Bọn họ cho người kéo cô đến gần, mặc cho cô giãy dụa. Một tên đàn ông cặn bã nhìn cô bằng ánh mắt biến thái, hắn ta liếm mép vội vàng đưa tay ra định xé áo của cô nhưng…..
Cô lại chống đối quyết liệt cắn hắn một cái thật mạnh, đến mức khiến hắn phải phải chảy cả máu.
Tanh! Có mùi gì đó tanh tanh, nhưng… nhưng mình không thể buông ra được, hắn sẽ….
Cho dù cô đã sợ đến mức khiến tay phát run không ngừng nhưng cô vẫn không khiêm nhường cho dù máu tanh của hắn ta đã ở trong miệng.
– Đệt mẹ nó!
Hắn đau nên nổi điên lên mà tát mạnh vào mặt Tịch Nghi một cái đánh bốp, khiến cô ngã lăn ra sàn.
– Mày làm gì vậy? Làm gương mặt ngọc ngà của con gái người ta sưng tấy lên rồi kìa, còn chảy máu nữa. Biến thành xấu xí như vậy rồi thì còn chơi con mẹ gì?
Một tên ngồi xem kịch chợt cười ha hả mà lên tiếng chế giễu.
– Mày còn nói cho được! Nó cắn tao thành ra thế này rồi!
Hắn tức giận đứng lên chỉ vào cánh tay đang chảy máu của mình.
– Hừ! Giả vờ thuần khiết gì chứ? Mày cũng chỉ là một ả đàn bà lăng loàn bị Lục thiếu bỏ cho bọn tao mà thôi! Mày tưởng mày con ngon lành lắm sao? Mày tưởng mày làm oách như vậy thì có thể tăng được giá trị vốn có của mày à? Suy cho cùng… chưa chắc gì… mày đã còn trinh tiết đâu.
Không còn trinh tiết!!
Vừa nãy cô chỉ là sợ hãi thôi, nhưng, nghe hắn nói đến đây Tịch Nghi liền sững người ra, hai mắt thờ thẫn như không hề có linh hồn.
– Nhìn xem! Nhìn xem! Bọn mày nhìn kìa! Chắc tao nói trúng tim đen của nó rồi. Ha! Cũng phải! Chứ… còn trinh gì loại này!
Cứ vậy mà bọn kia làm ào ào lên. Ai ai cũng nhìn cô bằng đôi mắt giễu cợt và còn.. có thứ gì đó rất khinh bỉ. Nhìn bằng con mắt? Ha! Không muốn nhìn luôn mới đúng chứ!
Những cũng phải, ngay cả cô còn tự ghét bỏ bản thân mình thì… bọn họ khinh thường cô cũng chả có gì đáng ngạc nhiên.
– He he he!
Bọn họ đang nhìn mình! Bọn họ đang chế giễu mình, đang chế giễu cái thân xác này! Cười mình nữa! Nụ cười của bọn họ thật đáng sợ!
Cô sợ hãi và tủi nhục đến mức nước mắt không ngừng rơ lả chã ấm đẫm cả khuôn mặt xinh xắn.
– Đừng chọc nữa, cô ta khóc rồi kìa.
– Ôi trời! Thương tiếc gì loại đàn bà này!
– Ừ, phải đó bây, cái loại giả vờ ngây thơ này chưa biết chừng dã qua tay trăm thằng đàn ông rồi đấy!
– Ơ! Tay cô ta siết chặt lại rồi! Chặt là thẹn quá hoá giận!
– Ha ha ha ha! Cũng thú vị đấy!
– Nhưng mà… nghe bọn mày nói vậy tao nghe mà cũng ớn. Nên thôi, tao rút số tiền này lại nha! Chứ cho con nhỏ này thì… không phải tao không nỡ, tao giàu mà, chủ là…. nó không xứng có được số tiền này. Phải không!!!
– Ừ! Ừ! Mày nói sao thì là vậy! Mà ai bảo mày hấp tấp quá, chưa gì đã đưa ra cọc tiền hơn trăm triệu. Hèn chi mẹ mày nói với tao là mày dại gái. Ngay cả loại này mà mày cũng dại cho được.
Bọn họ cứ luyên thuyên không thôi! Tuy chủ đề bàn luận của bọn họ là Liên Tịch Nghi, nhưng dường như cô là không khí hay sao ấy. Họ không hề quan tâm đến cô gái đang khóc dưới đất này.
Hức! Hức! Hức……. mình không nghe gì cả, cũng không muốn nghe, xin các người đừng nói nữa.
Tịch Nghi cắn chặt môi và bịp chặt tai lại, nhắm mắt mà run rẩy. Cô thật sự… không muốn nhắc đến cái chuyện của tối hôm đó nữa. Nó chính là một vết nhơ trong kid ức của cô mà cô không hề muốn nhớ lại một tí nào.
– Ôi chà! Được có cắn môi nữa, chảy cả máu luôn rồi này. Cô không sợ mình không còn xinh đẹp nữa sao?
Cứ tưởng là bọn người giàu có ăn chơi này đã không còn hứng thú với cô nữa rồi, đã bỏ cô sang một bên rồi, nhưng… không ngờ rằng vẫn còn một tên….
Hắn biến thái đi đến và nâng cằm cô lên, trông thì dịu dàng đấy, cơ mà ai biết được trong đầu hắn đang nghĩ quái gì chứ.
– Tránh ra!!!
Tịch Nghi vội vàng hấy tay anh ta ra và lùi về sau. Sự trốn tránh này đã biến cô trở nên hèn nhát và yếu đuối. Cô càng như vậy thì anh ta càng nổi lên cơn dục vọng muốn “thúc” chết cô trên giường.
– Ha! Được đấy! Anh thích!
Càng lúc hắn ta càng đến gần Tịch Nghi cô và cái hành động này là làm bọn kia chú ý!
– Ê! Mày định nhân lúc bọn này không để ý mà “xơi” một mình à?
– Ủa! Vậy là xấu nha anh bạn! Tao còn muốn hành chết cô ta cho cô ta nếm mùi đau khổ đây!
– Tao cũng vậy như! Yao không để yên cho con đàn bà này được! Dám cắn ông đây thì chỉ có nước chết!
Một đám biến thái không ngừng tiến bước mà quây quanh cô.
Giọng cười, ánh mắt và bước chân của bọn họ đều rất đáng sợ thô lỗ.
Lại nữa rồi, Tịch Nghi cô lại bắt đầu sợ hãi rồi, tim cô không ngừng đập mạnh vì căng thẳng. Nhưng… ngoài sợ hãi ra… cô cũng không biết mình nên làm gì nữa. Vì cô… không có cách nào chống lại những tên đàn ông cặn bã này, lẫn địa vị và sức lực đều không so sánh được với bọn này.
Không lẽ… cô thật sự phải chết tại cái nơi nhơ nhớp này sao?