổng bộ bị ảnh hưởng, hoán đổi linh hồn ký chủ và một nhân viên cảm hóa vốn phải đến thế giới này]
Nhân viên cảm hóa sắp xuyên vào đi đến thế giới mới, Ngự Hàn lại vì hoàn thành nhiệm vụ sắp rời khỏi thế giới cũ, hai linh hồn cùng lúc trùng một điểm nào đó, lại bị trường năng lượng quấy nhiễu, cho nên mới hoán đổi bọn họ cho nhau.
Ngự Hàn: “… Nếu nói như vậy, tôi đến thế giới này, còn nhân viên phái cảm hóa kia đến mảnh đất Phích Lịch?”
Y ngẫm nghĩ, lúc ấy mình đang một mình trốn khỏi sự truy sát của Ma tộc, nếu nhân viên phái cảm hóa mới đến xuyên nhầm sách như y, thế thì hậu quả khó mà lường được.
Quả nhiên hệ thống u oán nói: [Đúng vậy, nhân viên cảm hóa vừa xuyên tới đã bị một đám Ma tộc vây đánh, còn bị giam trong luyện ngục Vô Vọng chịu tra tấn cực lớn, đúng là thảm án có một không hai!]
Ngự Hàn: “…”
Nếu đem ra so sánh, tình trạng của mình lúc vừa tỉnh lại trong thế giới này khá hơn bên kia nhiều, hơn nữa còn là y đánh mấy vệ sĩ đuổi theo một trận.
Ngự Hàn: “Vậy cơ thể kim cang bất hoại của tôi đâu?”
Ở thế giới trước, y đã sắp đạt đến ngưỡng Thiên Đế, cơ thể đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, mấy mánh khóe của Ma tộc đáng lý ra phải vô hiệu với cơ thể y mới đúng.
Không ngờ hệ thống càng đau đớn hơn: [Cũng vì cơ thể kim cang bất hoại của ký chủ nên nhân viên phái cảm hóa kia bị tra tấn tới đâu vẫn không chết được, ngày qua ngày chịu đựng sự đối xử đầy bất công của Ma tộc, nếu không phải tổng bộ đã sửa bug, phát hiện hai người xuyên nhầm sách, có thể cậu ta sẽ vĩnh viễn mắc kẹt!]
Đây là một ngôi sao sáng có tiềm năng mới nổi của phái cảm hóa bọn nó, nghe nói từ sau khi ra khỏi thế giới Long Ngạo Thiên thì bị đả kích không nhỏ, mãi tới giờ vẫn chưa thoát khỏi ác mộng.
Ngự Hàn: “…”
Thật không ngờ cơ thể kim cang bất hoại của y lại mang đến đau đớn tột cùng cho người khác như vậy.
Tạ Tư Hành suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Vậy nên cục xuyên sách đã phát hiện ra vấn đề này, đồng thời có thể đưa Ngự Hàn ra khỏi thế giới?”
Ngự Hàn nghe vậy, đắc ý nhìn Tạ Tư Hành như đang nói “Sợ tôi đi tới vậy à”.
Hệ thống: [Nói thì nói thế, nhưng vì ký chủ xuyên nhầm sách do lỗi của cục xuyên sách, đồng thời tổng bộ phát hiện dù ký chủ làm nhiệm vụ Long Ngạo Thiên hay nhiệm vụ cảm hóa đều rất tốt, cho nên quyết định đền bù cho ký chủ]
“…” Chẳng trách lại chọn tới tận giờ mới xuất hiện, hóa ra là đã sớm có mục đích.
Có lẽ bên kia đã phát hiện ra bug từ lâu, lại vì biểu hiện xuất sắc của Ngự Hàn ở thế giới này, trong lúc bàn bạc đã quyết định để Ngự Hàn tiếp tục ở lại đây, thuận tay giải quyết thế giới khiến cả cục xuyên sách đau đầu không thôi.
Ngự Hàn hừ lạnh, không hề bị dao động: “Đền bù thế nào?”
Hệ thống: [Đồng ý một yêu cầu của anh]
Ngự Hàn: “Một? Lừa ai đấy?”
“Bình sinh không biết Ngự Hàn này, xưng anh hùng cũng uổng!” Y lạnh lùng nói: “Đọc tên Ngự Hàn lên, tôi yêu cầu trực tiếp chất vấn tổng bộ, bằng không bọn họ tự đi mà gánh hậu quả!”
