Long Thành Oán

Chương 29



Triển Chiêu mê man, không hay biết gì. Chỉ có điều, trong lòng y luôn có một sự thôi thúc, không ngừng nhắc nhở y, nhất định phải tỉnh lại, bằng mọi giá phải tỉnh lại, có một người đang đợi y.

Nhưng mà mỗi lần muốn nghĩ tới chấp niệm khiến bản thân nhất định phải tỉnh lại kia, trong đầu lại như có một chùy sắt không ngừng nện lên thần kinh yếu ớt của y, khiến y không còn hơi sức mà tiếp tục gắng gượng.

Thật ra, cứ nằm ngủ thế này cũng không tệ. Nhưng mỗi lần y muốn thả trôi bản thân rơi vào mê man, sẽ luôn có một ý niệm, một bóng người hiện lên trong đầu, kiên quyết kéo y từ bên bờ vực sâu trở lại.

Nhiều lần như thế, Triển Chiêu cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực mà vùng vẫy rời khỏi bóng tối quanh thân. Có thể là ý chí của hắn cuối cùng đã thắng thế, y nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Triển Chiêu… Ngươi mau tỉnh lại cho ta!” Giọng nói kia không ngừng vang lên bên tai, làm lỗ tai y ong ong, cùng với tiếng nói đó là cảm giác đau đến thấu xương bên vai phải.

Y bị đau đớn bất thình lình này làm cho bừng tỉnh, là Ngọc Đường… Giọng nói quen thuộc kia là của Bạch Ngọc Đường. Hắn đang ở bên cạnh y, hắn đang chờ y.

Nghĩ như vậy, y như có thêm sức lực, dồn hết sức toàn thân mà thoát khỏi bóng tối.

Sớm biết tỉnh lại sẽ đau đớn thế này, y nên ngủ thêm lát nữa. Cả người không chút sức lực, y mềm nhũn nằm trên người, vai phải đau đến gần như chết lặng.

Không chỉ như vậy, đầu y còn đau nhức từng cơn, tựa như không được ngủ đủ giấc. Y hơi chuyển đầu, nhìn thấy người nọ đang nắm chặt tay mình, lặng im ngồi bên mép giường, đưa lưng về phía mình, trên người không phải là bộ đồ đỏ máu, mà thay vào đó là áo bào màu xanh thẫm đầy sức sống.

Y bật cười khẽ, cuối cùng vẫn để hắn biết. Thật là… Mỗi lần y bị thương, dù chỉ là một vết thương nhỏ, lần nào hắn cũng có cách để biết được.

Nhẹ nắm lại bàn tay lạnh lẽo kia, không chút bất ngờ khi bóng lưng xanh thẫm kia quay lại.

“Ngươi… Ngươi còn khó chịu ở đâu không?” Giọng nói của hắn trong trẻo lại mang chút mệt mỏi.

Triển Chiêu lắc đầu, định ngồi dậy. Nhưng vừa nâng người đã đụng đến vết thương trên vai, làm y đau đến thở dốc, thân thể cũng ngã xuống giường.

Bạch Ngọc Đường lườm y một cái, nhanh tay đặt một chiếc gối mềm sau lưng y, đồng thời mượn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, dùng lực kéo nhẹ, giúp Triểu Chiêu nâng người tựa lên gối.

“Xem ra Triển đại nhân lại đánh giá cao chính mình rồi, để một cây tiêu nhỏ cắm sâu vào vai đến không thể động đậy…” Bạch Ngọc Đường hất tay Triển Chiêu ra, giọng điệu lạnh lùng tựa như tuyết rơi mùa đông, quay lưng lại, không muốn nhìn Triển Chiêu nữa.

Triển Chiêu ôm lấy vết thương trên vai, hít thở sâu mấy cái. Nhìn bóng lưng của Bạch Ngọc Đường, khẽ bật cười. Vốn tưởng rằng vừa mở mắt, người đầu tiên mình nhìn thấy là hắn, phải chăng hiềm khích giữa hai người đã được hóa giải, nào ngờ vẫn là không thể nói chuyện. Nghĩ vậy cũng không định biện giải cho mình nữa.

Nhưng Bạch Ngọc Đường lúc này đang hận không thể tự tát lên miệng mình mấy cái. Tại sao vừa nhìn thấy y, mở miệng lại không ngăn được mấy lời oán giận?

