Moriah nghĩ bà Elizabet Gamble hẳn sẽ không bao giờ thèm nói chuyện với mình nữa. “Lẽ ra cháu cứ lờ đi, giờ thì chẳng có hẹn hò gì nữa”.
Người đàn bà lớn tuổi tỏ ra thông cảm. “Tha lỗi cho bác. Bác cũng không biết cháu nghĩ sao về Jean- Delano nữa”.
Moriah chưa đến mức phải lòng Jean-Del vì vậy trái tim cùng niềm kiêu hãnh bị tổn thương của cô hẳn có thể vượt qua mọi chuyện. “Tốt nhất là cháu vẫn ở lại đây với bác. Tối nay bác định làm gì? Xem video? Hay nghe nhạc?”
“Có lẽ bác sẽ đọc thứ gì đó”. Laure đến bên giỏ đựng sách báo lấy ra một cuốn tạp chí thời trang Vogue. “Cháu đã xem các mốt mới nhất mùa xuân này chưa?”
Moriah nghe có tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng phía trước nhà. “Người quản gia của bác vẫn còn ở đây à?”
“Không”. Laure lo lắng đứng lên. “Sau bữa tối bác đã cho mọi người về nhà hết rồi”.
Tim Moriah đập mạnh khi cô chạy vội ra đóng cửa và chốt chặt lại. “Bác gọi 911 ngay đi, báo cho họ có ai đó vừa phá cửa vào nhà”.
Người phụ nữ lớn tuổi đến bên bàn cầm lấy ống nghe rồi từ từ đặt xuống. “Đường dây đã bị cắt”.
Moriah nhìn quanh tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí. “Marc có để súng ở đây không bác?”
“Không, ông ấy ghét súng đạn”. Laure đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài và chợt kêu lên. “Nhân viên bảo vệ cũng đã về hết rồi. Bác không nghĩ là cần đến họ vào buổi tối”.
Tiếng chân bước nặng nề về phía thư viện khiến Moriah cầm vội một bức tượng sứ thuôn mảnh. “Cái này có đắt lắm không bác?”
“Không”.
Cô nép mình đứng một bên cửa và thoáng giật mình khi có ai đó kích mạnh vào đó từ bên ngoài. “Bác nấp dưới bàn đi, nhanh lên”.
Trước khi bà Laure kịp di chuyển, cú hích thứ hai đã làm bật tung cánh cửa và một người đàn ông tóc đen to lớn lao vào. Moriah giáng bức tượng xuống đầu kẻ đột nhập nhưng cũng đành bất lực nhìn bàn tay to lớn của kẻ nọ giật phắt nó khỏi tay mình. Kẻ đột nhập cầm bức tượng và kéo mạnh ai đó phía sau vào phòng. “Chẳng làm sao chào hỏi cho tử tế được cả, cưng ơi.”
Moriah bắt gặp ánh nhìn từ đôi mắt nâu sửng sốt của Sable Duchesne và nhìn xuống sợi dây thừng buộc cổ tay cô ta. Nỗi lo sợ khiến cô đi vòng qua người đàn ông nọ, lấy thân mình che chắn cho bà Laure.
“Ông là ai?”Moriah cố lên giọng đe dọa nhưng người nọ quá to lớn với bộ dạng một kẻ đáng sợ nhất cô từng thấy trong đời. “Ông muốn gì?”
Ông ta đưa ánh mắt đen u ám nhìn cô rồi nhìn sang Laure. “Cô không định gây rắc rối cho tôi đấy chứ, nàng tiên nhỏ?”
“Moriah”. Giọng người phụ nữ lớn tuổi nghèn nghẹn gọi tên cô.
Moriah bước lui về phía sau cho đến khi có thể choàng tay ôm lấy bà ta. “Ông không có công chuyện gì ở đây hết. Cút đi!”
“Caine, tôi xin ông”. Sable nói. “Hãy rời khỏi đây khi còn chưa muộn, trước khi chuyện gì đó xảy ra”.
“Tôi có công chuyện phải làm ở đây, cô bé”. Ông rút ra từ thắt lưng một con dao lấp loáng ánh bạc lạnh ghê người.
Moriah không thể rời mắt khỏi lưỡi dao ngay cả khi ông ta dùng nó để xẻ lấy một sợi dây nhung từ một dây đai giữ mành. Cô đẩy bà Laure ra sau khi ông ta đến bên họ và đưa tay ra. “Không được động đến bà ấy”.
“Tôi không cần bà ta.Tôi cần cô đấy”. Ông dí sát lưỡi dao vào họng cô.
Mắt ông ta quá đen để cô có thể nhìn thấy rõ được con ngươi. “Tôi sẽ kháng cự”. Cô nói khẽ.
“Cô muốn vậy ư?” Ông thoáng nhìn đôi môi cô run rẩy. “Đưa tay ra”.
Cô liếc mắt nhìn xuống lưỡi dao rồi đưa tay lên. Ông nhanh chóng buộc hai cổ tay cô và chỉ cất dao đi khi tay cô cũng bị buộc như Sable. Ông để chừa một đoạn dây đủ để có thể dùng nó kéo họ theo mình. “Đi thôi”.
“Cha mẹ tôi rất giàu, họ sẽ trả bất cứ thứ gì ông muốn”. Moriah nói với ông. “Vậy ông chỉ cần giữ tôi thôi. Hãy tha cho Sable và bà Laure”.
Ông dừng lại mỉm cười nhìn cô. “Cô cũng thật gai ngạnh đấy, cô bé”. Ông kéo sợi dây lôi cô theo ra cửa. “Bà LeClare, người của tôi đã ở khắp quanh nhà, vậy bà đừng đi đâu hết. Isabel”. Ông hất đầu về phía tầng trên. “Lên lầu”.