Tạ Tư Hành: “…”
Hệ thống: […]
Dù là lúc nào, Long Ngạo Thiên đều phải chiến như vậy.
***
Hệ thống nhanh chóng biến mất tăm, có lẽ là đi gọi cục xuyên sách thật.
Ngự Hàn vươn vai nằm xuống, một cánh tay lập tức bọc tới, khóa chặt cơ thể y.
Tạ Tư Hành trầm giọng hỏi: “Em sẽ đi à?”
“Anh lo?” Ngự Hàn hừ cười: “Yên tâm, địa vị của tôi nằm đâu? Tôi lúc nào cũng đi ngang ở cục xuyên sách cả.”
Có lẽ là tưởng tượng tới hình ảnh kia, Tạ Tư Hành âm thầm mỉm cười.
Ngự Hàn: “Vả lại anh biết vì sao tôi có chấp niệm với thành tựu hoàn mỹ vậy không?”
Tạ Tư Hành: “Vì sao?”
Ngự Hàn: “Truyền thuyết nói gom đủ một trăm thành tựu hoàn mỹ có thể đưa ra một điều kiện với cục xuyên sách, tôi vốn định góp đủ thành tựu sẽ lên làm cục trưởng cục xuyên sách.”
Dù không biết cục xuyên sách đồng ý hay không, nhưng đã làm người thì phải thử, nói không chừng lại thành công.
Tạ Tư Hành cười cười, chẳng trách Ngự Hàn khí thế khiêu chiến cục xuyên sách như thế.
“Vậy chẳng phải em thiệt rồi ư?” Tạ Tư Hành nửa đùa nửa thật: “Vốn có thể làm cục trưởng, lại phải dùng ở một nơi khác.”
Ngự Hàn: “Thiệt? Một trăm thành tựu mà thôi, tôi có được một lần rồi sẽ có lần thứ hai!”
Tạ Tư Hành khẽ giật mình, buồn cười không thôi.
Suýt nữa thì quên đây mới là Ngự Hàn.
Sau khi cười xong, Tạ Tư Hành nhịn không được nói với Ngự Hàn: “Nhưng lỡ…”
Ngự Hàn ngắt lời hắn: “Không có lỡ.”
Y nói: “Mà dù lỡ, tôi cũng không sợ.”
Tạ Tư Hành cười nói: “Thật?”
“Tất nhiên.” Ngự Hàn cao giọng nói: “Long Ngạo Thiên vốn nghịch thiên mà đi!”
Thiên Đạo bất công, tự có y thu phục!
Tạ Tư Hành im lặng một lát, có lẽ bị khí phách của y chấn động, mãi một hồi sau mới nói: “Ừ, tôi cũng vậy.”
Dưới ánh mắt ngơ ngẩn của Ngự Hàn, hắn dịu giọng nói: “Thân là người của em, chẳng phải nên như vậy ư?”
Dù phía trước là hiểm nguy ra sao, hắn cũng sẽ không còn cô độc nữa.
Ngự Hàn ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: “Đúng vậy!”
Là người của y, hẳn phải nên như vậy.
Y tán thưởng: “Không ngờ anh có thể suy một ra ba.”
“Có giám đốc Ngự dạy bảo, đương nhiên một ngày tôi đi được cả ngàn dặm.” Tạ Tư Hành cười nói: “Dù em rời đi thật, tôi…”
Ngự Hàn nhíu mày: “Anh định làm sao?”
Tạ Tư Hành nghiêng người, cắn lên môi y: “Tôi cũng sẽ tìm cách giữ em lại.”
Cơ thể nóng rực phủ lên, Ngự Hàn bị hắn hôn đến khó thở, lại cực kỳ hưởng thụ.
Một lát sau, Tạ Tư Hành mới buông y ra.
Ngự Hàn thở hồng hộc: “Còn muốn nghe những ngày tháng thăng trầm của anh đây không.”
Tạ Tư Hành mỉm cười: “Nghe.”
Ngự Hàn ăn ít đồ, hồi phục chút sức lực, cứ vậy nằm trên giường kể chuyện cả ngày cho Tạ Tư Hành không sợ người khác làm phiền, tựa như muốn bù đắp tất cả những thời gian bị hai người bỏ lỡ.
Tạ Tư Hành nghe Ngự Hàn kể hết quá khứ huy hoàng của mình, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt.
