Đại nghĩa sáng tỏ, mệt mỏi tới lui,
Thế sự vô thường, trằn trọc hồi tưởng.
Đêm dài trong quán trọ lúc nào cũng khiến rất nhiều người cảm thấy bất an.
Triển Chiêu lấy khăn ẩm từ trên trán xuống, nhúng vào nước ấm, vò mấy cái, sau khi vắt khô lại đặt lên.
Đây là lần thứ mấy mình thấy hắn ngủ mê man? Lần này là do mình gây ra sao?
Y nhẹ nhàng nâng sợi tóc vương trên gò má của Bạch Ngọc Đường đặt xuống gối. Ngọc Đường, tha thứ cho ta.
Ngọc Đường, tha thứ cho ta.
Y không ngừng nỉ non, không ngừng mong mỏi Bạch Ngọc Đường mau chóng tỉnh lại.
Nỉ non càng lâu, lòng của y càng trở nên yếu ớt. Y cúi người, tựa đầu lên cần cổ hơi lạnh của Bạch Ngọc Đường, mắt nhắm lại.
Chỉ có nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mới cảm thấy an tâm. Ngọc Đường của y chỉ còn chút thời gian, Ngọc Đường hết lần này đến lần khác bị y đặt sau tình nghĩa, Ngọc Đường hết lần này đến lần khác bị y làm tổn thương, vẫn còn sống.
Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi.
“Mèo ngốc, ngươi đè ta không thở được. Nếu ta vừa tỉnh đã lại bị ngươi đè cho bất tỉnh, không phải ngươi sẽ càng đau lòng hơn hay sao?”
Tiếng nói quen thuộc, giọng điệu trêu chọc quen thuộc, nhưng y lại nghe như tiếng sấm rền, khóe môi bất giác nâng lên thành nụ cười quen thuộc của y.
Y nhìn đăm đăm gò má trắng nõn của Bạch Ngọc Đường, tay chậm rãi xoa, sắc mặt tái nhợt, cánh môi khô nứt, không chỗ nào không nhắc nhở y, Bạch Ngọc Đường vẫn đang bị độc hành hạ. Những lời quan tâm, những lời tình tứ muốn nói ra miệng đều bị y nuốt xuống, chỉ có thể nói ra ba chữ ‘xin lỗi’.
Bạch Ngọc Đường rũ mắt, nụ cười không còn trên khóe môi, bình thản đến mức hoàn toàn khác xa Bạch Ngọc Đường mà Triển Chiêu biết: “Triển Chiêu, đại nghĩa quốc gia, tình nghĩa giang hồ không phải là thứ quan trọng nhất trong lòng ngươi hay sao?”
Hắn không trêu chọc gọi y là Tiểu Miêu, hắn gọi y là Triển Chiêu, hỏi một câu mà từ trước đến nay Triển Chiêu vẫn không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết lảng tránh.
Triển Chiêu vẫn là Triển Chiêu trước kia, cho nên y vẫn không biết nên đáp lại thế nào, chỉ cúi người ôm Bạch Ngọc Đường, không biết làm sao cho phải, nhưng hoảng hốt trong lòng lại giống như dao không ngừng cứa lên trái tim y.
“Ta biết rồi.” Bạch Ngọc Đường gắng sức nâng tay, nhẹ nhàng xoa lưng Triển Chiêu, cách lớp y phục dường như vẫn có thể cảm nhận được đấu tranh trong lòng Triển Chiêu. “Đại nghĩa của ngươi, ta nguyện cùng ngươi nắm tay bảo vệ.”
Tuy ngươi luôn vì đại nghĩa mà vứt bỏ ta…
Ngọc Đường, xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…
*
Trong gian phòng cách phòng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một vách tường, Tần Tử Câm vẫn mặc nguyên y phục màu xanh trắng từ khi chạy khỏi Tần phủ.
Tay cầm sách, nhưng toàn bộ sự chú ý đều không đặt vào sách. Chăm chú nhìn hàng chữ ngay ngắn trên trang sách, nhưng không biết làm sao, nước mắt tự nhiên từ vành mắt chảy ra, rơi xuống trang sách làm vết mực dần loang.
