Thẩm Thạch đối với Hoài Viễn Chân Nhân khẽ cúi đầu, sau đó giữ im lặng mà thu hồi Khuynh Tuyết Kiếm nhuốm máu bắn hàn quang khắp bốn phía, ánh mắt đảo qua gương mặt xinh đẹp phẫn nộ của Ngọc Lung nằm trên mặt đất nhưng đã không còn hô hấp, khiến cho gương mặt xinh đẹp tinh xảo ấy có chút méo mó vặn vẹo, sau đó mặt không thay đổi quay người tránh đi, một lần nữa đi tới cạnh Hoài Viễn Chân Nhân.
Hoài Viễn Chân Nhân ánh mắt nhìn thập phần ôn hòa, bình tĩnh mà nói một câu: “Đi thôi.”
Thẩm Thạch giương mắt hướng Hoài Viễn Chân Nhân nhìn lại, tựa hồ như là muốn hướng lão xác nhận điều gì đó, nhưng sau đó liền trông thấy Hoài Viễn Chân Nhân khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, khẽ gật đầu, lúc này mới thở dài một hơi, lập tức cũng nở nụ cười, nói: “Đa tạ sư bá.”
Nói xong, hắn quay người cất bước , tuy nhiên lần này là hướng tới hàng ngũ đệ tử Lăng Tiêu Tông ở phía xa. Dọc theo con đường này, không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Thẩm Thạch vẫn luôn bị Hoài Viễn Chân Nhân mang theo bên cạnh, hầu như không có cơ hội cùng những đồng môn bằng hữu cũ tiếp xúc nói chuyện, lần này sau khi cuộc chiến ổn định, Thẩm Thạch đột nhiên đi tới, lập tức khiến cho đám đệ tử Lăng Tiêu Tông rộ lên một trận bạo động.
Trong đám người phía trước ,trừ Đỗ Thiết Kiếm không có ở đây ra, Vương Tuyên cùng Cam Văn Tinh đứng sóng vai, nhìn Thẩm Thạch đi tới. Hai người thần sắc đều có vài phần phức tạp, ánh mắt nhìn sư đệ trẻ tuổi, trong mắt hào quang úp mở; mà ở phía sau bọn họ, Tôn Hữu là kẻ đầu tiên tiến lên nghênh đón, trên mặt nổi lên vẻ vui mừng tươi cười, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, đột nhiên ha ha cười một tiếng, rồi bỗng dang rộng hai tay, mãnh liệt ôm Thẩm Thạch một cái.
“Xú tiểu tử! Ngươi cuối cùng đã trở về!” Hắn ở bên người Thẩm Thạch vừa cười vừa nói, chẳng qua là trong thanh âm kia, mơ hồ có một tia kích động run rẩy, Thẩm Thạch cảm nhận được tấm lòng của Tôn Hữu, trong lòng cảm động, vỗ nhè nhẹ bờ vai của hắn, thoáng nở nụ cười, hỏi:
“Ngươi còn coi ta là huynh đệ sao?”
“Nói nhảm!” Tôn Hữu trách mắng một phen, nện cho hắn một quyền, sau đó cười ha ha, lôi kéo hắn đến, đồng thời miệng nói, “cái tên này, tâm tư ngươi thật quá nặng nề, ở trong tông môn chúng ta vốn rất tốt, có những huynh đệ bằng hữu như ta đây, ta cũng không tin thiên hạ này có chuyện gì có thể làm khó chúng ta!”
Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy trong đám người, Cam Trạch cùng Chung Thanh Trúc cũng đã đi tới, liền mỉm cười nói: “Ngươi nói rất đúng.”
Tôn Hữu cởi mở cười lớn, Cam Trạch cùng Chung Thanh Trúc đã đi đến trước mặt. Cam Trạch đầu tiên đối với Thẩm Thạch mỉm cười nói: “Ngươi không có bị thương a?”
Thẩm Thạch lắc đầu, cười nói: “Khá tốt.”
