Cạch!
Khi Lục Ngạn Thành bước vào phòng Tự Ninh, anh đã trông thấy một khung cảnh vô cùng tĩnh lặng và đầy sự thương xót.
Ánh mắt mà Đỗ Tường An nhìn chằm chằm vào Liên Tịch Nghi, nó thật khác lạ, không giống ánh mắt của một bác sĩ nhìn bệnh nhân, cũng không giống sự thương xót của một người bình thường, trông nó đau đớn, khốn khổ và khó chịu vô cùng.
– Cô ta sao rồi!!
Lục Ngạn Thành chợt lạnh giọng lên tiếng làm cho Đỗ Tường An bỗng giật mình.
– Cậu vào lúc nào mà sao im lặng vậy??
Đỗ Tường An này bận nhìn ngắm người phụ nữ phiền phức này đến mức không phát hiện ra tôi bước vào sao? Cô ta có điểm nào nổi bật mà khiến cho cậu ta phải chăm chú đến vậy? Đơn giản là vì cô ta đáng thương sao? Nhưng đáng thương? Ha! Cũng chỉ tại cô ta quá yếu ớt và dễ bắt nạt, trách ai được.
– Tôi hỏi là cô ta thế nào rồi??
Đỗ Tường An vội vàng nhăn nhó.
– Suỵt! Cậu đừng lớn tiếng như vậy! Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Trước khi ra ngoài, anh vẫn không quên đắp chăn kĩ càng lại cho Tịch Nghi.
Cạch!!
– Cô ấy đã ổn hơn rồi! Cơn sốt đã được hạ, hơn thở cũng có phần đều đặn hơn.
– Nhưng mà Lục Ngạn Thành! Câu nói lúc nãy… tôi không có nói đùa đâu! Tôi sẽ đưa cô ấy đi nếu trong đầu cậu có ý định hại cô ấy đấy! Hơn nữa, dì trong lòng cậu có xem cô sáy là tì nhân hay là kẻ thù đi chăng nữa thì. Cậu cùng làm ơn đối xử với cô ấy tốt một chút!
Lục Ngạn Thành bỉ ngoài tai những câu nói của bác sĩ, anh lạnh lùng và hờ hững trả lời.
– Tại sao chứ? Cô ta là tù nhân của tôi, là người của tôi! Tôi muốn làm gì thì làm, gành gạ hay giết cô ta cũng là quyền của tôi! Cho dù… tôi muốn tặng cô ta cho những tên già giàu có kia làm vợ lẻ cũng đã có sao? Cậu cần gì phải quản nhiều như vậy?
Cái kiểu không khí ngột ngạt, đầy bom đạn này là sao đây? Cái mùi thuốc súng nghe kinh quá!!
– Cậu đừng có hận thù mù quáng nữa được không? Cậu làm như vậy thì còn xem pháp luật ra gì? Không lẽ… cậu đã chuẩn bị tâm lý ngồi tù rồi sao?
Ngồi tù? Nghe sao mà tức cười quá! Lục Ngạn Thành anh tiền nhiều như núi, số đào hoa ngập trời. Chỉ “cung phụng” một cô “tình nhân” ở trong nhà thì sẽ bị bắt sao?
– Gần đây cậu quản tôi hơi nhiều rồi đấy Tường An! Không lẽ cậu đã bị cô ta mê hoặc rồi? Ha! Nghe nói hôm qua cậu đã ở lại đây rất lâu nhỉ? Vậy là… cô ta lòi đuôi hồ ly ra quyến rũ cậu rồi hả? Cỡ người không mê luyến phụ nữ như cậu mà cũng bị lừa gạt? Chiêu trò của cô ra đúng là cao siêu ha!
Ánh mắt và giọng nói của anh ta chứa đầy sát khí, sự hời hợt, ghét bỏ và khinh bỉ. Cũng không hiểu trong tâm trí của anh ta thì Tự Ninh là cái loại người dơ bẩn, đê tiện đến mức nào nữa!?
Nhưng, thật sự là không có cách nào chịu được mà! Đỗ Tường An tức giận đến run tay, hơi thở cũng dần mang theo sự bực dọc! Hình như anh sắp mất kiểm soát rồi thì phải!
– Cơ mà… tôi đã nhắc nhở cậu rồi, không lẽ cậu còn dính bẫy?
Rầm!
Chợt, Đỗ Tường An nắm cổ áo chả Lục Ngạn Thành rồi đẩy anh ta vào tường!
Ánh mắt của Tường An vừa đau lìng nhưng cũng vừa phẫn nộ,một ánh mắt đáng sợ nhưng bi thương quá đỗi, khiến cho Lục Ngạn Thành khó hiểu mà thăm dò.
