Lúc vừa rồi ở đầu kia Phi Hồng Giới, có mấy lời mà Ngọc Lâm không nói rõ với Ngọc Lung, nhưng Ngọc Lâm cảm thấy Ngọc Lung sẽ phải hiểu. Sở dĩ nàng không đồng ý cho tất cả mọi người đi cùng với nàng tới chỗ này, ngoại trừ hai nguyên nhân kia, thật ra cũng là bởi vì thể lực, tinh thần của những tộc nhân này bây giờ đều đã đến một mức cực hạn, tuy rằng nhìn qua thì vẫn còn vô cùng hung hãn, nhưng nếu quả thật về sau gặp phải chém giết thì chỉ cần thời gian hơi lâu một chút, toàn bộ bộ tộc sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Thật ra ở thời điểm này nhiều người cũng không mang lại tác dụng quá lớn, một mình Ngọc Lâm tới đây ngược lại càng dễ linh hoạt ứng biến, nếu như gặp phải tình huống đáng sợ mà ngay cả nàng cũng không đối phó được, như vậy bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu tới đây, cũng chỉ có kết quả là toàn quân bị diệt.
Cho nên Ngọc Lâm kiên quyết để lại toàn bộ tộc nhân lưu tại bên kia, sau đó một mình bước lên Truyền Tống pháp trận Thượng Cổ, bên trong cột kim quang lóng lánh kia mang theo một người Yêu tộc đầu tiên trong một vạn năm qua của Yêu giới, đi qua Phi Hồng Giới, tiến vào khu vực Thổ giới mà Nhân tộc quản lý.
Ở bên trong Yêu giới, nhưng sách vở ghi chép về lịch sử Hồng Mông chư giới đã sớm bị chôn vùi hơn nửa, một ít sách cổ còn sót lại thì bình thường cũng không có người nào cảm thấy hứng thú, ngoại trừ những người giống như lão Bạch Hầu mang trong lòng vinh quang của Tổ Tiên ngày trước, nếu không trong Yêu tộc cũng chẳng có ai xem những quyển sách vô dụng đấy.
Ngọc Lâm cũng là như thế.
Nàng rất thông minh, thiên tư cực cao, tỉnh táo cơ trí lại xử lý quả quyết tàn nhẫn, mưu tính sâu xa, trước kia nàng đã dẫn theo Thiên Thanh Xà Yêu dần dần quật khởi, đối với rất nhiều bộ tộc trong Yêu giới hay các loại thế lực nàng đều rõ như lòng bàn tay, nhưng là. . . Nàng chưa bao giờ đọc qua hoặc có thể nói là ít khi nghiêm túc nhìn qua những quyển sách ghi chép về các chư giới khác trong Hồng Mông chủ giới.
Không có tác dụng thì nhìn những cái đấy có lợi ích gì? Hiểu rõ tình huống của những Thổ giới kia sao có thể giải quyết chiến tranh khốc liệt giữa các bộ tộc trong Yêu giới, hiệu quả thực tế làm sao bằng được việc trực tiếp đi giải quyết những bộ tộc khác? Âm sát khí ngăn cách Phi Hồng Giới một vạn năm, chẳng lẽ lại đột nhiên biến mất sao?
Kết quả là nó đột nhiên biến mất thật. . .
Trong trí nhớ của Ngọc Lâm, đối với chư giới bên trong Hồng Mông chủ giới, ngoại trừ Yêu giới, có hai giới là nàng nhớ rõ nhất, một chỗ chính là Thiên Yêu Vương Đình trong Hồng Mông chủ giới, một chỗ khác là Phi Hồng Giới, đó chính là biên giới ngăn cách hai tộc Nhân Yêu. Trừ những chỗ đó ra, ấn tượng của nàng đối với tất cả các Thổ giới khác gần như là bằng không.
