Lửa Thiêu Rừng Hạnh

Chương 5: Người kế nhiệm mới



Câu lạc bộ Minh Tinh hồ Quan Lan địa điểm tổ chức “Hội thảo tinh anh địa sản Nam Quốc”.

Không hổ danh là cuộc gặp gỡ của những ông chủ lớn trong lĩnh
vực bất động sản, hội trường được trang hoàng cực kỳ sang trọng. Lễ khai mạc sẽ diễn ra lúc chín giờ sáng, Tiểu Xuyên và Đào Lợi đến trước năm
phút, các hàng ghế đều đã không còn chỗ trống, ghế được phủ lớp nhung đỏ bắt mắt, ghi rõ tên từng người.

Hai cô tiếp viên xinh đẹp nở nụ cười tươi rói đi lại phân phát
tài liệu và kỷ niệm chương cho khách tham dự. Tiểu Xuyên và Đào Lợi bước thẳng vào trong góc khuất bên trái rồi dừng lại. Hôm nay họ mặc thường
phục để tránh sự chú ý của những người khác.

Lễ đài chủ tịch được trang trí rất nhiều hoa tươi, dưới ánh đèn
tụ quang nó trở nên lộng lẫy trang trọng, phía sau là tấm phông màu vàng nổi bật dòng chữ “Hội thảo tinh anh địa sản Nam Quốc”, bên dưới là tên
của các đơn vị tổ chức: Báo Kinh tế N, Liên minh xây dựng nhà ở Nam
Quốc, hiệp hội bất động sản đô thị Nam Quốc…

Ngồi trên hàng ghế chủ tịch đều là những nhân vật có tiếng tăm,
trong đó phần lớn là các ông chủ lớn của giới bất động sản phương nam,
ngoài ra còn có tổng biên tập báo thương mại N, chức sắc giới tài chính
và học giả kinh tế, họ đều mặc veston đeo cà vạt. Một nhân vật quan
trọng, nổi tiếng như Hồ Quốc Hào không có mặt ở đây hôm nay dường như là tổn thất không hề nhỏ cho buổi hội thảo.

Đám nhà báo truyền thông liên tục đưa máy ảnh và camera lên hàng ghế chủ tịch, ánh đèn flash lóe sáng liên hồi. Chủ trì hội thảo là Chủ
tịch HĐQT tập đoàn bất động sản Gia Úc, Ngô Thi, đồng thời cũng là hội
trưởng của hiệp hội bất động sản đô thị Nam Quốc. Ông ta mặc veston màu
tro sẫm, thái độ rất cởi mở lịch thiệp, khuôn mặt luôn thường trực nụ
cười. Người mặc sơ mi lụa đen ngồi bên phải ông là tổng biên tập báo
Thương mại N, người đeo kính trắng ngồi bên trái là tổng giám đốc Bình
của công ty địa ốc Vạn Đạt, khuôn mặt cả hai đều rạng rỡ.

Tiểu Xuyên lấy vai huých nhẹ Đào Lợi để nhắc cô chú ý. Hàng ghế
thứ ba phía bên trái, người ngồi đó là phó tổng giám đốc Địa Hào Trí
Nghiệp, Châu Chính Hưng. Hôm nay anh ta ăn mặc rất lịch sự, thái độ khá
bình thản. Nếu như không có chuyên án “6.25” cái ghế tổng giám đốc Địa
Hào chắc chắn sẽ rơi vào tay anh ta. Cùng ở phía trái cách một ghế,
người mặc chiếc áo sơ mi màu sẫm, đeo cà vạt hoa văn hai màu đen vàng
bắt mắt là tổng giám đốc của Đại Đông, Hồng Diệc Minh. Đúng chín giờ
cuộc hội thảo bắt đầu, người đọc bài phát biểu khai mạc là tổng biên tập báo Thương mại N.

“Kính thưa ngài chủ tịch, thưa quý vị!

Ngày hôm nay chúng ta đại diện cho những nhân vật tinh anh trong giới bất động sản phía nam tập trung tại đây cùng thảo luận về xu thế
và quy luật phát triển của bất động sản, địa ốc Trung Quốc. Chúng tôi tổ chức hội thảo này không ngoài mong muốn được cùng quý vị chung sức góp
phần thúc đẩy ngành bất động sản phương nam phát triển lành mạnh lên một tầm cao mới.

Xin chúc cho hội thảo thành công tốt đẹp.

Xin chân thành cám ơn quý vị!”.

Lời phát biểu của ông ngắn gọn và súc tích, tiếng vỗ tay rộn ràng nổi lên.

Tiếp sau đó, ông chủ tịch hội thảo mời đại diện tập đoàn Tân Thế Kỷ phát biểu.

“Thưa quý vị, bài phát biểu của tôi có tên gọi “Những ngôi nhà
lớn của bất động sản Trung Quốc…”. Hiện nay ở ta đang tồn tại một số
ngộ nhận đối với thị trường bất động sản, trong đó ngộ nhận phổ biến
nhất, mọi người đều cho rằng bất động sản là ngành nghề siêu lợi nhuận,
thực tế thời kỳ các cơn sốt bất động sản đã qua từ lâu rồi, những câu
nói như vậy chỉ dành cho thời kỳ bảy, tám năm về trước, hiện tại tốc độ
phát triển của ngành bất động sản chỉ ở mức vừa phải. Ngộ nhận thứ hai:
Cho rằng bất động sản là nghề kiếm tiền dễ nhất, độ rủi ro thấp nhất,
những người ngoài ngành cũng có thể làm được, trên thực tế thị trường
địa ốc cực kỳ phức tạp, luôn biến động không ngừng. Ngộ nhận thứ ba: Cho rằng đấu thầu công khai có thể giải quyết tất cả vấn đề “đi đêm”, thực
ra thực hiện cách thức đó vẫn không thể xóa bỏ hiện tượng quỹ đen và
nguồn vốn thiếu công bằng. Ngộ nhận thứ tư Cho rằng khách hàng ở thế yếu còn người bán ở thế mạnh do đó người bán muốn thế nào cũng được. Ngộ
nhận thứ năm…”.

Những điều ông ta phát biểu đối với người ngoại đạo như Tiểu Xuyên và Đào Lợi thì cũng chỉ nghe để biết.

….

Tiếp sau đó là hàng loạt chuyên đề của những nhân vật tên tuổi
trong lĩnh vực bất động sản, tài chính, rồi đến lượt Hồng Diệc Minh lên
bục phát biểu: “Tôi cảm thấy thị trường lên xuống cho đến nay là việc
không ai có thể dự đoán chính xác được”. Giọng nói của ông ta trầm ấm
nho nhã song khiến người khác không thể không chú ý, ngưng lại một lát
Hồng Diệc Minh nói tiếp: “Bởi bản thân thị trường được nhìn nhận dưới
nhiều góc độ khác nhau, nó giống như một lăng kính đa chiều. Hiểu theo
một cách đơn giản mỗi người đều có cái đúng của riêng mình song khi nói
ra đều không thể đồng tình với nhau. Quý vị ngồi tại đây hôm nay đều là
những nhân vật kiệt xuất đầy kinh nghiệm, những tay chèo vững vàng vùng
vẫy trong biển lớn thị trường. Dại Đỏng chúng tôi gia nhập thị trường
bất động sản phương nam đã được tám năm, hoàn toàn dựa trên sự biến động của thị trường để điều chỉnh định hướng kinh doanh cho doanh nghiệp,
không ngừng học hỏi kinh nghiệm từ các công ty khác… mới có thể giữ
cho Đại Dòng tránh được những thiệt hại, thu nhiều thành công như ngày
hôm nay… Tôi nghĩ rằng một thị trường vững mạnh là phải tuân theo quy
luật tự nhiên chứ không thể tuân theo mệnh lệnh hành chính. Mọi người
chắc còn nhớ cái năm thị trường bất động sản Hải Nam suy thoái… Rất
may là tôi và ông bạn thân của mình Hồ Quốc Hào rút chân khá nhanh mới
không bị thua lỗ. Điều đáng tiếc nhất là hôm nay ông Hồ Quốc Hào không
thể lại có mặt tại đây đế đưa ra những lời tâm huyết của mình…”.

Cả hội trường im lặng, phía dưới lễ đài có thể nghe được những tiếng nói chuyện rì rầm rất nhỏ.

Những người trong nghề đều biết Hồng Diệc Minh xuất thân từ quân nhân nên có tác phong ăn nói và làm việc kiểu nhà binh, không hiểu vì
sao những phát ngôn của ông ta hôm nay lại có vẻ ủy mị đến vậy.

Tiểu Xuyên và Đào Lợi hết sức lưu ý những biểu hiện, cử chỉ có vẻ đặc biệt này.

Người chủ trì buổi thảo luận xướng tên Châu Chính Hưng: “Sau đây mời ông Châu Chính Hưng, phó tổng giám đốc tập đoàn Địa Hào Trí Nghiệp
lên phát biểu”.

Châu Chính Hưng khoan thai bước lên bục, anh ta mở đầu hết sức
khiêm nhường: “Bài phát biểu lần này vốn là của chủ tịch HĐQT Hồ Quốc
Hào nhưng như mọi người đã biết, mấy ngày trước chủ tịch không may qua
đời, tôi thay mặt ông đọc nó nên cũng có chút hơi quá sức…”.

Tiếng ồn ào lại nổi lớn như cũ.

Châu Chính Hưng dang hai tay bám lấy bục phát biểu thái độ đầy
bản lĩnh và tự tin… “Tôi xin được tiếp nối vấn đề mà vị đại diện tập
đoàn Tân Thế Kỷ và tổng giám đốc Hồng Diệc Minh vừa đưa ra”. Anh ta
ngừng tại một lát rồi tiếp tục “Vậy thị trường là gì? Thực ra thị trường là một vấn đề không ổn định nhất. Chính vì vậy điều tôi muốn nói ở đây
là chúng ra nên có một thái độ bình tĩnh để đối mặt với thị trường, đặc
biệt là thị trường hiện nay… Người Anh có một câu châm ngôn “Thượng đế muốn anh chết thì phải làm cho anh phát điên trước đã”. Vì vậy khi anh
nhận ra thị trường đang phát điên lên thì anh lại càng phải bình tâm.
Tôi xin lấy một ví dụ: Anh đến một nơi nào đó, những người xung quanh
anh nhốn nháo, bạn anh bảo anh mua một căn nhà, trở về gia đình vợ anh
cũng nói anh mua nhà đi, làm sao anh không bồn chồn cho được. Có điều
với cá nhân tôi, tôi chưa nhìn thấy đất đai vùng Lĩnh Nam “nổi điên”,
nếu đem so sánh với “cơn sốt” đất, sốt căn hộ năm đó còn cách xa nhau
lắm. Tuy nhiên ở các địa phương khác trên cả nước, thị trường địa ốc lại đang bắt đầu nóng lên, một doanh nghiệp bất động sản ở Bắc Kinh đã tích trữ tám nghìn mẫu đất, tập đoàn Khải lợi Thiên Tân cũng sợ mình tụt
hậu, trước đây không lâu đã ký hợp đồng khai thác khu đất rộng một vạn
bốn nghìn mẫu. Ông bạn! Những một vạn bốn nghìn mẫu đấy! Chính vì thế
chúng ra phải giữ cho cái đầu mình luôn luôn tỉnh táo không bị “phát
điên”, không được quá nóng, không nên quá mù quáng chạy theo đất”.

Cả hội trường tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Châu Chính Hưng có lẽ cũng không ngờ bài phát biểu của mình lại
nhận được sự hưởng ứng nhiệt thành của mọi người đến vậy, anh ta vừa mỉm cười vừa gật đầu rồi nói tiếp: “Địa Hào phát triển đã được mười năm,
kinh nghiệm, bài học đều đã có, thành công rất nhiều, nhưng thất bại
cũng không phải là ít. Tất cả đều là tài sản quý báu của chúng tôi, tại
Thâm Quyến chúng tôi đã cho xây dựng các chung cư Địa Hào, hoa viên Tán
Thành, được bạn bè trong nghề đánh giá là doanh nghiệp thành công. Mở
rộng xây dựng khu đô thị mới có môi trường sống xanh đẹp, chúng tôi đã
lấy quan điểm “Sản phẩm thật tốt mới bán ra thị trường” làm phương châm
kinh doanh của tập đoàn. Không chỉ biến căn hộ là nơi để ở mà còn thiết
kế và xây dựng sản phẩm văn hóa hoàn chỉnh. Xây dựng hạ tầng cơ sở hoa
viên hoàn thiện sau đó mới đưa sản phẩm đến tay người đều dùng, chưa đầy hai tháng bán được tám trăm căn hộ, trong thời gian nửa năm toàn bộ hai nghìn năm trăm căn được bán hết sạch, xác lập một kỷ lục trong giới đầu tư bất động sản. Thành công lớn nhất mà chúng tôi thu được đó là có sản phẩm chất lượng cao, thương hiệu mạnh. Tuy nhiên, phải nói có lúc chúng tôi cũng mắc sai lầm, hai năm về trước Địa Hào không tính toán kỹ bỏ ra hơn một trăm triệu để mua miếng đất tại Hà Tày, cho đến nay miếng đất
đó vẫn bị để hoang, gây ra thiệt hại không nhỏ cho tập đoàn. Chính vì
vậy, bản thân tôi kiên quyết phản đối việc chạy theo biến động của thị
trưởng ngà đất…”.

