Lục Ngạn Thành! Anh đừng tỏ ra thờ ơ như vậy nữa được không? Anh hành cô ấy như vậy có khác gì đã giết cô ấy rồi đâu!!
Lục Ngạn Thành ngước mắt lên nhìn Tịnh Huy bằng một ánh mắt vô cùng đáng sợ, lạnh lùng đến nỗi thấu tâm can.
– Giết? Ha! Tôi chỉ muốn cô ta sống không bằng chết thôi, chứ nào có ý định giết cô ta! Vã lại, hành hạ và tra tấn, khiến cho cô ta đau khổ thì… không phải thú vị hơn nhiều sao?
Anh ta nhếch mép lên khoái chí, có vẻ như rất nghiêm túc. Không lẽ anh ta định cho Tịch Nghi sống mãi như vầy? Giày vò cô ấy cho đến khi… thân xác tàn tạ?
Ôi thánh thần thiên địa ơi! Anh có thể ác vừa vừa thôi không? Một cô gái! Cô ấy là một cô gái mỏng manh và đầy nghị lực sống đó! Anh không cảm thấy đáng thương khi cô ấy thành ra bộ dạng như nhày hôm nay sao?
Thì ra sỉ nhục và chà đạp sự tự trọng của con gái kẻ thù có thể khiến anh cảm thấy mỹ mãn đến thế!
– Anh……
Tịnh Huy bực tức định xả cơn giận bằng cách mắng vào mặt anh, nhưng, chưa kịp nói gì thì Ngạn Thành đã lấy điếu thuốc ra ngậm, châm lửa và nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Cậu đang quát vào mặt tôi sao? Thì ra cậu thích dạy đời tôi như vậy à? Sao? Cảm giác thế nào?
Hả?
– Ý tôi là…. cậu ra oai trước mặt sếp mình thì đang có cảm giác gì?
Lục Ngạn Thành nói bằng giọng khàn đặc làm cho chàng trai đang hung hăng này bỗng chốc run rẩy mà biến thành một chú thỏ sợ sệt.
Ngạn Thành rít một hơi thật sâu, đặt chân lên bàn rồi phả ra khói trắng mờ ảo.
– Được, lần này tôi tha cho cậu! Nhưng… đừng có lần sao!
Tịnh Huy đứng thẳng người dậy, cảm xúc trong anh bắt đầu rối loạn.
Mình thật sự không khuyên được anh ấy, cũng không thể chống đối anh ấy. Liên Tịch Nghi, tôi có cách nào để giúp cô không?
Vì Tịnh Huy và Tịch Nghi bằng tuổi và dường như cũng cùng cảnh ngộ nên… anh rất đồng cảm cô. Một đứa trẻ mồ côi phải sống khổ cực và tủi thân thế nào… Tịnh Huy anh từng trãi nên rất hiểu. Huống hồ chi… Tịch Nghi còn là một cô gái có sức khoẻ không tốt là mấy. Bởi vậy, những đứa trẻ mồ côi như bọn họ… muốn sống tốt hay nhận sự công bằng đã là khó rồi… còn dám đòi hỏi đến hạnh phúc và sự quan tâm của những người chưa từng trải qua cảnh như họ sao? Thế mà… Tịch Nghi lại còn bất hạnh hơn cả Tịnh Huy, hai mươi tư tuổi cô mới gầy dựng được một chút sự nghiệp và bạn bè, vậy mà…. dường như Lục Ngạn Thành đã phá bỏ hết những gì cô có gắng. Nên đương nhiên, Tịnh Huy rất đồng cảm, xót xa cho cô gái này, và… cũng vì anh hiểu nên anh càng muốn giúp cô.
Nhưng sự đời đâu có dễ dàng như mình tưởng. Khi đứng Lục Ngạn Thành… thì một người như Tịnh Huy anh có thể làm gì kia chứ?
Nếu liều mạng giúp Tịch Nghi thì……
Xin lỗi! Con người ai cũng có nỗi sợ và sự tham lam vốn có của họ. Anh…. cũng không muốn mình… cũng bị mất tất cả vì cứu cô. Bây giờ… anh đang sống rất tốt nên….. anh không muốn vì cứu cô mà anh sẽ trở thành thù địch của Ngạn Thành và quay lại cuộc sống như xưa.
– Vậy…..
Tịnh Huy cuối đầu mà cắn hai hàm răng..
– Cậu đừng có xen vào chuyện này nữa, đó là chuyện của tôi. Thật ra thì tôi biết cậu nhân từ nên mới không giao phó việc độc ác này cho cậu. Cơ mà nếu cậu cứ cứng đầu cứng cổ thì lần sau… tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lương tâm bị chó ăn!