***
Caine buộc hai người phụ nữ lại với nhau và nhốt họ vào một phòng ngủ ở tầng hai. Ông đã lừa Laure về chuyện người của mình ở quanh nhà – họ thậm chí còn không biết ông đang ở đâu – nhưng bà ta vẫn ngồi lại trong thư viện khi ông quay lại đó.
“Ông là ai?” Tuy trông có vẻ nhợt nhạt nhưng bà vẫn thể hiện sự điềm tĩnh hợp với phẩm cách của mình, vẻ như ông chỉ là một kẻ chào hàng đến gõ cửa làm phiền, “Ông cần gì?”
“Tôi cần sự thật, thưa bà”. Xương cốt có vẻ mong manh của bà khiến ông phải thận trọng khi nắm cánh tay bà. “Chỉ cho tôi các hồ sơ cá nhân của chồng bà đang ở đâu”.
Bà ta đưa ông ra khỏi thư viện xuống nhà dưới vào một phòng làm việc lớn bài trí đẹp đẽ. “Nếu ông cho tôi biết cụ thể ông muốn tìm gì, có thể tôi tìm giúp được”.
Ông thả tay bà ta. “Hồ sơ ngân hàng và các thư từ giao dịch cá nhân”.
Bà đến bên bàn mở ra một ngăn kéo. “Marc giữ các hồ sơ tài chính tại văn phòng mình”. Bà rút ra một phong bì lớn có dây cài. “Đây là các báo cáo tài chính sáu tháng vừa qua”.
Caine đóng cửa phòng và chèn một chiếc ghế dưới tay nắm để phòng ngừa. “Mở ra đi”.
Laure rút các báo cáo tài chính đặt lên bàn.
“Bà hãy ngồi xuống đó”. Caine đợi cho bà ta chậm rãi ngồi lên chiếc ghế có tay dựa đối diện với bàn làm việc rồi bật đèn và ngồi xuống chiếc ghế da chuyên biệt oai vệ và tiện nghi của LeClare.
Tuy giữ vẻ ngoài bình thản, đầu óc ông vẫn mung lung với các ý nghĩ về cảnh tượng máu me vương vãi khắp nơi trong chiếc xe mooc của Billy. Billy đã chết, hoặc y đã giết Cecilia, và cũng có thể cả hai đều đã chết. Rất nhiều máu đã đổ.
Có thể bà vợ biết còn kẻ nào dính đến vụ này. “Bà đã nhìn thấy chồng mình vào hôm ông ấy bị giết, đúng không?” Bà ngẩng cao đầu. “Tôi không nói chuyện chồng tôi với ông”.
“Bà phải nói”. Ông lướt qua các tài liệu. “Hai mươi chín năm trước ông ta đã trả cho cha tôi mười ngàn đô để thiêu rụi một căn nhà. Tôi nghĩ ông ta đã chi cho Billy đến năm mươi ngàn đô hoặc hơn để đốt cháy một cơ ngơi khác của mình. Còn có ai trong danh sách được ông ta trả tiền nữa không?”
Bà ta khịt mũi. “Tại sao chồng tôi lại phải thiêu đốt đi cơ ngơi tài sản của chính mình kia chứ?”
“Để đổ tội cho những người đánh cá Cajun như bọn tôi đã làm chuyện đó. Cũng có thể ông ta muốn được tiền bảo hiểm”. Ông búng nhẹ vào bản báo cáo cuối cùng. “Tôi không tìm thấy. Báo cáo các tháng còn lại trong năm đâu?”
“Các báo cáo năm ngoái để ở văn phòng nhân viên kế toán của chúng tôi. Ông ấy đang chuẩn bị hồ sơ hoàn thuế”. Bà ta dợm đứng lên khi ông rút ra một ngăn kéo và lục lọi bên trong. “Rất tiếc ông đang giận dữ, nhưng việc này cũng không giải quyết được gì. Chồng tôi đã chết”.
“Tôi sẽ chứng minh là ông ta đã làm chuyện ấy, và tìm ra ai đã chi tiền để giết chết Billy Tibbideau”. Ông nhìn qua mặt bàn sang phía bà ta. “Bà muốn giúp tôi chứ. Hãy lại đây”.
***
Moriah lắng tai. “Có lẽ ông ta đã đi xuống dưới. Tôi không nghe gì nữa cả”.
“Chúng ta phải tự tháo dây trói mới được”. Sable thử giật giật đoạn giây ngắn buộc hai người. Cả hai đang ngồi sát bên nhau trên sàn cạnh tường, nơi Caine để họ lại, bị trói dính vào nhau nơi cổ tay và cổ chân. “Nếu cô đưa tay ra cùng với tôi có thể tôi sẽ tháo được một mối buộc ở chân chúng ta đấy”.
“Được chứ”. Cô gái tóc vàng duỗi tay ra cùng với nàng và giữ yên người trong khi Sable vật lộn với mối thắt. “Sao cô lại dính với gã kia vậy?”
“Ông ta bắt cóc tôi”. Sable cắn môi gắng tháo mối thắt bướng bỉnh bằng mấy ngón tay tê dại của mình. “Ông ta chẳng làm gì ngoài chuyện đưa mình đi lòng vòng quanh thành phố. Tôi nghĩ ông ấy không làm gì hại bà LeClare đâu”.
“Nếu ông ấy làm tôi sẽ giết ông ta”. Cuối cùng thì nút thắt nọ cũng lỏng ra và nàng rên lên. “Sắp được rồi, một phút nữa thôi”. Nàng gập chân cho đến khi tháo được sợi dây trói. “Cô đứng lên được không?”
