Long Thành Oán

Chương 1



Giang Nam tháng ba, mưa bụi lất phất.

Mưa từ trên trời phủ xuống như một bức màn mỏng, cảnh sắc Giang Nam vốn say đắm lòng người không hề vì lớp mưa bụi âm u này mà kém sắc. Đây chính là cái gọi là ‘Mưa hận mây sầu, Giang Nam vẫn xưng giai lệ’.

Bên kênh đào Kinh Hàng, người đánh cá đầu đội nón lá vành trúc, người mặc áo tơi sắp xếp lại giỏ trúc, thu dây câu đã thả nãy giờ. Gió lạnh phất qua mặt sông, người đánh cá khẽ rùng mình, siết chặt áo tơi trên người, thầm nghĩ: Đã sang tháng ba rồi mà vẫn rét căm căm như vậy, về nhà nhất định phải uống bát canh gừng để xua tan khí lạnh trên người mới được. Nghĩ thế, tay cũng nhanh hơn, định bụng lên bờ.

“Ông lão, xin hỏi phía trước là phủ Thường Châu đúng không ạ?” Một giọng nói trầm ấm chợt vang lên. Người đánh cá ngẩng đầu, phát hiện một con thuyền lá nhỏ đã dừng trên mặt sông trước mặt từ lúc nào, một nam tử cao lớn đứng thẳng trước mũi thuyền. Nam tử kia mặc áo lam, hông đeo đai lưng bạch ngọc, tay cầm dù giấy, không nhìn được rõ tướng mạo. Giữa màn mưa bụi mịt mờ, hòa cùng cảnh sắc Giang Nam, tạo nên một bức họa tuyệt đẹp.

Người đánh cá đẩy nón lá vành trúc trên đầu lên, nhìn nam tử áo lam trên thuyền cách đấy không xa, quần áo giản dị không giống như công tử thế gia, toàn thân mang khí chất của một người đọc sách, có lẽ là một văn nhân mặc khách nào đó đi du sơn ngoạn thủy. “Đúng đúng, phía trước chính là huyện Vũ Tiến. Công tử muốn đến núi Tần Dương ngắm hoa đào sao? Thời gian này hoa đào trên núi Tần Dương đang đua nở, cảnh đẹp vô cùng. Không ít người như công tử nghe danh mà đến ngắm hoa rồi đấy!”

Nam tử áo lam cười nhạt một tiếng, nâng dù giấy lên cao một chút, hòa nhã nói: “Đa tạ ông lão, tại hạ không đến ngắm hoa, mà là hồi hương thăm người thân. Phía trước đã là huyện Vũ Tiến, vậy tại hạ xin cáo từ!”

Lúc này người đánh cá mới nhìn rõ dáng vẻ của vị nam tử trẻ tuổi kia. Lông mày như vẽ, mắt sáng tựa sao, dáng người toát lên khí chất nho nhã, điềm đạm. Người đánh cá ngẩn người, lẽ nào ông đang được gặp ‘thần tiên hạ phàm’? Đến khi hoàn hồn, nào còn nam tử đâu nữa, chỉ còn bóng con thuyền nhỏ mờ mờ phía xa… Người đánh cá đâu có biết rằng, vị công tử áo lam nho nhã, điềm đạm kia chính là ‘Ngự Miêu’ Triển Chiêu nổi tiếng khắp thiên hạ, được người trên giang hồ phong ‘Nam hiệp’.

Lần này y xuôi dòng Giang Nam đến phủ Thường Châu vì trước đó không lâu, ở Đông Kinh xảy ra vụ án trộm cắp trên phạm vi lớn, khắp trên dưới Khai Phong bận đến tối tăm mặt mày. Sau khi vụ án được phá, Phủ doãn Khai Phong Bao đại nhân thấy Triển Chiêu vì ngày đêm tra án mà hai đầu lông mày đã là mệt mỏi đến sắp không chịu đựng được nữa, cho Triển Chiêu nghỉ một tháng. Bấy giờ Triển Chiêu mới quyết định về cố hương huyện Vũ Tiến, phủ Thường Châu sau ba năm xa nhà.

Không bao lâu, thuyền cập bờ. Triển Chiêu ngồi trong khoang thuyền vươn tay ra ướm thử, phát hiện cơn mưa bụi dai dẳng bên ngoài đã ngừng từ lúc nào, y mới yên lòng thu ô, đeo bọc hành lý lên vai, cầm bảo kiếm Cự Khuyết, cảm tạ nhà đò rồi lên bờ.