Máy quay phim, máy ảnh hướng hết về phía Châu Chính Hưng.

Bên trái phía dưới lễ đài, hai nữ nhân viên đánh máy liên tục gõ bàn phím, Châu Chính Hưng là người chắc chắn chứ không liều lĩnh. Sự
thành công của các chung cư, hoa viên, trong khu đô thị Tân Thành do một tay anh ta chú trì thực hiện. Những lời phát biểu của anh ta lần này
làm cho người ta có cảm giác anh ta là người có khả năng chịu áp lực,
hơn nữa lại rất mềm dẻo trong công việc, khó bị tác động bởi hoàn cảnh
bên ngoài. Hoàn toàn không giống như Hồ Quốc Hào một người chuyên quyền
độc đoán, làm việc liều lĩnh bất chấp tất cả, đó quả là phong độ của
người có trí tuệ mẫn tiệp nhưng rất khiêm tốn.

Châu Chính Hưng tiếp tục bài tham luận của mình: “Liên quan đến
thị trường bất động sản và thị trường vốn, trong nghề có cách nói “Bám
đại gia”, ngài chủ tịch vừa nãy đã ví von rất hay. Các nhà kinh doanh có cách nói là “Đồng hành cùng ông lớn, ở đây xuất hiện một vấn đề, những
“ông lớn” toàn quyền quyết định số mệnh của bạn, họ không cần phải làm
gì, chỉ cần dịch chán là có thể giẫm chết bạn. Ngoài ra còn có một cách
nói dân dã hơn, đó là phương châm mà một vài chân dài đã đưa ra: “Ăn đại gia, uống đại gia, bám đại gia, tiêu diệt đại gia và cuối cùng là biến
mình thành đại gia”.

Tôi hoàn toàn tán đồng kết luận của ngài chủ tịch và cũng xin
nhấn mạnh thêm, khi chúng tôi tìm kiếm dự án hợp tác trên thực tế đều
phải thận trọng áp dụng cả hai cách thức. Cách thứ nhất không nói mù
quáng, quá phụ thuộc dựa dẫm vào các “ông lớn”, cần xem xét họ có phù
hợp với mình hay không, độ phát triển mối quan hệ được bao xa? Thứ hai
nếu động cơ mục đích của bản thân mình không tốt, tìm cách triệt hạ
người khác thì cuối cùng chính mình liệu sẽ có kết cục tốt đẹp được
chăng?”.

Cách phân tích của Châu Chính Hưng rất rõ ràng mạch lạc, thái độ mạnh mẽ làm thính giả ngồi phía dưới chăm chú lắng nghe.

“Địa Hào chúng tôi nguyện cùng những người trong nghề, bạn bè
tài chính và giới truyền thông vì một con đường chung thống nhất, cùng
nhau vững mạnh, cùng nhau phát triển, cống hiến tích cực cho thị trường
bất động sản. Cuối cùng chúc cho hai mặt dự án và nguồn vốn luôn song
hành cùng đi lên, chúc cho lĩnh vực kinh doanh bất động sản Lĩnh Nam của chúng ta mãi mãi bền vũng”.

Bài phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay hưởng ứng vang dồn, Châu Chính Hưng khẽ mỉm cười hài lòng.

Địa Hào Trí Nghiệp dưới thời Hồ Quốc Hào để lại án tượng rất
mạnh mẽ, từ giây phút Châu Chính Hưng bước xuống bục phát biểu, dẫn ấn
đó bắt đầu phai nhạt. Trên thực tế mấy ai biết được, dưới cái bóng của
Hồ Quốc Hào, Châu Chính Hưng dù rất giỏi những không thể phát huy khả
năng của mình và tất nhiên giờ đây Địa Hào sẽ nhanh chóng thoát ra khỏi
tầm ảnh hưởng của kẻ nắm quyền trước kia.

Những biểu hiện vừa rồi của Châu Chính Hưng khiến hai cảnh sát
trẻ Tiểu Xuyên và Đào Lợi hơi bất ngờ, họ không thể nghĩ rằng một người
vẻ ngoài lù đù lại có thể khéo léo nắm bắt cơ hội, trước đám đông, dễ
dàng giành lấy uy tín và vị trí của Hồ Quốc Hào trước kia.

Liệu anh ta có phải là một anh hùng tự nhiên lộ diện khi Hồ Quốc Hào biến mất khỏi vũ đài hay là một kẻ mưu mô xảo quyệt che đậy dã tâm
bên trong?

Đào Lợi ghé sát vào tai Tiểu Xuyên: “Con người Châu Chính Hưng không hề đơn giản”.

Tiểu Xuyên gật đầu: “Có thể anh ta là người lãnh đạo chân chính hoặc là diễn viên đại tài”.

Buổi hội thảo kết thúc, Châu Chính Hưng vừa bước ra khỏi hội trường đám nhà báo đã vây lấy anh.

“Thưa ông, xin hỏi Địa Hào Trí Nghiệp vẫn tiếp tục tham gia đầu thầu dự án “Điền Đông Bối” chứ ạ?”.

“Xin thứ lỗi, đó là bí mật kinh doanh”. Châu Chính Hưng mỉm cười nhã nhặn giải thích.

“Ông Châu, bên ngoài có tin đồn ông sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc Địa Hào Trí Nghiệp, ông có cảm nghĩ như thế nào?”.

“Tôi không có cảm nghĩ gì cả, điều đó vẫn là chỉ là tin đồn”.

“Nghe nói sắp tới Địa Hào Trí Nghiệp sẽ tổ chức hội nghị cổ đông để lựa chọn tổng giám đốc, ông có những tính toán như thế nào?”.

“Ồ! Bạn còn biết tin đó trước cả tôi đấy”.

Trước những câu hỏi nhạy cảm, mỗi lời Châu Chính Hưng nói ra đều rất khéo léo khiến giới truyền thông không thể moi được thông tin gì cụ thể.

Đúng lúc này chủ tịch Ngô Thi và Hồng Diệc Minh chậm rãi bước đến.

“Các bạn giới truyền thông đừng bủa vây ngài Châu Chính Hưng của chúng tôi nữa”. Chủ tịch Ngô Thi nói vui.

Một nữ phóng viên đưa máy ghi âm về phía Hồng Diệc Minh lúc này đang đứng cạnh Ngô Thi.

“Xin hỏi tổng giám đốc Hồng, đối với dự án “Điền Đông Bối” phía Đại Đông đang nắm chắc phần thắng trong tay chứ ạ?”.

“Ấy, việc này phải hỏi ông Châu của Địa Hào mới được”. Hồng Diệc Minh mỉm cười.

Châu Chính Hưng thẳng băng: “Quan điểm cá nhân của tôi là không tán thành liều lĩnh chạy theo dự án đó”.

“Như vậy Địa Hào sẽ bỏ kế hoạch đấu thầu “Điền Đông Bối?”. Nữ ký giả tiếp tục truy hỏi.

“Có lẽ chúng tôi sẽ cho ngưng kế hoạch đó lại!”.

“Vậy Đại Đông chúng tôi ngồi không hưởng thành quả mất rồi!”. Hồng Diệc Minh mỉa mai.

Chủ tịch Ngô Thi vô vỗ vào vai ông ta: “”Điền Đông Bối” có thể là một miếng thịt rất béo”.

“Tôi dám chắc miếng đất đó sau ba năm giá sẽ tăng gấp đôi”. Hồng Diệc Minh lộ rõ vẻ tự tin.

“Ông Hồng của chúng ta quả là người có khí phách, không hổ danh
xuất thân từ quân đội”. Trong lời nói của Châu Chính Hưng kèm theo cả sự châm biếm.

“Rồng lớn cũng không đè được đầu rắn nhỏ! Ha Ha!”.

Tiểu Xuyên và Đào Lợi đứng yên quan sát. Lời nói của hai người khá bình thường song có thể ngửi được mùi thuốc súng trong đó.

Châu Chính Hưng quay đầu lại bất chợt bắt gặp Tiểu Xuyên và Đào Lợi, anh hướng về phía họ khẽ gật đầu.

Đào lợi không thay đổi thái độ, chỉ có Tiểu Xuyên là gật đầu đáp lễ.

Châu Chính Hưng không đợi hai người lên tiếng, anh ta rẽ đám nhà báo rời khỏi hội trường. Các vị “Hoàng đế không vương miện” tiếp tục
quay sang phỏng vấn chủ tịch Ngô Thi và những người đi sau. Tiểu Xuyên,
Đào Lợi nhanh chóng bám theo Châu Chính Hưng, Châu Chính Hưng mở cửa
ngồi vào ghế sau chiếc Audi sang trọng đỗ ở bên ngoài đại sảnh, chiếc xe lao vút đi bỏ lại đằng sau câu lạc bộ Minh Tinh. Hai cảnh sát trẻ cũng
vội vã leo lên chiếc xe cảnh sát sơn màu xanh trắng. Tiểu Xuyên mở máy,
đạp côn bám theo đuôi chiếc Audi màu đen.

2.

Buổi chiều hôm đó ở cục công an khu Y, trước cánh cửa lớn hình
chữ II uy nghiêm. Hai cảnh sát bảo vệ đứng nghiêm hai bên, huy hiệu cảnh sát treo ngay ngắn trên cao chính giữa tòa nhà chính.

Một người khách dáng vẻ thong dong sau khi đăng ký ở phòng trực
ban chậm rãi bước vào cửa lớn, vào thang máy, người khách đó chân đi
giày thể thao, mặc áo phông cổ tròn, đầu đội mũ bóng chày, vai đeo chiếc túi vải nhãn hiệu ESPN, làn da rám nắng khỏe mạnh.

Hành lang tầng tám, hai nữ cảnh sát đi ngang qua đưa ánh mắt là
lạ liếc anh, người khách không chút bối rối, anh gõ cửa căn phòng số
808, phòng làm việc của cục trưởng Ngũ.

Cục trưởng Ngũ đang nghe điện thoại, ông khẽ quay người nói.

“Đợi một chút nhé!”.

Lúc sau cửa phòng bật mở, một gương mặt tươi cười ghé vào.

“Tôi là Nhiếp Phong, phóng viên của Tạp chí “Tây Bộ Dương Quang”. Nói đoạn anh lịch sự đưa danh thiếp của mình cho ông.

“Ổ, xin mời vào!”. Cục trưởng Ngũ đón lấy danh thiếp, nhiệt tình mời Nhiếp Phong ngồi xuống ghế sofa, rót nước trà mời anh.

“Sở trường sở truyền thông của công an tỉnh, anh Giang vừa gọi điện cho tôi, rất hoan nghênh cậu đến đây”.

Việc xin được phỏng vấn của Nhiếp Phong sáng hôm nay đã được
đích thân sở trưởng Giang gọi điện thông báo cho cục trưởng Ngũ, qua
điện thoại ông đã nói có Nhiếp Phong, phóng viên “Tây Bộ Dương Quang”
đến để tìm hiểu vụ án Hồ Quốc Hào, sở đã đồng ý và yêu cầu cục hết sức
tạo điều kiện giúp đỡ.

Sở trưởng Giang nói với cục trường Ngũ: “Về quy định đối với vấn đề truyền thông, tôi đã thông báo cho nhà báo Nhiếp và anh ta đã nắm
được”.

Ngay ở cái nhìn đầu tiên, cục trưởng Ngũ đã có cảm tình với Nhiếp Phong, “Nhất định đó là một nhà báo lành nghề”, ông thầm nghĩ.

“Đối với việc phá án của cảnh sát tôi là người ngoại đạo”. Nhiếp Phong khiêm tốn nói: “Mục đích chính làm phiền các anh là muốn tìm hiểu tiến triển của vụ án Hồ Quốc Hào”.

“Vụ án này rất phức rạp, hiện nay đội hình sự đang dốc toàn lực
điều tra”. Nhiếp Phong nói thời gian thu thập tư liệu viết bài rất gấp
chỉ trong vòng từ ba đến năm ngày là phải về ngay ngay.

“Các cậu làm nhà báo cũng thật vất vả, muốn tìm hiểu điều gì trong phạm vi cho phép chúng tôi sẽ hết sức cung cấp”.

Cục trưởng Ngũ nhiệt tình tự đưa Nhiếp Phong xuống tầng sáu, nơi làm việc của đội cảnh sắc hình sự, gặp mặt đội trưởng Thôi trước phòng
họp, Nhiếp Phong rất mềm mỏng

Anh lấy từ trong túi ra giấy giới thiệu của công an tỉnh, trịnh trọng giao tận tay người đội trưởng.

Thôi Đại Cân liếc qua tờ giấy màu hồng, tiện thể nhìn sâu vào
khuôn mặt Nhiếp Phong, thái độ dường như muốn nói “Tiểu tử nhà ngươi
cũng có chút năng lực đấy nhỉ!”, anh khẽ nói: “Được rồi, theo tôi vào
đây”,

“Mong đội trưởng Thôi giúp đỡ”. Nhiếp Phong khẽ mỉm cười lịch
thiệp, thật đúng với phong cách thường thấy ở anh, khiêm tốn nhưng không hạ mình.