Dù hắn không hiểu rõ Ngự Hàn, những nơi hắn không nhìn thấy vẫn tỏa sáng khiến hắn không nhịn được chìm vào đó, tưởng tượng ra từng dáng vẻ của Ngự Hàn.
Nhất định cũng tự tin, không hề sợ hãi, có năng lực lấy được lòng tin của người khác như bây giờ, khiến người khác phải dõi mắt nhìn theo.
Thế gian nhiều người như vậy, duy chỉ có Ngự Hàn mới là nơi để hướng tới.
Phía trong chăn, Tạ Tư Hành lặng lẽ nắm chặt tay Ngự Hàn, mười ngón đan xen với y.
Ngự Hàn đang nói tới hớn hở, vào lúc Tạ Tư Hành đột nhiên nắm tay, y mới cảm thấy trên tay cấn cấn.
“Cái quái gì vậy?” Ngự Hàn giơ tay lên nhìn lướt qua, phát hiện trên tay mình có thêm chiếc nhẫn từ bao giờ, vừa rồi va phải nhẫn trên tay Tạ Tư Hành nên mới có cảm giác cấn.
Tạ Tư Hành buồn cười: “Mới phát hiện?”
Ngự Hàn: “… Anh đeo vào từ bao giờ?”
Vừa rồi lúc ăn cơm nhìn Tạ Tư Hành, y không hề phát hiện trên tay có thêm một món đồ.
“Tối hôm qua, sau khi em ngủ.” Tạ Tư Hành cười nói: “Cố ý ra nước ngoài tìm nhà thiết kế trang sức tạo ra, thích không?”
Ngự Hàn im lặng một lát, bỗng tỉnh ngộ: “Chẳng trách hồi trước anh lại ra nước ngoài một chuyến!”
Lúc ấy y còn tưởng Tạ Tư Hành đi làm việc, sáng vừa đi tối đã về, ai mà ngờ lại ra nước ngoài để thiết kế một cặp nhẫn riêng.
Ngự Hàn híp mắt, phân tích qua con mắt chuyên nghiệp: “Được lắm, màu sắc tươi sáng, tay nghề tinh xảo, có lẽ giá trị không nhỏ… Sao anh biết kích cỡ của tôi?”
“Nhân lúc em ngủ lấy tay đo thử.”
“… Anh không bao giờ ngủ đàng hoàng cả.”
Mắng thì mắng thế, Ngự Hàn vẫn rất thích, ít nhất y chưa từng nghĩ sẽ đeo nhẫn cặp với Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn xuýt xoa xong, Tạ Tư Hành cười nói: “Không sao, nghi thức cầu hôn em chuẩn bị cho tôi cũng rất khác thường.”
Ít nhất người bình thường sẽ không nghĩ tới kiểu cầu hôn như vậy.
Tạ Tư Hành lại lặng lẽ nắm tay Ngự Hàn.
Ngự Hàn đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, Ngự Hàn này đâu phải hạng phàm phu tục tử!”
Y đã muốn làm thì phải làm cho khác, khiến mọi người ngạc nhiên!
“Ừ, thế đến lúc đó chúng ta bổ sung thêm lễ kết hôn, chắc hẳn giám đốc Ngự sẽ có rất nhiều ý tưởng nhỉ?” Tạ Tư Hành cười, hôn khẽ lên vành tai y.
Ngự Hàn ngẩn ra: “Còn định bổ sung thêm nghi thức à?”
Tạ Tư Hành cụp mí nhìn y, híp mắt lại: “Tất nhiên rồi, em không muốn à?”
“Cũng không phải.” Ngự Hàn thầm nghĩ quả nhiên mình đoán không sai, Tạ Tư Hành rất cố chấp với nghi lễ trang trọng, chỉ với lễ cầu hôn vẫn không thể thỏa mãn được hắn.
Nếu đã vậy, chiều theo ý hắn cũng không có gì… Nhưng xét thấy Ngự Hàn vừa bị cướp mất vị trí nằm trên nên y cực kỳ bất mãn, không đồng ý ngay: “Chờ lúc nào tôi vui thì nói sau.”
Về phần khi nào y tâm trạng tốt thì phải để lúc khác.
***
Tất tần tật những gì liên quan tới mình, Ngự Hàn nói ba ngày ba đêm vẫn không hết.