“Được”. Moriah gập sát chân vào dưới người rồi tựa lưng vào tường và gắng gượng đứng lên. “Chúng ta phải làm gì với chỗ trói ở tay đây?”
Sable nhìn quanh phòng và thấy một chiếc gương soi nhỏ nằm trên bàn trang điểm. “Lại kia đi”. Nàng kéo cô gái lại chiếc bàn và cầm chiếc gương lên. Đó là một chiếc gương cổ trang trí công phu, mặt sau bằng bạc cứng. “Nhãn hiệu Bảy năm bất hạnh, cô biết chứ?”
“Đập đi”. Moriah ngoảnh đầu sang bên trong khi Sable đập vỡ chiếc gương, rồi họ xem xét các mảnh vỡ. “Mảnh dài kia trông được đấy”.
Sable nhẹ nhàng nhặt mảnh gương đó lên và cẩn thận xoay gờ sắc luồn vào giữa cổ tay hai người. “Giữ yên nhé, tôi không muốn cô bị đứt tay đâu”. Nàng thận trọng của vào sợi dây trói.
Moriah nhìn với ánh mắt tư lự. “Tôi không nghĩ lại được cô giúp đỡ, sau những gì mà bọn này đã làm”.
“Cô đã làm gì kia?”Sable ngừng tay khía.
“Cô không nhớ tôi sao? Tôi cũng là một người trong đám sinh viên ở Tulane ngày trước đấy”. Cô gái tóc vàng nói tiếp. “Tối hôm ấy tôi cũng có ở đó, phía bên ngoài gian nhà ngủ”.
“Giọng cô nghe cũng quen”. Sable nhìn kỹ mặt cô ta một thoáng. “Tôi nhớ ra rồi. Chính cô đã kêu bọn họ dừng tay và để tôi yên”.
“Việc tốt nhất mà tôi có thể làm vào lúc đó”. Moriah sụm vai xuống. “Hồi ức về chuyện ấy cứ ám ảnh theo tôi suốt một thời gian dài. Giá có thể thay đổi được những gì mà bọn tôi đã làm…”
“Bọn họ đã làm. Cô đâu có làm gì lúc ấy”. Sable quay sang cắt tiếp, rồi dừng tay và bỏ mảnh kính sang bên. “Nào, thử kéo mạnh ra xem”.
Họ lấy thế nắm chặt tay và cùng dứt mạnh, sợi dây chợt đứt rời, giải phóng luôn tay họ. Giờ chỉ còn việc tháo các nút buộc cho nhau và họ làm xong trong một phút.
Moriah xoa nắn cổ tay. “Chúng mình phải tách ra thôi. Liệu mình có thể vượt qua đám người của ông ta bên ngoài để đến được một ngôi nhà nào đó cạnh đây không?”
“Tôi đoán ông ta xạo về đám người nọ. Khoan đã”. Sable chợt khịt mũi và nói. “Cô có ngửi thấy gì không?”
Moriah hít một hơi sâu và trợn tròn mắt. “Lạy Chúa, không thể thế được”.
Sable đến bên cánh cửa khóa và thấy những làn khói trắng đang lan vào từ khe cửa hẹp bên dưới. Nàng sờ tay vào nắm đấm cửa và thấy nó vẫn lạnh. “Phải ra khỏi đây ngay”.
“Coi chừng đấy”. Moriah nhấc một chân đèn nặng dựng trên sàn và dùng nó như một công cụ phá cổng thành. Sable cũng vớ lấy một chiếc chân đèn dài phía bên kia cửa đến giúp cô ta nện mạnh vào cánh cửa. Khi họ đập vỡ khóa và xô bật được cửa ra, những đám mây khói cuồn cuộn tràn vào. Cởi vội chiếc áo thun để trùm đầu và bịt mũi, Sable chạy về phía phòng lớn, vừa đưa mắt nhìn theo các tay vịn dọc hành lang.
Bên dưới chân họ cơ ngơi nhà LeClare đang bốc cháy.
***
Jean-Del gặp Terri bên ngoài đồn cảnh sát ngay khi cô vừa tan việc. “Trông cô như vừa cưỡi ngựa cả ngày rồi bị hất cổ xuống sông vậy”.
“Anh chẳng hiểu gì cả”. Cô nhún vai. “Có tin gì mới về Gantry và Sable chưa?”
“Chưa. Còn cô có may mắn hơn chút nào với mớ hồ sơ ghi chép không?”
“Marc LeClare không để lại trong hồ sơ một dấu vết gì”. Cô di cùng anh ra bãi đỗ xe. “Mà ông ta làm vậy cũng phải thôi, dưới sự xoi mói từng ly của những ủy viên giám sát các khoản đóng góp trong chiến dịch tranh cử. Tôi nghĩ chắc mình khó tìm được điều gì đó đáng kể”.
“Tôi cũng nghĩ thế”.
Cô dừng lại và đưa tay lên. “Giờ đến lượt anh kể đi”.
“Tôi đã nói chuyện với luật sư của Marc hồi chiều. Jacob nói Marc có gọi điện cho ông ấy vào buổi tối trước khi ông ấy chết, hẹn gặp để thay đổi ý nguyện của mình trong di chúc”. Jean-Del dừng lại cạnh xe Terri. “Cho đến thời điểm đó thì Laure LeClare là người thừa hưởng duy nhất đấy. Cô có biết gia tài ông ấy trị giá chừng nào không?”
“Các con số không có lẽ nhiều hơn khả năng đếm của tôi, chắc thế. Chúng ta phải nói chuyện với bà ấy”. Terri thoáng nhăn mặt. “Ý tôi là tôi phải đi đánh máy, anh phải đi làm hồ sơ thôi việc và Garcia phải đi nói chuyện với bà ấy”.