Đội trưởng Thôi khá bối rối. Tuy miễn cưỡng nhưng trước phong cách lịch lãm của Nhiếp Phong anh không thể không tiếp nhận.

Trong phòng họp, tất cả các thành viên đều có mặt đông đủ.

Thôi Đại Cân giới thiệu Nhiếp Phong với mọi người: “Đây là nhà
báo Nhiếp Phong, phóng viên tạp chí “Tây Bộ Thái Dương” được sự giới
thiệu của công an tỉnh tới tham gia buổi họp phân tích án của chúng ca,
xin mọi người nhiệt liệt hoan nghênh”.

“Là “Tây Bộ Dương Quang”. Tiểu Xuyên nói nhỏ cải chính.

Đội trưởng Thôi khó chịu: “Biết rồi!”.

Nhiếp Phong hướng về phía mọi người gật đầu chào.

Không có tiếng vỗ tay nào nổi lên, có người còn nhìn anh như nhìn sinh vật lạ.

Duy có Tiểu Xuyên rạng rỡ ra mặt, Đào Lợi thì nhìn Nhiếp Phong bằng đôi mắt dịu dàng có chút ngưỡng mộ.

“Tôi đến đây để học hỏi tinh thần dũng cảm của các anh chị đội
cảnh sát hình sự, mong mọi người giúp đỡ”. Lại là cách nói khiêm tốn, và cái cúi chào lịch sự của Nhiếp Phong.

Đội trưởng Thôi thầm cười khổ, nhưng hiện thời anh chưa thể nghĩ ra cách gì để đối phó. Hôm đó anh chỉ là buộc miệng nói vui “cần có
giấy giới thiệu của công an tỉnh” không ngờ bị Nhiếp Phong, biến giả
thành thật. Việc phá án không giống như viết cuốn tiểu thuyết ly kỳ, hay là chuyện trẻ con. Tuyệt đối không thể để tên ngốc “Tây Bộ Thái Dương”
này nhúng mũi vào công tác chuyên môn được. Trên thực tế cảnh sát hình
sự là một tập thể thi hành pháp luật quốc gia đặc thù, ngoài vinh dự,
trách nhiệm và ý thức tập thể rất cao nó còn có những quy định hết sức
nghiêm ngặt. Cũng có thể nói mọi chuyên ngành cảnh sát đều có những quy
tắc nghề nghiệp này. Tất nhiên khi phá án cảnh sát không thể nhất nhất
chiếu theo quy định quản lý cứng nhắc, nhưng cũng không thể tự ý tùy
tiện muốn làm gì thì làm. Tự nhiên lại có tay nhà báo chẳng biết ở đâu
chạy đến, đòi theo cùng đường đi nước bước, thật là khó chịu. Cảnh sát
hình sự khi phá án kỵ nhất hai loại người: Thứ nhất là luật sư, bọn họ
thường viện đủ lý do để bảo vệ đối tượng nghi phạm, tìm kẽ hở pháp luật
phục vụ cho thân chủ của mình. Thứ hai là đám nhà báo thích đoán này
đoán nọ, bám đuổi vặn vẹo, cuối cùng là phóng đại tất cả làm cho cảnh
sát luôn rơi vào thế bị động, bị người dân ác cảm.

Cho nên, một người có tài chỉ huy điều hành công việc cần phải
biết nể mặt cấp trên đối đãi lịch sự với tay nhà báo rắc rối này nhưng
cũng cần phải hạn chế trong phạm vi nhất định, nói một cách đơn giản là
biến anh ta thành người “đứng ngoài cuộc” hoặc để giữ thể diện gọi là
“quan sát viên”, tuyệt đối không cho tham gia trực tiếp vào quá trình
phá án. Thật may là không phải đón tiếp anh ta quá lâu.

Đội trưởng Thôi khách khí mời Nhiếp Phong ngồi xuống vị trí do anh sắp xếp.

“Chào mừng nhà báo Nhiếp đến với đội hình sự chúng tôi, vụ án
này rất phức tạp, nhà báo Nhiếp có thể tham gia buổi họp phân tích án để tìm hiểu tiến trình điều tra. Nhưng xuất phát từ việc bảo đảm an toàn
và tính chất bảo mật, anh không được tham gia trực tiếp vào công tác phá án… sếp Ngũ, sếp thấy thế nào ạ?”.

Cục trưởng Ngũ gật đầu: “Được, mọi người cố gắng cung cấp nhiều thông tin cho nhà báo Nhiếp”.

Khuôn mặt Tiểu Xuyên có chút tiếc nuối.

Nhiếp Phong dường như không hề phật ý, thái độ vẫn bình thường
giống như là một học viên cảnh sát đi kiến tập vậy, có thể bám sát vụ án này đã là một thành công rồi.

“Tiểu Xuyên, cậu có nhiệm vụ liên hệ trực tiếp với nhà báo
Nhiếp, mọi việc đã xong. Chúng ta tiếp tục phân tích án”. Đội trưởng
Thôi sắp xếp.

Các thành viên lần lượt báo cáo nhiệm vụ của mình. Nhiếp Phong ngồi bên lắng nghe.

Đào Lợi báo cáo kết quả theo dõi Châu Chính Hưng. Anh ta xuất
phát từ hồ Quan Lạn, trên đường đi rẽ vào quán bên đường chị trấn Quan
Lạn ăn cơm trưa, sau đó đi thẳng về thành phố. Tiểu Xuyên lái xe theo
sát anh ta, nhìn thấy anh ta ngồi trong xe lấy máy di động gọi một cuộc
điện thoại rồi ngã người ra ghế sau chợp mắt một lát. Cuối cùng chiếc xe Audi đỗ lại ở toà nhà Địa Hào. Châu Chính Hưng rời xe lên phòng làm
việc.

Tiểu Xuyên bổ sung: “Không phát hiện có điều gì bất bình thường”.

Như vậy có thể nói, việc bám theo Châu Chính Hưng không thu được kết quả gì.

Cục trưởng Ngũ nhắc nhở “Cuộc hội thảo “tinh anh địa sản Nam Quốc” có gì đặc biệt không?”.

“Những nhân vật ở đó đều là các đại gia bất động sản, tổng giám
đốc Đại Đông cũng có mặc ở đó và đọc bài tham luận của mình. Xem ra dự
án Điền Đông Bối mà ông ta theo đuổi, thèm muốn bấy lâu gần như nắm chắc phần thắng trong tay”.

Nhiếp Phong rất chú ý tới chi tiết này.

Cục trưởng Ngũ đắn đo suy nghĩ giây lát rồi nói: “Việc đó tạm
thời gạt sang một bên, trước hết chúng ta phân tích dấu vết di chuyển
thi thể Hồ Quốc Hào”.

Buổi họp tập trung nghiên cứu địa điểm thực chất nơi Hồ Quốc Hào bỏ mạng.

Nội tình vụ án tồn tại một số nghi vấn.

Thứ nhất: Hồ Quốc Hào đến Nam Áo để làm gì? Là do cuộc điện
thoại bí mật dẫn dụ, hay tự ông ta muốn đến đó bơi? Giả sử Châu Chính
Hưng gọi điện thoại cho Hồ Quốc Hào đưa ra một số lý do đặc biệt như mời Hồ Quốc Hào đến bơi ở quê mình, hoặc tổ chức buổi tụ họp nho nhỏ sau
khi cùng tham gia lễ trao tặng, tài trợ máy tính cho trường tiểu học…
tuy nhiên trong tình huống này Hồ Quốc Hào có thể sẽ đi từ trước.

Thứ hai: Hồ Quốc Hào đến Nam Áo bằng phương tiện gì? Xe bus,
taxi hay Châu Chính Hưng cho xe đến Đại Mai Sa đón? Việc này cần phải
điều tra rõ ràng.

Thứ ba: Hồ Quốc Hào chết đuối ở Nam Áo như thế nào? Khi đi bơi,
không may bệnh tim tái phát dẫn đến đuối nước mất mạng, hay lúc bơi cùng Châu Chính Hưng bị anh ta cố ý dìm chết?

Thứ tư: Thi thể Hồ Quốc Hào tại sao lại xuất hiện ở bến thuyền
Tiểu Mai Sa? Nếu như Hồ Quốc Hào chết đuối ở vùng biển Nam Áo thì thi
thể không thể trôi dạt tới Tiểu Mai Sa nơi cách đó tới ba mươi kilômét.
Giả sử Hồ Quốc Hào nổi hứng điên rồ muốn một lần tạo nên kỳ tích trong
vịnh Đại Bàng, bơi từ Nam Áo đến Đại Mai Sa kết quả là bơi tới Tiểu Mai
Sa thì mất sức, đuối nước mất mạng. Nếu vậy một người vốn có tiểu sử
bệnh tim như ông ta lẽ nào lại có cái “thú nhàn tản” đó?

…..

Nhiếp Phong lật cuốn sổ công tác, cẩn thận ghi chép.

Anh cảm thấy cảnh sát hoàn toàn nghiêng hẳn về hướng điều tra
thị trấn Nam Áo, điều này dường như phù hợp với quy luật phát triển của
vụ án, xét nghiệm tử thi Hồ Quốc Hào xuất hiện các loại tảo giáp, không
còn nghi ngờ gì nữa đây quả là một bước đột phá lớn.

Nhưng đằng sau sự thật tưởng chừng hiển nhiên đó, rốt cuộc còn ẩn chứa bí mật gì?

Đối tượng tình nghi Chung Đào được loại bỏ. Nếu lái xe từ Tiểu
Mai Sa đến thị trấn Nam Áo theo con đường ven biển và núi mất đến một
giờ đồng hồ. Trong hai mươi lăm phút đi từ Tiểu Mai Sa đến thị trấn Nam
Áo và quay ngược nở về là điều không tưởng. Châu Chính Hưng trở thành
nghi phạm lớn nhất nhưng cũng không thể tìm thấy chứng cứ gây án của anh ta.

Cục trưởng Ngũ đặt ra câu hỏi làm ngắt quãng mạch suy nghĩ của
Nhiếp Phong; “Chúng ta cần phân tích điều này, vì sao di thể Hồ Quốc Hào xuất hiện ở bãi biển Tiểu Mai Sa?”.

“Kẻ phạm tội rõ ràng muốn đánh lạc hướng điều tra của chúng ta,
biển Tiểu Mai Sa trở thành hiện trường đầu tiên từ đó có thể có được
chứng cứ ngoại phạm”. Đội trưởng Thôi trầm ngâm.

Trịnh Dũng tiếp lời: “Tiểu Mai Sa giống với vụ án bãi biển Bi mà Cục trưởng Ngũ đã kể”.

Tiểu Xuyên nói thêm: “Địa điểm thật sự nơi quý ông đó chết đuối là đảo Wight, giống như vùng biển Nam Áo trong vịnh Đại Bàng”.

Cục trưởng Ngũ khẽ mỉm cười: “Hai cậu không cần nịnh tôi đâu!”.
Sau đó ông hỏi lại: “Kết quả điều tra thuyền máy ở Đại Mai Sa và Tiểu
Mai Sa như thế nào rồi?”.

“Đại Mai Sa có tổng cộng hai mươi chiếc du thuyền, Tiểu Mai Sa
có mười lăm chiếc, trong nhật ký ngày hai mươi tư không có bất cứ chiếc
nào rời bến”.

“Bình thường mười một giờ đêm bến thuyền đã ngừng mọi hoạt động rồi”.

Nếu như kẻ sát nhân dùng thuyền để chuyển xác chết đến bến thuyền thì cũng có khả năng lấy thuyền ở nơi khác đến.

Một thành viên trong đội chỉ ra quê Châu Chính Hưng là làng chài Thủy Đầu thuộc thị trấn Nam Áo, cách Nam Áo chỉ khoảng hai kilômét, đi
thuyền hoàn toàn có thể từ cảng Nam Áo vượt qua làng.

Hơn nữa tại cảng Nam Áo có hàng trăm chiếc thuyền máy đánh cá của ngư dân, ngày thường có khi còn chở khách tham quan cảng.

“Không thể, buổi tối luôn có bộ đội biên phòng tuần tra trên biển”.

“Chưa hẳn như vậy”. Cục trưởng Ngũ phân tích “Hắn có thể chở xác chết bằng xe tới một địa điểm gần Tiểu Mai Sa sau đó mới chuyển sang
dùng thuyền”.

“Chúng ta cuối cùng cũng nắm được đuôi hồ ly của Châu Chính
Hưng!”. Đội trưởng Thôi nói: “Hiện giờ cần dốc lực lần theo dấu vết đó”.

Những thành viên trong đội cũng lây cảm giác của đội trưởng, họ nhiệt tình trao đổi, phấn chấn tranh luận.

Tiểu Xuyên nhẹ nhàng theo dõi phản ứng của Nhiếp Phong, chỉ nhận thấy anh vừa lắng nghe ý kiến phát biểu của mọi người vừa lấy mũ lưỡi
trai che giấu việc vẽ vẽ vạch vạch cái gì đó trong quyển sổ ghi chép.

Cậu tiến lại gần ghé đầu nhìn trộm, đập vào mắt là hình sơ đồ
phát thảo ba đường độ dài ngắn khác nhau, nét bút thô tô đi tô lại. Ba
điểm được khoanh tròn: Đại Mai Sa – Tiểu Mai Sa – Thị trấn Nam Áo tạo
thành hình tam giác. Nhiếp Phong chăm chú nhìn vào đó khuôn mặt căng
thẳng, anh đăm chiêu suy nghĩ như cậu học trò đang cố giải một bài toán
khó chưa tìm ra đáp án.

