Lâm Quân Hạo lặng lẽ ngồi trước bàn tròn, bóng dáng gầy yếu nằm trên giường sau tấm rèm như ẩn như hiện.
“Lâm gia, độc trong người Tử Câm đã giải được tám phần, chỉ cần an dưỡng sẽ không sao nữa. Ngài về phòng nghỉ một lát đi.”
Ngưng Bích vén rèm, nhận chiếc khăn Chu Sa đưa tới, lau mồ hôi trên trán.
Nhìn khuôn mặt tương tự với người trong lòng, Lâm Quân Hạo thẫn thờ, bàn tay phải cầm quạt siết chặt. Tay đau đớn, y cúi đầu nhìn, thì ra mảnh gỗ trên cán quạt đã đâm vào tay y đến chảy máu. Im lặng rút mảnh gỗ nhỏ ra, nhìn máu không ngừng chảy, Lâm Quân Hạo đột nhiên lục lọi trong vạt áo trước ngực tìm thứ gì đó, lại bi ai phát hiện thứ đồ kia đã nhiễm máu từ y phục mang đi giặt, cuối cùng không tìm lại được hơi ấm quen thuộc.
Ngưng Bích nhìn một loạt hành động khác thường của y, dường như hiểu ra mà trao đổi ánh mắt với Chu Sa, dịu dàng nói: “Lát nữa Tiểu Ly sẽ quay lại hầu hạ Tử Câm uống thuốc, đến lúc đó làm phiền Lâm gia rồi, ta cáo lui trước.”
Lâm Quân Hạo vẫn chỉ nhìn bàn tay của mình đến nhập thần, không nghe thấy tiếng động đi ra ngoài cửa của Ngưng Bích và Chu Sa.
*
“Tiểu Miêu, ngươi đi nơi khác xem, ta ở đây…” Bạch Ngọc Đường đầu hướng xuống, hai chân quặp xà nhà, treo ngược người dưới mái hiên, ánh mắt nhìn chăm chăm qua kẽ hở cửa sổ.
Triển Chiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Ngọc Đường, lại nhìn vẻ mặt đau khổ của Lâm Quân Hạo đang lặng lẽ ngồi trong phòng, khẽ lắc đầu, giúp hắn vén sợi tóc ra sau tai: “Ngươi nhớ cẩn thận đó!” Triển Chiêu lắc eo một cái, xoay mình trên xà nhà, không chút tiếng động bước mất bước, thoáng chốc đã biến. Khinh công như chim yến này chính là tuyệt học ‘Yến tử phi’ của Triển Chiêu.
Nhưng vào giờ phút này Bạch Ngọc Đường lại không có tâm tư cảm thán, hai tai hắn nóng bừng, không có cách nào tập trung tinh thần mà giữ vững thân thể treo ngược trên xà nhà, liền nhảy xuống dưới đất.
Hắn biết dáng vẻ của hắn hiện tại nhất định là vô cùng chật vật. Chỉ vì mấy hành động bình thường của Triển Chiêu mà kích động, lại còn… xấu hổ giống mấy cô nương.
Bạch Ngọc Đường, mi thật vô dụng mà!
Vừa định đánh lên mặt mình mấy cái, trong phòng đang yên tĩnh đột nhiên vẳng ra tiếng động nhẹ.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, híp mắt nhìn vào bên trong.
Không biết là do đêm đã khuya, hay là gần đây hắn thật sự mệt mỏi, Bạch Ngọc Đường càng tập trung tinh thần muốn nhìn xem người trong phòng đang làm gì thì hai mí mắt của hắn lại càng dính sát vào nhau, làm hắn phải véo mạnh mình một cái mới có thể tỉnh táo hơn một chút. Đến khi hắn giải quyết được cơn buồn ngủ, tình huống trong phòng lại khiến hắn nhìn mà không hiểu.