“Tôi vẫn là bạn của gia đình bà ấy mà”. Jean-Del nhìn cô. “Và cô cũng đang mong có một kỳ nghỉ, đúng không?”
“Đúng thế”. Cô bạn đồng sự của anh thở dài và mở cửa xe mình. “Dầu sao thì tôi cũng chẳng khoái gì chuyện phải làm quen từ đầu với một đồng sự mới”.
Trên đường đến dinh cơ nhà LeClare cô rút ra một gói thuốc. “Jean-Del, hãy nhớ rằng bà ta là một mệnh phụ quyền quí. Ta không thể đơn giản qui cho một kẻ nào đó kiểu như bà ta cái tội trừ khử ông chồng mà không có một bằng chứng nào nặng ký”.
“Hẳn bà ta đã chi tiền thuê ai đó làm chuyện ấy cho mình”. Anh cầm chiếc hộp quẹt của Terri và bật lửa cho cô. “Hãy hình dung thế này: Laure và Marc đã đính hôn, rồi Marc phải lòng Ginny, làm bà ấy có mang và cắt đứt với Laure. Ginny biến mất, rồi quay về với một đứa trẻ. Bà ấy hẳn thử tìm cách tiếp xúc với ông ta, và Laure đã đánh hơi được chuyện ấy. Vậy là bà ta đã thuê ai đó giết chết Ginny cùng với đứa trẻ. Marc tưởng Ginny đã chết, Laure an ủi ông ta, và hai người cưới nhau”.
Terri rít một hơi sâu và thở dài theo làn khói. “Được, có lý đấy. Vậy là sau khi mẹ mất, Sable đã biết Marc là cha mình và đã gặp ông ta. Marc vô cùng sung sướng, bà Laure thì không. Jean-Del, vậy mà khi trao đổi với tôi và Cort bà ấy nói sẵn sàng mở rộng vòng tay chào đón Sable”.
“Sau bao nhiêu thất bại của mình Laure phát hiện ra một điều là Ginny đem lại được cho ông ấy điều mà bà ta không thể – đó là một dứa con. Nếu là bà ấy cô sẽ có cảm giác gì?”
Terri thoáng suy nghĩ. “Choáng váng”.
Anh gật đầu. “Rồi Laure phát hiện các kế hoạch của Marc định công khai thừa nhận đứa con ngoài giá thú của mình. Điều này có thể làm hỏng chiến dịch tranh cử của ông ta và gây tổn hại nghiêm trọng cho vị thế quyền quí của bà ta. Họ cãi nhau. Có thể ông ấy đã cho bà ta biết cả ý định điều chỉnh di chúc và sẽ dành một nửa tài sản cho Sable, một cô gái Cajun nghèo khó không dòng tộc, không gia thế”. Điện thoại của anh reo, và Jean-Del trả lời máy.
“Cậu đến ngay Quận Garden”. Cort nói thẳng không mào đầu. “Bên anh vừa nhận được một cú điện thoại từ khu nhà của LeClare. Có ai đó thông báo nhìn thấy Caine và Sable đã vào đó ngay trước khi lửa bùng lên. Xe cứu hỏa của bọn anh đang trên đường đến đó”.
Jean-Del kiểm tra lại vị trí của xe họ. “Chúng ta còn cách đó hai khối nhà”. Anh tắt máy di động. “Nhà của Laure LeClare đang cháy với Sable và Caine vẫn còn ở bên trong”. Anh nhìn lên và thấy những làn khói đen cuồn cuộn lướt trên đầu.
“Khốn kiếp”. Terri nhấn mạnh chân ga.
Đám cháy tại khu nhà cổ này đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi họ đến nơi, những ngọn lửa rọi sáng cả bầu trời đêm. Jean-Del bảo đỗ xe thật gần nơi cháy và lao vọt ra. Anh và Terri chạy ngay đến chỗ người hàng xóm đầu tiên họ gặp.
“Đã có ai thoát ra được chưa?”Anh cao giọng để át tiếng còi hụ xe cứu hỏa đang đến gần.
Người phụ nữ lắc đầu, vẫn trong cơn hoảng sợ. “Chưa thấy ai thoát ra hết”.
Jean-Del nhận thấy ngôi nhà cháy rất nhanh. Khi các xe cứu hỏa đến nơi chắc nó đã ngập hoàn toàn trong lửa.
Khi cùng Terri chạy dọc theo lối dẫn cô chỉ tay vào mấy cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra một khu vườn nhỏ. “Ta có thể đập cửa vào đó lấy vòi nước tưới cây”.
Trong khi Terri tháo cuộn ống nước màu xanh khỏi giá Jean-Del nhảy vào trong. Bên trong mù mịt khói nhìn không rõ nhưng anh có cảm giác thấy hai bóng người đang lôi kéo một vật gì. “Tưới nước lên tôi đi”. Anh gọi Terri.
Cô nhìn ngôi nhà bằng ánh mắt kinh ngạc. “Jean-Del.”
“Cô ta đang ở trong đó”.
Terri quay vòi nước tưới lên người anh khắp từ đầu đến chân. Khi người ướt sũng, anh vớ ngay một hòn đá cảnh đập vỡ kính cửa và lần tay vào trong mở khóa.
Anh khom người luồn trong đám khói lần tới như đi vào địa ngục. “Sable!”
Có ai đó không xa ho và kêu to. “Ở đây này!”
Anh lần theo tiếng gọi và tìm thấy Sable cùng Moriah đang bò đi, gắng kéo theo Caine Gantry nằm bất tỉnh.