Anh ta nói vậy là có ý gì? Lần sau sẽ giao việc này cho chính tay Tịnh Huy?
Không! Anh không nỡ ra tay hay đưa Tịch Nghi vào hang sói.
Ôi! Nhưng? Còn lần sau? Ha! Sẽ còn biết bao nhiêu là lần sau nữa đây? Liên Tịch Nghi ơi là Liên Tịch Nghi! Tại sao cô phải khổ sở và vật vả đến thế!?
Cộc! Cộc! Cộc!
– Vào đi!
Ai lại vào để chọc giận Lục Ngạn Thành vậy? Tâm trạng anh ta lúc này không hề tốt đâu!
Cạch!
– Chủ tịch!!
Tên vệ sĩ này cứ ấm a ấp úng.
– Có việc gì sao?
Lục Ngạn Thành bỏ hai chân xuống, chống tay lên cằm rồi dập tắt tàn thuốc tỏ ra mất kiên nhẫn.
– Chủ… chủ tịch! Có… có việc không hay rồi!
Chậc! Hắn ta bị cà lăm hay sao vậy? Nói năng chẳng rõ ràng, đúng là giỏi khiến người ta bực mình!
– Lục Ngạn Thành tôi lại đi sử dụng người như mày sao? Nói năng không lanh lợi gì cả! Tốt nhất là xuống nhận lương rồi thôi việc đi!!!
Ánh mắt của anh ta nhìn anh vệ sĩ thật hung ác.
Thấy tâm tình của chủ tịch mình không tốt, với lại anh vệ sĩ này cũng không muốn mất việc nên… không dám lề mề, chậm trễ nữa.
Anh đứng nghiêm trang lại và trưng ra cái khuôn mặt lạnh lùng của vệ sĩ, lời nói… cũng không còn run rẩy nữa. Chỉ có thể nói là…. biến hoá khôn lường, đáng đạt giải Oscar!
– Chủ tịch! Ở hộp đêm đưa tin tới….
Còn chưa kịp nói dứt lời thì Lục Ngạn Thành đã vội nhếch mép lên mà ngắt lời, chắc là… lòng anh đang thấy rất vui khi hạ bệ được cái lòng tự trọng của Tịch Nghi.
– Ha! Chắc là cô ta đang rất thoả mãn nhỉ? Có rên rỉ gợi tình không? Phải rồi, bọn đó có nhận xét thế nào? Cô ta… thoả mãn được bọn đó không? Ồ! Cũng hơn mười người nhỉ?
Lục Ngạn Thành hỏi những lời như vậy là cho tên vệ sĩ đó câm nín, hai chân có chút co giật, trên trán không ngừng đổ mồ hôi hột hột.
– Chủ tịch! Điều mà tôi muốn báo cáo với anh không phải những điều này.
Nụ cười nhạt nhẽo trên môi của Ngạn Thành dần tắt đi! Thay vào đó là gương mặt cau có, không chút cảm xúc dễ chịu.
– Hộp đêm truyền tin tới, Liên Tịch Nghi cô ấy đã tự sát bằng một con dao gọt hoa quả lấy ra từ trong áo ngực. Nhát đâm là nằm ở bụng, trong có vẻ rất nghiêm trọng!
– Đã chết chưa????
Lục Ngạn Thành lạnh lùng hỏi một câu có chút khiến người ta rét buốt lòng.
– Vẫn chưa! Người ở hộp đêm nói… cô ấy được một người đàn ông đưa đi, cũng không rõ là ai nhưng… hình như là đưa cô ấy đến bệnh viện.
Hừ! Một người đàn ông! Ai lại rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng như vậy?
Rầm!
Ngạn Thành bỗng tức giận đập bàn.
– Tại sao con dao lại có trong người cô ta?! Các người đúng là một lũ vô dụng!
Vệ sĩ vừa nhận được tin nên liền lên tiếng báo cáo thêm.
– Đã biết cô ấy đang ở bệnh viện nào rồi….
– Tôi không cần biết, cứ để cô ta chết luôn cũng được. Ra ngoài đi!
Lục Ngạn Thành tựa lưng vào ghế, tâm trạng vô cùng khó chịu.
– Dạ!
– Khoan đã! Lục Ngạn Thành! Anh đừng có vô tình thế!
Tịnh Huy đứng kế bên chợt lên tiếng cản bước vệ sĩ rồi quay sang nói với Ngạn Thành.
– Nói đi…. Bệnh viện nào!?
Không hiểu sao ngay giờ phút này Lục Ngạn Thành lại có chút mềm lòng. Anh không muốn cô ấy chết hay là muốn cô ấy sống để anh tiếp tục hành hạ?