Hay như là tình huống trước mắt, lúc nàng vượt qua Truyền Tống pháp trận, nàng thậm chí nghĩ không nghĩ ra tên của cái thế giới ngay cạnh Phi Hồng Giới này, cũng hoàn toàn không biết trong cái thế giới này rốt cuộc có điểm đặc thù gì, lại có địa lý khí hậu ra sao?
Cho nên khi nàng ngẩng đầu, mưa bụi rơi xuống đầy trời, không khí ẩm ướt lạ thường thậm chí ngay cả cơn gió thổi nhẹ dường như cũng mang theo một làn hơi nước man mát, tạo thành một sự đối lập rõ nét với Phi Hồng Giới giống như là địa ngục kia, làm cho hô hấp của nàng thậm chí cũng bị ngừng lại trong chốc lát.
Nơi đây chính là nhân giới sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên xẹt qua trong đầu nàng, sau đó lại có chút hâm mộ, rồi tiếp theo là phẫn nộ.
Đây chính là một mảnh thổ địa tốt đẹp lúc trước vốn thuộc về Yêu tộc vĩ đại, dưới gầm trời này tất cả mọi thứ đều là thuộc về Yêu tộc đấy!
Ý nghĩ này là tín niệm đã ăn sâu vào trong đầu từng người Yêu tộc không dễ dàng bị phá vỡ, ở sâu trong nội tâm bọn họ vẫn kiên trì cho rằng mình là Thiên tuyển của Thần tộc, bên trong đã sớm có huyết mạch của Thần tộc được lưu truyền từ xưa cho đến nay.
Không quan hệ với thời gian cũng chẳng liên quan đến địa điểm, thậm chí ngay cả thực lực hai bên địch ta cũng không quan tâm, bọn họ chẳng qua vẫn cứ kiên trì cho là như thế.
Cơn gió nhẹ như bàn tay mềm mại lại mang theo vài phần lạnh buốt, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má trắng nõn của nàng, làm cho Ngọc Lâm thở dài một hơi, sau đó phục hồi lại tinh thần, hướng về bốn phía mà nhìn quanh.
Màu xanh, toàn là màu xanh đang bừng bừng sinh cơ, khắp nơi đều là như thế, tràn đầy màu xanh sống động của sinh mệnh.
Hơn nữa không có uy hiếp, không có Quỷ vật!
Ở giữa Thiên Địa là một mảng mầu trắng thuần khiết, tuy rằng bởi vì mưa làm cho bầu trời hiện ra có chút âm u, nhưng mà toàn cảnh đều là màu xanh lại làm cho cái thế giới này tràn đầy sinh cơ, điều này thậm còn tốt hơn một chút so với những gì mà Ngọc Lâm kỳ vọng.
Không có Quỷ vật, cũng không có Nhân tộc xuất hiện, thoạt nhìn, một mảnh địa phương này hình như ngoại trừ bãi cỏ màu xanh cùng khu rừng rậm rạp ở ngoài xa xa, cũng không có dấu vết của người qua lại, dường như đây là một địa phương rất hoang vu. Ngọc Lâm bước ra bên ngoài Truyền Tống pháp trận Thượng Cổ vài bước, tập trung tư tưởng suy nghĩ một chút, rất nhanh liền suy đoán có lẽ Nhân tộc bên này cho tới bây giờ cũng không phát hiện việc Phi Hồng Giới đã xảy ra dị biến, cho nên sau một vạn năm, người ta đã lãng quên chỗ Truyền Tống pháp trận Thượng cổ bị vứt bỏ ở tận sâu bên trong khu rừng rậm Nguyên Thủy này rồi.
Ý nghĩ này làm cho Ngọc Lâm lập tức cao hứng trở lại, thậm chí nàng còn có chút kích động nho nhỏ, tuy rằng không biết thực lực Nhân tộc ở Nhân giới bên này thế nào, nhưng mà bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu hôm nay rõ ràng đã không có tư cách để có thể khiêu khích bất kỳ địch nhân nào nữa.