Các thế giới lớn nhỏ y từng đến khoảng chừng chín mươi chín thế giới, thành tựu hoàn hảo có được tất nhiên cũng là chín mươi chín lần, là người giữ kỷ lục cao nhất cục xuyên sách, cũng là người đàn ông đứng trên đỉnh cao nhất.
Vì Tạ Tư Hành tò mò về cuộc đời của y, Ngự Hàn lại đang được khen tới thích thú, cho nên hào phóng ngỏ ý có thể chia sẻ từng điều một cho hắn.
Hai người chơi trên du thuyền mấy ngày, sau đó Ngự Hàn kể hết những chuyện mình đã trải qua, từ lúc y gia nhập cục xuyên sách tới thế giới đầu tiên, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, nói ròng rã mấy ngày chưa xong.
Ngự Hàn kể xong một thế giới còn đắc ý đá Tạ Tư Hành: “Có phải mạnh hơn anh nhiều không hả?”
Tạ Tư Hành cười: “Ừ.”
Ngự Hàn hừ một tiếng: “Về mặt kia… anh mạnh hơn tôi một chút xíu.”
Nếu không phải Tạ Tư Hành có ưu thế sân nhà, y sẽ không thua hắn.
“Chỉ một chút xíu thôi à?” Tạ Tư Hành cực kỳ bất mãn với câu này.
Ngự Hàn thoáng im lặng, gượng gạo nói: “Hai chút xíu.”
Tạ Tư Hành mỉm cười.
Ngự Hàn cứ có cảm giác nụ cười này của hắn không có ý tốt, thuận miệng nói: “Nếu rời khỏi thế giới này, tôi không tin anh có thể thắng tôi dễ như thế!”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn nhạy bén bắt được từ mấu chốt: “Rời khỏi thế giới này?”
“…” Ngự Hàn ấp úng nói: “Không có gì.”
Tạ Tư Hành trầm ngâm, lại nhìn Ngự Hàn bằng ánh mắt nghi hoặc, mà Ngự Hàn đã trở lại bình thản ung dung, lảng sang chuyện khác: “Khi nào chúng ta về?”
Khả năng hồi phục của Ngự Hàn rất mạnh, chỉ cần nghỉ một ngày đã khỏe như vâm, không còn mệt mỏi, nhưng mấy nay ngồi trên du thuyền khiến y quên mất cảm giác chân đạp lên đất là như thế nào.
Thấy Ngự Hàn không muốn nói tiếp về đề tài kia, Tạ Tư Hành cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Lúc nào cũng được.”
Ngự Hàn nói: “Vậy thì đi thôi, nên về thăm chú Vương rồi.”
Từ lúc y chuyển khỏi biệt thự nhà họ Tạ tới biệt thự gần công ty thì gần như chưa từng quay về, chú Vương rất quan tâm y, cứ cách mấy ngày sẽ gọi điện hỏi thăm.
Mà bây giờ đã sắp tới tết, bọn họ nên quay về.
Tạ Tư Hành cười: “Chú Vương mà biết em nhớ ông ấy như thế, chắc chắn sẽ rất vui.”
Bọn họ rời khỏi bờ sông, đón xe quay về nhà họ Tạ.
Chú Vương biết bọn họ muốn về thì cực kỳ vui mừng, đặc biệt dặn người hầu nấu một bàn đồ ăn.
Ngự Hàn vừa ăn vừa vểnh tai nghe Tạ Tư Hành và chú Vương quản gia trò chuyện.
Tạ Tư Hành bảo chú Vương sắp xếp lại phòng ngủ của hắn, đặt thêm một cái gối vào, mục đích không cần nói cũng biết.
Chú Vương ngẩn ra, sau đó sung sướng nhảy cẫng, lúc đi lên tầng còn trìu mến nhìn Ngự Hàn, ánh mắt như có như không dịch xuống.
Ngự Hàn: “…”
Y rất muốn tẩn cho đầu sỏ Tạ Tư Hành một trận.
Ngự Hàn ngẩng đầu, nhe răng lườm Tạ Tư Hành từ xa.
Nhận ra ánh mắt nào đó, Tạ Tư Hành nghiêng đầu mỉm cười với y, sau đó làm như không có việc gì sắp xếp công việc.
Đến đêm, Ngự Hàn đi vào phòng ngủ của Tạ Tư Hành lần đầu tiên.
Tạ Tư Hành đang tắm, Ngự Hàn đi dạo một vòng trong phòng.