“Tội nghiệt tỷ tỷ phạm phải nên để muội muội là ta chuộc lại. Thời gian đàn sáo hòa ca, Chu Sa ta trả lại cho cô…” Cô nương mặc váy đỏ mỉm cười, nụ cười xem nhẹ hết thảy, tiếng cười phất qua vành tai không nghe rõ của nàng.
“Cô rất giống nàng ấy, ta sẽ không giết cô.” Nam tử mặc trường bào màu đỏ, thu vũ khí giết người vào trong tay áo, nụ cười ma mị che giấu vẻ bất cần chuyển thành cười khổ, nhặt cây lược bằng gỗ tử đàn lên, chậm rãi cất bước đi xa.
Nàng chậm chạp ngước mắt nhìn ánh lửa phía xa dần tắt. Phía đó là nhà của nàng, nhưng nàng đã không thể trở về đó được nữa, các nàng ấy đều không còn…
Y phục đỏ, hai người mặc y phục đỏ nàng tin tưởng, cũng là người tin tưởng nàng, nhưng cũng chính là người đã lấy đi tính mạng người quan trọng nhất với nàng.
Nghĩ đến đây, nàng úp mặt xuống bàn khóc tức tưởi.
Lâm Quân Hạo nghe thấy tiếng khóc nức nở trong phòng truyền ra, tay nắm chặt khung cửa, lực mạnh đến mức các khớp xương hiện lên trắng bệch.
Y nhắm mắt lại, rồi cúi người, đặt khay thức ăn xuống trước cửa phòng, nhìn ngọn đèn trong phòng hồi lâu, lại liếc mắt nhìn hướng Tần phủ, thở dài cất bước trở về phòng.
Triển Chiêu từ góc tối hiện ra, nắm tay siết chặt, nhìn bóng lưng xa dần của Lâm Quân Hạo, mày nhíu lại, nhưng vẫn gõ lên cánh cửa.
Lúc Tần Tử Câm ra mở cửa, hai mắt nàng sưng đỏ, thậm chí khóe mắt vẫn còn lem luốc nước mắt. Triển Chiêu nhìn dáng vẻ này của nàng, có chút không đành lòng, nhưng vẫn bước chân đi vào.
Tần Tử Câm cũng không tránh né, chỉ móc khăn thêu trong ngực ra, lau nước mắt còn vương trên má, chờ sau khi Triển Chiêu bước vào trong phòng thì nhìn quanh bốn phía, thấy khay thức ăn đặt trước cửa, mắt hơi lóe lên, tiện tay bưng lấy, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Tử Câm chờ Triển đại ca đã lâu. Bạch đại ca không sao chứ?” Nói xong, đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên bàn tròn cạnh Triển Chiêu, rót trà nóng cho mình và y.
Triển Chiêu nhận chén trà Tần Tử Câm đưa cho, nhìn Tần Tử Câm ngoại trừ hai mắt vẫn còn sưng đỏ thì không có vẻ gì khác với bình thường, thầm khen ngợi. Xem ra trong nửa năm này, thiếu nữ trước mặt trưởng thành hơn nhiều rồi.
“Ngọc Đường không sao, đã tỉnh từ hơn một canh giờ trước. Vừa rồi ta nhìn hướng Tần phủ, hình như lửa đã được dập. Tử Câm…” Triển Chiêu uống một ngụm trà, trầm giọng nói tiếp: “Người áo đỏ kia rốt cuộc là ai?”
Tần Tử Câm rũ mắt, hơi nóng từ tách trà bốc lên làm lông mi nàng đọng hơi nước, nhẹ giọng nói: “Hắn là Đan Thần, có quen biết với Ngưng Bích. Hắn nói hắn đến Trung Nguyên chỉ để báo thù cho Chu Sa.”
“Đan Thần, báo thù. Nếu vậy, hắn phóng hỏa cũng không có gì khó hiểu. Hắn khống chế Tần phủ từ khi nào?” Triển Chiêu đặt chén trà xuống, hai tay đan vào nhau như là đang suy nghĩ gì đó.