Triển Chiêu đi trên đường phố lát đá, nghe đám trẻ chơi đùa hát vang đồng ca Giang Nam bên bờ sông, trước mắt như hiện lại khuôn mặt thật thà phúc hậu của những người hàng xóm trong thôn khi y còn bé. Khóe môi không kiềm được mà cong lên, đây là quê nhà của y, là cố hương Giang Nam mà tâm hồn Triển Chiêu y luôn mơ về.

“Mèo mắc dịch, đi chậm chạp. Chạy khỏi Khai Phong, ngao du Thường Châu. Trèo lên bờ, bị lắc lư. Chuột bắt mèo, chạy không thoát…” Lời bài đồng ca đã bị cải biên, không khó nhận ra sự lười biếng và giọng điệu trêu tức của chủ nhân giọng nghêu ngao kia. Triển Chiêu đưa tay vỗ trán, độ cong nơi khóe môi không hề giảm bớt. Trên đời này, người gọi y như thế, lại có thể cải biên bài đồng ca Giang Nam thành như vậy chỉ có một người.

Trong quán trà ven đường, một người mặc bạch y nhẹ đặt chén trà bằng sứ xanh xuống bàn, nhịp nhịp gõ ngón tay lên mặt bàn xù xì. Ngón tay kia trắng nõn, khớp xương rõ ràng, giống như ngón tay của một thư sinh, nếu không phải bên tay hắn có đặt một thanh bảo kiếm trắng tuyết tràn đầy lệ khí sẽ không một ai có thể ngờ được rằng bàn tay như vậy lại là của một hiệp sĩ tung hoành khắp chốn giang hồ.

“Bạch huynh!” Triển Chiêu hướng về phía bạch y, thi lễ từ xa. Bạch y khẽ vung tay áo, hoa văn được thêu chìm trên tay áo lộ ra trong hơi nước mịt mờ ngày mưa bụi, quần áo gọn gàng, ăn vận chỉnh chu, chỉ riêng quần áo trên người đã đủ cho gia đình bình thường chi tiêu nửa tháng.

Người nọ hất mặt, để lộ ra nửa gương mặt. Ánh sáng chiếu lên nửa phần gương mặt này khiến cho người nhìn không sao rời được tầm mắt. Mặt mày như vẽ, mũi như tạc tượng, môi mọng hơi mím, làn da trắng nõn càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn mỹ vô song.

Nếu Triển Chiêu mang vẻ tuấn tú khiêm nhường hiếm thấy, thì người này mang vẻ đẹp như nữ tử, sợ là hoàng hoa khuê nữ chưa lấy chồng nhìn thấy cũng sẽ phải thốt lên khen ngợi. Nhưng người này hơn nữ tử bình thường vài phần tuấn tú, lại che giấu phong cách làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, vô cùng âm độc mà người ngoài thường đồn đại.

Triển Chiêu nhìn người ngồi ở trong quán trà lẳng lặng tự rót cho mình một chén trà nhạt, đưa mắt nhìn dòng người qua lại trên còn đường lát đá phía dưới.

Người kia uống cạn chén trà, nụ cười lan rộng trên khuôn mặt tuấn mỹ, sạch sẽ mà thuần túy, “Tiểu Miêu, sao đến chậm như vậy? Còn bắt ta đợi!”

Triển Chiêu chậm rãi bước tới, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh người kia, tự rót cho mình một chén trà xanh. Hơi ấm lập tức xông thẳng lên đầu, chút lạnh vì bị mưa bụi nhuộm lên người cũng theo đó mà dần tán đi.

“Uống một chén trà nhạt ven đường mà cũng thưởng thức như vậy thật chẳng có mắt nhìn. Sau này đừng có nói ngươi quen biết Ngũ Đương Gia Hãm Không Đảo Bạch Ngọc Đường ta!” Ánh mắt Bạch Ngọc Đường vẫn không rời đường phố lát đá, nhưng miệng vẫn chẳng chịu bỏ qua cho người, giọng điệu đầy mỉa mai.

Triển Chiêu dường như đã quen với cách nói chuyện châm chọc của vị đồng liêu này, cũng chẳng so đo, chỉ nhìn tóc mai hơi ẩm bên má, cùng mấy vệt nước đọng mờ mờ trên bộ quần áo trắng toát của Bạch Ngọc Đường, thoáng nhíu mày.

“Bạch huynh, sao lại ở đây chờ Triển mỗ? Không phải huynh trở về…?”