Lâm Quân Hạo kia thế nào lại không thừa dịp Tiểu Ly chưa vào mà lấy lòng mỹ nhân, lại chỉ ngồi ngây người ở đó, không làm gì? Khó hiểu, thật khó hiểu.
*
Tiểu Ly bưng bát sứ, khẽ khàng đẩy cửa, thấy Lâm Quân Hạo ngồi trước bàn trong phòng, không táo bạo như thường ngày mà chỉ nhìn bàn tay đến nhập thần, không khỏi nghi hoặc.
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, cô nương nhà người ta không quên việc của mình, cẩn thận bưng chén thuốc, không chớp mắt đi vào gian trong.
Vén rèm lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống của Tần Tử Câm, trong lòng đau xót, hai hàng nước mắt không ngăn được mà chảy dài trên gương mặt non nớt.
Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên xoa mặt nàng, dịu dàng lau nước mắt lem luốc: “Nha đầu thối, ta vẫn còn sống, muội khóc cái gì?” Tần Tử Câm yếu ớt ngồi dậy, rõ ràng là động tác đơn giản lại dường như lấy hết khí lực của nàng.
“Tiểu thư, chúng ta rời khỏi đây đi.” Tiểu Ly múc một thìa thuốc, đột nhiên buồn bã nói ra những lời này.
Tần Tử Câm sững sờ nhìn nàng, sau đó cười khổ nói: “Có thể đi đâu? Thiên hạ rộng lớn chúng ta có thể đi đâu?”
Nhìn nét mặt không rõ là thê lương hay chua xót, nước mắt Tiểu Ly lại rơi xuống: “Đi đâu cũng được, chỉ cần không ở lại Vĩnh An này. Muội… muội thật sự không muốn nhìn thấy tiểu thư chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa…”
Tần Tử Câm nhìn đôi mắt sáng trong của Tiểu Ly, đột nhiên vươn tay vén lọn tóc rơi xuống của nàng lên, cười nhẹ: “Đáng tiếc, quãng đời còn lại ngoại trừ ở Vĩnh An này, ta đã không thể đi đâu được nữa rồi.”
Tiểu Ly nhìn nụ cười của nàng, cuối cùng nhào vào trong ngực Tần Tử Câm khóc nức nở.
“Lâm công tử, tiểu thư nói tiểu thư đã không sao rồi, ngài không cần vì lời nhờ vả của Đại công tử mà ở lại đây nữa.” Tiểu Ly thu dọn bát sứ bên giường, đi ra gian ngoài nói với Lâm Quân Hạo.
Không lâu sau, gian ngoài vang lên tiếng Lâm Quân Hạo đáp: “Cô nương nói lại với tiểu thư nhà mình, ta có lời muốn nói với nàng ấy, mong nàng ấy lắng nghe. Ta biết Tần cô nương tin lời cô nương nhất, mong cô nương truyền lại đúng lời của tiểu sinh.”
Tiểu Ly nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, lời này có nghĩ là… chẳng lẽ người này đã biết tiểu thư…
Tần Tử Câm nhìn Tiểu Ly sững sờ đứng đó không nhúc nhích, không khỏi nghi hoặc.
Thấy Tiểu Ly không đáp, Lâm Quân Hạo từ bên ngoài cất cao giọng nói: “Tiểu Ly cô nương yên tâm, sự việc lần này cũng do tiểu sinh phát hiện ra, tiểu sinh tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì hại tới Tần cô nương, mong Tiểu Ly cô nương thông truyền.”
Tiểu Ly cắn môi, cân nhắc lợi hại, trong lúc do dự chợt nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tần Tử Câm, lặng lẽ trao đổi với nàng.
Tần Tử Câm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười chua xót, cũng không cần Tiểu Ly truyền lời, thông qua tấm rèm nhìn bóng lưng ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, thì ra… giấu diếm không nổi.
