Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 95: Kate



Sáng hôm sau, Melvin Howard kiên nhẫn và khá khéo léo dựng hết vật cản này đến vật cản khác, đưa tiến sĩ Ewald Olson lên bục.

Olson là một nhà khoa học pháp y lưu động, đi từ phòng xử này đến phòng xử khác, cung cấp bản chứng nhận theo chuyên môn của ông cho bất kỳ ai sẵn lòng thanh toán hóa đơn. Ông mang theo dàn video và một trợ lý điều khiển máy từ một laptop. Chỉ sau khi Olson mất gần một giờ chạy hết các thứ đã phân tích và chú giải, trợ lý của chưởng lý quận mới hướng sự chú ý vào những hình ảnh trên màn hình.

– Tiến sĩ Olson, ông có thể nói cho chúng tôi biết về bức ảnh bên trái được không?

– Đây là bức phóng to vỏ đạn 45 ly đã xuyên vào và ra khỏi sọ Patrick Roche, – Tiến sĩ Olson, cao, lom khom, nói bằng giọng đều đều, quỵ luỵ.

Khi nói hết mọi điều về viên đạn, ông ta nói đến khẩu Beretta và những thử nghiệm bên trong nòng súng.

– Những bức ảnh bên phải chụp nòng khẩu Beretta, – Olson nói, chiếu một tia lade màu đỏ, – rất ấn tượng. Các vị có thể thấy, các vết trên nòng rất phù hợp với các vết trên viên đạn.

– Điều đó cho biết gì?

– Viên đạn giết chết Patrick Roche nổ từ vũ khí tìm thấy.

– Tiến sĩ Olson, căn cứ vào hai mươi tám năm là nhà khoa học pháp y, ông có chắc chắn đây là vũ khí giết người?

– Hoàn toàn chắc chắn, – Olson nói. – Nòng súng và các viên đạn phù hợp tuyệt đối.

Đến trưa, Rothstein nhân từ cho nghỉ ăn trưa, nhưng một giờ sau, Olson xuất hiện đúng nơi rời đi, lần này trình bày thấu đáo y như thế về các dấu vân tay tìm thấy trên báng súng.

– Như các vị có thể thấy, – Olson nói, – những dấu vân tay tìm thấy trên báng súng hoàn toàn phù hợp với những vân tay lấy từ bàn tay phải của Walker.

– Tiến sĩ Olson, ông có chút nghi ngờ nào các vân tay trên vũ khí tìm thấy là của Michael Walker?

– Chỉ của một người thôi, ông Howard. Những vân tay này không thuộc người nào khác ngoài Michael Walker.

Rồi Howard giơ vật chứng B, chiếc mũ màu đỏ của đội Miami Heat tìm thấy trong căn hộ ở Brooklyn, nơi Walker bị giết. Ông ta đề nghị Olson so sánh hai bộ dấu vân tay trên màn hình.

– Những vân tay bên trái là của ai, tiến sĩ Olson? – Howard hỏi.

– Của bị cáo, Dante Halleyville.

– Còn những vân tay bên phải?

– Một bộ vân tay giống hệt lấy từ lưỡi trai chiếc mũ bóng rổ tìm thấy trong căn hộ, nơi Michael Walker bị giết.

– Tiến sĩ Olson, một lần nữa, ông có thể cho chúng tôi biết sự chênh lệch của các dấu vân tay này là của ai ngoài bị cáo?

– Những dấu vân tay này không thuộc người nào khác ngoài Dante Halleyville.

Khi bên nguyên hỏi xong, Olson nặng nhọc lê bước giống như con rùa sau sáu giờ luôn bắt kịp con thỏ.

Nhiều tiếng rên thất vọng dài hết mức lúc Tom đẩy ghế của anh.

Cảm xúc của tôi còn mạnh hơn nhiều. Chúng tôi đã không trù tính việc kiểm tra chéo Olson. Tom đã bỏ qua một cách khinh suất.

– Tiến sĩ Olson, không ai nghi ngờ báng súng tìm thấy sau quán ăn Princess là vũ khí giết người. Vấn đề là ai bắn? Có bất kỳ một chứng cứ về thân thể liên kết bị cáo với vũ khí này không?

– Không. Những vân tay duy nhất còn lại trên báng súng là của Michael Walker.

– Vì các vân tay tìm thấy trên khẩu súng thuộc về Michael Walker, chúng ta đang nói đến đặc điểm loại nào vậy?

– Rất hay. Loại cao nhất.

– Theo thang điểm từ một đến mười?

– Là chín, thậm chí có khi là mười điểm, – Olson nói, giọng đầy tự hào.

– Tiến sĩ Olson, ông không chút nghi ngờ rằng trên một khẩu súng đã được lau cẩn thận lại có một bộ vân tay hoàn chỉnh, từng đầu ngón tay in hoàn hảo ư?

Lần đầu tiên trong nhiều giờ, đám đông thực sự xôn xao và chú ý.

– Không phải trong vụ này, – Olson nói.

– Nhưng tôi biết rõ rằng trong quá khứ, ông đã có ít nhất hai dịp kết luận về dấu vân tay tìm thấy trên vũ khí giết người mà theo lời ông, “quá hoàn hảo đến khó tin”. Đấy là kết luận của ông trong vụ Bang Rhode Island kiện John Paul Newport. Có đúng thế không?

– Đúng, nhưng đấy không phải kết luận của tôi về dấu vân tay.

– Bên bị cáo không có câu hỏi thêm.

Đám đông vẫn rì rầm lúc chánh án Rothstein ra lệnh hoãn xử một ngày, và dù nước cờ liều lĩnh trong hai phút của Tom có thành công trong việc làm suy yếu sáu giờ xác nhận hay không, chúng tôi không dừng lại đó lâu.

Sau khi Dante ôm ghì cả hai chúng tôi và cảnh sát kèm cậu về xà lim, luật sư bên nguyên giao một bức thư ngắn.

Họ bổ sung Nikki Robinson, mười tám tuổi, em họ Dante vào danh sách nhân chứng của họ.

Nikki ở trong số khán giả đã nhìn thấy Walker dí súng vào Feifer, nhưng bên nguyên đã xác minh sự việc xảy ra sau cuộc đấu bóng. Vì thế quyết định đưa Nikki lên bục nhân chứng lúc này là vô nghĩa.

Lúc bên nguyên làm một động tác mà tôi không hiểu, tôi đâm hoảng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.