“Ân.” Cam Trạch nói, “Vậy là tốt rồi, trở về thì tốt rồi.”
Mà đứng ở một bên Chung Thanh Trúc thoạt nhìn tựa hồ có chút trầm mặc, lúc Cam Trạch cùng Thẩm Thạch nói chuyện, nàng yên tĩnh mà đứng ở một chỗ nhìn qua Thẩm Thạch, sâu trong ánh mắt mơ hồ có hào quang phức tạp khó hiểu xẹt qua, đợi lúc Thẩm Thạch nhìn về phía nàng, nàng mới nói khẽ:
“Thạch Đầu, về sau có khó khăn gì thì cùng với chúng ta thương lượng, đừng một mình rời đi.”
Thẩm Thạch lên tiếng, nói: “Đã biết, sẽ không như vậy nữa a” Nói rồi thoáng dừng lại, hắn hướng chung quanh liếc nhìn, cảm thấy ngoài ý muốn nói, “Ồ, Thanh Lộ đâu?”
Tôn Hữu ở bên cạnh mở miệng đáp: “Thanh Lộ lần này không đi cùng, nàng lưu lại Kim Hồng Sơn, bởi vì Vân Nghê sư thúc muốn nàng bế quan luyện chế một lò cao phẩm Tiên Đan, đã được một thời gian rồi.”
“A, thì ra là thế.” Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nghĩ thầm khó trách dọc theo con đường này cũng không thấy Chung Thanh Lộ đâu.
※※※
Mấy người ở chỗ này nói chuyện một hồi, bỗng nhiên nghe được xa xa mãnh liệt truyền đến một tiếng kêu gào thê lương, giống như mang theo vài phần điên cuồng thống khổ, nghe cũng không giống tiếng người, dường như giống dã thú tuyệt vọng sắp chết vậy.
Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thanh âm kia là từ chỗ mấy danh môn đại phái còn lại truyền đến, cẩn thận phân biệt thì nhận ra, Âm thanh đó phát ra từ Nguyên Thuỷ Môn và Thiên Kiếm Cung,còn chỗ một đống hoà thượng trọc đầu Trấn Long Điện, ngược lại một mực rất yên tĩnh.
Tiếng kêu kia thật sự vô cùng thê thảm, làm cho người ta động dung nhíu mày, Lăng Tiêu Tông không ít người đều hướng bên kia nhìn qua, sau đó mơ hồ chứng kiến trong đám người đó, chẳng biết lúc nào xuất hiện một cái lều vải, sau đó kể cả Ngọc Lâm và vài tù binh yêu tộc còn sống, đều bị hai môn phái kia áp giải vào đó.
Cũng không lâu lắm, bỗng nhiên lại là một tiếng kêu sắc nhọn vang lên, cũng lại thê lương thống khổ, và cũng làm cho người ta sởn hết cả gai ốc. Các đệ tử Lăng Tiêu Tông trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì, một lát sau, Thẩm Thạch chợt thấy đằng trước Đỗ Thiết Kiếm đã đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói khẽ: “Sư phụ bảo ngươi đi tới.”
Thẩm Thạch gật gật đầu, bước nhanh hướng đi đến cạnh Hoài Viễn Chân Nhân , giờ phút này bên cạnh Hoài Viễn Chân Nhân còn có ba người khác, chính là Lăng Tiêu Tông ba vị quyền thế lớn nhất đạo hạnh cao nhất, Tôn Minh Dương, Vân Nghê cùng Bồ Tư Ý.
Thẩm Thạch chào từng người trong bọn họ, cuối cùng đi đến cạnh Bồ lão đầu , hít sâu một hơi, bờ môi nhẹ nhàng run rẩy thoáng qua, nhẹ giọng kêu một tiếng, nói:
“Sư phụ.”