“Đừng nhắc nữa! Đại ca, đại tẩu nói có chuyện quan trọng gọi ta về Hãm Không Đảo, ai biết đâu họ gọi ta về là để điều trị vết thương cũ từ hơn tháng trước, hại ta lỡ hẹn với ngươi.” Bạch Ngọc Đường tay chống cằm, nhìn mặt sông vẫn còn vương sương mù bên ngoài quán trà, ánh mắt như có như không liếc nhìn Triển Chiêu, “Hiếm khi được nhàn hạ thế này, Ngũ Gia ta sao có thể để mặc bản thân bị giam ở Hãm Không Đảo không thấy mặt trời? Vì vậy vội thúc ngựa lên đường, hy vọng có thể đuổi kịp khi ngươi đến huyện Vũ Tiến, nào ngờ ngươi còn chậm hơn cả mèo đi bộ, đã đi trước ta một ngày vậy mà vẫn đến chậm hơn ta. Ta đây tốt bụng nán lại chờ ngươi, cho nên…” Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên tiến sát lại mặt Triển Chiêu, nhấn từng từ, “Ngươi phải đền bù tổn thất cho ta!”

Đây là lần đầu Triển Chiêu tiếp xúc với Bạch Ngọc Đường ở khoảng cách gần như vậy. Tuy nói bình thường hai người vô cùng thân thiết, thế nhưng khi y nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường gần trong gang tấc như này, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, mà suy nghĩ này khiến y vô cùng hoảng sợ.

Bạch Ngọc Đường lại chẳng thấy có gì không ổn cả, nhưng nhận ra ánh mắt trốn tránh của Triển Chiêu, đột nhiên cảm thấy bối rối hiếm thấy. Vừa nổi lên ý định tinh quái, đang định trêu chọc người kia một chút, lại chợt thấy toàn thân lạnh lẽo, không tự chủ mà ôm lấy hai cánh tay.

Lông mày Triển Chiêu vì động tác nhỏ này của hắn mà nhíu thật chặt, y thản nhiên dịch chuyển thân thể, chắn đầu gió, cười híp mắt, “Thời tiết đầu xuân, mưa rơi lất phất không ngừng không tránh khỏi làm chậm trễ lộ trình. Hay là Bạch huynh nể tình ăn ở miễn phí mà tha thứ cho Triển mỗ được không?”

Bạch Ngọc Đường xuyên qua hơi trà nóng lờ mờ, im lặng ngắm nhìn nụ cười hoàn hảo không có chỗ chê của Triển Chiêu, bỗng dưng xì cười, “No đủ đâu kẻ yếu hèn? Loại việc nặng nhọc như tìm quán trọ, Bạch mỗ đã làm từ lâu, không nhọc Triển đại nhân phí tâm.” Nói xong đứng dậy, không thèm để ý đến vết nhăn nhúm cùng mấy giọt nước mưa chưa kịp ngấm mà còn đọng trên y phục, vứt bạc lên bàn rồi rời đi.

*

Cốc cốc…

Triển Chiêu đặt mảnh vải đang lau bảo kiếm xuống, đứng dậy mở cửa.

“Khách quan, đây là Nữ Nhi Hồng, Trúc Diệp Thanh ngài muốn, còn cả canh gừng và vài món ăn. Tiểu nhân đã cho người hâm nóng lại rồi.” Tiểu nhị quán trọ thật thà, giọng nói đậm chất địa phương Thường Châu làm Triển Chiêu không tự chủ mà giãn rộng lông mày – đã rất lâu rồi hắn không được nghe giọng địa phương quen thuộc này, khóe môi không khỏi gợn lên.

“Đa tạ!”

“Cuối cùng rượu cũng đến rồi, thật là bắt Bạch gia gia của ngươi đợi lâu.” Đóng cửa lại, Triển Chiêu còn chưa đặt khay xuống bàn tròn, Bạch Ngọc Đường một đầu tóc ướt đã đi tới, cầm vò rượu lên, đẩy giấy dán ra, uống liền mấy ngụm. Hắn vừa nuốt chút rượu còn sót lại xuống, vừa lau miệng, cười nói, “Thường Châu hảo ngọt, Nữ Nhi Hồng này bớt đi mất phần mạnh, lại thêm mấy phần ấm. Nhưng xét ra, quả là có mùi vị khác biệt với rượu mạnh nơi quan ngoại.”

Triển Chiêu thấy hai má hắn ửng lên, tóc đen chưa buộc, vạt áo mở rộng, tóc còn nhỏ nước, dáng vẻ vừa tắm rửa xong lại còn luận vị rượu, không khỏi lắc đầu, bày đồ trên khay ra bàn, rồi đoạt lấy vò rượu trên tay hắn, đẩy một bát canh gừng còn đang bốc hơi tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, “Uống nó, xua lạnh!”