– Cậu làm gì vậy? Không lẽ là vì con ả đó?
Con ả? Ai? Liên Tịch Nghi? Hừ! Một cô gái như thế mà anh ta gọi như vậy, đúng là bực mình. Lúc này, cơn tức tối trong Đỗ Tường An cũng gần sục sôi.
– Cậu đừng tự mình suy đoán và cho là đúng khi không biết rõ về người ta nữa! Đừng lúc nào cũng tự cao rồi cho mình là đúng. Cậu có thể giỏi về việc kiếm tiền và công việc, nhưng nhìn nhận về một người không phải là sự phỏng đoán hay là cuộc đánh liều đâu!!
Hừ! Lục Ngạn Thành không thể để mình ở tình cảnh yếu thế như thế này hoài được, anh hừ lạnh một tiếng rồi nắm lấy cổ áo của Đỗ Tường An xoay chuyển tình thế, lần này, người bị dồn vào tường là Tường An.
– Cậu còn quá thiếu kinh nghiệm về phụ nữ! Phụ nữ trên đời này không hung dữ, đanh đá, hiểm độc không thuần khiết, trong sáng, ngây thơ, đáng yêu thì là loại giả dối, hám tiền, hám hư danh, thích đi lừa gạt đàn ông. Chẳng có gì khác biệt, cô ta cũng chỉ là một người thích tỏ ra đáng thương để người rũ lòng thương xót mà thôi.
– Cậu nói xem, nếu là người khác trong thời điểm này thì đã sớm cầu xin tôi tha mạng, hay bỏ chạy rồi! Còn cô ta… suốt ngày chỉ biết cam chịu và tìm đến cái chết, nếu nói là hèn nhát thì không sai tí nào. Nhưng nói cô ta đang có âm mưu thì càng đúng hơn.
Thật là tức chết đi được! Sao cậu không nghĩ thử xem… cậu là một người tàn bạo và quyền lực thế nào. Nếu cô ấy có thể trốn và xin cậu tha mạng được thì… cô ấy có cần tuyệt vọng đến vậy không! Nếu đã không được thì làm vậy không phải càng khiến cậu xem thường cô ấy hay sao?
Bốp!
Đỗ Tường An không nhịn được mà phá vỡ quy tắc của mình,anh tức giận siết chặt nắm đấm và đấm vào gương mặt điển trai của Ngạn Thành một cú thật đau điến!
– Cậu tỉnh táo mà suy nghĩ lại giùm cái đi!
Sát khí? Hôm nay ở chõi Đỗ Tường An mà cũng có sát khí bao quanh sao?
– Ha!
Gương mặt của Lục Ngạn Thành lúc này càng lúc càng u ám hơn, lạnh lùng đến mức vào người ta rùng mình sợ hãi. Cái thứ tà khí quái vật này lấn át hẳn đi sát khí của Tường An.
– Ha ha! Hôm này cậu gan thật đấy bác sĩ! Tôi còn tưởng cậu không biết đánh người nữa chứ!
Lục Ngạn Thành tức đến phát cười, anh đưa tay lên lau vết máu bên mép môi rồi trừng mắt với Đỗ Tường An.
…—————-…
Khoảng thời gian đó ở dưới lầu, Tịnh Huy cũng đến. Anh đến để chuẩn báo cáo về việc nhiều công ty muốn hợp tác với Lục thị.
– Tịnh Huy! Cậu cũng đến đây sao?
Quản gia cố tình chạy đến bắt chuyện.
– Ừm! Tôi đến có chút chuyện! Nhưng có chuyện gì sao?
– Không có gì! Chỉ là tôi thắc mắc không hiểu tại sao cậu chủ đến giờ này mà còn chưa đi làm.
À. Thì ra là việc này!
– Công ty gần đây bận rất nhiều việc, nhưng hiện tại đã thảnh thơi hơn rồi! Buổi sáng hôm nay không có lịch trình hay cuộc họp nào cả?
Quản gia chợt thở phào.
– Thì ra là vậy!
Mình còn tưởng cậu chủ là đang vì cô ta nên mới nghỉ chứ! Nếu vậy thì mình yên tâm hơn chút rồi!
Bỗng nhiên, họ nghe thấy trên lầu có tiếng ồn ào nên lập tức chạy lên xem thì….
– Chủ tịch, Đỗ Tường An, hai người đang làm gì vậy? Sao lại đáng nhau rồi, có gì từ từ nói!
Tịnh Huy nhanh chóng chạy đến can hay người họ, không để có thêm xô xát xảy ra.