Phòng ngủ của hắn cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, màu trắng đen tối giản rất hợp với tính cách trầm ổn, trừ dấu vết không quá rõ ràng thì không tìm ra nổi chỗ nào không hài hòa.
Mà chiếc giường cỡ lớn thuộc về Tạ Tư Hành nay có thêm một chiếc gối đầu, đặt sát bên cạnh chiếc của hắn.
Ngự Hàn nhìn thoáng qua, bỗng dưng nhớ đến mấy ngày ở cùng Tạ Tư Hành trên du thuyền, trước mắt lóe lên cảnh mình nắm chặt gối đầu, nhanh chóng dời mắt như phải bỏng.
Bên cạnh phòng ngủ là phòng để quần áo của hắn, phóng tầm mắt nhìn tới, gần như tất cả đều là đồ vest bó, lại chừa ra một khoảng không gian chuyên để bỏ quần áo của Ngự Hàn.
Ngự Hàn không thích mặc vest, bình thường đồ nào thoải mái thì mặc, cũng không lựa màu, bây giờ so sánh với âu phục thuần sắc của Tạ Tư Hành, đồ của y đủ màu đủ dáng, trông cực kỳ nổi bật.
Ngự Hàn: “…”
Chẳng trách khi đó Tạ Tư Hành vừa về đã bận này bận nọ, thì ra là vì làm mấy điều này.
Chờ Tạ Tư Hành ra khỏi phòng tắm, Ngự Hàn đã nằm lên giường.
Hắn đi qua, người trên giường đã ngủ, hơi thở đều đặn.
Nhớ tới mấy ngày nay Ngự Hàn rất mệt mỏi, ánh mắt Tạ Tư Hành dịu đi, không đánh thức y.
Đắp chăn cho người ta xong, Tạ Tư Hành cũng nằm vào.
***
Sắp tới tết, Tạ Tư Hành cho toàn bộ công ty nghỉ lễ nên có nhiều thời gian ở cạnh Ngự Hàn hơn.
Bình thường bọn họ đều bề bộn nhiều việc riêng, đây là lần đầu tiên hai người có những ngày nghỉ có thể ở nhà cả ngày nhiều như vậy.
Nhưng Ngự Hàn không thấy có gì đặc biệt, chỉ thấy đi làm thú vị hơn.
Vì vậy để tránh Ngự Hàn nhàm chán, bọn họ chỉ ở trong biệt thự hai hôm, Tạ Tư Hành đã dẫn Ngự Hàn ra ngoài.
“Đi đâu?” Ngự Hàn thắt đai an toàn cho mình, lười biếng hỏi một câu.
Tạ Tư Hành thản nhiên: “Không phải em muốn đi ngắm biển à?”
Ngự Hàn nhíu mày: “Bây giờ đi luôn?”
Tạ Tư Hành: “Ừ, bây giờ.”
Những chuyện muốn làm với Ngự Hàn quá nhiều, nếu không nhân cơ hội hoàn thành, hắn sợ mình sẽ tiếc nuối.
Ngự Hàn nhìn chằm chằm Tạ Tư Hành, hừ lạnh: “Vậy thì như anh mong muốn.”
Tạ Tư Hành mỉm cười.
Bọn họ đón xe đến sân bay, lại ngồi khoang hạng nhất đến thành phố C.
Thành phố C là thành phố gần biển, không hạ nhiệt độ lúc vừa vào thu như thành phố A, ở đây một năm bốn mùa đều ấm áp như xuân, rất hợp để du lịch.
Tạ Tư Hành đặt một phòng tổng thống trong khách sạn ven biển, vào ở cùng Ngự Hàn.
Vừa thả vali xuống, Ngự Hàn phấn khích kéo Tạ Tư Hành ra đi dạo biển.
Bọn họ ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đã chạng vạng tối nhưng trên bờ biển vẫn tụ tập rất nhiều người, mấy cặp đôi yêu nhau, còn có tổ hợp du lịch gia đình… Nhưng Ngự Hàn và Tạ Tư Hành là đôi bắt mắt nhất trong số đó.
Ở đây nhiệt độ vừa phải, Ngự Hàn chỉ mặc chiếc áo thun trắng, bên dưới là chiếc quần thể thao màu xám nhạt, trông như một nam sinh viên trẻ tuổi, đến cả Tạ Tư Hành cũng mặc đồ theo lối thoải mái.
Hai người đẹp trai một trước một sau thu hút không ít ánh mắt bên bờ biển.