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, có chút không thích vị cay nồng của canh gừng, nhưng dù có không thích vẫn nhíu mày mà uống cạn, sau đó đi vào sau tấm bình phong sửa sang lại y phục.

Thấy hắn dù không thích nhưng vẫn uống hết bát canh gừng, bấy giờ Triển Chiêu mới cầm bình rượu rót vào hai cái ly. Bạch Ngọc Đường buộc lại đai lưng, mặc thêm áo khoác ngoài, ăn mặc chỉnh tề đi ra từ sau bức bình phong đã thấy Triển Chiêu rót sẵn rượu ra ly, lông mày sắc nét như vẽ khẽ nhíu lại, “Tiểu Miêu, rượu ngon thế này đương nhiên không thể uống bằng ly nhỏ xíu kia được, muốn uống cũng phải uống bằng vò, như vậy mới sảng khoái, mới cảm nhận được hết vị ngon của rượu.”

Triển Chiêu cười khẽ một tiếng, buông ly rượu bằng sứ trắng tinh vừa đưa lên bên môi xuống, “Vậy sao? Triển mỗ sẽ phụng bồi.”

Bạch Ngọc Đường cười ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, cầm lấy vò rượu ngửa cổ uống. Triển Chiêu đương nhiên không bằng lòng để một mình hắn uống, cũng lột giấy dán trên vò Trúc Diệp Thanh ra, ngửa đầu uống. Hai người rượu vào người ấm, vô cùng thoải mái.

Tháng ba Giang Nam, mưa bụi mịt mùng, nhưng không che được bóng hai người nâng chén nói cười.

*

Trên đường, một con ngựa lông đen óng cùng một con ngựa trắng tuyết chậm rãi bước song song. Hai con ngựa kia nhìn qua không phải loại ngựa bình thường. Ngựa không tầm thường, đương nhiên chủ nhân của chúng cũng không phải người tầm thường.

“Này, Tiểu Miêu, đã đến huyện Vũ Tiến, sao ngươi không về thăm nhà? Không phải vừa nãy ở quán trọ, ngươi nói muốn tranh thủ thời gian về sao?” Bạch Ngọc Đường lơ đãng mở khép quạt, khóe mắt không ngừng liếc sang nam tử áo lam cưỡi ngựa suốt dọc đường không nói tiếng nào bên cạnh.

Bàn tay cầm dây cương của Triển Chiêu hơi siết lại, “Ta có nỗi khổ tâm của mình, Bạch huynh chớ nên hỏi nhiều.”

Bạch Ngọc Đường thấy nét hòa nhã trên mặt y biến mất, khóe môi chỉ còn nụ cười bất lực, cũng không hỏi nhiều nữa, nhẹ vỗ đầu ngựa của mình, dõi mắt trông về phía xa.

Trên núi biếc phía xa nổi bật lên sắc hồng thắm của hoa đào. Tầm mắt Triển Chiêu thoáng xẹt qua mảnh hồng kia liền có chút ngạc nhiên cùng hoài niệm.

“Ngươi không mau chóng về nhà là vì muốn đi ngắm hoa sao? Trên ngọn núi phía trước, hoa đào đang độ nở rộ thật sự rất đẹp, xa thế này mà vẫn có thể nhìn rõ sắc hồng.”

Bị Bạch Ngọc Đường đùa giỡn khắp quãng đường, chút chua xót ban đầu trong lòng Triển Chiêu không biết đã biến đi tự lúc nào, giờ nghe Bạch Ngọc Đường nói như vậy, Triển Chiêu liền cười nhạt, “Phía trước chính là núi Tần Dương. Bạch huynh lớn lên ở Kim Hoa, hẳn là chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng hoa đào nở khắp núi rừng, trên đường đến đây, ta có nghe người đánh cá nói hàng năm đến tháng ba, hoa đào sẽ nở rộ khắp núi Tần Dương, rất nhiều du khách, văn nhân mặc khách, thậm chí cả hiệp khách giang hồ đều đến đây ngắm hoa. Hay là chúng ta cũng tới đó xem đi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt mong đợi của Triển Chiêu, suy nghĩ đã ra khỏi địa phận Vũ Tiến. Rõ ràng Triển Chiêu đã nói là về quê thăm người thân, nhưng đã đến huyện Vũ Tiến mà không về nhà, lại càng đi càng xa, không biết là y muốn làm cái gì nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ có lời khó nói của y, hắn cũng không muốn hỏi nhiều, mà dù có hỏi, y cũng sẽ không nói. Thôi, không dễ gì mới hóa giải được không khí nặng nề, ngắm hoa thì ngắm hoa. Chuyện phong nhã thế này, Ngũ Gia hắn cầu còn không được.

