Long Thành Oán

Chương 27



Đây là lần thứ hai Bạch Ngọc Đường tới thanh lâu có tên Hồng Tụ chiêu này. Lần đầu tới đây, toàn bộ đều là vì hiếu kỳ, xuân tư phơi phới cùng giai nhân son phấn cũng chỉ là vui thích thêm vào thôi.

Nhưng lần đó, Bạch Ngũ gia hắn uổng phí năm trăm lượng bạc lại chẳng vui thú được gì. Giai nhân không được ôm, đêm xuân không có độ, mà ngay cả chăn giường tốt nhất trong kỹ viện hắn cũng không được thưởng thức, ngược lại còn làm mất ngọc bội từ nhỏ đến lớn không rời thân.

Hắn rầu rĩ bóp trán, thầm than mình không biết nhìn người. Vì sao lại kết tri kỷ với một người thích lo chuyện bao đồng lại ôm trong lòng thứ tình cảm kinh hãi thế tục như thế.

Tri kỷ? Hắn chợt vỗ quạt lên trán. Rốt cuộc là tri kỷ, hay quan hệ đó đã thân mật hơn cả tri kỷ, sợ rằng một khi phá kén chui ra lại chỉ có thể trở thành bí mật mang theo xuống mồ.

Rốt cuộc mấy ngày nay hắn đang sầu não điều gì? Vì sao dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể trở lại là một Cẩm Mao Thử dám yêu dám hận, lúc thì lười nhác tùy hứng, khi lại trầm tĩnh lạnh lùng như ban đầu được? Mà lại thành người cố kỵ nhiều hơn, sợ đầu sợ đuôi như con mèo kia, thậm chí có khi còn hơn cả y. Ví dụ như… khi đó…

Hồng Tụ chiêu vẫn đông như trẩy hội, mỹ nữ giai nhân phơi phới, khiến cho biết bao nam tử tranh nhau, đòi cho được đệ nhất mỹ nữ của Hồng Tụ chiêu.

Bạch Ngọc Đường lẳng lặng mà thản nhiên ném cho hai quân nô ngoài cửa mấy đồng tiền, phe phẩy quạt, chỉnh lại ngoại bào vì để che giấu tai mắt người mà đổi thành xanh lá thêu tơ vàng, không nhanh không chậm cất bước vào trong.

Hóa trang thành một vị công tử giàu sang, ăn chơi trác táng thật sự không ít tiện lợi – ngay khi hắn vừa bước chân vào, tú bà trang điểm cực đậm đã đi tới, nụ cười trên mặt chưa từng cất đi.

“Ấy, vị công tử này hiếm khi đến Hồng Tụ chiêu của chúng tôi, thứ cho lão thân tiếp đãi không được chu đáo. Xin hỏi công tử hôm nay muốn vui vẻ cùng vị cô nương nào?”

Bạch Ngọc Đường bày ra vẻ mặt háo sắc vô cùng, cười ha hả, nhét một thỏi vàng vào tay tú bà: “Tối nay bản thiếu gia cố ý tới đây là muốn tìm át chủ bài, cô nương Khinh Hồng của mụ đấy. Mụ mụ có thể mời Khinh Hồng cô nương đi ra hay không?”

Tú bà nắm thật chặt thỏi vàng trong tay, do dự một hồi, cắn cắn môi, cuối cùng trả lại thỏi vàng cho Bạch Ngọc Đường, nụ cười trên mặt tiêu chuẩn vô cùng: “Ai nha, trùng hợp là hôm nay Khinh Hồng cô nương nhà chúng tôi lại ra ngoài bái Phật trai giới, sợ là không thể tiếp khách, hay là công tử đổi sang cô nương khác?”

“Không được, bản thiếu gia từ trấn Vĩnh An xa xôi tới đây chính là muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Khinh Hồng cô nương, cứ thế này mà trở về thì thật có lỗi với bản thân! Ít ra cũng nên cho ta tới thăm khuê phòng của Khinh Hồng cô nương, xem cuộc sống thường ngày của cô nương ấy thế nào, xem như thỏa ước nguyện, mụ mụ, mụ nói có phải không?”