“Lâm công tử, mời vào. Tiểu Ly, muội đi xuống nghỉ ngơi đi.” Mình đúng là người không giỏi nói dối.
Tiểu Ly gật đầu, bưng khay lui ra ngoài, lúc vén rèm còn liếc nhìn Lâm Quân Hạo, ẩn ý trong ánh mắt của nàng, y hiểu là phó thác, là tin tưởng, cũng có thể là mừng rỡ.
Bạch Ngọc Đường gãi đầu, lại phát hiện mình đang treo ngược trên xà nhà, nếu gãi chắc chắn búi tóc sẽ rối, đành thu tay về. Nhưng những lời nói trong gian phòng vẳng ra khiến hắn suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu được.
“Nếu ta nói ta thích nàng, muốn đưa nàng rời khỏi Vĩnh An đầy rẫy âm mưu này, đến Diêu Quang, hoặc đến bất cứ nơi nào khác mà chỉ cần có Lâm Quân Hạo ta, sẽ không để nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào, nàng… có đồng ý đi cùng ta không?”
Bạch Ngọc Đường lắng nghe lời này, tâm trí lập tức bị thu hút, vội nhắm mắt định thần, tập trung lắng nghe tiếng nói yếu ớt trong phòng.
Lâm Quân Hạo nhìn Tần Tử Câm vẫn lãnh đạm như thường ngày, thở dài, móc từ trong lòng ra một miếng bạch ngọc, giơ lên, rồi chậm rãi nâng bàn tay hơi lạnh của nàng, đặt vào.
Tần Tử Câm chợt cảm thấy ấm áp, cúi đầu nhìn miếng ngọc trong suốt, trắng nõn không tỳ vết, là một miếng ngọc hiếm có. Nhìn kỹ, miếng ngọc chưa tạo hình, chỉ mới tạo hai vòng tròn nhỏ ở hai đầu, một sợi tơ vàng xuyên qua vòng trong, quả nhiên là một miếng ngọc vô giá.
Tần Tử Câm ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng trả miếng ngọc lại cho Lâm Quân Hạo.
Lâm Quân Hạo tựa như đã sớm biết kết quả sẽ thế này, nhận lấy, cười khổ nói: “Dù nàng chỉ nhận lấy tấm lòng ta để ta có chút hy vọng cũng được, sao…?”
“Nếu ta làm như vậy thì không phải là ta nữa rồi.” Tần Tử Câm nhìn Lâm Quân Hạo, thản nhiên nói.
“Vì sao nhất định phải là huynh ấy? Cho chính mình một cơ hội quay đầu không phải tốt hơn sao?”
Lời của Lâm Quân Hạo như một lưỡi dao sắc đâm trúng vào nơi yếu đuối nhất trong lòng Tần Tử Câm. Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, một chuyện từng khiến nàng vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ lại trở thành cơn ác mộng lặp đi lặp lại trong mỗi giấc mơ của nàng.
“Lâm công tử, công tử có biết đầu xuân vạn vật đua nở rực rỡ, nhưng đến cuối xuân hoa tàn rồi sẽ chỉ để lại cành cây xơ xác không? Hoa còn như thế, huống chi lòng người?”
Tần Tử Câm nhìn lọ hoa đã tàn trên bàn trước cửa sổ, tâm tư không biết đã lại trôi dạt đến nơi nào.
Lâm Quân Hạo chậm rãi cất khối ngọc vào trong ngực, nhìn Tần Tử Câm, lắc đầu: “Chớ nói chuyện lòng người với ta. Chuyện của nàng và Tần huynh, nàng có thể lừa huynh ấy, nói nàng không còn yêu huynh ấy, thậm chí là ghét huynh ấy, nhưng nàng không lừa được lòng mình!”