“Bọn em không thấy bà Laure đâu cả”. Sable nói, giọng khản đặc trong khi anh hất người đàn ông to lớn lên vai mình để mang đi.
“Bám chặt vào áo tôi”. Vừa lôi khối trọng lượng chết khổng lồ của Caine anh vừa dẫn hai người phụ nữ lần ra phía các khung cửa Pháp. Giữa đường họ gặp Cort trong bộ đồ cứu hỏa.
Moriah dừng chân và cô quay lại. “Tôi không thể để bà Laure ở đấy!”
“Đi đi, chúng tôi sẽ đưa bà ấy ra”. Cort nắm ngang lưng hai người phụ nữ xô cả hai qua cửa ra vào.
Jean-Del theo ông anh ra khu vườn nhỏ bên ngoài. Anh đặt Gantry nằm xuống cỏ và quay sang Sable đang ho sặc sụa, người đầy bồ hóng nhưng rõ ràng chưa bị phỏng. “Bà Laure đang ở đâu?”
“Trong phòng làm việc của Marc”. Moriah chỉ bàn tay tấy đỏ về phía cuối ngôi nhà, nơi đang cháy dữ dội. Rồi cô khỵu xuống, và Terri giúp cô nằm lên bãi cỏ.
“Chúng tôi gặp Caine trên đường chạy ra”. Sable nói thêm sau khi đã lấy lại được nhịp thở. “Nhưng lửa nóng quá, và một phần mái đã sụp xuống. Không sao đến chỗ bà ấy được”.
Cort và Jean-Del quay lại ngôi nhà nhìn qua cửa sổ căn phòng làm việc. Căn phòng đang cháy sáng rực, tiếng gỗ vặn mình nghe răng rắc.
“Coi chừng!” Cort hét lên và lao vào đẩy văng anh sang một bên trước khi một thanh xà ngang đổ sập xuống. Một bức tường gỗ cháy đè xuống nơi họ vừa mới đứng.
Jean-Del nhìn thác lửa đang rùng rùng trong căn phòng làm việc của Marc LeClare và nhắm mắt lại.
***
Tại bệnh viện, Sable ở lại bên Moriah cho đến khi họ đưa cô ta rời phòng cấp cứu về nơi điều trị.
“Sáng mai tôi sẽ đến thăm cô”. Nàng nói và chạm khẽ vào tay cô ta. “Nằm nghỉ yên nhé”.
Moriah gật đầu và thoáng nhăn mặt khi các thuốc xử lý vết đau bắt đầu phát huy tác dụng.
Sable bước ra và nhìn thấy Jean-Del đang nói chuyện với một người đàn ông đậm người, vẻ nhăn nhó trong bộ sắc phục nhàu nhĩ.
“Gantry bị ngất và đang ở trong phòng săn sóc đặc biệt. Ông ấy bị bỏng cấp độ hai và một vết thương ở đầu”. Jean-Del đang nói với người nọ. “Dầu sao tôi cũng đã đặt một người canh ở đấy”. Anh nhìn sang Sable. “Xin lỗi đại úy”.
“Cầm lấy đi, Gamble”. Người đàn ông đưa anh khẩu súng lục và chiếc phù hiệu cảnh sát. “Chúng là của anh, nếu anh muốn chúng quay trở lại”.
Jean-Del mỉm cười. “Ông thực sự muốn tôi quay trở lại chứ?”
“Không”. Viên đại úy vỗ vai anh. “Nhưng cũng cần có ai đó để lôi anh ra khỏi mọi chuyện rắc rối chứ”.
Terri và Cort đang hạ giọng tranh cãi chuyện gì đó nơi sảnh trước nhưng chợt ngừng ngang khi Sable cùng Jean-Del tiến đến gần.
“Moriah thế nào rồi?” Cort hỏi.
“Họ tạm giữ cô ấy lại, nhưng bác sĩ nói cô ấy sẽ hồi phục hoàn toàn”. Sable thông báo.
“Bọn em phải đi đây”. Anh quay sang cô bạn đồng sự. “Có thể mượn xe cô được không?”
“Tất nhiên”. Cô liếc ngang sang phía Cort. “Tôi tin rằng ông anh trai của anh đây hẳn rất vui mừng cho tôi được quá giang”. Cô đưa chìa khóa cho Jean-Del.
Anh lặng im khi họ đã rời xa bệnh viện và anh len lỏi tìm đường đi qua đám đông ồn ào náo nhiệt của lễ hội Mardi Gras. Anh giữ sát Sable trong vòng tay mình. Nàng áp má vào vai anh, gắng không nghĩ đến người vợ bất hạnh của Marc vừa bị chết thiêu trong đám cháy.
“Rồi họ sẽ làm gì Caine?”Cuối cùng nàng lên tiếng hỏi.
“Ông ta phải trả lời về nhiều tội đấy – đốt nhà, bắt cóc, có thể cả tội ngộ sát nữa”. Jean-Del liếc nhìn nàng. “Em có biết là ông ấy yêu em không?”
“Em không hề biết cho đến khi ông ấy nói với em sáng nay”. Nàng lắc đầu. “Em không hiểu vì sao ông ấy lại phải đốt nhà?”
“Vì muốn trả thù cho mẹ con em, có thể thế”. Anh cho xe vào nhà để xe dành riêng cho căn hộ của mình và đậu chiếc xe của Terri ở đó. Thay vì bước ra ngoài anh giữ Sable trong tay và ngồi lại hồi lâu. “Suýt nữa anh đã mất em thêm lần nữa. Từ nay đến chết anh sẽ chẳng bao giờ để em rời khỏi tầm mắt anh đâu”.