Trong lúc nói chuyện lại đút thêm một thỏi vàng nữa vào tay tú bá. Tú bà bị bức đến mặt mũi trắng bệch, khóe miệng co rúm một hồi, rồi toét ra thành một nụ cười xán lạn, tựa như lúc này chỉ biết đến hai đĩnh vàng vàng rực này thôi, vội vàng nói mà không cần suy nghĩ: “Được, được chứ. Lão thân dẫn ngài tới phòng của Khinh Hồng…”

Tú bà cầm một cây đèn lồng bằng giấy Tuyên Thành màu trắng, lắc lư thân hình đã chẳng còn gì là thướt tha uyển chuyển, dẫn Bạch Ngọc Đường đi vào hành lang phía trong.

Bạch Ngọc Đường theo sau bà, bên tai là tiếng sáo trúc, tiếng oanh oanh yến yến không dứt. Hắn nhìn tú bà thong thả đi đằng trước, không nhanh không chậm thả bước theo, cũng không biết suy nghĩ đã bay đến phương nào.

Hắn hơi cúi đầu tránh hoa đăng treo trên mái hiên phía đỉnh đầu, tầm mắt lại quét xuống mũi giày bên dưới. Gấm trên mặt giày là gấm Tứ Xuyên tốt nhất, hoa văn phía trên là thêu Long Phượng Trình Tường, đường may dưới đế giày vô cùng tỉ mỉ, được thợ khéo léo may từng mũi. Đôi giày vừa chân, thoải mái, dù là chất liệu hay kiểu dáng, đều rất phù hợp với hắn.

Hắn đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn giày dưới chân đến nhập thần, hoàn toàn không biết lúc này tú bà đã đi trước mình một khoảng xa. Gió đêm lướt qua, thổi tro tàn không biết là từ chiếc hoa đăng nào rơi xuống giày trắng của hắn.

Hắn ngẩn người, vội vén ống tay áo, cúi người cẩn thận lau vết bẩn trên giày, lại không ngờ mình càng lau, vết bẩn kia lại như giọt mực rơi xuống giấy Tuyên Thành, từ từ lan rộng, vết bẩn lau mãi chẳng đi, giày cũng chẳng thể trở lại thành tuyết trắng.

Thì ra tình cảm trong sáng một khi đã bị vấy bẩn và thương tổn sẽ nhuộm một vết dơ, chẳng thể trở lại ngây thơ không tỳ vết thuở ban đầu được nữa.

Ngoài mặt nhìn những tưởng trái tim chẳng may mảy sứt mẻ, nào ngờ một ngày cởi bỏ lớp xác rắn chắc bên ngoài, lộ ra là bên trong vỡ nát, máu tươi đầm đìa.

Hắn ngẩn người nhìn giày gấm, đột nhiên nhớ tới người đó. Người đó tựa như cổ độc, dù hắn có trốn thế nào cũng không thể thoát. Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, hoặc chịu đựng, hoặc đau đớn của người đó đều có thể tác động vào lòng hắn.

“Con người trên đời có rất nhiều cách sống, nhưng chẳng phải người nào cũng có thể tự do tự tại sống theo ý mình, làm việc mình muốn. Nhưng nếu ta làm vậy có thể giúp cho nhiều người có được cuộc sống vui vẻ, vậy ta có gì để oán hận đây?” Bàn tay đang định tiếp tục chà mặt giày đột nhiên dừng lại, hắn đứng lên, nhìn ánh đèn leo lét hắt ra từ lầu các phía xa, đột nhiên có chút bối rối.

Triển Chiêu, liệu bây giờ ngươi còn giống như ngày đó ngươi nói với ta, không oán không hối?

“Đây chính là khuê phòng của Khinh Hồng. Nếu công tử nghĩ lại, muốn gọi một vị cô nương khác thì cứ nói với lão thân một tiếng…” Tú bà đẩy cửa phòng, trong lòng thầm nghĩ lần này đúng là gặp được một vị công tử si tình hiếm có, đắc ý lấy quạt tròn che đôi môi đỏ mọng, thịt trên mặt dúm lại, ánh mắt như có như không đảo khắp người Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường theo tú bà đi vào gian phòng của Khinh Hồng. Tú bà lấy hộp quẹt, đốt đèn trong phòng lên, thông qua ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Bạch Ngọc Đường nhìn quanh, biểu cảm trên mặt tựa như thực sự là người ngưỡng mộ Khinh Hồng.