Hắn cầm túi gấm bên cạnh Tần Tử Câm lên, tháo nút, đổ khối ngọc cất bên trong ra, đặt trước mặt nàng: “Vậy đây là thứ gì? Ngọc vỡ rồi thì bỏ đi, hà cớ gì nàng muốn đòi lại bằng được? Bởi vì nàng không buông được, bởi vì lòng của nàng không giống miếng ngọc vỡ này!”
Mái tóc Tần Tử Câm xõa xuống khiến người ra không nhìn rõ được vẻ mặt, nhưng bàn tay siết chặt góc chăn đã bán đứng tâm tình lúc này của nàng.
“Nàng còn muốn do dự, chịu đựng đau đớn này đến bao giờ nữa? Yêu chính là yêu, vì sao lại muốn lừa mình dối người, làm ra vẻ không sao cả?”
“Rõ ràng là rất quan tâm, rõ ràng là bị người ta làm tổn thương nhưng vẫn cố ra vẻ kiên cường, lãnh đạm, không để ý. Tần Tử Câm, vì sao nàng không chịu nhìn lại lòng mình chứ? Tần huynh cũng có tình với nàng, Ngưng Bích thì sao, Đàm Anh thì thế nào? Trên người hai người đó đều có bóng dáng của nàng, nàng không nhìn ra sao?”
“Ta biết, ta cũng biết.”Tần Tử Câm cúi đầu, Lâm Quân Hạo trông thấy một giọt nước mắt rơi xuống áo ngủ bằng gấm, hai giọt, ba giọt, rồi càng lúc càng nhiều.
“Nhưng yêu như vậy… Biết người tình sâu, lại không biết làm sao cho đành.”
Lâm Quân Hạo nhìn dáng vẻ này của nàng, bi thương trong lòng càng nhiều. Trái tim giai nhân không dành cho y, ngoài đau khổ, y lấy gì để trông đợi đây. Nhưng lần này Tần Tử Câm trúng độc khiến y vô cùng sợ hãi, nếu lúc này bỏ mặc nàng, chỉ sợ…
Lâm Quân Hạo nói nhiều như vậy, Tần Tử Câm tất nhiên đều hiểu, nhưng nàng không muốn đi.
Mỗi ngày đều trôi qua như vậy, nàng nghĩ chết đi cũng tốt, nhưng chết rất dễ, sống mới khó. Nàng chỉ nguyện kiếp này làm một người xa lạ, không nên gây thêm đau khổ cho nhau nữa.
Nàng chưa từng quên năm đó nàng vừa đến tuổi cập kê, thiếu nữ chải đầu búi tóc, nhìn thấy công tử áo xanh dưới lầu, hai má không khỏi đỏ lên, chiếc khăn lụa trong lúc đám tỷ muội trêu đùa nhẹ nhàng rơi xuống.
Công tử áo xanh nhặt chiếc khăn lụa bên chân, ngẩng đầu, nụ cười dưới lầu năm đó còn rực rỡ hơn hoa hải đường.
Hắn hỏi: “Khăn lụa này là của cô nương? Tại hạ, Vĩnh An Tần Tranh. Xin hỏi phương danh cô nương?”
Nàng dùng quạt tròn Tô Tú che mặt, thẹn thùng đáp: “Tô Hàng Thanh Y. [chú thích: câu này tham khảo ‘Tuyết ở Bối Trung – Hoa Tư Dẫn’]
*
Bạch Ngọc Đường lẳng lặng nửa nằm giữa vườn hoa, quanh người lạnh lẽo cũng không thèm để ý, tuyết sam như ẩn vào bóng đêm…
Hắn yên lặng ngước đầu nhìn bầu trời tối đen, hy vọng có thể nhìn thấy một ngôi sao, một ngôi sao thôi cũng được, ít nhất cho hắn chút hy vọng. Nhưng dù hắn mở to hai mắt đến thế nào, bầu trời vẫn tối đen không chút ánh sáng.
Hắn thì thầm: “Biết người tình sâu, lại không biết làm sao cho đành.”
– —–oOo——