“Thế thì khó lắm đấy. May mà em cũng yêu anh đến phát điên lên”. Nàng nhớ lại lời sếp anh nói với anh và ngước mắt nhìn lên. “Nhưng anh cũng thực sự muốn em quay lại chứ?”
“Ôi, em yêu, anh luôn muốn có em bằng mọi cách mà anh có thể. Trong tay anh, trong giường anh, và trong cả đời anh. Anh muốn em ở lại với anh để làm mẹ những đứa con anh và đừng bao giờ rời xa anh lầnnữa”. Anh lần tay trên mái tóc bị cắt ngắn của nàng. “Anh yêu em, Isabel. Xưa đã vậy, và sau này cũng vậy”.
Tim nàng đập dồn khi anh hôn nàng. Nàng choàng tay ôm cổ anh, cảm thấy như mình vừa trở về nhà sau bao năm trời sống trong xót xa, trống vắng.
Khi anh lôi nàng ra khỏi chiếc xe của Terri và nhấc bổng nàng lên trên đôi cánh tay mình, nàng cười rúc rích. “Anh chẳng cần bồng em chạy quanh như người tiền sử vậy đâu”.
“Đêm nay thì anh làm thế”. Rồi anh bế nàng vào thang máy, đưa lên căn hộ của anh, đưa đến tận giường anh và thảy xuống.
Sable tỉnh giấc một hồi lâu sau đó trong vòng tay anh, người rã rời ê ẩm nhưng ngập trong cảm giác hạnh phúc nàng chưa từng thấy trong đời. Tóc nàng vẫn ướt – đã có lúc họ làm chuyện đó trong phòng tắm – nhưng nàng không bận tâm. Nàng nép sát vào anh, cảm thấy người hơi lạnh, rồi chợt cứng người khi bị ai đó nắm tóc giật mạnh ra sau.
Một bóng người lù lù hiện ra phía trên dầu nàng. “Dậy đi, con điếm”.
Sable buông Jean-Del và trượt lui khỏi giường, nhăn mặt đau đớn vì bị nắm tay của kẻ đột nhập như sắp lột cả mảng da đầu. Nàng không sợ chuyện đó bằng mùi xăng đang nồng nặc trong phòng. “Bà muốn gì?”
“Sự công bằng”. Bóng người nọ cầm trong tay một chiếc can vuông màu đỏ và bắt đầu tưới xăng ra giường.
“Bà không thể có được điều đó bằng cách này đâu, Laure”. Jean-Del trả lời mềm mỏng vừa đưa tay bật ngọn đèn kế bên giường.
Sable kinh hoàng dán mắt nhìn khuôn mặt méo mó vì giận dữ của người đàn bà nọ. “Bà LeClare? Chúng tôi tưởng bà đã…”
“Đã chết? Ồ, không”. Laure mỉm cười. “Các vị biết không, khi thằng cha Cajun điên khùng ấy phóng hỏa đốt nhà tôi, tôi đã táo bạo làm một cuộc vượt thoát kỳ lạ. Sự chấn thương tinh thần là quá đủ đối với tôi nếu tính đến sự tàn bạo khủng khiếp của kẻ đã giết chết ông chồng tội nghiệp của tôi, và vì vậy tôi phải lẩn trốn, bởi lo cho mạng sống của mình. Chỉ một hai tuần nữa tôi sẽ phục hồi, đủ để quay lại và nói với công luận các chi tiết về những cơn hoạn nạn mà tôi đã trải qua”.
Sable lắc đầu. “Caine không đốt nhà. Chính tay bà đã đốt!”
“Ta chưa bao giờ yêu thích ngôi nhà cũ xưa hư nát ấy, nhưng Marc luôn muốn có nó”. Bà ta đưa tay vuốt nhẹ trên mái tóc của Sable. “Như muốn có đứa con gái yêu này của lão. Ta đã đốt ngôi nhà, nhưng vẫn còn chưa giết được mi”.
“Bà đã thử giết cô ấy mấy lần rồi?”Jean-Del hỏi.
“Ba lần. Chúng mày nghĩ vẫn sẽ còn may mắn với lần này ư?” Bà ta giật tóc Sable. “Hãy nhìn nó đi. Không một vết xước trên mặt, như mấy lần kia. Cứ như nó được làm từ amiăng vậy”. Bà ta nhìn sang Jean-Del và đưa bàn tay ra phía trên giường. Trong tay bà ta cầm một chiếc bật lửa. “Jean-Delano, hãy để tay lên chỗ nào cho ta có thể nhìn thấy được, hoặc là ta sẽ phóng hỏa đốt cái giường này trước”.
Jean-Del đặt tay lên mép chăn. “Chính bà đã thuê Bud Gantry đốt nhà hai mươi chín năm về trước”.
“Tất nhiên. Mẹ của con đĩ này đã tính giành lấy Marc khỏi tay ta”. Bà ta nhíu mày. “Rắc rối là ở chỗ, bay có biết không, Bud Gantry đã muốn tống tiền ta, dầu việc hắn bị bắt là do lỗi hắn? Dầu sao thì thuê ai đó giết hắn ngay trong tù cũng còn rẻ chán, chỉ một ngàn đô với ba thùng thuốc lá, có tưởng tượng nổi không?”
“Bà đã thuê Billy Tibbideau sau khi nghe Marc kể về Sable?”
“Vì nó lão ta sẵn sàng từ bỏ tất – chiến dịch tranh cử, tiếng tăm, vị thế trong cộng đồng, thậm chí lão dọa sẽ ly dị ta mà không cho lấy một xu nếu ta phản đối. Lão muốn ta phải nuốt hết những nỗi ô nhục ấy chỉ vì nó là đứa con gái từ Ginny yêu dấu của lão”.