Biết đâu. . . Bộ tộc có thể ẩn nấp ở sâu bên trong khu rừng rậm này, lặng lẽ nghỉ ngơi lấy lại sức?
Tuy rằng không thể biết được tương lai như thế nào, tuy rằng sống nơi đất khách quê người vẫn cứ gặp phải nguy cơ tứ phía, nhưng mà nếu có một khoảng thời gian hòa hoãn như vậy, cơ hội sinh tồn của bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu sẽ gia tăng rất lớn.
Lúc này Ngọc Lâm chỉ hận không thể lập tức trở về Phi Hồng Giới để báo cho tộc nhân của mình biết, sau đó đưa bọn họ từ địa phương như là Quỷ Vực kia đến đây. Chẳng qua mỗi lần Truyền Tống pháp trận Thượng Cổ khởi động phải cách nhau một khoảng thời gian khá dài, cho nên Ngọc Lâm đành phải đè sự hưng phấn trong lòng xuống, bắt đầu hướng về xung quanh cũng xem xét cảnh vật cùng với hoàn cảnh chung quanh, chuẩn bị cho bước tiếp theo xây dựng nền móng để bộ tộc rời qua.
Nhưng chỉ một lát sau, thân thể nàng chợt cứng đờ, bước chân cũng lập tức ngừng lại, ngay tại chỗ đồng cỏ ở phía trước cách đó không xa, nàng nhìn thấy trong đó có một đống thi thể cùng xương trắng được chồng chất lên nhau.
Sắc mặt Ngọc Lâm lập tức có chút tái nhợt, không bao lâu nàng liền phát hiện toàn bộ những Quỷ vật kia đã không còn khí tức, nhưng kết quả này cũng không thể làm cho nàng cảm thấy có chút vui mừng. Nàng thất thần nhìn những thi thể Quỷ vật kia, sắc mặt có chút âm trầm, thì ra cho dù là ở chỗ này cũng tồn tại những thứ đáng sợ như vậy.
Đang khi tâm tình nàng phập phồng kích động, chính là thời điểm từ hưng phấn đột nhiên rơi xuống thất vọng, thân thể nữ tử này bỗng nhiên hơi chấn động giống như cảm giác được điều gì, nàng chợt xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc đề phòng, như gặp phải đại địch, thậm chí ngay cả trong đôi mắt rắn của nàng cũng tăng thêm vài phần sát khí.
Gió thổi nhẹ, mưa lặng lẽ bay xuống, giữa bụi cỏ xa xa trong cánh rừng, bỗng nhiên thò ra một cái đầu, ngay sau đó một con dã thú từ từ đi ra.
Ngọc Lâm lập tức ngơ ngác một chút rồi nhẹ nhàng thở ra, cũng có chút buồn cười, không tưởng tượng được một con hồ ly cũng có thể làm cho mình khẩn trương như vậy, đang khi tự giễu, thần sắc trên mặt nàng lại lần nữa bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo, nụ cười lập tức biến mất, đôi mắt rắn lạnh như băng, lần này ở sau lưng con hồ ly kia bỗng nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh.
Đó là một nam tử Nhân tộc.
Ở đằng xa, người kia dường như cũng mang theo vài phần kinh ngạc, nhìn về hướng nàng.
Ánh mắt hai người xa xa chạm vào nhau, sát ý trong nội tâm Ngọc Lâm tăng mạnh, nàng chợt đi về phía trước một bước, nhưng cùng lúc đó, ánh mắt của nàng lại lần nữa đảo qua gương mặt của nam tử trẻ tuổi kia, trong lòng đột nhiên nhảy lên, nàng lập tức cau mày, trong lòng bắt đầu dâng lên một chút cảm giác vô lý, thậm chí còn làm cho nàng cảm thấy có một loại rung động khó tin:
“Người này, vì sao lại nhìn có chút quen mắt. . .”