Một thành viên khác đưa ra nghi ngờ: “Theo nhận xét của Đào Lợi: Dựa trên những biểu hiện của Châu Chính Hưng tại cuộc hội thảo diễn ra ở hồ Quan Lạn, xem ra anh ta là người lãnh đạo có năng lực, có tinh thần
trách nhiệm cao đối với xã hội, kiểm tra lý lịch Châu Chính Hưng thì rất sạch sẽ không có tì vết. Anh ta xuất thân trong gia đình ngư dân nghèo, từ nhỏ đã lao động vất vả, được tiếng là người con hiếu thảo… từ
trước đến nay chưa làm điều gì hại đến thanh danh gia đình. Trong Địa
Hào Trí Nghiệp các công nhân viên cũng đưa ra những lời nhận xét rất tốt về anh ta”.

“Điều ấy có lẽ là giả tạo”.

“Thế thì anh ta giả tạo quá tốt”.

Hai luồng ý kiến này giằng co nhau chưa có hồi kết, đúng lúc đó điện thoại di động của đội trưởng Thôi đổ chuông.

“A lô! Ai đấy ạ? Tôi là Thôi Đại Cân. Ồ vâng! Phát hiện ra lúc nào vậy? Tôi sẽ đến ngay!”. Khuôn mặt Thôi Đại Cân rạng rỡ.

Cảnh sát Quan ở đồn Nam Áo gọi điện báo cáo tại trường tiểu học Nam Áo người ta phát hiện ra túi đồ dùng của Hồ Quốc Hào.

Cả phòng họp dường như vỡ òa vì vui mừng.

Trong lúc vụ án rơi vào ngõ cụt, đồn cảnh sát Nam Áo cung cấp
thông tin cực kỳ quý giá giúp cho việc điều tra tiến thêm một bước mới.

Đội trưởng Thôi dẫn theo Tiểu Xuyên, Đào Lợi nhanh chóng lên
đường đến Nam Áo, trước lúc xuất phát anh không quên dặn dò cấp dưới giữ chân Nhiếp Phong tại đó: “Cậu Trịnh, có thể để nhà báo Nhiếp sử dụng
bàn làm việc của anh Côn, trước tiên cứ xem tài liệu đi đã”.

Anh Côn là đội phó đội cảnh sát hình sự, hiện đang nghỉ phép nên bàn làm việc trống trơn, vào một ngày nắng nóng như thế này ngồi không ở đó chắc là mát lắm.

Đội trưởng Thôi dặn dò xong, lôi Tiểu Xuyên và Đào Lợi đi như bay.

Trịnh Dũng thực hiện đúng theo lời đội trưởng, anh dịch chiếc ghế mềm “mời” Nhiếp Phong ngồi.

“Cảm ơn!”. Nhiếp Phong ngồi xuống đó.

3.

Ba người Tiểu Xuyên, Đào Lợi và đội trưởng Thôi lái xe xuống
ngay đồn công an Nam Áo. Đồn trưởng Quan và hai nhân viên đã có mặt ở đó từ sớm để đón tiếp họ, sau hồi trò chuyện, đồn trưởng Quan báo cáo toàn bộ tình hình.

Trường tiểu học Nam Áo nằm ở phía tây thị trấn, đó là một ngôi
trường mới được xây dựng, dãy nhà chính cao sáu tầng có hình giống quyển sách mở, bức tường trên mặt ngoài được đắp nối hoa văn màu xanh, từ xa
nhìn rất đẹp và đầy sức sống. Tầng ba hai bên trái phải treo hai khẩu
hiệu màu đỏ tươi: “Yêu tổ quốc, yêu nhân dân, yêu lao động” và “Yêu khoa học, yêu xã hội chủ nghĩa”. Trường rất chú trọng đào tạo học sinh phát
triển toàn diện cả đức, trí, thể.

Trường tiểu học này có tất cả hơn chín trăm học sinh, trong đó
đa phần là con em ngư dân. Sân trường rất sạch, cỏ mọc xanh rì như một
tấm thảm, xung quanh là đường chạy dài khoảng hai trăm mét, tạo thành
một sân bóng đá.

Buổi chiều hôm nay lớp 5(2) có giờ thể dục, bọn trẻ học môn bóng đá. Một cậu bé béo tròn tên là Lại Tứ đá quả bóng bay thẳng ra ngoài
sân tập rơi vào đám cỏ um tùm, khi cậu ta chạy đến tìm bóng vô tình nhìn thấy một vật màu đen, nhặt lên thì nhận thấy đó là chiếc túi da, cậu bé đem nộp lại chiếc túi đó cho thầy giáo thể dục.

Thầy giáo mở túi ra, phát hiện trong đó có nhiều đồ đắt tiền nên đã báo ngay cho đồn công an.

Ông đồn trường rút chiếc túi từ ngăn kéo rồi đặt lên bàn. Đội trưởng Thôi nhất chiếc túi lên nâng niu như vật báu.

Đó là một chiếc túi màu đen bằng da thật, mang nhãn hiệu cá sấu, lấm lem bùn đất.

Đội trưởng Thôi đeo găng tay mở khóa keo, kiểm tra tỉ mỉ, trong
đó có chứng minh thư, thẻ tín dụng mang tên Hồ Quốc Hào và một tập tiền
nhân dân tệ mệnh giá một trăm và một quyển sổ ghi chép, trong một ngăn
khác phát hiện ngoài vài chiếc bao cao su còn có hai viên thuốc con
nhộng màu xanh nhạt.

Đội trưởng Thôi bày tất cả các thứ đó lên bàn. Thẻ tín dụng là
thẻ do ngân hàng Trường Thành phát hành, trong đó còn chín nghìn tệ, hai viên con nhộng màu xanh bọc cẩn thận.

“Em chưa bao giờ nhìn thấy viên thuốc nào như thế này”. Tiểu Xuyên hiếu kỳ nói.

Đội trưởng Thôi nhìn cậu ta bằng con mắt ý nhị: “Viagra”.

“Ồ, quả thật đã nghe từ lâu, song chưa bao giờ nhìn thấy”. Tiểu Xuyên làm bộ gây cười…

Tên tiếng Anh của loại thuốc này là Viagra, tiếng Trung Quốc gọi là “Vạn Ngải Khả”, thành phần bao gồm Ammonium acid phosphate có tác
dụng tăng lưu thông máu dương v*t dùng để trị bệnh bất lực ở nam giới,
nâng cao chất lượng đời sống tình dục.

Tuy nhiên, chiếc điện thoại di động của Hồ Quốc Hào – vật chứng
quan trọng lại không được tìm thấy, cuốn sổ ghi chép có bìa bằng da
giống như những cuốn sổ ghi chép thông thường trong đó có ghi nhật
trình, thời gian đi lại. Đội trưởng Thôi lật qua lật lại từng tờ, ở giữa quyển sổ có một tờ giấy khổ A4 gấp đôi, đội trưởng Thôi mở tờ giấy đó
ra, một biểu tượng chữ U màu đỏ được vẽ bằng tay với nét bút thô.

Phía dưới là một dãy gồm tám chữ số: 42602791.

Đào Lợi đột nhiên thốt lên.

“Biểu tượng “chữ u đỏ” rốt cuộc là có ý nghĩa gì nhỉ?”.

“Chữ u đỏ?”.

Đội trưởng Thôi nhìn chăm chú vào tờ giấy. Không thể hiểu nổi.

Tiểu Xuyên linh cảm biểu tượng này có hình dáng khá giống như
vết khắc trên ngực Hồ Quốc Hào. Sau khi kiểm tra kỹ càng chiếc túi xách, đồn trưởng Quan đưa họ đến sân trường tiểu học nơi phát hiện ra chiếc
túi – di vật của Hồ Quốc Hào. Lúc này các lớp học đã tan, tất cả học
sinh đều về nhà, sân trường vắng lặng. Đối diện với nhà hiệu bộ đặt một
bức tượng hình con chim đang bay vút lên không trung bằng kim loại.

Chiếc túi của Hồ Quốc Hào làm sao lại xuất hiện ở sân thể thao
trường tiểu học Nam Áo? Tiền bạc và các đồ quý giá hoàn toàn không hề
mất mát, điều ấy cho thấy hung thủ ra tay không phải vì muốn cướp đoạt
tiền bạc của ông ta.

Còn có một phát hiện rất lớn: Trong túi Hồ Quốc Hào có đựng “bảo bối” cho thấy mỗi lần đến Đại Mai Sa ông ta đều tiếp xúc với phụ nữ (Họ là ai? Tình nhân? Bồ nhí? Gái làm tiền? Gái gọi cao cấp? Cú điện thoại
thần bí liệu có phải là của bọn họ?)

Bước ra khỏi cổng trường tiểu học đội trưởng Thôi lập tức gọi điện cho cục trưởng Ngũ báo cáo toàn bộ những phát hiện mới.

Buổi tối hôm đó cảnh sát bắt đầu bủa lưới thẩm vấn tất cả đám gái gọi bị bắt mấy ngày trước ở Tiểu Mai Sa.

Bảy, tám cô gái ăn mặc sexy, làn da trắng bóc, khuôn mặt trang
điểm đậm bằng thứ mỹ phẩm rẻ tiền ngồi trong phòng làm việc của đồn công an. Bọn họ thường đi bơi với khách để kiếm chút tiền mọn, dĩ nhiên vẻ
bề ngoài kia hẳn là gái gọi. Trong đó không ít người sẵn sàng đi khách
chứ không chỉ đơn thuần tắm biển như một mỹ nhân ngư.

Đào Lợi và Tiểu Xuyên đưa cho từng người tấm ảnh Hồ Quốc Hào nhưng không cô nào nhận ra.

Điều tra tại nhà hàng Hào Cảnh kết quả khả quan hơn nhiều, một
cô phục vụ có những biểu hiện bất bình thường. Theo lời phản ánh của đám nhân viên nhà hàng, vài ngày sau khi Hồ Quốc Hào chết, cô ta có vẻ bất
an, cử chỉ bấn loạn. Có lần một đồng nghiệp còn thấy cô ta khóc nức nở
trong nhà vệ sinh, lần khác thì nhầm lẫn lung tung tính tiền sai của
khách.

Tại khách sạn Hào Cảnh, đội trưởng Thôi và Đào Lợi hẹn gặp cô gái đó.

Cô ta họ Bạch khuôn mặt tròn, đôi mắt to, dáng người rất xinh
đep, thân hình tròn lẳn trong bộ đồng phục màu xanh nước biển. Cô lúng
túng ngồi xuống, sắc mặt nhìn không được tốt cho lắm.

Đội trưởng Thôi giải thích một số chính sách rồi vào thẳng vấn
đề: “Chúng tôi đến đây muốn tìm hiểu những thông tin có liên quan đến
ông Hồ Quốc Hào. Biết được điều gì cô phải nói lại một cách chân thực.
Vừa là để làm tròn trách nhiệm với người đã khuất vừa là để giúp chúng
tôi phá án thành công”.

Cô gái khẽ gật đầu, miệng run run mấp máy khống thốt lên tiếng rõ ràng.

Đào Lợi trấn an: “Cô không phải lo lắng, những chuyện liên quan
đến tình cảm cá nhân chúng tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ ra bên ngoài”.

Qua một lúc để cô gái lấy lại bình tĩnh, cô ta kể lại toàn bộ chuyện tình bí mật giữa mình và Hồ Quốc Hào.

Theo lời của cô Bạch, ngày hai mươi tư hôm đó Hồ Quốc Hào hẹn cô đến tối lẻn vào phòng 204 nơi ông ta ở. Nhưng chờ mãi tới nửa đêm Hồ
Quốc Hào vẫn chưa quay về khách sạn, lúc đầu cô nghĩ rằng ông ta qua đêm với người phụ nữ khác. Song mỗi lần như vậy ông ta đều có gọi điện lấy
lý do nào đó, lần này lại không có cuộc điện thoại thông báo nào cả
khiến cô có chút lo lắng. Mãi đến tận buổi sáng ngày thứ hai khi cảnh
sát đến khách sạn điều tra cô mới biết Hồ Quốc Hào đã chết. Cô không dám tiết lộ mối quan hệ mờ ám giữa mình và Hồ Quốc Hào, khách sạn nghiêm
cấm nhân viên của mình qua đêm với khách, nếu sự việc này bại lộ chắc
chắn cô sẽ bị đuổi việc.

Cô hy vọng cảnh sát sẽ không để lộ chuyện xấu hổ này, đột trưởng Thôi đáp ứng yêu cầu đó.

