Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 346: Vũ Khư



Trên dọc đường đến đây, Thẩm Thạch lần lượt phát hiện từng di tích lưu lại của Người rừng sinh sống trong mảnh rừng mưa nguyên thủy, hầu hết đều sử dụng loại vật liệu Đá màu trắng mà xây nên. Về phần đồ vật thì có rất nhiều loại như cột đá, tượng đá, đường đá ngẫu nhiên có thể nhận ra là được tạo nên từ đá khí cụ. Điều này khiến người ta cảm thấy người rừng năm đó có vẻ như vô cùng yêu thích loại đá màu trắng này.

Dĩ nhiên, cũng có thể là vì loại đá màu trắng này mới không dễ gì mục nát với cái khí hậu vô cùng ẩm ướt bên trong rừng mưa này.

Một đường tới đây Thẩm Thạch cũng đã gặp qua nhiều di tích, thế nhưng lúc thấy được Vũ Khư hắn lập tức nhận ra ngay, mặc dù khi trước hắn chưa từng qua cái mảnh rừng mưa nguyên thủy này, cũng chưa bao giờ từng thấy qua diện mạo của Vũ khư như thế nào.

Bởi là do Vũ Khư có chỗ không giống người đấy.

Bên trong mảnh rừng mưa nguyên thủy rộng lớn nhìn ra, Thẩm Thạch lần đầu tiên thấy được cái thạch đài còn cao hơn cả cây đại thụ cao lớn, hơn nữa không chỉ là một tòa, tuy rằng từ xa xa nhìn lại đã thấy những thạch đài sớm đã cũ kỹ tang thương rêu xanh bám đầy khắp nơi, thoạt nhìn rách nát không chịu nổi. Nhưng có thể thấy một vùng rộng lớn đầy rẫy vài chục tòa thạch đài kiến trúc bằng đá cao lớn đổ nát thê lương có thể cho người ta cảm giác khoảng thời gian xa xưa ở nơi đây hằn là có một thành trì phồn hoa đồ sộ, đối với những di tích rải rác dọc đường tới đây đúng là khác nhau một trời một vực.

Cổ xưa nhưng đã bị bỏ hoang, trầm mặc lặng yên tọa lạc sâu trong phiến rừng rậm này. Mưa vẫn như cũ tí tách rơi xuống từ trên bầu trời đầy lo lắng khiến cho mảnh phế tích rộng lớn thoạt nhìn có chút mơ hồ. Thẩm Thạch nhìn ra xa một hồi xong nhảy xuống đại thụ chậm rãi hướng mảnh phế tích không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng kia đi tới.

Xung quanh yên ắng, không có thú rống cũng chẳng có tiếng người, hiện ra vẻ u tĩnh khác thường. Dọc theo con đường này thập phần hung hiểm chất chứa các loại yêu thú cường đại, độc trùng chí mạng cùng những thực vật quái dị đều đủ để chặn lại bước tiến của đại bộ phận tán tu.

Sơ lược phía vòng ngoài nhất cách khối kiến trúc khoảng mười trượng Thẩm Thạch phát hiện nơi này có chút biến hóa, phập phồng không theo quy tắc nào, có nhiều chỗ thậm chí còn xuất hiện rãnh sâu đột ngột, đồng thời vì nguyên nhân ẩm ướt nên rãnh mương đầy nước có thể tùy tiện tụ tập dưới đáy.

Giọt nước từ trên ngọn cây rơi xuống đáy nước tích táp phát ra âm thanh trầm thấp, quanh quẩn bên trong mảnh Vũ Lâm yên tĩnh hơi quái dị này. Thẩm Thạch nhìn sơ qua một lượt liền phát hiện những khe rãnh còn phập phồng uốn lượn tới nơi xa, ngoằn ngoèo vươn ra hai bên đến khi một màu xanh của cây cối rậm rạp che khuất đi tầm mắt, không biết rốt cục còn bao nhiêu chỗ như thế.

Hắn suy nghĩ một chút, không có địa đồ, hay là cứ nhảy vài cái vượt qua những hàng rãnh sâu này là lại có thể tiếp tục lên đường.

Qua hết đoạn khe rãnh này lối đi lại trở nên bằng phẳng, Thẩm Thạch bắt đầu thấy được những kiến trúc màu trắng bên trong Vũ Khư hiện rõ trong tầm mắt. Ở phía xa nhìn tới nổi lên một quần thể kiến trúc khổng lồ, kể cả vài chục tòa thạch đài cao lớn đã làm cho người ta cảm thấy thập phần đồ sộ rồi. Đi đến chỗ gần hơn, so sánh cơ thể với những tòa thạch đài cao lớn kia bất giác sinh ra ảo giác mênh mông vô tận. Mang theo loại ảo giác kỳ dị này, hắn bước vào mảnh đất Vũ Khư.

Diện tích Vũ khư rất lớn, nhưng bởi vì bỏ hoang nhiều năm nên nơi đây sớm đã trở thành một mảnh rừng mưa hoang vu, là thiên đường của Yêu thú và thực vật. Cũng có thể thấy trong Vũ Khư cây cối cực lớn, xanh um tươi tốt thoạt nhìn sinh trưởng vô cùng thuận lợi. Tùy tiện còn có thể thấy các loại dây leo rêu xanh, không ít nơi nguyên bản là khối đá lộ thiên trên đất, nhưng mà đơn giản là bị sinh mệnh cỏ cây ngoan cường đẩy bật lên, từ trong khe hở trồi ra màu xanh cây lá.

