Liên Tịch Nghi cố gắng đưa tay với tới chiếc áo vest của người đàn ông đó vừa vứt xuống và che chắn lại thân thể trơ trọi này.
Anh ta ngồi xuống ghế chéo chân lại và lấy từ hộp thuốc ra một điếu thuốc. Anh châm lửa một cách tao nhã, rít một ngụm rồi phả hơi thuốc ra.
Khói thuốc đã làm cho khung cảnh mờ ảo rồi, mà nước mắt trong cô lại thêm long lanh, không nhìn rõ người đàn ông trước mặt nữa nhưng… khung cảnh mờ ảo này lại càng tô điểm thêm cho anh ta một cách lạ lùng.
Năm phút đã trôi qua, điếu thuốc cũng đã được dập tắt từ lâu, vậy mà anh vẫn chưa nói gì.
Xung quanh đã rất tối tăm rồi mà còn im lặng nữa thì thật đáng sợ quá rồi!
Không chịu được sự rùng rợn này thêm nữa, Liên Tịch Nghi đau khổ cất tiếng, giọng cô lúc này hơi khàn khàn khó nghe vì đã la hét và khóc hết nước mắt cả đêm qua.
– Rốt cuộc tại sao anh lại làm vậy với tôi? Tôi và anh có hận thù gì đâu chứ, cũng đâu có quen biết nhau.
Cô thật sự muốn biết rõ chân tướng, muốn biết tại sao người đàn ông này lại làm vậy với mình, muốn biết tại sao anh ta lại hủy hoại cuộc đời của mình và hành hạ mình như vậy.
Anh ra vẫn cứ điềm đạm như vậy nhưng trong mắt lại thể hiện rõ ràng sự ngang tàn, độc ác hơn lúc nãy rất nhiều.
– Ai nói tôi và cô không có thù hận? Cô đáng bị như vậy, bị phải chịu sự trừng phạt của tôi để đền tội giúp ba mẹ của cô. Ha! Chỉ mới vậy thôi mà cô đã không chịu nổi rồi sao? Vậy thì tiếc thật đấy, còn có rất nhiều thứ thú vị đang cô phía trước cơ mà.
Giọng anh ta là cho Tịch Nghi buốt giá đến tận tâm can. Nhưng anh nói cô đáng bị như vậy thì là đáng bị sao? Đền tội giúp ba mẹ gì chứ? Cô nào có người thân huống hồ chi là ba mẹ!
Đột nhiên, nước mắt của Tịch Nghi rơi lã chã, tiếng khóc hoà lẫn với tiếng thét, trông vô cùng đau đớn.
– Anh đang nói điên khùng gì vậy? Tôi làm gì có ba mẹ chứ? Tại sao tôi phải bị như vầy? Chuyện này có liên quan gì đến tôi?
Người đàn ông lạnh lùng và độc ác này lười biếng mở miệng nên đã huơ tay ra lệnh cho người bên cạnh giải thích.
– Liên Tịch Nghi!
Người đứng bên cạnh anh ta vậy mà biết tên cô!
– Lục thiếu biết cô là trẻ mồ côi……
Lục thiếu!!!! Là ai????
– Nhưng chúng tôi không hề bắt nhầm người. Được rồi, vậy để tôi kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn nhất cho cô hiểu.
– Vào rất nhiều năm trước, nhà họ Liên và nhà họ Lục là đối tác làm ăn vô cùng thân thiết với nhau, không những vậy, ba mẹ của cô và ba mẹ Lục thiếu còn là bạn thân. Họ cùng nhau gầy dựng sự nghiệp và cùng nhau mở công ty
– Mọi chuyện vốn rất tốt đẹp, công ty của bọn họ càng ngày càng phát triển, quan hệ cũng càng ngày càng thân thiết, ba mẹ Lục thiếu cũng từ đó mà tin tưởng ba mẹ cô tuyệt đối.
– Nhưng cho đến một ngày, ba cô lại do quá giàu, quá thành công mà sinh ra tật xấu, ông ta đã dùi đầu vào bài bạc. Đương nhiên, đã đi theo số đỏ đen thì cho dù tiền có chất thành núi cũng phải mòn, ba cô vì bài bạc mà đã mắc một khoảng nợ lớn, không cách nào chi trả được.