Bồ lão đầu nhìn Thẩm Thạch, cười cười, gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, chẳng qua là bỗng nhiên cánh tay vừa nhấc, đã ném một thứ tới. Thẩm Thạch tiếp được ngay, đang nghi hoặc cúi đầu vừa nhìn, bỗng nhiên ngơ ngác một chút, chỉ thấy nằm trong lòng bàn tay mình, chính là một khối Vân Phù.
“Mang thứ đó thu về, về sau đừng ném loạn.” Bồ lão đầu thản nhiên nói, “Ta là một lão già khọm, thu ngươi làm đồ đệ là chỉ muốn ngươi cho ta dưỡng lão tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung) đấy, cũng không có khí lực giúp ngươi đi canh cổng quét dọn a.”
Thẩm Thạch bàn tay chậm rãi nắm chặt khối Vân Phù, thân thể nhẹ run lên một cái, dường như đã dùng hết toàn thân khí lực mới có thể khống chế được bản thân, sau một lúc lâu , hắn không nói một lời mà tại bên người Bồ lão đầu quỳ xuống, dập đầu mấy cái, thanh âm trầm thấp vang lên ba lần.
“Đệ tử bất hiếu, liên lụy ngài hao phí tâm sức.” Thanh âm của hắn trầm thấp bên trong tựa hồ có chút khàn khàn.
Bồ lão đầu thở dài, thò tay nâng Thẩm Thạch lên, lông mi trắng khẽ nhướng, ngưng mắt nhìn hắn một lát, sau đó vỗ nhè nhẹ bờ vai của hắn, trong mắt ánh lên một tia vui mừng, nhưng dù làm thế nào cũng che giấu không được niềm vui.
“Đi thôi, chúng ta đi.” Hoài Viễn Chân Nhân nói, sau đó lão nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, lại nói, “Thẩm Thạch, ngươi cũng đi cùng.”
Thẩm Thạch gật gật đầu, vì vậy năm người liền cùng đi tới chỗ lều vải của Nguyên Thủy Môn cùng Thiên Kiếm Cung. Thẩm Thạch đi theo sau lưng mấy vị Trưởng lão chân nhân, lúc đi gần đến lều vải , nhìn thấy Nguyên Thủy Môn Chưởng môn Nguyên Phong Đường chân nhân cùng Thiên Kiếm Cung Chưởng môn Nam Cung Lỗi đang đứng bên ngoài, còn có cả một gương mặt quen thuộc, là Trấn Long Điện Chưởng môn Thiên Khổ Thượng Nhân.
Thời điểm này trong lều vải âm thanh đã trở lại bình thường, cũng không có tiếng vang truyền đến, từ xa đã thấy có người từ trong lều vải đi ra, thấp giọng nói bên tai Nguyên Phong Đường Chân Nhân một hồi, Nguyên Phong Đường khẽ gật đầu, trên mặt tựa hồ có một chút trầm ngâm cùng vẻ suy tư.
Chứng kiến đám người Lăng Tiêu Tông tới đây, Nguyên Phong Đường cùng với hai vị Chưởng môn cũng tiến lên nghênh đón, sau khi chào nhau, Hoài Viễn Chân Nhân hỏi câu đầu tiên:
“tình hình ra sao, có thể tra được cái gì rồi?
Nguyên Phong Đường gật gật đầu, nói: “Ân, trừ Yêu xà Ngọc Lâm mạnh miệng cứng đầu ra , còn lại mấy tiểu Yêu đều đã mở miệng, về sự tình yêu giới bên kia, chúng ta biết đại khái một tí, bên kia đúng là đã xảy ra chuyện.”
Hoài Viễn Chân Nhân lấy làm kinh hãi, hỏi: “Yêu giới làm sao vậy?”
Nguyên Phong Đường chân nhân cười, rồi nói: “Nghe nói là ma quỷ lộng hành rồi.”
=============
yêu Xà nay đã táng thânHọ Tôn bước tới ân cần hỏi han
Lộ nhi ở lại luyện đan
Trúc nhi liếc hắn mê man cõi lòng.