Cô gái họ Bạch người Hồ Nam, đã tốt nghiệp trường bơi lội Trương Sa, năm nay hai mươi hai tuổi, làm việc khá tốt, vẻ yêu kiều hiền dịu
của cô lọt vào mắt Hồ Quốc Hào. Ở Thâm Quyến muốn cô gái bao thật quá dễ dàng, đặc biệt là các cô gái đến từ các vùng nông thôn xa xôi lại làm
những công việc nhạy cảm như ở quán ăn, khách sạn, nhà hàng thì cảng dễ
bị những ông chủ lắm tiền nhiều của dụ dỗ. Phong độ đàn ông, tiền tiêu
thoải mái, trong mắt các cô họ là thần tượng, là anh hùng cái thế. Chỉ
cần mời đi ăn một bữa hải sản, tặng cho mấy món đồ trang sức rẻ tiền,
hai, ba ngày sau là có thể đưa vào nhà nghỉ. Một số cô được giáo dục
tốt, tính tình kín đáo thì chỉ cần thêm chữ “tình” là tự nguyện rơi vào
bẫy giăng sẵn, cái gọi là chữ “tình” thật ra cũng chỉ là những lời ngọt
ngào ma mãnh chót lưỡi đầu môi. Nghe đồn ở Trung Sơn có ông chủ mở một
nhà hàng lớn, tuyển chọn bảy, tám nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, việc
kinh doanh khá phát đạt. Sau nữa năm một vị khách giàu có thường lui tới đây vỗ vai nói nhỏ với ông chú “Đám nhân viên nữ của anh, tôi đều đã
“thử” qua quả là không tồi”. Câu nói đó làm cho ông chủ nhà hàng bất ngờ đến giật nẩy cả mình.

Hồ Quốc Hào có phải là loại người ấy, chuyện đó không dám chắc
song nói ông ra là kẻ đa tình thì không ngoa chút nào. Trong chiếc túi
tìm thấy bao cao su và thuốc kích dục chứng tỏ điều ấy. Sau này kiểm tra dấu vết trên đó đều có dấu vân tay của Hồ Quốc Hào.

“Khi cô và Hồ Quốc Hào quan hệ, ông ta có phải sử dụng thuốc Viagra không?”. Đội trưởng Thôi hỏi thẳng.

Cô gái hơi đó mặt cúi thấp đầu khẽ gật ngại ngùng: “Ông ấy có chút…”.

“Có chút gì?”.

“… Cái đó… không ngẩng đầu được”.

“À!”. Đội trưởng Thôi hiểu ra.

Đó là căn bệnh của những người quá ham mê sắc dục. Trở ngại công năng tình dục của nam giới (ED) dựa trên biểu hiện của bệnh chia ra ba
loại là về sinh lí, tâm lí và tâm sinh lí kết hợp. Theo thống kê không
dưới mười phần trăm nam giới Trung Quốc mắc phải căn bệnh này và thường
xuyên phải nhờ đến thuốc Viagra.

Đào Lợi xấu hổ đỏ mặt lên.

“Cho nên mỗi lần quan hệ ông ấy phải uống thuốc trước nửa giờ”.

“Uống bao nhiêu viên?”.

“Hai viên ạ!”.

“Xét nghiệm tử thi không phát hiện thấy thành phần thuốc Viagra
cho thấy đêm ngày hai mươi tư ông ta không uống loại thuốc này. Vì vậy
có lẽ cuộc điện thoại đó không phải là do đám tình nhân gọi đến”.

Nội dung của cuộc điện thoại ấy rõ ràng vô cùng quan trọng đối với Hồ Quốc Hào.

Rốt cuộc nội dung của cuộc điện thoại là gì? Kẻ nào gọi cho ông ta?

Thế nhưng dù nói gì đi nữa thì việc phát hiện túi xách của Hồ Quốc Hào là một đột phá lớn của vụ án.

Điều đó khẳng định thị trấn Nam Áo là hiện trường đầu tiên nơi ông ta tử nạn.

Tất cả chứng cứ đều dẫn Đôn Châu Chính Hưng, anh ta là nghi can hàng đầu.

Đội trưởng Thôi sắp xếp việc theo dõi sát sao mọi cử chỉ, hành động của Châu Chính Hưng.

4.

Nhà tang lễ Thâm Quyến. Một ngày lất phất mưa phùn bay. Không
khí thật ảm đạm. Lễ truy điệu Hồ Quốc Hào diễn ra rất trang trọng và khá phô trương.

Nhiếp Phong chậm rãi từ taxi bước xuống đúng lúc lễ tang Hồ Quốc Hào bắt đầu được cử hành. Nhiếp Phong nhận được điện thoại của Tiểu
Xuyên thông báo cho anh biết thời gian chính xác của lỗ truy điệu vào
lúc mười giờ, cậu gợi ý anh nên đến đó biết đâu có thêm tin tức mới bởi
hôm nay sẽ có nhiều nhân vật quan trọng tham gia lễ tang.

Lễ truy điệu được cử hành tại đại lễ đường phía bên trái, trên
mái đại lễ đường được phủ lớp ngói lưu ly xanh biết nghiêm trang, không
gian trong đó rất rộng, sân phía trước được lát đá, hai bên đổ đầy xe
hơi.

Nhiếp Phong bước nhanh lên cùng bậc thềm đá phủ thẫm xanh, trước cửa vào đại lễ đường người ta cho đặt một bàn phủ lớp nhung màu lam
thẫm cho người đến viếng đăng ký. Hai bên để hai lẵng hoa, ở giữa là
quyển sổ ghi cảm tưởng, bên cạnh là những chai nước suối.

Bên trái đặt một chiếc biển mạ crôm trên đó dán một tờ giấy màu vàng in dòng chữ đen “Vô cùng thương tiếc ông Hồ Quốc Hào”.

Dường như mọi việc sắp xếp để chờ Nhiếp Phong đến, khi anh vừa bước vào lễ đường, lễ truy điệu được tuyên bố bắt đầu.

Giọng nữ điều khiển lễ tang vang lên khắp đại lễ đường.

“Xin mời gia quyến đứng hàng thứ nhất trước di hài”.

“Xin mời lãnh đạo tập đoàn đứng hàng thứ hai”.

“Xin mời các vị khách tự sắp xếp vị trí đúng”.

Thanh âm mang theo cả tiếng ồm ồm vọng lại của micro.

Nhiếp Phong tiến hẳn vào bên trong, vòng hoa xếp la liệt, mọi người đều đứng nghiêm,

Bức ảnh Hồ Quốc Hào phóng to được bao quanh bằng dải vải nhung
đen treo ở trung tâm lễ đường, đó là khuôn mặt tươi cười đầy kiêu ngạo.

Vòng hoa và lẵng hoa của những người đến phúng viếng bày thành hai hàng bên trái và phải xếp đầy ngoài đại sảnh.

Mặt chính giữa lễ đường treo một bức trướng màu trắng viền xung quanh bằng hoa giấy vàng trên có bốn chữ “vô cùng thương tiếc”.

Khiếp Phong đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Tiểu Xuyên hay một cảnh sát nào khác.

Các nhân vật lãnh đạo cốt cán của thành phố đều có mặt trong lễ
tang: bí thư, phó chủ tịch, chủ nhiệm ủy ban hành chính, cục trưởng cục
nhà đất, ngoài ra còn có một vài lãnh đạo ngân hàng và các ông chủ lớn
trong giới bất động sản như tổng giám đốc Ngô Thi tập đoàn Gia Úc, chủ
tịch HĐQT tập đoàn Vạn Đạc… và bạn bè thân hữu của Hồ Quốc Hào lúc còn sống… Tất cả lên đến hơn hai trăm người. Đám ký giả lia ống kính
quay, chụp toàn bộ lễ tang, ánh đèn chớp lóe sáng. Nhiếp Phong cũng bỏ
chiếc máy ảnh trong chiếc túi vải đeo trên vai của mình ra, anh mở nắp
ống kính từ tốn gia nhập vào đội ngũ cùng các đồng nghiệp.

Giọng nữ điều hành lễ tang tiếp tục vang lên.

“Xin mời các vị khách tạm thời tắt máy di động chỉnh đốn trang phục, nghi thức tiễn biệt di thể ông Hồ Quốc Hào bắt đầu”.

“Tất cả hướng về phía di hài mặc niệm…”.

Khúc nhạc điều được tấu lên, mọi người đều cúi thấp đầu mặc niệm.

Nghi thức mặc niệm kết thúc, người phụ nữ điều hành mặc chiếc
quần trắng đứng trước micro đặt ở bên phải lề đường, đối diện với những
người đến phúng viếng chậm rãi đọc điện chia buồn của các cơ quan, đoàn
thể và cá nhân.

Trong lễ đường vang vang giọng nói của chị ta.

“Hồ Quốc Hào tiên sinh thiên cổ – Tập đoàn… kính viếng”.

“Mãi nhớ đến Chủ tịch Hồ Quốc Hào – Công ty TNHH… kính viếng”.

“Địa ốc Lĩnh Nam vô cùng thương tiếc – Hiệp hội… kính viếng”.

Tiếp sau đó là điếu văn của lãnh đạo công ty.

Phó tổng giám đốc Địa Hào Trí Nghiệp, Châu Chính Hưng thay mặt
tập đoàn đọc lời điếu, nội dung chủ yếu vẫn là đánh giá công lao to lớn
của Hồ Quốc Hào lúc sinh thời. Chu Mỹ Phượng hôm nay mặt chiếc váy dài
màu đến đứng hàng đầu tiên khuôn mặt đau buồn bi thương.

Chung Đào đứng cạnh Châu Chính Hưng, thái độ cung kính nghiêm trang.

A Anh và một số cán bộ quản lý trong tập đoàn đeo băng đen thần sắc kính cẩn.

Cúi đầu, mặc niệm. A Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn ngân ngấn lệ.

Sau lời điếu tử, trong khúc nhạc tiễn biệt cất lên, những người
đến phúng viếng đi một vòng quanh linh cữu Hồ Quốc Hào từ biệt lần cuối, đó chính là phút cao trào của cả buổi lễ truy điệu.

Di thể Hồ Quốc Hào được đặt trong chiếc áo quan, bốn phía phủ
đầy hoa tươi. Khuôn mặt người chết đã được trang điểm nên nét mặt có
nhiều thay đổi. A Anh chăm chú nhìn ông ta.

Chu Mỹ Phượng dừng lại trước di thể Hồ Quốc Hào, nhìn thoáng một lát, hai dòng lệ tuôn trào, cô lấy khăn mùi xoa chấm chấm khóe mắt, bịt miệng lại bật lên tiếng khóc khe khẽ.

Trong phút chốc mọi người đều đồng cảm với nỗi đau mà bà quả phụ đang trải qua. Châu Chính Hưng chậm rãi dừng bước trước quan tài, khom
người mặc niệm. Khi nhìn thấy ông chủ, đối tác làm ăn… đồng thời cũng
là kẻ luôn cản trở và cướp đoạt sự nghiệp, tình cảm của mình giờ đây
đang nằm trong tấm áo quan trong suốt bằng kính chuẩn bị bay lên thiên
quốc. Không biết trong thời khắc này anh ta nghĩ gì…

Bí thư, phó chủ tịch, chủ nhiệm ủy ban hành chính, cục trưởng
cục nhà đất… những vị tai to mặt lớn lần lượt đứng trước linh cữu mặc
niệm sau đó là bắt tay, an ủi chia sẻ với gia quyến.

Tiếp sau đó là tổng giám đốc tập đoàn Gia Ức, Ngô Thi, ông Lỗ
chủ tịch Vạn Đạt, hai người song hành cùng nhau đứng trước di thể một
người mới hôm nào còn hô mưa gọi gió điều hành cả tập đoàn hùng mạnh Địa Hào Trí Nghiệp nói lời cáo biệt.

Hồng Diệc Minh theo sau hai người đó, ông ta bước lên phía trước hướng về phía quan tài cúi lạy ba lần. Theo lý mà nói, cái chết bất ngờ của Hồ Quốc Hào tạo thuận lợi rất nhiều cho cuộc cạnh tranh trên thương trường mà người hưởng lợi không ai khác ngoài ông ta. Nhưng không biết
tại sao, Nhiếp Phong đưa mắt quan sát, anh cảm thấy trong giây phút này
ông chủ của Đại Đông có chút gì đó thật sự đau buồn.

Chung Đào bước phía sau, hôm nay anh ta mặc bộ đồ trắng, cũng đeo băng đen, khuôn mặt nghiêm cẩn.

Trước di hài Hồ Quốc Hào anh khom người, A Anh không rời mắt khỏi anh ta.

Mọi người trong tập đoàn đều biết, khi còn sống Hồ Quốc Hào có
cái ân trọng dụng và đãi ngộ đặc biệt đối với Chung Đào. Chức vụ trợ lý
chủ tịch HĐQT tuy rất nhỏ nhưng lại có thực quyền. Đáng tiếc giờ đây chỗ dựa vững chắc của anh ta đã mất, tiền đồ thật đáng lo ngại.

Khi Chung Đào cúi đầu mặc niệm, A Anh chợt nhận ra trong tích
tắc khóe miệng Chung Đào khẽ run lên nhếch mép như kiềm chế vì đau khổ
cùng cực, lại vừa giống như một nụ cười.

Chung Đào quay người dợm bước bất chợt chạm phải ánh mắt của Hồng Diệc Minh.

Hồng Diệc Minh gật đầu chào, Chung Đào liếc nhẹ một cái. Đôi mắt anh ta nhìn vào hư vô, thái độ khá phức tạp, phảng phất có ảo giác lướt qua.

“A a a…!!!”. Chung Đào dường như nghe thấy tiếng kêu thảm
thiết, lúc đầu còn mạnh sau đó yếu dần rồi biến mất dưới vực sâu đen
ngòm, âm thanh đó như bị địa ngục nuốt chửng. Sau đó núi rừng âm u trở
lại tĩnh lặng, sư tĩnh tặng đến đáng sợ.

