Đàm Ân híp mắt, môi giật giật, tựa như đang cân nhắc có nên lên tiếng chào nam tử kia hay không.
Nam tử kia đã không mời mà tới, tự cất bước đi đến trước mặt Đàm Ân, ánh mắt như có như không liếc thi thể đã hoàn toàn biến đổi sau lưng hắn.
Khẽ nhíu mày, có chút khinh miệt liếc Đàm Ân, cười ha ha: “Lần này Đàm đại nhân không nói mình không thấy thi thể nữa hả?”
Mặt Đàm Ân hiện vẻ tức giận, nhưng chỉ lạnh nhạt trừng y, chắp tay: “Không dám. Còn chưa bằng nửa phần Lâm đồng môn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe…”
Khóe môi Lâm Quân Hạo vẫn treo nụ cười, ánh mắt chậm rãi dừng ở cổ tay phải của thi thể, lông mày chưa hề giãn ra.
“Đàm đại nhân khách khí rồi, không biết đại nhân nghĩ sao về chuyện này?”
Đàm Ân do dự bước mấy bước, trong lòng vẫn không rõ những vụ án nối tiếp xảy ra gần đây có thật sự liên quan đến nhau hay không.
Lạnh nhạt liếc Lâm Quân Hạo cũng đang dao động hai mắt, trong đầu hắn như có gì đó lóe lên, tất cả dường như rõ ràng, rồi lại hiện sương mù mông lung.
Không thể bỏ qua cảm giác bị lừa mà chẳng hay biết gì, che giấu mình lâu như vậy, từ chối lời mời của thầy, từ bỏ chức vụ quyền cao, phú quý, chỉ mong bảo vệ muội muội, thu mình trong trấn nhỏ không có gì hấp dẫn này, cầu quãng đường còn lại có thể bình an mà sống là tốt rồi. Nhưng phải chăng ông trời cố ý đùa chợt hắn? Vì sao mỗi lần hắn muốn tránh thị phi, những tai họa kia lại như có mắt mà tìm đến hắn?
Trốn không được…
Hắn đưa tay ôm mặt, che đi ánh mặt trời đang chiếu xuống mặt, vẻ mặt dần trở lên mông lung.
Hai tay Lâm Quân Hạo ôm lấy vai mình, ngón tay thon dài gõ lên áo lụa, như là đang chờ đợi gì đó.
Gương mặt tuấn tú bị mái tóc hơi dài che khuất, không nhìn rõ biểu cảm, y đang chờ đợi, đợi nam tử trước mắt chịu phá kén nặng nề bủa vây quanh mình, phát huy tài hoa và tầm nhìn xa rộng vốn có.
Chờ rất lâu, rất lâu. Lâu đến mức y cảm thấy mình sắp không chờ nổi nữa. Người đã từng cùng mình hào ngôn chí khí, thanh niên đã từng ôm khát vọng to lớn đến bao giờ mới có thể quay trở lại?
“Đàm Ân…” Lâm Quân Hạo chậm rãi quay đầu, con ngươi như mực đảo một vòng, lướt qua tất cả đám người xung quanh, cuối cùng dừng lại ở bóng lưng đơn độc lặng lẽ đứng đó.
“Huynh vẫn còn là đồng môn Đàm Ân mà ta đã từng biết sao?”
Đàm Ân vẫn ôm mặt, không biết đang suy nghĩ gì. Rất lâu sau đó mới từ kẽ môi mím rỉ ra mấy chữ: “Chưa từng thay đổi, sao có thể nói là đã từng?”
Nói xong, bàn tay chậm rãi hạ xuống, lộ ra đôi mắt trắng đen rõ ràng. Trong đôi con ngươi không còn vẻ mông lung xa xăm như trước, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khiến người ta nhìn không thấu. Theo bàn tay dần buông xuống, khí chất toàn thân cũng hoàn toàn thay đổi.
Nếu như trước kia hắn nhìn tình cảnh đáng buồn cũng không để lộ bất cứ cảm xúc nào, thì bây giờ hắn lại như tảng băng ngàn năm, lạnh thấu xương, không chút tình cảm.
Tựa như trời đất này không có chỗ nào hắn không nắm giữ.
Lâm Quân Hạo khẽ ngẩng đầu, lộ ra giữa hàng lông mày là ý cười không lời nào tả hết, ngón trỏ nhẹ gõ cằm: “Nói vậy ngươi vẫn là người vì muội muội mà từ bỏ tất cả sao?”
Đàm Ân sửa sang lại áo bào, sau khi tin chắc không ai nghe thấy những lời hai người vừa nói mới yên tâm bước tới, đứng từ xa tỉ mỉ quan sát vòng tay trên cổ tay phải của thi thể được xem là của Khinh Hồng.
“Ta nghĩ thế nào thì làm thế ấy, chẳng lẽ còn muốn cho ta cái danh tri huyện hồ đồ hay sao? Nếu làm vậy thì thật có lỗi với ơn bồi dưỡng thành tài của thầy.”