Ngự Hàn đi phía trước, Tạ Tư Hành đi theo sau, dịu dàng nhìn bóng lưng y.
Có lẽ Tạ Tư Hành chưa bao giờ nghĩ tới ngày hôm nay.
Trước mặt là biển cả xanh thẳm và chân trời đỏ tía, bầu không khí ngập tràn hơi nước, gió biển ẩm ướt thổi tới phất bay góc áo trắng của thanh niên, bất cứ lúc nào đều có thể giương cánh bay đi như hải âu tự do chao lượn trên trời.
Ngay khi Tạ Tư Hành đang hoảng hốt, người phía trước bỗng quay lại, nhăn mặt nói: “Tạ Tư Hành, sao anh đi chậm thế?”
Tạ Tư Hành hoàn hồn: “Sao vậy?”
Ngự Hàn: “Đuổi theo tôi đi chứ?”
“Ừ.” Tạ Tư Hành đè suy nghĩ xuống, vừa tới gần mấy bước, Ngự Hàn đã bắt được tay hắn.
Hắn ngạc nhiên, đôi mắt nhìn bàn tay Ngự Hàn nắm chặt mình, chiếc nhẫn dưới ánh mặt trời lúc chiều tà dường như cũng trở nên khác đi.
Hàng lông mày cau chặt của Tạ Tư Hành giãn ra.
Bọn họ không nhìn ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, nắm tay đi dạo bên bờ biển thật lâu, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, đồng thời những ánh đèn đủ màu bên bờ sáng lên.
Ngự Hàn muốn ăn đồ nướng ngoài biển, đồng thời uống hết ba chai bia, Tạ Tư Hành khuyên can không được, đến đêm còn bị cưỡi ba tiếng đồng hồ.
Bọn họ ở thành phố bốn mùa như xuân mấy ngày, cuối cùng vào nửa đêm nào đó, Ngự Hàn đã nhận được tin trả lời từ cục xuyên sách.
[Tổng bộ cục xuyên sách đã nhận được lời mời đối thoại của [Ngự Hàn], từ chối!]
Ngự Hàn: “…”
***
Buổi sáng lúc tỉnh lại, Tạ Tư Hành vô thức ôm qua bên cạnh, lại không thấy người quen thuộc nằm ở vị trí kia.
Hắn mở choàng mắt, lại không thấy bóng Ngự Hàn đâu, đến cả hơi ấm còn sót lại trên giường cũng dần tiêu tán.
Hắn bỗng thấy sợ, linh cảm xấu dần nổi lên.
Tạ Tư Hành trầm mặt, không nghĩ được gì nhiều, không thay đồ đã chạy ra khỏi phòng, đi thẳng tới quầy trực hỏi thăm.
“À, cậu chàng đẹp trai kia rời khỏi khách sạn chúng tôi khoảng nửa tiếng rồi, hình như đi ra biển…”
Tạ Tư Hành chau mày, vội nói “Cảm ơn” rồi nhanh chân đi ra biển.
Cả bãi biển lớn như vậy còn bị bóng tối bao phủ, muốn tìm thấy người kia rất khó, Tạ Tư Hành đi một vòng không tìm ra, dự cảm xấu trong lòng càng lúc càng dữ dội.
Trước khi Tạ Tư Hành đi vẫn cầm theo điện thoại, tuyệt vọng bấm số Ngự Hàn.
Sau vài tiếng tút, cuộc gọi được kết nối, giọng thanh niên trong trẻo vọng ra: “Sao vậy?”
Trái tim đập mạnh của Tạ Tư Hành bình tĩnh lại, đến cả hơi thở dồn dập cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Ngự Hàn.” Hắn nói: “Em ở đâu?”
Phía bên loa Ngự Hàn ngập tràn tiếng sóng: “Tôi ở ngoài bờ biển, quả nhiên buổi sáng gió lớn hơn.”
Tạ Tư Hành: “… Vị trí cụ thể ở đâu, tôi tới tìm em, đừng chạy lung tung.”
“Ở chỗ ăn đồ nướng mấy hôm trước, bên cạnh có tảng đá to.”
Ngự Hàn chỉ rõ vị trí của mình, Tạ Tư Hành nói “Chờ tôi” xong liền cúp điện thoại, sải bước đi về phía y nói.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy bóng người ngồi một mình bên bờ cát.
Bóng lưng gầy mảnh như hòa cùng một thể với biển, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn vào.