Bất quá so sánh với mảnh Vũ Lâm vô cùng rậm rạp ngoài kia thì bên trong Vũ Khư mật độ cây rừng thưa thớt hơn nhiều. Cho nên Thẩm Thạch có được một quãng thời gian thoải mái hiếm thấy, chậm rãi đi trên mảnh đất bằng quan sát tình hình xung quanh.

Những gì hắn vừa thấy đương nhiên vẫn chỉ là một góc nhỏ của Vũ Khư. Mảnh thành trì hoang phế này xem ra giống như là đang ngủ say, hết thảy đều yên tĩnh, kể cả những tòa nhà sụp đổ kia, những tượng đá ngã xuống đất tựa như cũng đã ngủ rồi. Đình đài lầu các dường như cũng có, thậm chí Thẩm Thạch còn thấy được một cái giếng, một đám chim xanh từ trong rừng rậm bay đến đây, líu ríu đáp xuống nền đất bằng, không coi ai ra gì quanh quẩn nhặt tìm thức ăn.

Cách đó không xa phía trước là một tòa đài cao, ánh mắt Thẩm Thạch cũng nhanh chóng tập trung lên đó. Nhìn sơ qua toàn bộ tòa thạch đài cao lớn đều sử dụng vật liệu là loại đá màu trắng tạo thành, chỗ cao nhất cách mặt đất ít nhất cũng hai mươi trượng, bốn cạnh ngay thẳng vuông vức, từ dưới lên trên dần dần co lại làm cho người ta cảm giác thập phần nặng nề.

Thẩm Thạch đến gần hơn chút nữa bất ngờ phát hiện đại bộ phận khối kiến trúc này đều được làm từ những khối đá màu trắng cực kỳ lớn, hơn nữa các kẻ hở đều kín mít, cũng không biết đã dùng phương pháp gì tạo nên một cách hoàn mỹ như thế.

Chăm chú nhìn những cự thạch lắp ghép nên tòa đài cao một hồi, Thẩm Thạch bỗng nhiên nhướng mày chợt nghĩ sao trước kia mình lại bỏ qua một vấn đề.

Dọc theo con đường này quả thực không ít di tích người rừng để lại, hơn nữa trong mảnh Vũ Khư này có vô số kiến trúc được xây nên từ những khối đá màu trắng kia, nhưng mà những khối đá này được đưa đến từ đâu?

Dọc đường đến đây, ít nhất là những nơi Thẩm Thạch đã đi ngang qua đều thấy đại bộ phận địa phận Sa la giới địa thế bằng phẳng, đồi núi thưa thớt, sơn mạch hầu như không có, hơn nữa rừng rậm trùng trùng điệp điệp, căn bản chưa từng thấy qua vùng nào xuất hiện loại đá màu trắng này. Những người rừng cổ xưa rút cuộc bằng cách nào đã tìm thấy loại đá này nhiều như thế, đem tất cả xây lên một tòa thành trì to lớn đồ sộ bên trong mảnh Vũ Lâm hoang sơ này.

Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển nhưng chân vẫn không ngừng, Thẩm Thạch vòng quanh nửa tòa thạch đài liền phát hiện một lối đi bên dưới tường đá dẫn đến cửa vào tòa thạch đài nằm khuất trong một góc.

Bất quá gọi là cửa vào cũng có chút miễn cưỡng, chỉ có điều lờ mờ hình dung ra vị trí kiến tạo nên cửa động đằng kia bây giờ đã bị một mảng lớn đá sụp xuống che chắn hoàn toàn lối đi, chỉ còn chừa lại một chút khe hở tối tăm, tựa hồ từng trận gió lạnh thổi thốc từ bên trong ra ngoài.

Thẩm Thạch cau mày liếc sang nơi khác tiếp tục đi vào sâu bên trong Vũ Khư.

Thẩm Thạch đã đi được một quãng rất xa, bên đó cũng vẫn là một mảnh u tĩnh, mưa phùn mê ly, cây rừng âm u, phế tích im lặng. Bỗng nhiên từ bìa rừng vang lên tràng âm thanh quái dị, sau một hồi lại ngân lên tiếng vang, cuối cùng cũng lắng xuống. Một thân ảnh màu trắng thất tha thất thểu chui ra từ trong bụi rậm.

Đó là một con hồ ly, nhìn như rất là chật vật, toàn thân ướt đẫm không nói, còn vô số cây cỏ, lá khô, bùn đất dính lại trên thân thể, giống như vừa lăn lộn trong vũng bùn bước ra, ngay cả bộ lông màu trắng vô cùng xinh đẹp giờ đã biến thành màu xám thật sự khó coi. Bất quá kỳ quái nhất là bụng con Hồ ly này phồng lên quỷ dị, tròn trịa như một quả cầu, nhìn qua có chút buồn cười.

Hồ ly xem qua rất là mệt mỏi, đi vài bước đến một tảng đá liền nằm xuống, uể oải nằm trên mặt đất, mồm thở hổn hển, đảo mắt qua cái mảnh Vũ khư màu trắng này, trong ánh mắt giống như có vài phần mờ mịt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.