Tú bà phe phẩy quạt tròn, cũng không muốn nán lại lâu. Nói với Bạch Ngọc Đường mấy câu rồi ngượng ngùng đi ra, chỉ là trước khi đóng cửa phòng lại nhìn Bạch Ngọc Đường rất sâu.

Bạch Ngọc Đường lại không quá để ý, chỉ quan tâm việc của mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu, quả nhiên mùi hương lành lạnh xông vào mũi rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc.

Hắn che mũi, theo mùi hương mà đi trong phòng mấy vòng. Lư hương nhỏ bằng ngọc lưu ly màu tím trước giường thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn bước tới, đẩy nắp lư hương ra, bên trong vẫn còn một chút hương liệu chưa cháy hết. Đầu ngón tay gạt một chút ở giữa, nhẹ vê. Vẻ mặt hắn càng thêm nghiêm trọng. Không đúng… Có gì đó không đúng lắm.

Hắn lại vê thêm một ít cặn nữa. Rồi lại lấy ấm trà trên bàn trà, rót ra một ít nước trà đã để qua đêm, rồi lại nhỏ vào giọt lên lòng bàn tay. Hương liệu ngâm qua nước vốn dĩ không còn mùi vị, cũng khó mà nhận ra được.

Cẩn thận phân biệt mùi hương nồng đậm này, lông mày Bạch Ngọc Đường mỗi lúc càng nhíu chặt. “Bách Trạc hương(1)? Không đúng… Còn có thêm an tức hương(2)…”

Đầu óc Bạch Ngọc Đường đột nhiên trở nên hỗn loạn, hắn gần như không dám tin, lẽ nào phán đoán của hắn sai rồi? Không khí trong Tần phủ kỳ quái, Ngưng Bích, Chu Sa thâm tàng bất lộ, tình nghi có ý định hạ độc. Sợ tội tự sát, nhìn như hợp lý lại có nhiều điểm không hợp lý. Triển Chiêu đã phát hiện được gì từ người đã chết?

Những manh mối trong đầu Bạch Ngọc Đường sau khi xâu chuỗi, lại phát hiện ra, tưởng như có quan hệ dây mơ rễ má với nhau cuối cùng lại như chẳng có quan hệ gì. Rốt cuộc hắn đang bị kẻ nào dắt mũi đây?

Suy nghĩ cuồn cuộn lại có chút mơ màng, đầu càng lúc càng nặng, hai bên huyệt Thái Dương cũng đúng lúc phát đau.

Hắn có chút mất sức mà vịn lấy mép bàn, lắc mạnh đầu mơ màng, không dễ dàng gì mới tỉnh táo hơn một chút. Nhìn lại hương liệu trong tay, suy tính một hồi cuối cùng vẫn lấy khăn trong người ra, cẩn thận gói lại.

Quay đầu nhìn chung quanh một vòng, màn trướng màu đỏ trong khuê phòng cô nương tỏa ra hương vị tình dục nhàn nhạt, đèn lồng đỏ tươi, rèm châu đỏ tươi, đệm màu đỏ thẫm… Khinh Hồng thật đúng là thích màu đỏ oan nghiệt này. Nhưng… Bất kể mùi hương giống nhau hay là thứ gì khác, hết thảy ngọn nguồn… đều ở chỗ này.

“Ưm…” Hắn muốn quay người tiếp tục tìm kiếm, có lẽ sẽ tìm được thứ gì hữu dụng khác. Nhưng trái tim trong lồng ngực chợt đập dữ dội, mà tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ để lại cảm giác hoảng hốt trong lồng ngực.

Cảm giác mơ hồ này… Tiểu Miêu… Tiểu Miêu, bây giờ ngươi thế nào?

Chẳng hiểu tại sao người đầu tiên hắn nghĩ đến lại là Triển Chiêu, những chuyện liên quan tới y cũng lũ lượt tràn vào trong đầu.

Ba năm trước, lúc hắn và y lần đầu gặp gỡ.

“Bạch huynh theo Triển mỗ vào Kinh, Triển mỗ sẽ tận lực bảo vệ Bạch huynh chu toàn.”

Y chắp tay, nhìn hắn đang bị các ca ca vây quanh, thề non hẹn biển. Y nói Triển mỗ thề cùng Bạch huynh sống chết có nhau. Mà hắn chỉ khinh miệt huýt sáo, ném hạt lạc vào trong miệng, nụ cười bất cần, coi trời bằng vung: “Có thể lên đường chưa, Triển đại nhân?”