Sable bắt gặp ánh mắt điên cuồng của bà ta. “Bà đã có mặt ở gian nhà kho vào buổi sáng hôm ấy. Billy không giết Marc. Chính bà đã giết ông ấy”.
Laure mỉm cười giật mạnh món tóc đỏ. “Ta đã trả tiền để Billy mang chiếc gậy cạy hàu đến và đốt nhà. Marc đâu có biết ta đã chờ sẵn trên lầu”. Bà ta bấm nút bật lửa. “Đáng tiếc là Billy đã đến đó hơi sớm, nhưng hắn cũng chẳng còn gây rắc rối gì được nữa. Hắn đã rời xa thành phố, chẳng bao giờ trở lại”.
“Laure, bà cần được giúp đỡ”. Jean-Del từ tốn nói.
“Sao lại phải giúp? Ta có thể tự mình thiêu cháy nó. Lẽ ra ta đã phải làm được chuyện đó ngay từ lần đầu tiên, nếu thế nó đãkhông làm tan vỡ tim mày, Jean-Delano”. Laure đưa ngọn lửa lại sát mái tóc của Sable và tặc lưỡi khi nàng dùng tay đẩy xa ra. “Xem này? Cực kỳ đơn giản”.
Sable nhìn Jean-Del đang căng thẳng, sẵn sàng lao vọt tới.
“Bà không thể thoát được nếu giết người thêm lần nữa chứ không như cái tội chỉ đánh ngất Caine đâu”.
“Chính Billy mới là kẻ định giết mày. Họ sẽ nghĩ cuối cùng thì hắn ta đã thành công”. Bà ta đẩy cho Sable phải quì xuống. “Tiếc là mẹ mày không có ở đây, Jean-Del. Bà ấy hẳn cũng sẽ thấy thích thú như ta đấy”. Bà ta lại bật lửa và dí vào tóc Sable.
Jean-Del lao vọt khỏi giường, xô bật Sable sang bên và tung chiếc khăn đẫm xăng trùm lên đầu Laure. Bà ta rú lên khi ngọn lửa bùng cao, rồi ngã xuống, quằn quại, thét gào trong chiếc chăn bằng lửa.
Sable lăn tròn trên sàn tránh xa khỏi bà Laure với đôi tay bị bỏng khi cố giằng lại mớ tóc của mình. Jean-Del kéo nàng dậy xô vào buồng tắm, thả vào bồn nước dưới vòi sen. Nước xả xuống khiến nàng tối tăm mặt mũi, nhưng mùi khét kinh hoàng từ tóc nàng cũng dịu dần di.
Anh kéo nàng lên, lấy một chiếc khăn tắm ướt đắp lên mũi và miệng nàng rồi cũng làm như vậy cho mình. “Giữ chặt nhé”.
Jean-Del quay trở ra phòng ngủ, nơi mọi thứ hầu như đều đang bốc cháy. Hình dáng tối đen lờ mờ của một thân người nằm ngay tâm đám lửa. Lửa bừng rát mặt Sable, cả căn phòng ngập tràn trong khói lửa.
Sable bám theo Jean-Del băng qua đám khói chạy ra phòng trước. Anh nhanh tay vớ lấy hai chiếc áo choàng trong giỏ trước khi kéo nàng chạy thoát ra hành lang. Tiếng chuông báo cháy vang lên, hệ thống cứu hỏa tự động bắt đầu hoạt động, chủ các hộ khác hối hả chạy ra khi đám khói cuồn cuộn lan dọc hành lang.
Lúc nhìn thấy mọi người Sable mới hiểu tại sao anh cầm theo mấy chiếc áo – cả hai đều vẫn không một mảnh vải trên người.
“Không sao”. Jean-Del dừng lại một chút để khoác chiếc áo cho nàng và mặc chiếc áo kia, rồi nhấc bổng nàng lên. “Mọi việc ổn rồi, em yêu. Anh hứa đấy”. Anh mang nàng chạy về phía cầu thang thoát hiểm.
***
Jean-Del đợi Sable bên ngoài phòng điều trị của Caine Gantry. Người đàn ông khổng lồ nọ đã phục hồi lại sau cơn bất tỉnh và có thể ra viện sau vài ngày nữa. Moriah Navarre cũng đã xuất viện và đang ở nhà nghỉ ngơi sau khi vật lộn với các vết thương của mình và đương đầu với vụ việc ồn ã vừa qua đã làm náo động cả New Orleans.
Sable bước ra, trông thanh mảnh và lộng lẫy trong chiếc áo choàng dạ vũ bằng lụa trắng. Nàng mỉm cười nhìn anh thảm hại khi đưa tay vuốt mái tóc ngắn màu đỏ trên đầu. “Ông ấy không thích kiểu tóc mới này của em. Ông ấy nói trông giống như Anne Heche vậy”.
“Nó sẽ mọc lại mà, nhưng anh nghĩ trông em giống Audrey Hepburn hơn”. Jean-Del không muốn nhớ lại cảm giác của mình khi nhìn Laure dí lửa vào đầu nàng. “Em tin chắc vẫn muốn đến dự cùng anh đấy chứ?”
PHẦN KẾT
Mẹ anh đã có lời mời cả hai người đến dự Lễ hội Trắng Đen, và rất mừng là Sable đã vui lòng đón nhận lời mời thân mật ấy.
“Chắc chắn. Ba anh đã hứa sẽ khiêu vũ với em mà, ông ấy nói còn đi bản vanxơ đẹp hơn anh nữa kia”. Nàng cầm tay anh và ngắm nhìn bộ đồ dạ vũ của anh. “Anh đâu thể sở hữu em nguyên cả buối tối, phải không, ngài điệp viên 007 Jame Bond?”