Tạ Tư Hành khẽ há miệng, yết hầu căng chặt, bước nhanh tới gần y.
“Ngự Hàn.”
Ngự Hàn quay đầu, đôi mắt trong màn đêm sáng tới lạ: “Sao anh dậy rồi?”
Y còn tưởng y đã rất khẽ, sẽ không đánh thức Tạ Tư Hành.
Thấy Ngự Hàn không tỏ ra ngạc nhiên như tưởng tượng, nhịp tim Tạ Tư Hành ổn định hơn, đi qua: “Sao không nói gì đã ra ngoài?”
“Muốn chụp hình mặt trời mọc cho anh, cho nên ra đây.” Ngự Hàn híp mắt nhìn ra xa: “Chẳng qua hình như đi hơi sớm, ngồi chỗ này nãy giờ.”
Tạ Tư Hành ngồi cạnh y: “Muốn ngắm mặt trời mọc thì có thể gọi tôi.”
Ngự Hàn hừ khẽ, không giải thích y nói chạy tới đây chụp ảnh bình minh một mình, nhưng thật ra là làm dịu tâm trạng sục sôi.
Hai người ngồi im một lát, Ngự Hàn nhìn biển lớn nổi sóng rì rào, đột nhiên cảm thấy bầu không khí lúc này rất hài hòa, thuận miệng nói: “Tạ Tư Hành, rời khỏi thế giới này với tôi đi.”
Ấn đường Tạ Tư Hành đập thình thịch, tưởng Ngự Hàn bị cục xuyên sách từ chối nên nghĩ quẩn, muốn cùng chết với mình.
“Em…”
“Cục xuyên sách trả lời tôi rồi.” Ngự Hàn vẫn bình thản như không: “Bọn họ từ chối tôi.”
Tạ Tư Hành ngừng thở, nhẹ giọng nói: “Không sao, chắc chắn sẽ có cách, dù thế nào tôi vẫn sẽ đối mặt với em, chúng ta…”
Hai tay Ngự Hàn nắm chặt thành quyền, đấm thẳng về phía chân trời: “Bọn họ từ chối yêu cầu chất vấn của tôi! Một đám rùa rụt cổ, quả nhiên là sợ tôi!”
Tạ Tư Hành ngẩn ra: “Hả…”
“Bọn họ từ chối đối thoại với tôi.” Ngự Hàn quay lại nói: “Nhưng để hệ thống chuyển lời cho tôi.”
Tạ Tư Hành thoáng khựng lại, chau mày nói: “Nói gì?”
[Xét thấy nhân viên “Ngự Hàn” phái Long Ngạo Thiên xuất sắc đạt được một trăm thành tựu hoàn mỹ, lại vì lỗi của tổng bộ cục xuyên sách tạo thành ảnh hưởng to lớn, sau khi nghiên cứu và bàn bạc, tổng bộ quyết định sẽ đền bù tổn thất cho “Ngự Hàn”, đồng ý ba yêu cầu của “Ngự Hàn”.]
Ngự Hàn nói lại một lần, đắc ý nói: “Sao hả, tôi đã bảo chỉ cần tôi ở đây thì sẽ không có gì bất ngờ mà?”
Tạ Tư Hành cười khẽ: “Ừ.”
Hắn dừng một lát rồi hỏi: “Thành tựu thứ một trăm ở đâu ra, không phải chín mươi chín à?”
Ngự Hàn: “Chắc là tính cả thế giới trước nữa.”
Nếu không phải lỗi của cục xuyên sách, y đã sớm lấy được thành tựu hoàn mỹ từ thế giới trước, trao giải thưởng này cho y là điều hiển nhiên.
Tạ Tư Hành mân mê ngón tay y bị gió thổi lạnh buốt, bọc trong tay mình sưởi ấm, dịu giọng nói: “Vậy ba yêu cầu của em là gì?”
Ngự Hàn: “Đầu tiên, tôi muốn ở lại thế giới này, lấy được thành tựu hoàn mỹ mới rời đi.”
Rất phù hợp với tính cách của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành cười nói: “Sau đó?”
“Tôi đã báo cáo chuyện anh thức tỉnh ý thức,” Ngự Hàn quay mặt về phía hắn, nghiêm túc nói: “Đồng thời phân tích cặn kẽ ảnh hưởng của anh với sự cân bằng thế giới.”
Tạ Tư Hành thản nhiên mỉm cười: “Ừ, bọn họ nói thế nào.”