Hai năm trước, lúc hắn và y vào sinh ra tử.

“Hai lựa chọn đều đưa đến kết quả xấu, chọn một cái đỡ xấu hơn, Bạch huynh, ngươi mau chạy đi!”

Áo lam trên người y loang lổ vết máu, rõ ràng đã kiệt sức đến cầm kiếm không vững, nhưng vẫn cố chấp che chở phía trước hắn.

Hắn rút cây đao suýt chút nữa đã đâm thủng lá phổi của y, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của y, ánh mắt sáng quắc nhìn vết thương không ngừng rướm máu của y còn cả nụ cười đáng ghét trên mặt y, cả giận nói: “Mèo ngốc! Huynh đệ sống chết có nhau còn giả vờ cái gì?”

Một năm trước, lúc y dốc lòng chăm sóc hắn.

“Nếu Bạch huynh không uống hết bát thuốc này chớ trách Triển mỗ đi tìm Công Tôn tiên sinh cho ngươi thêm mấy đơn thuốc nữa.”

Hắn nhìn dáng vẻ hiếm khi tức giận của y, hai hàng lông mày anh tuấn hơi nhướn lên, đôi mắt mèo nheo lại nguy hiểm, nụ cười dịu dàng thường thấy trên mặt không biết ném đi từ lúc nào, đôi môi mỏng mím chặt, khí thế toát ra thật dọa người.

Hắn chậc lưỡi, có chút hưởng thụ dáng vẻ trở mặt hiếm thấy này của y, đột nhiên bật cười lớn, đụng đến vết thương trên người làm đau đớn hơn, hơi thở hỗn loạn, ho khan không ngừng.

Thấy tiếng cười của hắn bỗng dưng im bặt, sắc mặt tái nhợt, trán rịn mồ hôi lạnh, y vội vã đặt bát thuốc xuống, cầm lấy tay phải của hắn, truyền chân khí ấm áp vào mạch môn của hắn, giúp hắn điều hòa hơi thở. Qua hồi lâu, sắc mặt hắn cuối cùng cũng chuyển từ tái nhợt sang ửng hồng, lúc này mới thả lỏng, lại bưng bát thuốc lên, ép hắn uống hết, vẻ mặt lúc này còn nghiêm nghị hơn cả trước đó, tựa như dáng vẻ lo lắng vừa rồi đều là ảo giác.

Mà nay, hắn cùng y thương nhớ lẫn nhau, tình nghĩa dây dưa.

“Ngọc Đường, tấm lòng của Triển Chiêu ta đối với ngươi có trời đất chứng giám, những chuyện ta làm, những lời ta nói hôm nay tuyệt không hối hận.”

Nét mặt thâm tình ấy của y là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, y nhìn hắn như vậy, thổ lộ tình cảm với hắn như vậy. Nhưng hắn lại nói những lời nhẫn tâm ấy, chẳng chút nương tình đẩy y ra, thậm chí còn không ngại thề độc để buộc y từ bỏ.

Hắn làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Vì sao hắn không những không giấu được đau đớn trong lòng, lại còn tính kế giãi bày với y? Vì sao hắn không sớm hiểu ra, cho tới bây giờ không chỉ có mình hắn đau khổ? Hai người thương nhau, gần nhau, lại không ngừng làm tổn thương lẫn nhau.

Đến cuối cùng, chính hắn thương tích đầy mình lại chết không buông tay. Rốt cuộc hắn đang mong muốn điều gì đây? Rốt cuộc hắn đang từ bỏ thứ gì?

“Tiểu Miêu… Tiểu Miêu… Tiểu Miêu…” Hắn ôm ngực, tầm mắt mơ hồ, từ đầu đến cuối hắn chưa từng nghĩ đến trái tim của Tiểu Miêu. Hắn quên mất rằng trái tim của Tiểu Miêu cũng sẽ đau. Hắn quên mất rằng Tiểu Miêu cũng sẽ khó chịu. Hắn quên mất… Hắn quên mất Tiểu Miêu một khi đã yêu sẽ không oán không hối.

Chú thích:

(1) Bách Trạc Hương: một loại hương liệu có ở thời Tam quốc (nước Ngô quốc).

(2) An tức hương: là nhựa thơm đã chế biến khô lấy ở thân cây Bồ đề. Đã được ghi nhận trong Dược điển.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.