Lâm Quân Hạo sờ mũi, cười gượng mấy tiếng, khóe môi cong lên: “Đúng là huynh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng dọa người này. Dáng vẻ cố ý giả vờ ngốc trước kia thật làm ta chán muốn chết.”
Trên thi thể cho thấy rất rõ người nọ đã bị trúng kịch độc, không thể chạm vào. Ngón tay Đàm Ân xoa cằm suy tính một hồi, cuối cùng vẫn quyết định dựa vào mắt để phát hiện manh mối có thể thấy được trên thi thể.
“Cổ tay phải của thi thể đeo vòng hồng ngọc, được biết là vật sở hữu của Khinh Hồng Hồng Tụ chiêu. Miệng mũi nở to, bước đầu phán đoán là ngạt thở mà chết, phần da ngón tay, khuỷu tay bị nhão, không loại trừ bị lửa thiêu mà biến đổi…”
Đàm Ân như biến thành một người hoàn toàn khác, bắt đầu cẩn thận kiểm tra từng manh mối trên thi thể. Tỉ mỉ, chuyên nghiệp chỉ ra những điểm bất thường, khiến nha dịch khám nghiệm tử thi đứng bên cạnh đều thầm kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không biết hôm nay Tri huyện đại nhân của bọn họ gặp phải chuyện gì?
Đàm Ân ngẩng đầu, thấy tất cả đều nhìn mình chằm chằm như nhìn quái vật, lông mày khẽ nhếch, lạnh lùng nói: “Còn không mau ghi lại!”
Lâm Quân Hạo thấy mọi người lập tức thoát khỏi trạng thái sững sờ, tiếp tục xử lý hiện trường, sơ tán đám người không liên quan.
Nhanh nhẹn giải quyết xong, nhìn vòng tay cố ý đặt ở vị trí bắt mắt của thi thể, con ngươi trở nên thâm trầm. Tầm mắt từ từ dời lên, quan sát nơi vốn là mái tóc, đột nhiên dừng lại ở một vật gì đó.
“Đó là…” Hắn chỉ cây trâm vàng lấp lánh chói mắt vô cùng quen thuộc, trong đầu lần lượt điểm ra từng người có ấn tượng với món đồ này.
Lông mày hắn nhướn một nửa, thu lại bàn tay giơ ra giữa không trung, chậm rãi đặt lên bên người, thần sắc trong con ngươi sắc bén liên tục thay đổi: “Nếu ta nhớ không lầm, ở trấn Vĩnh An, chỉ có phụ nữ trên bốn mươi tuổi mới thích dùng loại trâm cài này. Hung thủ tốn công khiến chúng ta không nhận ra được thân phận của thi thể là để che giấu điều gì, ta nghĩ… ta đã đoán ra được.”
Nụ cười trên khóe môi Lâm Quân Hạo càng sâu, ánh mắt không chút keo kiệt mà lộ vẻ tán thưởng, hai tay chậm rãi đưa lên trước ngực, tạo thành động tác chắp tay hành lễ của hiệp khách: “Đúng là huynh không hề thay đổi, ít nhất vẫn không khiến ta thất vọng, Đàm Ân Đàm đại nhân.”
Trước mắt Đàm Ân chợt hiện lên vô số hình ảnh: nụ cười hiền từ của thầy, những lời dạy bảo ân cần như vẫn vang vọng bên tai; muội muội đáng yêu tóc thắt bím cùng hắn tóc kiểu bánh bao trông đến là buồn cười nằm dưới tán cây trong viện đếm ve sầu kêu vang trên đỉnh đầu; cha và nương ở phía sau, vuốt tóc hắn, cười hỏi việc học của hắn; trong sân thường xuyên vang lên tiếng cười đùa, hoa lê nở thơm vô cùng, hương xông vào đầy mũi, dưới gốc lê, hắn và muội muội chơi đuổi bắt, thỉnh thoảng có cánh hoa màu trắng ngà rơi xuống chóp mũi, hắn ngửi mùi hương thoang thoảng, bắt lấy cánh hoa, thổi một hơi, nhìn cánh hoa từ lòng bàn tay chậm rãi rơi xuống. Cuộc sống như vậy thật an bình biết bao.
Nhưng đã không thể quay lại được nữa. Sau vụ án của Tần gia mười năm trước, gia đình vui vẻ hòa thuận đã tan nát, gương vỡ khó lành, càng chẳng thể trở lại như ban đầu.
Người bên cạnh nối gót rời đi, đến cuối cùng chỉ còn lại muội muội cực kỳ giống hắn, trở thành một nửa tính mạng của hắn.
Nhưng hắn tỏ ra hèn yếu vô dụng, từ bỏ tiền đồ xán lạn trong tay, liệu có đổi được hạnh phúc sau này?