Ngự Hàn ghé tới cắn lên môi hắn, mãi tới khi cắn ra dấu mới tủm tỉm nói: “Bọn họ cho rằng rất nghiêm trọng, cho nên tôi đã nhân cơ hội đưa ra yêu cầu để anh tới cục xuyên sách làm việc, tới khi nào trả hết mới thôi.”
“Tạ Tư Hành, rời khỏi nơi này với tôi, tự mình tìm hiểu tôi đi.” Ngự Hàn nói: “Thế giới này chỉ là điểm xuất phát của chúng ta, anh không nên quanh quẩn ở đây mà phải giống như tôi, được chiêm ngưỡng nhiều thế giới hơn.”
Vào khoảnh khắc y hôn lên, hơi thở của Tạ Tư Hành dần dồn dập.
Mà sau khi nghe Ngự Hàn nghiêm túc nói, hắn càng cảm thấy trái tim mình đập nhanh chưa từng có.
Ngự Hàn muốn dẫn hắn rời đi.
“Thì ra rời khỏi thế giới này em vừa nói… là ý như vậy.” Tạ Tư Hành vu0t ve sườn mặt y: “Tôi còn tưởng…”
Ngự Hàn: “Tưởng gì?”
Tạ Tư Hành: “Còn tưởng em muốn chết chung với tôi.”
Ngự Hàn sửng sốt, sau đó cười to.
Tạ Tư Hành bất đắc dĩ véo mặt y: “Đừng cười nữa, yêu cầu thứ ba là gì?”
Quả nhiên Ngự Hàn thôi cười, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn làm cục trưởng cục xuyên sách.”
“… Bọn họ đồng ý à?”
“Không.” Ngự Hàn cả giận nói: “Hai điều trước thì đồng ý, cái thứ ba từ chối ngay tắp lự!”
Lý do đương nhiên là cục trưởng đương nhiệm vẫn còn khỏe mạnh, cho nên có thể xem xét y đạt được một trăm thành tựu hoàn mỹ mà đặc biệt cho y thăng chức lên làm trưởng phòng, về sau mới xét thăng chức tiếp.
Ngự Hàn nghĩ, trưởng phòng Long Ngạo Thiên của y phải qua chục ngàn năm mới trở thành trưởng phòng như hiện tại, cho nên mới miễn cưỡng đồng ý.
“Cho nên rốt cuộc anh có chịu đi cùng tôi không?” Ngự Hàn nhíu mày: “Không phải ai cũng có cơ hội này đâu.”
Tạ Tư Hành chân thành nói: “Em đi đâu tôi sẽ theo đó.”
Dù là núi đao biển lửa, hắn cũng sẽ đi cùng Ngự Hàn.
Ngự Hàn rất hài lòng với thái độ của hắn: “Nói trước anh cũng phải cẩn thận, tôi luôn hướng về thành tựu hoàn mỹ, không chừng ngày nào đó tôi sẽ mua đứt công ty của anh!”
“Không cần em mua.” Tạ Tư Hành ngắm y, đôi mắt sâu thẳm ngập tràn vui vẻ: “Tôi tự nguyện mang theo toàn bộ gia sản, lấy thân báo đáp.”
Ngự Hàn không khỏi ngạc nhiên, y còn chưa kịp nói gì, Tạ Tư Hành đã ghìm cổ y, nhẹ nhàng kề lại hôn lên môi y.
Trong lúc dịu dàng tiếp xúc, ánh bình minh lóe lên nơi chân trời, mặt trời dần mọc lên chiếu sáng không trung.
Người đến ngắm mặt trời mọc càng lúc càng đông, thỉnh thoảng có người tới gần còn có thể nghe thấy bọn họ đang nhỏ giọng đùa nhau.
“Mấy thứ này có đủ mua dịch vụ chăm sóc đặc biệt của giám đốc Ngự dành cho tôi sau này không?”
“… Vậy phải xem thể hiện của anh, anh đây là vua của vạn Long đấy!”
“Ừ, phải xem tôi.”
Bọn họ ôm hôn dưới cảnh mặt trời mọc, trao nhau trái tim chân thành, cũng sẽ hạnh phúc sống quãng đời còn lại ở thế giới này, sau đó nghênh đón thế giới mới của bọn họ.
Không sợ thời gian thăng trầm, vĩnh viễn có nhau.
[Xong chính truyện]