*

“A, thật là tiên cảnh chốn nhân gian, ta rất thích.” Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm phe phẩy quạt, nhìn rừng đào không thấy đâu là tận cùng, không tiếc lời khen ngợi. “Nơi này quả đúng là mảnh đất phong nhã đệ nhất. Nếu sau này thoái ẩn giang hồ, dựng một ngôi nhà giữa chốn này cũng xem là chuyện vui vẻ.”

Triển Chiêu nhìn nét cười trên mặt Bạch Ngọc Đường, mái tóc đen bay bay theo gió, tuyết y hoàn toàn tách biệt với rừng hoa đào, một cơn gió thổi qua, cánh hoa đào bay quanh người hắn. Cảnh trước mắt đẹp tựa bức tranh, khiến lòng Triển Chiêu y say đắm. Đưa tay đón một cánh hoa, trái tim rung động, “Quả đúng là ‘Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn’(*)”.

Vừa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã như một cơn gió phóng tới trước mặt Triển Chiêu, mang theo hương hoa ập vào mũi y, “Này! Ngươi nhìn trúng cô nương nhà ai rồi hả? Có muốn ta làm mối cho không?”

Triển Chiêu sửng sốt, vừa rồi còn đang nói chuyện cảnh sắc, sao đã đột nhiên chuyển sang chuyện này rồi?

“Đừng tưởng rằng Ngũ Gia ta ít học không hiểu thơ ca, sau hai câu này chính là ‘Chi tử vu quy, Nghi kỳ gia nhân’(*). Nếu như ngươi không có người trong lòng, há lại ngâm hai câu này? Lẽ nào là Đinh Tam nhi ở thôn Mạt Hoa?”

Triển Chiêu thật muốn bật cười, trêu chọc như vậy có chút khó hiểu lại gượng ép. Đang định phản bác, lại chợt nghĩ, suốt ngày trêu chọc ta, chi bằng ta mượn cơ hội chọc lại con chuột không biết trời cao đất rộng này. “Đúng là Triển mỗ đã có người trong lòng, chỉ có điều không phải là Đinh cô nương.”

Triển Chiêu nhìn dáng vẻ ngẫm nghĩ của Bạch Ngọc Đường, xem ra người nào đó mắc câu rồi, “Ồ? Cô nương nhà ai lại có thể lọt được vào mắt Ngự Miêu không để ý đến nữ sắc thế?”

Con ngươi Triển Chiêu xoay tròn, “Người nọ tướng mạo tuấn mỹ, trời sinh phóng khoáng, thích mặc bạch y, kiếm pháp tuyệt diệu, trong tay luôn cầm quạt trắng có ghi ‘Phong lưu thiên hạ một mình ta’.”

Nghe đến câu cuối cùng, Bạch Ngọc Đường gập mạnh quạt lại, tay phải nắm lấy chuôi kiếm đeo bên hông, khuôn mặt tuấn tú đẹp tựa quan ngọc hiện lên sự tức giận, “Ngươi dám lấy ta ra làm trò đùa? Không bằng ta cho ngươi chơi đến vui vẻ?”

‘Keng…’ Cự Khuyết cản Họa Ảnh, tạo ra một tia lửa. Khóe môi Triển Chiêu hơi cong lên, nhưng trong mắt Bạch Ngọc Đường lúc này thì đó chính là nụ cười trêu tức, “Triển mỗ cảm thấy không mượn phong cảnh này làm chút việc gì đó chẳng phải là đã uổng công mời Bạch huynh lên núi hay sao?”

“Mèo chết, đứng lại cho ta! Con mèo chết nhà ngươi, vừa trở về quê đã liền làn càn.”

Cánh hoa trên những cây đào chung quanh đều bị kiếm khí của hai người làm cho rơi rụng, khi thì lả tả rơi, khi thì như sóng biển cuộn trào, tựa như một cơn mưa hoa. Trong màn mưa hoa ấy, bóng lam, dáng tuyết lúc ẩn lúc hiện.

Editor chú thích:

(*) Là câu thơ trong bài thơ Đào yêu 3 trong Kinh Thi:

Đào chi yêu yêu,

Kỳ diệp trăn trăn.

Chi tử vu quy,

Nghi kỳ gia nhân.

Dịch nghĩa:

Đào tơ mơn mởn,

Lá biếc xanh xanh.

Nàng thành thân rồi,

Nhớ nên hòa thuận.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.