“Cường Tử… Cường Tử…”, tiếng gọi dội vào vách núi, vọng lại như những mũi dao xuyên vào tim phổi.

Nhiếp Phong chợt nhận ra như ánh mắt Chung Đào có gì đó thật đặc biệt.

Hồng Diệc Minh không hề nhận ra, ông ta quay người tiến về phía
Chu Mỹ Phượng đưa tay ra bắt, nói vài câu an ủi: “Mong bà nhanh chóng
vượt qua nỗi đau này!”.

“Cảm ơn ông!”.

Chu Mỹ Phượng cúi đầu nước mắt giàn giụa.

Đúng mười một giờ nghi thức tiễn biệt Hồ Quốc Hào kết thúc.

Đúng lúc này một sự kiện bất ngờ xảy ra.

Khi nhân viên nhà tang lễ chuẩn bị đưa thi hài Hồ Quốc Hào vào
lò hỏa thiêu, một chiếc xe màu vàng đỗ lại ngay trước cửa đại lễ đường.

Cửa xe bật mở, hai người đàn ông mặc đồ màu vàng, tay đeo găng trắng cẩn thận nhấc vòng hoa lớn màu xanh kỳ bí đưa vào lễ đường.

Tất cả mọi người hiếu kỳ dõi theo.

Chiếc vòng hoa đó hình dáng và màu sắc thật đặc biệt, cánh hoa
màu tím xanh, nhị hoa màu vàng, hình dáng giống như chiếc chuông gió,
trong vẻ đẹp kỳ lạ của nó lộ ra nét kỳ quái.

Đám nhà báo theo dõi lễ tang vội vây tròn lấy chiếc vòng hoa lạ kỳ đó hết quay rồi chụp.

Vòng hoa thật quái đản. Ánh mắt mọi người lộ rõ vẻ kinh ngạc song đều không biết đó là loại hoa gì.

Hai người đàn ông mặc đồng phục vàng kính cẩn đặt vòng hoa xuống ngang trước linh cữu Hồ Quốc Hào, một người trong đó rút từ trong túi
áo một tờ hóa đơn đưa cho người chủ lễ ký nhận.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ câu đối trên vòng hoa đó.

Nét chữ thô màu đen được viết trên nền lụa trắng.

Câu đối trên: Hùng tâm, dã tâm, hoa tâm tâm trung hữu số.

Câu đối dưới: Bá khí, đảm khí, phỉ khí ngao vân thiên.

Câu đối ngang: Tử đắc kỳ sở (chết có ý nghĩa).

Tiếng ồn ào nổi lên, khung cảnh hỗn loạn, mọi người đưa mắt nhìn nhau với đủ mọi sắc thái tình cảm, tiếng bàn tán xôn xao, buổi lễ truy
điệu trở nên ầm ĩ như một cái chợ.

Nhiếp Phong lấy máy ảnh chụp lấy một bức, anh không quên quan sát phản ứng của từng người,

Đây là một vòng hoa cực kỳ bất kính, các câu đối hàm chứa ẩn ý
xả giận và chế giễu, không hiểu Hồ Quốc Hào khi còn sống gây thù chuốc
oán với ai.

Châu Chính Hưng nén giận đứng nguyên một chỗ bất động, Hồng Diệc Minh có chút thất thần, Chung Đào dường như không biểu lộ cảm xúc gì
cả.

Nhiếp Phong hứng thú đưa mắt nhìn xung quanh, vài nhân viên cảnh sát không biết từ đâu xuất hiện.

Đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên và Đào Lợi đều mặc thường phục, họ
mời hai người đưa vòng hoa vào phòng nghỉ bên cạnh lễ đường làm việc.
Thực ra họ cũng vừa mới đến đây. Tiểu Xuyên và Nhiếp Phong hội ý với
nhau bằng những cái gật đầu. Tại gian phòng nghỉ của nhà tang lễ đội
trưởng Thôi tra hỏi hai gã vừa mang vòng hoa kỳ dị đến.

Theo như lời khai của họ, vài ngày trước có một cuộc điện thoại
đặt vòng hoa này. Khách hàng là một phụ nữ. Bà ta yêu cầu đúng mười một
giờ trưa ngày hôm nay mang vòng hoa đến đây, màu sắc của hoa, nội dung
câu đối đều được người phụ nữ hướng dẫn thông qua điện thoại.

Sau lưng áo hai người đó có in dòng chữ “Hoa nghệ lễ nghi”. Đây
là một công ty rất lớn tại Bằng Thành chuyên về hoa sẵn sàng vận chuyển
phục vụ theo yêu cầu khách hàng, bao gồm các loại hình dịch vụ lẵng hoa
trong các dịp khánh tiết, vòng hoa đám ma, diện hoa…

“Là một phụ nữ ư?”. Đội trưởng Thôi chợt mường tượng khuôn mặt lạnh tanh của Chu Mỹ Phượng.

Trái tim căm hờn của phụ nữ thật đáng sợ!

“Công ty các anh không cảm thấy nội dung của vòng hoa này thật kỳ dị à?”.

“Chẳng cảm thấy gì cả, còn có người kì dị hơn… tôn chỉ của chúng tôi là phục vụ khách hàng hết lòng”.

“Thế tức là chỉ cần có tiền là được! Mang vòng hoa này đến đây các anh kiếm được bao nhiêu?”.

“Do đây là vòng hoa đặc biệt nên số tiền cũng khá lớn, tất cả là sáu trăm sáu mươi sáu tệ”.

“Thật quá đắt!”. Đào Lợi buột miệng.

“Tiền được thanh toán theo cách nào?”.

“Khách hàng giao cho một đứa trẻ mang đến

“Đứa trẻ trông như thế nào?”.

“Khoảng gần mười tuổi, giống như học sinh tiểu học vậy”.

Theo lời khai của họ, đứa bé đó cũng không quen biết người phụ
nữ ấy, chỉ tình cờ gặp ở bốt điện thoại. Bà ta cho nó mười tệ rồi bảo
đem phong bì dán kín đến cửa hàng.

“Được rồi, các anh có thể đi”.

Tiểu Xuyên ghi lại tên và số điện thoại của họ, sau đó cậu mở cửa cho họ bước ra.

Sau khi hai gã đó rời khỏi đội trưởng Thôi đăm chiêu suy nghĩ.

Vòng hoa thần bí, câu đối kỳ lạ, tất cả đều được đặt trước và
vận chuyển bằng chiếc xe bus cỡ nhỏ – Khách còn hẹn đúng mười một giờ… Rốt cuộc người phụ nữ bí ẩn đó là ai?

Về số tiền 8.565 vạn tệ phải trả ngân hàng, Châu Chính Hưng nói
rõ đã đàm phán với bạn bè trong giới tài chính ở phố” Đông Thượng Hải.
Có thể nói vấn đề đó đã được giải quyết. Điều kiện là thế chấp miếng đất bỏ hoang lâu ngày không sử dụng của Địa Hào. Đối với công ty việc này
vô cùng có lợi, một mũi tên trúng hai đích. Hồ Quốc Hào giã từ thế giới
chưa được mười ngày, Châu Chính Hưng vực dậy một công ty đang đứng trên
bờ vực phá sản. Khả năng đối phó với mọi tình hình nguy cấp của anh
khiến người ta phải thật sự khâm phục.

Tất cả biểu quyết nhất trí thông qua Châu Chính Hưng sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.

Cuộc họp HĐQT kết thúc, Chu Mỹ Phượng thay thế Hồ Quốc Hào đảm
nhiệm chức chủ tịch HĐQT, đại diện tư cách pháp nhân. Do có tuyên bố
không hiểu biết về hoạt động của công ty, chức chủ tịch HĐQT trên thực
tế chỉ là trên danh nghĩa. Châu Chính Hưng được bầu làm tổng giám đốc,
chính thức trở thành người đứng đầu tập đoàn.

Mọi người vỗ tay tiến đến chúc mừng Châu Chính Hưng.

Lý Đông Báo đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc thường vụ, điều
hành công việc thường ngày. Các chức vụ cũ của các thành viên trong HĐQT được giữ nguyên như cũ. Trái với dự liệu của mọi người, sau khi nhậm
chức Châu Chính Hưng bổ nhiệm Chung Đào làm phó tổng giám đốc kinh
doanh, thay thế vị trí của Lý Đông Bảo.

A Anh ngước mắt nhìn dường như muốn đánh giá thái độ mỗi gương mặt trong phòng.

Lần thăng chức này không chỉ cô mà không ít người cảm thấy ngạc
nhiên, ngay cả Chung Đào cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Đây mới đúng là đòn cao tay của Châu Chính Hưng. Nói đó là sự độ lượng hay biện pháp ổn
định giữ gìn hòa khí trong công ty cũng chẳng hề sai. Không rõ việc sắp
xếp nhân sự lần này liệu có phải là do Châu Chính Hưng và Chu Mỹ Phượng
đã bàn bạc từ trước hay không. Song có lẽ cách Châu Chính Hưng đối xử
với những người thuộc phái chủ tịch HĐQT chính là điều kiện trao đổi mà
Chu Mỹ Phượng đưa ra để từ bỏ việc đảm nhiệm chức tổng giám đốc. Điều
này bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Mục đích cuối cùng vẫn là ổn
định đại cục, thu hút nhân tâm.

Mọi việc diễn ra thật dễ dàng. Châu Chính Hưng đã chứng tỏ được khả năng bản lĩnh của ông chủ mới!

Trong tất cả sự việc diễn biến vừa qua, nhất cử nhất động của
Chu Mỹ Phượng, người nắm 54% cổ phần đều có quan hệ đến toàn cục. Song
thái độ của cô rất bình thản, giống như Nữ hoàng Anh chứ không phải thủ
tướng Anh Thatcher 1. Chẳng qua mọi người trong phái chủ tịch HĐQT đều biết bà tân chủ tịch
HĐQT từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến công việc kinh doanh của tập đoàn, đồng thời cũng không hề có tham vọng lớn. Nhìn ở một góc độ
khác nếu như Chu Mỹ Phượng dựa vào số cổ phiếu tuyệt đối của mình cố giữ lấy cái chức tổng giám đốc cô liệu có đủ sức đảm nhiệm? Hoặc là Châu
Chính Hưng liệu có toàn tâm toàn ý phò trợ giúp đỡ bà quả phụ Hồ Quốc
Hào? A Anh thầm nghĩ: Chị ta quả là một phụ nữ thông minh.

Chỉ cần dựa vào những điều trên Châu Chính Hưng cũng đã có thể nhẹ nhàng thâu tóm toàn bộ Địa Hào Trí Nghiệp.

Trở thành nhân vật có quyền lực cao nhất tại Địa Hào Trí Nghiệp, quyết định đầu tiên Châu Chính Hưng đưa ra là xóa bỏ dự án đấu thầu
Điền Đông Bối.

Đấy chính là việc thứ ba trong cuộc họp HĐQT: Thảo luận quyết định số phận dự án Điền Đông Bối.

Chung Đào chủ trương vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ bởi giới đầu tư
trong ngành bất động sản nhận định đây là vùng đất có rất nhiều tiềm
năng. Vấn đề tài chính để thực hiện cũng không quá lớn. Thế nhưng Châu
Chính Hưng nói thẳng: “Việc trước mắt đặt lên hàng đầu là trả nợ ngân
hàng, dự án Điền Đông Bổi phải ba, bốn năm nữa mới có thể nhìn thấy lợi
nhuận”.

Đa số thành viên trong HĐQT đều nghiêng về ý kiến này. Kế hoạch
về dự án khu nhà ở, biệt thự ven biển mà Hồ Quốc Hào dồn hết tâm sức
cuối cùng đã bị phủ quyết.

Chung Đào cũng đành bó tay.

Chu Mỹ Phượng không hề đưa ra ý kiến nào. Cuộc họp HĐQT hình
thành lên một cục diện cực kỳ đặc biệt: Chỉ cần Chu Mỹ Phượng từ bỏ vai
trò của mình thì có nghĩa là Châu Chính Hưng nắm toàn quyền tuyệt đối.

Khuôn mặt A Anh trở nên khó coi, Chu Mỹ Phượng đường đường trên
cương vị là chủ tịch HĐQT lại phó thác mọi quyền hành cho Châu Chính
Hưng, Chung Đào được đối phương đưa vào thế “há miệng mắc quai” nên cũng phải ngồi yên, trưởng phòng Hoàng ngay trong giờ phút quan trọng cũng
đã “trở giáo”… Cô chỉ còn biết đứng yên nhìn sự nghiệp, tham vọng cũng như tài sản tích cóp của Hồ Quốc Hào bị những người được ông ta coi là
thân cận, tâm phúc giày xéo, chà đạp lên, nếu nói đó là nỗi thống khổ
thì chi bằng nói đó là sự khinh rẻ và căm hờn đang trào dâng trong cô.

6

Cục công an khu Y, phòng làm việc đội cảnh sát hình sự.

Đội trưởng Thôi và các thành viên cùng nhau nghiên cứu vụ án.
Cục trưởng Ngũ đích thân kiểm tra. Nhiếp Phong cũng ngồi bên lắng tai
nghe ngóng tin tức.