“Thích một người, hoàn cảnh, địa vị, cái nhìn của người khác quan trọng như vậy sao?”

“Đối với một hiệp khách tính tình hào sảng mà nói, hiệp danh đương nhiên là quan trọng. Muội cũng chưa từng nghĩ tới sẽ làm chuyện bất chấp như vậy. Trên đời này có thuốc cải tử hồi sinh, cũng có cách khiến người ta quên đi mọi phiền não, nhưng lại không cách nào khiến người ta vãn hồi chuyện hối hận. Bạch đại ca, muội không muốn huynh ngày ngày sống trong hối hận vô tận như muội…”

Hắn nhắm mắt lại, cô nương yếu đuối, trong một chạng vạng tối, ngồi bên hộp gỗ khắc hoa, lặng lẽ chà lau cây tiêu nàng cực kỳ trân quý. Ánh chiều tà chiếu lên mặt nàng, làm nổi bật vẻ sầu thương tột cùng.

Bàn tay trắng nõn chậm rãi chà lau từng lỗ nhỏ trên thân tiêu, tựa như thông qua cây tiêu mà nhìn thấy một nơi khác. Nàng đưa cây tiêu lên môi, mỉm cười dịu dàng, “Bạch đại ca, muội thổi cho huynh nghe một khúc.”

Khúc nhạc này, giai điệu vui vẻ là thế, nhưng thông qua làn điệu, hắn lại chỉ cảm nhận được nỗi tương tư cùng sự hối hận vô tận vô cùng.

Nàng nói: “Khúc này tên là Tương tư hối.”

Bạch Ngọc Đường không biết mình nên đối mặt với Triển Chiêu thế nào, trái tim nói với hắn, nó để dành một khoảng trống rất lớn, trên đó chỉ khắc một cái tên duy nhất, là Triển Chiêu.

Nhưng những băn khoăn của hắn không phải là không có lý, thật tàn nhẫn làm sao nếu phải khiến Triển Chiêu từ bỏ hiệp danh, vi phạm thiên lý nhân luân mà bảo vệ một nam nhân.

“Yêu là yêu, nếu chỉ bởi vì thanh danh phù phiếm đó mà phủ nhận tình cảm của mình, vậy thì có tư cách gì để nói đến chuyện trung trinh một lòng đây.”

Những lời quật cường của cô nương bướng bỉnh nói trước khi hắn rời đi vẫn luôn khắc sâu trong lòng hắn.

Triển Chiêu lúc nào cũng bao dung hắn, quan tâm săn sóc hắn, Triển Chiêu yêu không đắn đo suy tính. Lúc Triển Chiêu bị thương hôn mê, đôi lúc có nói mơ những lời vụn vặt. Mỗi một lần như vậy, trong đầu hắn đều nhớ lại. Trân trọng người trước mắt, chớ đợi không vãn hồi.

Vậy thì cứ một lần liều lĩnh, cứ một lần bất chấp tất cả, vì bản thân mình, vì Tiểu Miêu, không cần để ý những thứ gọi là khuôn sáo kia nữa.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên xoay người lại, ôm lấy Triển Chiêu, chôn mặt trong cần cổ y, không ngừng nói xin lỗi.

Triển Chiêu sửng sốt, toàn thân cứng lại, để mặc hắn ôm, trong mắt đầy nghi hoặc.

“Triển Chiêu, chúng ta ở bên nhau đi…” Giọng nói trầm thấp của Bạch Ngọc Đường vang lên bên tai y, thỉnh cầu bất ngờ như vậy, khiến Triển Chiêu nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành: “Triển Chiêu, chúng ta ở bên nhau đi, cùng nhau già đi, cùng nhau nhìn thế sự xoay vần, đời này kiếp này ở bên nhau, có được không?”

Nói xong, bàn tay hơi lạnh nắm lấy bàn tay cứng đờ của Triển Chiêu, siết chặt. Thông qua bàn tay đan vào nhau này, thứ hắn giao ra không chỉ có một bàn tay trắng nõn, còn là tấm chân tình bỏ qua mọi trở ngại, muốn mãi ở bên nhau.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường không gọi y là Tiểu Miêu như mỗi lần trêu chọc y, không gọi y là Triển đại nhân như mỗi khi tức giận, càng không gọi y là Triển Ngự Miêu như mỗi lần giễu cợt. Hắn chỉ gọi y là Triển Chiêu, một cái tên bình thường, gọi tên người mà hắn đã quyết định sẽ bên nhau một đời, gọi tên người mà đời này hắn không rời nửa bước.