Tần Tử Câm uống một ngụm trà thấm giọng rồi mới đáp: “Ngay sau khi các huynh rời Vĩnh An…”
Triển Chiêu nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu. Mặc dù lúc bọn y rời đi đã biết trước sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ là không ngờ lại sớm như vậy.
Tần Tử Câm ngẩng đầu, đôi con ngươi đen nháy đối diện với Triển Chiêu, bình tĩnh nói tiếp: “Nói đúng hơn là sau khi các huynh rời Vĩnh An, ca ca lại phát bệnh, Ngưng Bích lấy danh nghĩa dâu cả nắm giữ hơn nửa quyền hạn trong Tần phủ, nô bộc tỳ nữ cũng dần bị thay thế thành người lạ. Chưa đến hai tháng sau, ta phát hiện nhị tẩu đã có thai.”
Tần Tử Câm đặt chén trà xuống, ngón tay trắng nõn vuốt ve hình thêu cành trúc trên ống tay áo, cười khổ: “Ta vốn định giấu được ngày nào hay ngày ấy, nhưng y thuật của ta vốn học được từ Ngưng Bích, sao có thể qua mắt được ả? Đúng lúc đó, cô vốn đang thay cha lật lại án oan đột nhiên không nhúng tay vào bất cứ việc lớn nhỏ trong Tần phủ nữa, ngày ngày đóng cửa ở trong Phật đường, không bước chân ra ngoài.”
Tần Tử Câm mất tự nhiên cắn môi, ngón tay vân vê ống tay áo cũng càng lúc càng xoắn chặt: “Vì để nhị tẩu có thể thuận lợi sinh sản, ca ca mang thân thể bệnh tật cầu xin bình an cho tiểu viện tây sương. Ngày các huynh trở lại Vĩnh An, ca ca, ta và nhị tẩu đã hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài. Mà trong khoảng thời gian đó, Đan Thần lấy thân phận chủ nhân mới chuyển vào Tần phủ.”
Triển Chiêu nghe Tần Tử Câm bình thản tự thuật, lông mày càng nhíu chặt, cảm giác áp bức trong lòng cũng càng lúc càng nặng nề: “Cô có biết hai thiếu nữ đã chết là ai không?”
“Mặc dù ta không biết hai cô nương nọ là ai, nhưng Đan Thần từng nói chỉ cần giết hai người đó, lại thêm chút chỉ điểm, sẽ có thể khơi gợi mâu thuẫn giữa triều đình và Tây Vực.”
Triển Chiêu nghe vậy, toàn thân chấn động, lần này y quay lại Vĩnh An chính là vì nhận mật lệnh của Thánh Thượng, điều tra Tương Dương vương, không ngờ lại còn liên đới tới cả chiến sự ở biên cương với Tây Vực. Y đột ngột nhìn cô nương trước mặt, trong đầu dần hiện lên một ý tưởng: “Tử Câm cô nương, Triển mỗ mạo muội hỏi một câu. Giữa cô và Đan Thần dường như có quan hệ đặc biệt…”
Tần Tử Câm đột nhiên bật cười khẽ, mặc dù nhìn nàng cười có vẻ lạnh nhạt, nhưng Triển Chiêu hiểu được trong lòng nàng đang chua xót: “Hắn và Chu Sa thuộc cùng một loại người, có ân báo ân, có oán báo oán. Hắn đối xử với ta như thế cũng chỉ bởi vì ta từng có ơn với Chu Sa mà thôi.”
Triển Chiêu cúi đầu, dường như đang thầm đánh giá Đan Thần chưa từng gặp mặt nửa thiện nửa ác theo như những lời Tần Tử Câm nói, đồng thời suy đoán mối liên quan giữa câu ‘thêm chút chỉ điểm, sẽ có thể khơi gợi mâu thuẫn giữa triều đình và Tây Vực’ với chuyện của Tương Dương vương.
Cả hai người đều trầm mặc không nói, ngọn nến trên bàn bỗng dưng nổ tách một tiếng, kéo thần trí của hai người quay lại.
Triển Chiêu gác lại phiền muộn vì những manh mối không có đầu mối trong lòng, thông qua ánh nến mờ nhạt, lặng lẽ quan sát Tần Tử Câm. Bề ngoài vẫn là thiên kim tiểu thư yếu ớt, nhưng trái tim đã kiên cường hơn nửa năm trước rất nhiều.