Buổi họp tập trung nghiên cứu sự việc chiếc vòng hoa bí ẩn. Mọi ý kiến phân tích, dự đoán đều được đưa ra.

Cục trưởng Ngũ phát biểu: “Phân tích nội dung của câu đối và
thời gian đưa vòng hoa đến, kẻ táo tợn đó không chỉ biết nội tình tập
đoàn Địa Hào Trí Nghiệp mà còn rất am hiểu tính cách của Hồ Quốc Hào. Vì vậy không thể loại trừ đây là kẻ nằm ngay trong nội bộ công ty”.

“Tôi tán thành ý kiến của cục trưởng Ngũ”. Đội trưởng Thôi tiếp lời “Tôi cảm thấy đối tượng đáng nghi nhất là Chu Mỹ Phượng”.

“Bà vợ góa của Hồ Quốc Hào, Chu Mỹ Phượng?”.

“Người đàn bà này không hề đơn giản, ngay từ đầu tôi đã có cảm
giác phản ứng của cô ta trước cái chết của chồng hoàn toàn lãnh đạm,
không giống với những người khác”.

Dựa trên phán đoán của đội trưởng Thôi, mọi nghi ngờ tập trung cả vào Chu Mỹ Phượng.

“Còn nữa, vì sao lại dùng hoa tử la lan để làm vòng hoa, chắc chắn là hàm chứa ẩn ý gì đó”.

Đội trưởng Thôi châm một điếu Hồng Tháp Sơn, nhà khói mù mịt:
“Không biết các cậu có chú ý không? Túi xách Chu Mỹ Phượng sử dụng cũng
màu tím. Về mặt này nhất định có mối liên hệ… Đối với thói trăng hoa
của Hồ Quốc Hào người căm giận nhất là ai? Đó chính là Chu Mỹ Phượng”.

“Hơn nữa, mọi chuyện thầm kín của Hồ Quốc Hào cô ta là người rõ nhất”. Trịnh Dũng phụ họa.

Cũng có người đưa ra nghi ngờ khác, nhưng lý do đưa ra không có sức thuyết phục.

“Tôi không hề đồng ý với phân tích của đội trưởng”. Đào Lợi
thẳng thắn nói: “Tôi cảm thấy nhận định vòng hoa kỳ lạ đó là do Chu Mỹ
Phượng quá căm giận đặt mang đến hoàn toàn là suy diễn. Cô ta là gia chủ của buổi lễ truy điệu, vòng hoa này xuất hiện chỉ làm xấu mặt cô ta mà
thôi”,

“Tôi cũng nghĩ như vậy”. Tiểu Xuyên tán thành quan điểm của Đào
Lợi, “Nếu như Chu Mỹ Phượng tham gia âm mưu giết Hồ Quốc Hào thì cô ta
càng không dám để lộ thân phận, làm thế khác nào tự châm lửa đốt mình”.

Nhiếp Phong gật đầu có ý tán thành ý kiến của Tiểu Xuyên.

Vòng hoa tang đó rõ ràng là rất kỳ lạ.

“Sự chế giễu của những người trong giới kinh doanh bất động sản? Những kẻ thích tạo tình huống gây cười?

“Sự châm biếm, vui mừng trước tai họa của đối thủ cạnh tranh”.

“Hay là có kẻ muốn định công luận tội Hồ Quốc Hào ngay cả khi ông ta đã nằm trong áo quan”.

Dường như tất cả đều không đúng, dường như đó là một lời nguyền rủa…

Nhưng xem ra kiến giải của đội trưởng Thôi vẫn chiếm thế chủ đạo. Nhiếp Phong không thể tranh cãi lại.

“Nhà báo Nhiếp! Cậu nhận xét về vòng hoa kỳ lạ đó như thế nào?”. Không ngờ cục trưởng Ngũ lại quay đầu sang hỏi Nhiếp Phong.

“Tôi…”. Nhiếp Phong cười khổ, cố tỏ ra ngắc ngứ.

Anh không muốn kích động quyền uy của đội trưởng Thôi, thực chất mà nói là không muốn chọc vào tính tự tôn của anh ta.

“Tiểu Xuyên nói lúc đó cậu cũng có mặt tại lễ tang, không sao
đâu, cứ trình bày quan điểm của cậu xem sao”. Cục trưởng Ngũ nhắc thêm
một lần nữa.

“Tôi không dám múa rìu qua mắt thợ, thật là không phải!”. Nhiếp
Phong mào đầu khiêm tốn “Đối với việc phá án tôi lại là người ngoại
đạo…”.

“Nhà báo Nhiếp không nên khách khí quá”. Đào Lợi ngồi đối diện với anh ra sức cổ vũ.

Nhiếp Phong ngẩng đầu lên, đằng hắng một tiếng rồi nhỏ nhẹ nói:
“Tôi cảm thấy muốn phán đoán sự việc này thì trọng yếu cần phải làm rõ
vòng hoa ấy truyền đạt thông điệp gì?”.

Tiểu Xuyên và Đào Lợi hưng phấn chăm chú nhìn anh.

“Trước hết phải khẳng định vòng hoa đó không phải hoa tử la lan. Tử la lan thuộc họ cây hoa chữ thập, cánh hoa nhỏ hình dáng giống như
đinh hương. Những cánh hoa trên vòng hoa này lại rất to, màu sắc cũng
đặc biệt, không phải màu xanh đơn thuần mà trong xanh có sắc tím, nhìn
từ góc độ nào đó thì màu tím này biến thành màu đen”.

Đào Lợi giật mình kinh ngạc, mở to đôi mắt cô không ngờ Nhiếp Phong lại quan sát kỹ càng đến như vậy.

“Nhà báo Nhiếp, xin hỏi đó là loài hoa gì?”. Trịnh Dũng ngồi bên cạnh hỏi vặn.

“Là hoa cát tường xanh, nó xuất xứ từ Mexico vùng Bắc Mỹ, tên
gọi tên khác là gan rồng thảo nguyên. Được nhập khẩu vào Thâm Quyến từ
Hà Lan, ngoài ra nó có cả màu vàng, màu phấn hồng và màu trắng”.

Trong mắt Đào Lợi ánh lên tia nhìn khâm phục: “Kiến thức của nhà báo Nhiếp về các loài hoa thật phong phú”.

“Tôi cũng chỉ biết sơ sơ thôi, chẳng qua là đã đến của hàng hoa đó tìm hiểu, thực tế đây cũng là giống hoa mới được nhập khẩu”.

“Ngoài ra số điện thoại gọi đến đặt vòng hoa đó cũng có hiển thị trong máy điện thoại của cửa hàng hoa đó”. Nhiếp Phong tiết lộ: “Tôi đã nhờ họ tra cho số điện thoại của khách hàng, đó là số điện thoại của
bốt (poste) điện thoại công cộng nằm bên ngoài một siêu thị”.

Cục trưởng Ngũ nhìn Nhiếp Phong không chớp mắt.

Nhiếp Phong tiếp tục: “Dựa theo giọng nói của người phụ nữ bí mật, ước đoán cô ta khoảng ba mươi tuổi, nói giọng phổ thông”.

Đội trưởng Thôi cũng đăm chiêu lắng nghe từng lời anh phân tích.

“Những người phụ nữ tuổi ba mươi luôn kề cận với Hồ Quốc Hào
trong tập đoàn ngoại trừ Chu Mỹ Phượng chỉ có A Anh, nữ thư ký riêng của ông ta…”.

Giọng nói đều đều của Nhiếp Phong như nói cho chính mình, lại cũng giống như muốn cảnh tỉnh ai đó.

Đội trưởng Thôi thầm nghĩ: “Nói Mã Tuyết Anh là người kề cận
cũng không quá đáng. Cô ta đã làm thư ký riêng cho Hồ Quốc Hào được bốn
năm, đồng thời là chủ nhiệm văn phòng chủ tịch HĐQT, tham gia rất nhiều
cuộc họp HĐQT. Tại sao mình lại không nghĩ đến cô ta cơ chứ?”.

Cuộc họp trầm lắng hẳn xuống. Mọi người dường như cũng đang đánh giá lại suy nghĩ của mình.

Đội trưởng Thôi mời cục trưởng Ngũ một điếu Hồng Tháp Sơn, ông
cầm nó trong tay nhưng không châm lửa rồi ông quay sang hỏi Nhiếp Phong: “Hàm ý của câu đối, nhà báo Nhiếp có thể giải nghĩa được không?”.

Ngữ khí của ông rất nhẹ nhàng, nhà báo mà! Đánh vào đúng chuyên môn rồi. Nhiếp Phong lật giở quyển sổ ghi chép.

“Tôi nghĩ “Tử đắc kỳ số” có thể giải thích theo nhiều cách. Theo cách lý giải đơn giản nghĩa là chết rất có giá trị. Tư Mã Thiên từng
nói: “Đời người chỉ có một lần chết, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, có
cái chết nhẹ tựa lông hồng”. Song tôi nghĩ ở đây ý nghĩa hoàn toàn ngược lại bởi cái chết của Hồ Quốc Hào chẳng có gì là cao quý cho nên “Tử đắc kỳ số” có nghĩa là “Chết cũng đáng”.

Tất cả nhân viên cảnh sát rộ lên bàn tán.

“Còn câu “Tâm trong hữu số” biểu thị người chết biết rõ nguyên
nhân mình chết… Đương nhiên không thể loại trừ có lẽ còn dùng để chỉ
một số cụ thể nào đó… Đúng! Có lẽ là liên quan đến tờ giấy A4 tìm thấy trong túi đồ của Hồ Quốc Hào. Nếu xác định như vậy thì chữ “số” trong
câu “Tâm trung hữu số” là ba số kỳ lạ 791 đứng hàng cuối cùng trong dãy
số đó”.

Phòng họp lại một lần nữa xôn xao,

Cục trưởng Ngũ và đội trưởng Thôi đưa mắt nhìn nhau.

“Câu “Khí ngao vân thiên”. Chữ ngao là động từ biểu thị mức độ
rất thâm sâu”. Nhiếp Phong dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Ngoài ra chữ
ngao còn có ý là kết thúc, hết sạch. Câu đối dưới có thể giải thích là
cho dù tham vọng có lớn, dã tâm có nhiều, phỉ khí có cao cuối cùng cũng
chỉ là vân thiên (mây gió) cho nên chữ vân thiên hàm ý cực kỳ quan
trọng”.

Lại thêm một lần tất cả kinh ngạc.

Đào Lợi buộc miệng hỏi: “Tại sao dùng chữ “phỉ khí” có phải trước đây ông ta đã từng làm thổ phỉ hay không?”.

Mọi người bật cười rầm rầm. Câu nói vô tình của Đào Lợi khiến
Nhiếp Phong chấn động, quả thật anh cũng chưa từng nghĩ đến điều nảy:
“Đây chỉ là những kiến giải cá nhân, chưa hẳn đã đúng, xin cám ơn mọi
người!”

Đợi tất cả nhân viên cảnh sát ổn định trở lại Nhiếp Phong kết thúc bài phân tích của mình.

Cả cuộc họp trở nên yên ắng.

Sắc mặt đội trưởng Thôi có chút căng chẳng. Trong phúc chốc, không khí trong căn phòng như cô đặc lại.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại bàn nằm bên cạnh bộ máy vi tính
đột nhiên đổ chuông ầm ĩ. Đội trưởng Thôi cầm lấy ống nghe: “A lô, tôi
là Thôi Đại Cân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Đúng, cái gì? Được.
Chúng tôi sẽ tới ngay”.

Đội trưởng Thôi đặt ống nghe xuống, anh báo cáo với cục trưởng
Ngũ: “Hồng Diệc Minh tổng giám đốc công ty Địa ốc Điền Đông gọi điện,
nói là có chuyện muốn phản ánh, muốn chúng ta đến đó một chuyến”.

“Được, các cậu đi ngay đi”.

“Cuộc họp tạm dừng ở đây, Tiểu Xuyên và Đào Lợi đi với tôi”.

Nhiếp Phong tiến lên phía trước, nói bằng giọng nhẹ nhàng; “Tôi
là phóng viên theo sát vụ án này, có thể cho tôi đi cùng được không?”.

“Không được”, Đội trưởng Thôi dứt khoát từ chối nhưng anh cũng
không muốn làm muối mặt Nhiếp Phong nên vớt vác thêm, “Nếu như có tình
hình mới tôi sẽ bảo Tiểu Xuyên thông báo cho anh”.

Nhiếp Phong không hề phật ý: “Vâng, cảm ơn anh nhiều!”.

7

Công ty địa ốc Đại Đông nằm trong toà nhà quảng trường Đông Dô,
cao mười tám tầng, nhìn từ bên ngoài rất rộng lớn, nằm sát cạnh bến cảng phồn hoa náo nhiệt.

Hồng Diệc Minh chủ động hẹn gặp cảnh sát nhất định phải có
chuyện gì rất quan trọng. Ba người Đảo lợi, Tiểu Xuyên và Thôi Đại Cân
vừa đến nơi đã vội vã vào ngay cầu thang máy.

