Xoảng!
Lục Ngạn Thành đang ăn sáng thì chợt nghe tiếng thủy tinh vỡ ở trên lầu.
– Bình thường cô ta vẫn hay đập phá đồ như vậy sao?
Lục Ngạn Thành lạnh lùng nói.
– Không có!
Quản gia lắc đầu.
Lục Ngạn Thành vẫn cứ vậy mà bình thản ăn sáng nhưng đột nhiên anh lại nghĩ đến điều gì đó.
Không lẽ… cô ta định tự tử như lần trước?
Anh vốn đinh ninh là Tịch Nghi sẽ bị anh giết chết, không không hiểu tại sao bây giờ anh lại cảm thấy lo lắng.
– Cậu chủ! Anh đi đâu vậy!
Lục Ngạn Thành nhanh chóng chạy lên lầu.
…—————-…
Trên lầu. Trong thời gian đó.
Tịch Nghi cảm thấy mệt mỏi và khát nước nên mới với lấy ly nước trên bàn. Nhưng không ngờ lại trượt tay, làm vỡ ly nước và cô cũng bị ngã xuống giường.
– Á!!
Vài miếng thủy tinh đã cứa vào tay Tịch Nghi đau điếng!
Rầm!
Lục Ngạn Thành đá cửa ra, khi thấy khung cảnh lếch thếch này, anh liền cau mày. Anh không thể nào hiểu nổi, tại sao lúc nào cô ta cũng trông đáng thương và khốn khổ như thế này.
Vừa bước vào trong phòng, Lục Ngạn Thành liền rùng mình.
Sao trong phòng cô ta lại lạnh như vậy?
Nhìn đến máy lạnh!
– Khỉ thật! Cô ở trong căn phòng lạnh tanh này cả đêm sao?
Anh ta chỉnh lại máy lạnh cho nhiệt độ ấm áp hơn.
Không phải là cô ta bệnh rồi chứ? Vừa mới khoẻ xong mà!
Anh trịch thượng nhìn cô nằm ở dưới đất không đứng lên nổi.
– Cô muốn chết sao? Cớ sao lại chỉnh máy lạnh như vậy?
Thì ra… là do máy lạnh sao? Trong căn phòng này ngoài mình ra thì…. Là quản gia sao? Liệu có phải là lệnh của anh ta?
– Tôi không biết.
Không biết? Cái bộ dạng bất cần này là gì đây?
– Cô dám nói chuyện với tôi kiểu đó, không sợ tôi tức giận lên rồi giết cô sao?
Ha! Bây giờ Tịch Nghi không còn sợ chết nữa rồi. Vì… cái người đang đứng ngay trước mặt cô còn đáng sợ hơn cả cái chết!
– Vậy thì anh giết tôi đi!!
Cô là đang thách thức với tử thần sao?
– Cô nghĩ tôi không dám sao?
Lục Ngạn Thành tức giận nhào đến vồ lấy cổ Tịch Nghi, anh ta siết chặt.
– Hự! Đúng vậy… làm ơn.. hãy giết tôi!
Tịch Nghi nắm chặt lấy tay Ngạn Thành, cầu xin anh siết chặt cổ cô hơn nữa.
Cái ánh mắt cầu xin đó là sao? Rõ ràng là không khóc nhưng trong lại đớn đau hơn cả khóc. Cô ta… muốn chết đến vậy? Đáng lẽ cô ta phải cầu xin mình tha mạng chứ? Đúng là khiến người ta tức chết mà!
Khoan đã! Tay cô ta đang chảy máu à?! Vì những mảnh vỡ thủy tinh chết tiệt này! Người cô ta… cũng rất nóng! Lại sốt nữa rồi, cứ bệnh liên miên như này thì sớm muộn gì cô ta cũng chết. Phải ha! Thế thì đâu cần mình ra tay.
Anh ta dần thả lỏng ra rồi ôm phốc cô lên giường.
– Anh…. không lẽ là lương tâm anh đang trỗi dậy, nên anh mới không giết tôi?
Tịch Nghi vô cùng thất vọng khi anh ta không giết mình.
– Đừng có ồn ào nữa! Nằm yên đó đi!
Rồi anh đi xuống lầu và lệnh cho một người hầu gọi cho bác sĩ đến.
– Cậu chủ! Cô ta lại bị sao vậy?
Lục Ngạn Thành không trả lời, chỉ lạnh lùng lườm cô ta. Nhưng, chỉ váy thôi cô cũng đủ hiểu rồi.
– Tôi thật sự xin lỗi vì đã tự ý làm càng. Nhưng tôi chỉ đang giúp anh thôi! Nếu anh chứ mềm lòng không giết cô ta… tôi sợ một ngày nào đó…. anh sẽ không còn ra tay được nữa.
Ý của quản gia là gì kia chứ? Mềm lòng? Anh mềm lòng với cô ta? Thật là chuyện nực cười!
– Đó là chuyện của tôi! Cô không cần xen vào làm gì!
Cơ mà… cô ta vẫn cứng đầu.
– Nhưng tôi cảm thấy gần đây anh đối xử với cô ta rất kì lạ. Không lẽ anh không nhận ra điều đó sao cậu chủ? Bề ngoài thì anh luôn tỏ ra lạnh lùng và ghét bỏ cô ta, nhưng, tôi cảm thấy dường như là anh đang quan tâm. Anh đừng bao giờ quên, cô ta là con của kẻ thù, là người mà anh không nên để mắt đến! Thậm chí là rung động!!
Những lời nói của quản gia làm cho Lục Ngạn Thành càng thêm bừng bừng lên cơn phẫn nộ.
– Cô im đi! Cô đừng nghĩ cô theo tôi lâu năm thì muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm! Nếu cô còn can thiệp vào chuyện của tôi…. thì đừng trách tôi không nể tình mà đuổi cô.
Hả? Đuổi? Chỉ vì cô ta sao? Cậu chủ… sao anh lại thành ra như vậy?
Yêu sao? Ý của quản là vậy? Ha… đúng là khùng điên. Sao tôi có thể yêu cô ta được!? Cái giống loài phản bội đó… không bao giờ có thể lọt vào mắt xanh của tôi!