Anh bật cười và đưa nàng ra thang máy.
Sau vụ tấn công cố sát cuối cùng của bà Laure, Jean-Del những muốn giữ cho Sable tránh xa báo chí nhưng nàng vẫn một mực muốn đối diện với giới truyền thông để làm rõ ngọn ngành những chuyện vừa qua. Họ hàng nhà Gamble và cộng đồng Cajun lần lượt vây lấy nàng, và giờ đây phần lớn bạn bè của Marc cùng các hội đoàn đều cam kết hỗ trợ cho các dự án cộng đồng Cajun của Sable.
Sable vui mừng về sự hỗ trợ đó nhưng không mấy quan tâm đến sự chú ý dành cho nàng. “Em mang trong mình dòng máu của LeClare”. Nàng nói với Jean-Del. “Nhưng không nhập mình vào với xã hội ấy. Em vẫn là một người Cajun và em mãi mãi tự hào về điều đó”.
Lễ hội lên đến đỉnh điểm khi họ về đến nhà Gamble và được đích thân bà Elizabet ra đón tận cửa. “Mẹ bắt đầu lo lắng rồi đấy”. Bà nói khi hôn lên má Jean-Del rồi quay sang ngắm Sable. “Xem nào, cháu sắm bộ áo váy này ở đâu vậy?”
Nàng nhìn lại mình. “Cháu mua nó ở một quầy hàng mới tại Metairie và nghĩ nó hợp cho buổi tối hôm nay”.
“Tuyệt lắm”. Elizabet cầm tay và thì thầm vào tai nàng. “Lần sau nhớ đưa bác theo khi đi mua sắm, bác sẽ chỉ cho biết bác đã mua đôi giày này ở chỗ nào”.
Sable dưa mắt nhìn xuống đôi giày đen rất đẹp với những dây da lấp lánh dưới chân bà. “Nhất trí”.
Sable bước vào phòng trước mặt tất cả mọi người mà trong lòng hoàn toàn không chút vấn vương e ngại. Hàng trăm đàn ông mang những chiếc cà vạt đen thật đẹp và cánh phụ nữ trong những tà áo trắng thướt tha. Song lần này luôn có Jean-Del ở sát bên nàng, và họ sẵn sàng cùng cùng nhau đối mặt với mọi điều có thể đến.
Ông Louis đến bên và ôm hôn cả hai người với sự niềm nở thân tình vốn có rồi đưa cả hai đi giới thiệu với những người bạn của gia đình. Jean-Del nhướng mày kinh ngạc khi nhìn thấy Terri trong bộ dạ vũ màu đen tha thướt đang rẽ qua đám đông đến chỗ hai người.
“Lạy Chúa, sao đông thế chứ. Tôi thấy mình cứ như con chim cánh cụt bận quần áo đàn ông. Trông anh tươm tất đấy, ông bạn đồng sự của tôi”. Cô cúi chào Jean-Del và mỉm cười với Sable. “Cô cũng đẹp lắm, cô gái tóc đỏ”.
Cort hiện ra và nghiêm mặt nhìn Jean-Del rồi thân tình hôn lên má Sable. “Tôi cứ tưởng cô không chịu đến đây chứ. Ngài thị trưởng muốn ai đó phát biểu một đôi lời và tôi sẽ phát biểu sau cùng”.
“Ôi, không”. Nhận thấy ông anh trai cùng cô bạn đồng sự của mình tỏ ra lúng túng và cố tình tránh ánh mắt của nhau, Jean-Del cố nén cười. “Tối hôm nay tôi chỉ có một lời muốn tuyên bố với mọi người thôi”.
Bà Elizabet cầm tay Sable và nắm một bên cắnh tay anh. “Giờ là thời điểm thích hợp nhất đấy, Jean-Delano”.
Anh để bà đưa mình cùng với Sable ra vườn, tại đó bà lên tiếng gọi mọi người. “Thưa tất cả quí vị, mời quí vị vui lòng tụ tập lại đây cùng chúng tôi một lát, con trai tôi có đôi lời muốn thông báo với mọi người”.
Qua các cánh cửa Pháp mọi người đổ ra bầu không khí mát lạnh của trời đêm, và tiềng ồn ào từ từ lắng xuống khi bà Elizabet lui bước đứng sang bên. Ông Louis choàng tay ôm bên hông bà và mỉm cười tươi tắn nhìn con trai.
Jean-Del nhìn Sable rồi cầm lấy tay nàng và làm tất cả kinh ngạc khi chợt quỳ một bên gối xuống. “Thưacô Isabel Duchesne-LeClare, anh rất lấy làm vinh dự nếu được em vui lòng chấp nhận trở thành vợ của anh”.
Đôi mắt đen của nàng ngân ngấn lệ. “Jean-Delano Gamble, em rất vui lòng chấp nhận anh làm chồng em”.
Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên quanh hai người. Anh lấy ra chiếc nhẫn kim cương mang theo trong mình suốt từ đầu buổi tối và đeo vào ngón thứ ba trên bàn tay trái của nàng. Có tiếng pháo hoa chợt nổ bùng, và những đốm lửa rực rỡ sắc màu xòa tung trên dầu họ.
“Vậy là đã kết thúc lễ hội Mardi Gras rồi đấy”. Anh nói, dõi mắt theo những bông pháo hoa chói lọi trên cao rồi đưa mắt nhìn nàng. “Em có tiếc vì bao nhiêu chuyện kích động vừa qua đã kết thúc rồi không?”
“Không”. Nàng kéo khuôn mặt anh lại sát bên mình. “Với anh và em, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi”.