Triển Chiêu vẫn còn ngây người, y chuyển mắt, nhìn nét mặt hiếm khi tỏ vẻ chân thành của Bạch Ngọc Đường, không còn là nét mặt lạnh lùng cao ngạo. Hắn vừa nói hắn muốn ở bên y, hắn vừa nói hắn muốn đời này kiếp này ở bên y.

Y nở nụ cười, nụ cười yếu ớt mà đầy hạnh phúc. Y kéo Bạch Ngọc Đường vào trong ngực, chẳng quan tâm hành động này có thể khiến vết thương rách ra, chỉ ôm chặt lấy hắn, chua xót nói: “Triển mỗ vẫn luôn đợi những lời này, cũng may Ngọc Đường không để cho ta đợi quá lâu…”

Một cơn gió thổi qua, tấm màn bay lên rồi từ từ rủ xuống. Tóc hai người quấn vào nhau, quấn đến đời này không bỏ không rời.

*

Sắc trời âm u, chân trời phía xa hiện vài rặng mây xám. Không khí trong nội viện vẫn đầy phiền muộn, ngay cả cây thuốc trong vườn cũng trơ trọi chỉ còn thân, không còn tươi tốt.

Tiểu Ly rầu rĩ nhấc làn váy bị bùn đất làm bẩn, khóe môi cong lên, giận dữ lẩm bẩm: “Đáng ghét, đây chính là váy tiểu thư may cho ta đó…”

“Tiểu Ly, sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?” Nghe tiếng nói, Tiểu Ly giật mình vội từ trong vườn thuốc đứng dậy, thảo dược trong tay rơi xuống cũng không để ý.

“Hóa ra là Chu Sa tỷ tỷ… Làm muội sợ hết hồn.” Thấy người tới là nha hoàn Chu Sa bên cạnh đại phu nhân, Tiểu Ly không còn dáng vẻ cảnh giác như trước nữa, chậm rãi ngồi xuống nhặt thảo dược vừa bất cẩn làm rơi lên.

Chu Sa đi tới, nghi hoặc nhìn động tác của Tiểu Ly, ngón trỏ sờ môi dưới: “Sao thế? Hái những thảo dược giải độc này làm gì? Tiểu thư nhà muội trúng độc hả?”

Động tác của Tiểu Ly dừng lại, ngẩng đầu lên, cười với Chu Sa: “Chu Sa tỷ tỷ nói gì thế? Không phải tiểu thư nhà muội vẫn đứng trong hiệu thuốc đó sao. Gần đây một người bạn của tiểu thư bị bệnh, cho nên tiểu thư mới điều chế chút thuốc cho người kia, chứ nào có bị trúng độc gì đâu.”

Chu Sa nhìn những thảo dược trong tay Tiểu Ly, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ ngồi xổm xuống cùng, cẩn thận hái thảo dược.

“Chu Sa tỷ tỷ, những thảo dược tỷ hái là gì thế? Sao muội chưa từng thấy?” Tiểu Ly hái thảo dược xong, cũng ngồi xuống bên cạnh Chu Sa, nghi hoặc nhìn những thảo dược chưa từng nhìn thấy trên tay Chu Sa.

Chu Sa bỏ thảo dược trong tay vào giỏ trúc, cười nói: “Đây là thảo dược bí truyền mà đại phu nhân mang từ Tây Vực tới, nếu như dùng đều đặn sẽ rất tốt cho da mặt.”

“Đại phu nhân thật giỏi… Ấy, Chu Sa tỷ tỷ, tay của tỷ bị sao vậy? Bị thứ gì cào rách sao?” Tiểu Ly đang định nói mấy lời sùng bái, chợt tinh mắt phát hiện trên mu bàn tay trắng nõn của Chu Sa có mấy vết đỏ ửng giống như vết cào, đang định đưa tay sang cầm lấy xem, Chu Sa đã giống như bị lửa đốt mà vội rụt tay lại, ánh mắt tránh né.

“Cái này… Mấy ngày trước ta bắt mèo giúp Trương thẩm, bất cẩn để con súc sinh kia cào bị thương, không có gì đáng ngại. Được rồi, thảo dược hái đủ rồi, ta đi trước đây.” Chu Sa nhanh chóng cất thảo dược, kéo tay áo xuống che tay, đứng lên phủi bụi trên váy, nói xong liền đi ra khỏi vườn thuốc.