Tầm mắt Đàm Ân chậm rãi lướt quanh, nhìn đống đổ nát bị ngọn lửa vô tình nuốt trọn, chỉ để lại hơi thở thê lương, lạnh giá.
Trước mắt hắn đã không còn yên ổn, hắn cũng đã hiểu được có đôi khi chẳng phải nhẫn nhịn bỏ qua là sẽ êm chuyện, lừa mình dối người chẳng thể xóa đi chuyện cũ đau xót.
Thân thể quay lại, không nhìn thi thể đáng ngờ kia nữa, ống tay áo chậm rãi giơ lên, phất trong gió, tiếng nói của hắn như phá tan bức ngăn dày đặc, nặng nề: “Truy nã Khinh Hồng Hồng Tụ chiêu toàn thành!”
*
Bạch Ngọc Đường đón gió đứng trên nóc quán trọ cách đó không xa, quan sát hai nam tử đứng chính giữa đám người mặc quan phục màu xám lam bận rộn đi qua đi lại. Nụ cười trên khóe môi khiến người ta không đoán ra được hàm ý, hai tay ôm lấy cánh tay, thân thể đứng thẳng thong thả ngồi xổm xuống, cuối cùng ngồi hẳn xuống mái nhà, bạch y trên nền trời xanh thẳm càng lộ vẻ đơn bạc.
Triển Chiêu thò nửa người ra ngoài cửa sổ, nhìn sườn mặt của bạch y đang ngồi dạng chân trên mái nhà, đột nhiên nổi hứng trêu chọc, ướm thử cuống họng.
Đã không còn đau đớn như trước, thay vào đó là cảm giác lạnh lành. Đau rát tra tấn y đến nuốt nước không nổi giờ đã giảm bớt, ít nhất bây giờ y không cần phải mang theo giấy bút nữa, ít nhất… Ngọc Đường của y rất lo lắng cho y, rất quan tâm y.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Triển Chiêu liền tốt, trong lòng y như có một khoảng trời rộng, dưới khoảng trời rộng là góc nhỏ trăng tròn hoa thắm, nơi đó có người trong lòng y, người nọ có một cái tên rất dễ nghe, Bạch Ngọc Đường.
Bên tai đột nhiên vẳng đến tiếng đáy giày nhẹ ma sát với mái nhà, mặt Bạch Ngọc Đường khẽ động, vành tai hơi nhúc nhích, thân hình cũng không dịch chuyển, chỉ nhặt một viên đá vụn bên chân, không thèm nhìn đã ném ra sau lưng.
Đầu tiên là tiếng đá vụn lăn trên mái nhà rồi rơi xuống, sau đó là tiếng cười nhẹ quen thuộc, cánh tay mang theo hương thanh trúc từ phía sau bao lấy hắn, nhẹ nhàng ôm eo hắn, giọng nói hơi khàn khẽ vang lên bên vành tai hắn: “Sao thế? Triển mỗ vừa mới đi lên, Ngọc Đường đã muốn đuổi xuống sao?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nghiêng đầu, không chút bất ngờ khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Triển Chiêu, đưa tay vuốt ve hầu kết nhô lên trên cổ họng y, giọng điệu không hài lòng: “Giọng nói sao nghe vẫn còn khàn? Có khó chịu không?”
Triển Chiêu lắc đầu, một tay trùm lên bàn tay hơi lạnh của Bạch Ngọc Đường, nụ cười trên mặt lan theo cơn gió nhẹ, giọng hạ rất thấp: “Không, chỉ là ba ngày không nói chuyện cho nên giọng mới hơi khàn. Thuốc Ngọc Đường mua rất hiệu nghiệm.”
Tóc mai rủ trước trán của Bạch Ngọc Đường bị gió thổi, bay ngang trước mắt, hắn vén tóc mai ra sau tai, nhìn vẻ mặt lúc nào cũng ôn hòa, bình thản của nam tử áo lam trước mắt, ánh mắt sáng quắc như đang đánh giá thật giả trong lời của y.
Triển Chiêu không kháng cự, nghênh đón ánh mắt của hắn.
“Thôi, không có chuyện gì là tốt rồi. Đi thôi, đến Tần phủ, có một số việc nên nói cho rõ.”
Cuối cùng Bạch Ngọc Đường vẫn không thể nào địch nổi ánh mắt nóng bỏng như lửa của Triển Chiêu, đảo mắt một cái, đẩy Triển Chiêu ra, nhảy xuống khỏi mái nhà.
Triển Chiêu ngồi sang vị trí Bạch Ngọc Đường ngồi trước đó, tầm mắt đầu tiên là nhìn theo Bạch Ngọc Đường nhảy xuống, sau đó chuyển dời đến nơi hỗn độn cùng đám người cách đó không xa.
Đôi mắt vốn nửa mở bỗng dưng nheo lại, tập trung nhìn hướng kia, tất cả manh mối cùng chân tướng bị giấu liền xâu chuỗi lại với nhau, trong một thoáng chợt sáng tỏ.
– —–oOo——