Tòa nhà mười tám tầng trong đó có riêng một tầng thuộc về công
ty Đại Đông. Vừa bước ra khỏi thang máy đập vào mắt người ta là logo Đại Đông uốn bằng đèn mầu rực rỡ. Cửa đại sảnh với màu xám là màu chủ đạo,
xen kẽ màu da cam, màu đỏ sẫm. Trong sự đơn giản lộ ra vẻ hiện đại.

Đón tiếp họ trong phòng khách là một cô tiếp tân xinh đẹp.

Đội trưởng Thôi nói rõ danh tính, cô gái nhấc điện thoại thông
báo. Mộc lúc sau, thư ký riêng của Hồng Diệc Minh mời ba người vào phòng tổng giám đốc.

Phòng làm việc của tổng giám đốc Đại Đông tuy không sang trọng
như căn phòng của chủ tịch HĐQT Địa Hào song lại có phong cách riêng,
mọi vật dụng đều rất hợp mốt, từ đồ trang trí cho đến chiếc ti vi tinh
thể lỏng treo trên tường đều là sản phẩm của các hãng nổi tiếng trên thế giới.

Hồng Diệc Minh tỏ ra rất vui mừng, ông ta đứng dậy tiếp đón, mời ba người ngồi xuống chiếc ghế sofa màu trắng. Hôm nay Hồng Diệc Minh
mặc bộ veston màu mây nhạt, cà vạt màu vàng lá cọ rất hợp với màu áo.
Bình thường ông ta rất chú ý tới tư thế và trang phục. Bất cứ ai có dịp
gặp gỡ đều công nhận Hồng Diệc Minh là người biết cách ăn mặc. Không ít
các ông chủ giàu có thường để hộp thuốc xì gà hoặc các vật trang trí như mô hình xe hơi… theo sở thích của mình trên bàn làm việc. Nhưng phía
trước mặt Hồng Diệc Minh lại để một chiếc dĩa hình lá sen bằng thủy tinh trong vắt rất đẹp, trong đó chất đầy kẹo. Những người thân cận bên cạnh đều biết đó là sở thích đặc biệt của ông ta và đây cũng là cách để chủ
nhân thể hiện sự hiếu khách. Hồng Diệc Minh sinh ra ở một vùng quê nghèo khó thuộc tỉnh Hà Nam. Ngay từ nhỏ cuộc sống của ông ta đã vô cùng khó
khăn, có lúc thậm chí còn phải đi ăn xin. Cho tới tận khi học trung học
ông ta chưa từng một lần được ăn kẹo. Thời tiểu học cậu bé Hồng Diệc
Minh trót một lần ăn trộm một viên đường đỏ của bạn, bị bố bắt được đánh cho một trận thừa sống thiếu chết đến nỗi thân thể đầy vết roi hằn, hai ngày sau không bò nổi ra khỏi giường, từ đó trở đi ông ta có sở thích
đặc biệt đối với kẹo. Thề rằng sau này nếu có tiền nhất định sẽ mua cho
được loại kẹo ngon nhất để ăn.

Sau khi đội trưởng Thôi và các cộng sự ngồi xuống ghế, Hồng Diệc Minh nhiệt tình bê đĩa kẹo mời mọi người. Trong chiếc đĩa thủy tinh kẹo có vỏ giấy màu xanh là kẹo bạc hà, kẹo có vỏ giấy màu vàng in dòng chữ
“Chocolate nhân rượu”.

“Cảm ơn!”. Đội trưởng Thôi khách khí từ chối.

Đào Lợi ngày thường rất thích ăn chocolate: nhìn mấy chiếc kẹo
nhân rượu trong đĩa cô cũng muốn dùng song thấy đội trưởng Thôi và Tiểu
Xuyên từ chối nên cũng ngại không dám ăn.

“Ấy, những loại kẹo này rất ngon, các anh chị đừng khách khí”.
Hồng Diệc Minh nói xong, tiện tay nhón lấy một chiếc kẹo chocolate,

bóc lớp giấy bạc màu vàng cho tọt vào mồm từ từ nhấm nháp.

Tiểu Xuyên và Đào Lợi cụp mắt nhìn nhau.

Thái độ của Đào Lợi như muốn nói: “Cái ông tổng giám đốc Hồng này thật thú vị”.

Tiểu Xuyên thầm nghĩ: “Thảo nào ông ta lại béo đến thế!”.

Người thư ký riêng dịch đĩa kẹo sang bên đặt ba ly cà phê nóng
lên trên tấm lót bằng giấy mời họ dùng rồi thu dọn các tách trà lại sau
đó đóng cửa bước ra ngoài.

“Tổng giám đốc Hồng, ngài hẹn chúng tôi hôm nay chắc phải có việc rất quan trọng?”.

“Ồ vâng! Là thế này…”. Thần kinh Hồng Diệc Minh hơi căng
thẳng, ông ta lấy ngón tay mân mê chiếc đĩa thủy tinh, “Buổi chiều ngày
hai mươi tư tháng sáu hôm đó, tôi và ông Hồ Quốc Hào không chỉ bàn
chuyện kinh doanh. Trong lúc trò chuyện tôi phát hiện ông ấy có chút
khác thường, dường như là bất an”.

“Tại sao tổng giám đốc Hồng lại có cảm giác vậy?”.

“Thần sắc của ông ấy lúc đó có chút kỳ kỳ…”.

“Cử chỉ cụ thể như thế nào?”.

“Không nói rõ được…”. Xem ra Hồng Diệc Minh có vẻ đang phân vân.

Đội trưởng Thôi tiếp tục truy hỏi: “Thế ông ấy lo lắng điều gì?”.

“Ông ấy dường như sợ hãi cái gì đó. Song lại…”.

“Rốt cuộc là sợ cái gì?”.

“Ông ấy chỉ nói một câu: “… Có lẽ sớm muộn gì cũng đến ngày này…” thôi”.

“Có lẽ sớm muộn gì cũng đến ngày này..”. Đội trưởng Thôi nhắc lại.

Đào Lợi và Tiểu Xuyên đưa mắt trao đổi với nhau.

Khuôn mặt Hồng Diệc Minh trở nên đờ đẫn.

“Ông Hồ Quốc Hào còn nói thêm gì nữa không?

Ông ta ngần ngại ngập ngừng trả lời: “Không”.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì cô thư ký riêng gõ cửa bước vào cầm theo tập giấy tờ đưa cho Hồng Diệc Minh ký, ký xong, ông ta
quay sang tiếp tục trò chuyện với đội trưởng Thôi.

Đội trưởng Thôi bồn chồn nghĩ vì sao đến tận hôm nay Hồng Diệc Minh mới tiết lộ chi tiết này nhỉ?

“Việc này sao hôm nay ngài mới cung cấp cho chúng tôi?”.

“Lúc đó tôi hoàn toàn không chú ý, sau này nghĩ lại mới thấy có
chút bất bình thường. Tôi và ông Hào là bạn bè lâu năm nhưng ít khi thấy ông ấy như vậy. Hy vọng chi tiết này sẽ giúp được chút nào đó trong
công tác phá án của các anh…”.

Đội trưởng Thôi quay sang hỏi về chuyện đất đai, tình hình bên
ngoài sau cuộc hội thảo “tinh anh Địa sản” Hồng Diệc Minh đều trả lời
chi tiết.

“Tổng giám đốc Hồng và Hồ Quốc Hào quen biết nhau từ khi nào?”. Đào Lợi hỏi.

“Ồ, chúng tôi cùng quê ở Ngu Thành, Hà Nam, một vùng đất rất
nghèo… biết nhau từ thời để chỏm, vậy mà đã mấy chục năm trôi qua!”.

Trong giọng nói của Hồng Diệc Minh có chút cảm thán.

“Nghe nói tổng giám đốc Hồng xuất thân từ quân nhân, trong giới
bất động sản Lĩnh Nam được coi là giàu sang tiếng tăm hiển hách”. Tiểu
Xuyên tán chuyện.

“Giàu sang không dám nhận, chỉ cầu được bình an, chỉ cầu được bình an”. Ông ta buột miệng lẩm nhẩm.

Tiểu Xuyên cảm nhận hình như Hồng Diệc Minh cũng đang lo lắng điều gì.

Khi bước ra khỏi toà nhà công ty Đại Đông, Tiểu Xuyên nói ra cảm nghĩ của mình.

Đội trưởng Thôi lắc đầu: “Không phải thế đâu”.

Thế nhưng điều gì khiến Hồ Quốc Hào bất an?

Đào Lợi cho ý kiến: “Em nhận thấy Hồng Diệc Minh chưa nói hết toàn bộ những gì ông ta biết”.

Tiểu Xuyên tán đồng: “Ông ta có khả năng còn che giấu gì đó…”

Đội trưởng Thôi suy nghĩ mông lung, trong lòng chứa đựng trăm mối tơ vò.

Sau khi tiễn ba vị cảnh sát, Hồng Diệc Minh uể oải buông người xuống chiếc ghế bành, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Ông ta căn dặn thư ký riêng không được làm phiền, cũng như không nhận bất cứ cuộc điện thoại nào. Một mình trong căn phòng tĩnh lặng
Hồng Diệc Minh trầm tư suy nghĩ.

Buổi gặp mặt giữa ông ta và Hồ Quốc Hào hôm đó như hiển hiện
ngay trước mắt. Trong phòng ăn của khách sạn Hào Cảnh, trên bàn đầy
những của ngon vật lạ. Bọn họ vừa ăn uống vừa nói chuyện. Câu chuyện
xoay quanh chủ đề đất đai. Sau khi uống một chút rượu vang, Hồ Quốc Hào
đột ngột nhíu mắt hỏi Hồng Diệc Minh.

“Ông đoán đi…”.

Hồ Quốc Mào lấy tờ giấy ăn viết lên đó một dãy số rồi hỏi Hồng Diệc Minh có biết nó có ý nghĩa gì?

Dãy số đó là: 42602791.

Hồng Diệc Minh căng mắt ra nhìn rồi lắc đầu.

“Thử nghĩ lại xem”.

“Số điện thoại của người nào đó?”.

“Chó chết!”. Hồ Quốc Hào đột nhiên nổi xung văng tục, con ngươi long lên sòng sọc.

“Ông đọc ngược dãy số đó đi”.

Hồng Diệc Minh lẩm nhẩm, bỗng nhiên kinh hãi khuôn mặt biến sắc trắng bệch.

Hồ Quốc Hào mở chiếc túi xách mang bên người, lôi ra một cỡ giấy đánh máy gấp đôi, trải ra trên bàn. Ở giữa tờ giấy có một biểu tượng
giống hình chữ “U” màu đỏ rất lớn. Bên dưới là dãy số tô đậm màu đen:
42602791.

“Là… ai, kẻ nào đưa cho ông?”.

Hồng Diệc Minh lắp bắp truy hỏi Hồ Quốc Hào.

“Tôi không biết”.

“Vậy ông phải hết sức cẩn thận”.

“Không việc gì phải sợ!”.

Hồ Quốc Hào cố tỏ ra mạnh mẽ, đôi môi dày của ông ra giật giật, xem ra đang kiềm chế sự thấp thỏm bất an trong lòng.

Hồ Quốc Hào gấp tờ giấy lại bỏ vào trong quyển sổ nhỏ rồi đút
vào túi xách, chợt buột miệng: “… Có lẽ sớm muộn gì cũng đến ngày
này…”.

Trong lòng Hồng Diệc Minh dường như dấy lên dự cảm chẳng lành.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại di động của Hồ Quốc Hào đổ chuông.

Ông ta mở máy đưa lên tai: “Ô! Là cậu hả? Có chuyện gì…? Tôi biết rồi”.

Chỉ là một cuộc điện thoại bình thường.

“Tôi có chút chuyện phải đi trước, món “ba ba” 2 này ông bạn cứ từ từ thưởng thức”.

Trước khi dợm bước Hồ Quốc Hào còn buông một câu bông quơ với
Hồng Diệc Minh. Hồng Diệc Minh dõi theo cái bóng lưng to bè của Hồ Quốc
Hào khuất dần dưới ánh hoàng hôn, khẽ lắc đầu…

Kể từ lần đó ông ra không bao giờ còn gặp lại Hồ Quốc Hào nữa.

Đang hồi tưởng Hồng Diệc Minh bị kéo trở về với hiện tại, sắc
mặt ông ra có chút trắng bệch, ông ra mở chiếc ngăn kéo nhỏ dưới bàn,
trong đó lộ ra tờ giấy in khổ A4. Buổi sáng ngày hôm nay khi bước vào
phòng làm việc ông ta phát hiện ra nó, tờ giấy A4 được gấp làm tư nhét
trong một phong thư. Trên phong thư có ghi địa chỉ nơi nhận được đánh
máy là công ty Đại Đông, do bưu cục thành phố chuyển đến. Khi đưa mắt
nhìn vào tờ giấy ông ta như bị điện giật vội vã đóng ngăn kéo lại. Ông
ta cảm thấy chiếc vòng kim cô đang thít chặt đầu mình mà không sao gỡ ra được.

Một cơn địa chấn mãnh liệt lại sắp xảy ra trong giới bất động sản.
——————————–

1Giữ chức thủ tướng Anh nhiệm kỳ từ 1979 đến năm 1987.
2Ba ba : tên một loài vật họ rùa, trong tiếng Trung Quốc còn có nghĩa “ông
chồng bị cắm sừng” , ở đây Hồ Quốc Hào có ý nói vui với Hồng Diệc Minh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.