Tiểu Ly nhớ đến con mèo hung dữ của Trương thẩm, toàn thân liền nổi da gà. Chả trách tất cả mọi người đều không thích đến chỗ Trương thẩm chơi, thì ra là vì Hồ Tử của thẩm ấy còn thích cào người. Trong lòng cũng ghi nhớ lời này của Chu Sa.

*

Ban đêm gió lạnh, tiếng gõ mõ cầm canh xa xa truyền tới, còn cả tiếng ve kêu râm ran. Trong hiệu thuốc của Tần phủ đèn đuốc vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng vang lên tiếng ho khan khó nhọc.

Tiểu Ly cài then cửa sổ, trừng mắt nhìn Tần Tử Câm vẫn mải mê nghiên cứu ghi chép phương thuốc dưới ánh đèn.

Tần Tử Câm lại nặng nề ho khan mấy tiếng, Tiểu Ly vội vàng đi tới, vỗ lưng thuận khí cho nàng, lại đưa tách trà đã nguội tới.

“Tuy đã qua Thanh Minh, tiết trời cũng ấm áp hơn, nhưng tiểu thư vẫn nên giữ gìn sức khỏe, tại sao bị phong hàn mà vẫn cố để bản thân cực nhọc thế này? Phương thuốc thì ngày mai viết cũng không muộn mà, tiểu thư ăn gì đó lót bụng trước đi. Lát nữa muội đến phòng bếp xem Lâm thẩm đã nấu xong canh táo đậu phộng mật ong chưa, thứ canh này trị ho tiêu đờm rất tốt.”

Tiểu Ly lấy một bọc nhỏ từ trên kệ xuống, mở ra thì thấy bên trong là mấy miếng bánh ngọt được gói lại cẩn thận. Ngón trỏ dao động một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn gói cao Quế Hoa.

Tần Tử Câm khẽ nhấp một ngụm trà, ngẩn người nhìn miếng bánh được gói trong bọc giấy đẹp mắt, ngón tay co lại: “Mang đi đi, hôm nay ta không muốn ăn mấy thứ ngọt ngán đó.”

Tiểu Ly nghi hoặc nhìn cao Quế Hoa trong tay, đây là món bánh mà thường ngày tiểu thư thích ăn nhất, sao hôm nay lại…?

“Đợi một chút… Đúng là có chút đói rồi, ăn tạm cũng được. Muội xuống bếp xem canh táo đậu phộng mật ong nấu xong chưa.” Tần Tử Câm như có như không sờ lên miếng ngọc đeo trên cổ, bàn tay do dự cầm lấy miếng bánh.

Tiểu Ly thấy miếng ngọc vốn vẫn luôn được Tần Tử Câm cất kỹ trong túi gấm nay lại đeo trên cần cổ trắng nõn, môi khẽ nhếch thành nụ cười xán lạn, đáp một tiếng rồi lui ra.

*

“Sao có thể…? Sao nàng ta còn chưa chết? Á… Đau quá… Đau quá…” Cô nương nọ đau đớn che gò má, tiếng kêu đau mỗi lúc một thê lương.

“Tỷ tỷ, đừng như vậy, bôi thuốc trước đã…” Một thiếu nữ khác nghẹn ngào bước tới, kéo bàn tay trái bị quấn lớp băng gạc ra, để lộ gò má của cô nương nọ.

Gò má kia da thịt lẫn lộn, từ mắt đến xương gò má có mấy vết thương rất sâu. Hai mắt như lồi ra ngoài, những vệt tơ máu giăng kín con mắt đỏ ửng, ở mỗi vệt tơ theo động tác của cô nương nọ mà không ngừng rỉ máu tươi.

Thiếu nữ cắn răng để lộ toàn bộ khuôn mặt máu thịt be bét đáng sợ của cô nương nọ ra, ngón trỏ chạm vào thứ thuốc đỏ như máu trong bát sứ bên cạnh, từng chút, từng chút thấm lên vết thương trên mặt.

Quá trình này đau đớn không chịu nổi, tiếng kêu đau đớn thê lương cùng những lời nguyền rủa cay nghiệt không ngừng vang lên: “Ta nhất định sẽ khiến nàng ta chết cũng không yên!”

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.