– Nên…. đã phản bội lại người bạn thân thiết nhất của mình – ba mẹ của Lục thiếu. Ông ta đã vì tiền mà đem thông tin của công ty ra bán lại với giá cao, cũng vì vậy mà khiến cho công ty khốn đốn, lâm vào nguy cơ phá sản, những công việc, dự án và những sản phẩm đang làm đều bị đổ dở.
– Không những thiếu nợ cổ đông mà còn thiếu nợ nhân viên, lỗ một khoảng vốn nặng. Đã vậy nhà cửa, xe cộ tất cả còn bị niêm phong, sau một đêm, chỉ vì ba cô làm ra chuyện tài trời như vậy mà sự nghiệp bọn họ gầy dựng đều mất trắng chỉ trong một đêm ngắn ngủi.
– Khốn đốn chạy tiền một thời gian, cuối cùng ba của Lục thiếu cũng vì túng quẩn, nợ nần bao vây mà nhảy lầu tự tử, mẹ anh cũng theo ba anh nhảy lầu. Suy cho cùng, cái chết của bọn họ là do ba mẹ của cô gây ra.
Tịch Nghi sững sốt, ánh mắt cô nhìn anh như không tin vào tất cả.
– Không phải chứ? Sao lại có chuyện như vậy? Ba mẹ tôi….. các anh có nhầm không? Sao có thể như vậy?
Vừa nghe xong cả người cô đều run lẩy bẩy, dường như sức lực cuối cùng của cô cũng đã bị cạn kiệt. Cô thật sự không tin, ba mẹ cô lại là người xấu xa như vậy..
– Không thể nào nhầm lẫn được đâu, chúng tôi đã điều tra rất kĩ càng rồi, không có bất kì sai sót nào.
– Vậy….vậy… vậy còn… còn ba mẹ tôi thì sao? Họ… họ thế nào?
Giọng cô run rẩy như sắp không nói ra tiếng nữa.
– Bọn họ đương nhiên cũng không thoát khỏi báo ứng, số tiền mag họ phản bội bạn thân của mình vốn không đủ để trả nợ, trong lúc ông ta chạy trốn thì đã bị xe tông chết tại chỗ. Mẹ cô lúc đó đang mang thai cô, tuy là trốn được một thời gian nhưng bị khó sinh nên sinh cô ra thì chết rồi.
Chết… chết hết rồi sao? Ba mẹ của cô chết rồi? Cô còn tưởng là họ bỏ rơi cô, cô còn muốn tìm lại họ nữa mà. Nhưng mà bây giờ họ đã chết rồi thì cô nên tìm như thế nào đây? Người mà cô trông ngóng sẽ đến tìm cô, nhận lại cô bao nhiêu năm. Vậy mà giờ cô chỉ nghe được tin bọn họ đã không còn trên cõi đời này nữa!!
Không những vậy, mà ba mẹ cô còn làm chuyện bất nhân như thế nữa. Cơ mà dựa vào đâu Tịch Nghi lại phải đền tội giúp bọn họ, chỉ vì cô là con của bọn thôi sao?
Cô là một đứa trẻ mồ côi đấy! Trước giờ cô không có ba mẹ, sao đùng một cái là phải lãnh nhận tội lỗi mà họ gây ra rồi? Nhưng nói đền tội thì không phải bao nhiêu năm nay cô đã trả đủ rồi sao?
Cô là một cô nhi, muốn sống trên đời mà không có sự bảo bọc của người thân là đâu có dễ, tôi đã phải cố gắng lắm mới được như ngày hôm nay, bao khổ sở đó, bao thiếu thốn về tình thương đó vẫn chưa đủ dày vò Tịch Nghi hay gì?
Bỗng, có một tiếng trầm thấp vang lên làm cho bầu không khí xung quanh đã u tối càng thêm băng giá. Thoáng chốc cái phòng kho này đã biến thành một cái kho lạnh giữa mùa hè nóng nực, lạnh đến buốt xương.
– Cô đã nghe rõ và hiểu rõ rồi đúng không? Vì vậy cô hãy thay ba mẹ mình lãnh nhận những hậu quả nên chịu đi! Có như vậy thì… ba mẹ tôi mới có thể yên nghỉ được.
Đôi mắt của người đàn ông được gọi là Lục thiếu đó vô cùng tàn ác, anh ra nhìn Tịch Nghi mà chứa đầy sự thù hận và nỗi oán trách. Một cơn lửa xanh đang cháy bừng bừng trong đôi mắt đẹp lung linh đó, thật là rùng rợn!