“Tử Câm, cô thay đổi nhiều quá.”
Tần Tử Câm đưa mắt chăm chú nhìn ánh nến lập lòe, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước giờ: “Mất đi quá nhiều, cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, dần dần phát hiện kỳ thực không thể thay đổi bất cứ điều gì xung quanh, lâu dần bản thân cũng thay đổi. Huynh thì sao, Triển đại ca? Giữa huynh và Bạch đại ca có thay đổi không?”
Triển Chiêu bật cười, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ suy yếu, nhắm nghiền hai mắt của Bạch Ngọc Đường, trái tim lại bắt đầu co rút đau đớn. Dường như kể từ khi gặp gỡ Bạch Ngọc Đường, trái tim y vẫn luôn đau như vậy.
“Thế sự thay đổi vô thường, ta có tài đức gì dám nói mình không thay đổi?”
Tần Tử Câm nhìn ánh nến, gương mặt dịu dàng của Triển Chiêu trở nên mông lung mơ hồ, cười nhẹ nói: “Đúng vậy, ai rồi cũng sẽ thay đổi.”
Một đêm cứ thế trôi qua, ai thay đổi cũng không thay đổi được hiện thực tàn khốc.
Ngày hôm sau, Triển Chiêu xuống lầu mua đồ ăn sáng cho mọi người, phát hiện một đám người đang vây quanh bảng thông báo được dán bên cạnh quán ăn.
Triển Chiêu tò mò đi đến, thấy trên bảng thông báo chỉ dán một tờ công văn, mở đầu công văn là hai chữ rất lớn được viết bằng bút mực đen: TRUY NÃ.
Vừa nhìn thấy hai chữ này, Triển Chiêu kinh ngạc mở lớn hai mắt, vội vàng lướt xuống lạc khoản của công văn. Con dấu hình vuông của huyện nha Vĩnh An cùng chữ viết thanh tú bên cạnh làm mắt y đau nhói.
“Võ thuật độc môn của phái Tuyết Sơn, thiên hạ có ai không biết?”
“Triển Chiêu, ngươi không cứu được Tần gia, không cứu được Dương gia, càng không cứu được Bạch Ngọc Đường.”
Mật hàm của Tương Dương vương, mâu thuẫn giữa triều đình và Tây Vực sẽ bị khơi gợi từ cái chết oan của hai cô nương nọ… Giữa những chuyện này có mối liên quan gì mà y đã bỏ sót? Những manh mối tưởng chừng như không có đầu mối này còn thiếu gì đó xâu chuỗi chúng lại?
Triển Chiêu nhặt gói giấy dầu đựng bữa sáng lên, đỡ đẫn kéo một người đang đứng xem thông cáo lại, trầm giọng hỏi: “Huynh đài, xin hỏi một câu, hai vị cô nương bị lệ quỷ hại chết trước kia là cô nương nhà ai?”
Người qua đường nhìn y phục mộc mạc trên người Triển Chiêu, không vui trừng mắt nhìn y: “Chuyện đó mà ngươi cũng không biết. Hai vị cô nương nọ là cháu gái của tiền Lễ Bộ Thượng Thư và chất nữ của tiền Hộ Bộ Thượng Thư, cả hai đều bị giết tại gia tế. Mặc dù rất đáng sợ, nhưng nói là bị lệ quỷ giết thì ai tin?”
Người nọ khinh thường hất tay Triển Chiêu ra, nói tiếp: “May mà Đàm đại nhân anh minh, tra ra hai vị tiểu thư bị võ công của môn phái Tây Vực giết chết, hiện giờ hai vị nguyên lão Thượng Thư đang thảo tấu thư. Chuyện này đã xảy ra mấy ngày nay rồi, vậy mà bây giờ ngươi mới biết! Thật kém nhanh nhạy.”
Triển Chiêu ngơ ngác đứng đó, nhìn đăm đăm con dấu huyện nha Vĩnh An đỏ tươi trên thông cáo, tất cả trong lòng đều sáng rõ.
– —–oOo——