Thanh Tiên phái toàn là nữ nhân, Chưởng giáo lúc bấy giờ là Thanh Trúc, có mười nữ đệ tử xinh đẹp tựa thiên tiên.
Trong đó có nàng Thanh Diệm, là lục sư muội nhưng so về tu luyện cũng như nhan sắc đều hơn hẳn các sư tỷ sư muội một bậc, cũng bởi lẽ đó mà nàng luôn toan tính chiếm cho được chức vị chưởng giáo đời tiếp theo từ tay các sư tỷ.
Bất quá, tâm nàng chẳng bao giờ được thanh tịnh, chỉ vì một gã nam nhân. Nguyên lai, kể từ ba năm trước, do cùng sư phụ xuống núi tham dự tiệc mừng Tiếu Diện lên làm minh chủ võ lâm, nàng bị đệ tử thân truyền của y là Tiếu Tam Tiếu để mắt đến.
Cũng kể từ đó, hắn theo sát nàng, một tấc không đi, một ly không rời.
Nhưng nàng vì tranh đoạt chức vị, cư nhiên phớt lờ hắn.
Bị lạnh nhạt ba năm trời, đối với nam nhân khác có khi đã cao bay xa chạy nhưng Tiếu Tam Tiếu thì ngược lại, cũng có thể hắn thừa hưởng tính cách lưu manh và cố chấp từ sư phụ nên nàng càng lạnh nhạt hắn càng lưu manh, càng muốn chiếm được trái tim nàng.
…
“Lục sư muội mau tắm rửa, thay y phục đi, hôm nay sư muội vất vã rồi! “
“Vâng! Các sư tỷ cũng vậy”.
Thanh Diệm cùng các sư tỷ vừa từ sân luyện công trở về, ai nấy đều đẫm ướt mồ hôi, đôi người còn để lộ cả những đường cong thần bí nhất,.Vì toàn môn đều là nữ nhân nên họ cũng không mấy e dè, mặc nhiên phong phanh trước gió, tung tăng chạy nhảy, trêu ghẹo, so bì lẫn nhau.
Thanh Diệm mệt rã người, sau khi cáo từ đám sư tỷ, nàng liền trở về phòng, tiến đến buồng tắm, cởi y phục, dưới ánh nến lung linh không một tấc vãi, chuẩn bị xõa mình vào trong đó.
Nàng không hề hay biết, tên Tiếu Tam Tiếu đang nằm trong buồng tắm của mình, hai mắt hắn sáng lên, chỉ thấy một vóc người thon thả, thuộc vào loại yêu kiều lả lướt, eo nhỏ viên đồn, thân hình cân đối, da dẻ mịn màng. Nhất là hai quả tuyết lê trước ngực không lớn, không nhỏ, đầy đặn săn chắc, trắng bóng đàn hồi, nhủ hồng phía trên nhỏ nhắn đỏ hống, khiến người ta chỉ muốn ngậm lấy mà nút.
Tiếu Tam Tiếu như phát sốt, cả người bốc hỏa, nước trong buồng tắm đã bị hắn nung sôi sùng sục.
Thanh Diệm vừa đưa một chân vào buồng tắm, liền bị một bàn tay bưng miệng, một bàn tay giữ eo, kéo nàng chìm xuống nước.
“Ngươi.. “.
“Phải, là ta, bất quá nàng đừng kêu to, bằng không người ta nói nàng cất giấu nam nhân trong phòng, chức vị chưởng giáo sẽ không cánh mà bay đấy hehe”.
“Ngươi, mau buông ta ra”.
“Ưmm.. Uhm.. “
“Không, dừng tay… Không được xoa.. Ưa.. “
“Đừng… Đừng sờ chỗ đó.. “.
“Ngươi, ngươi mà làm quá, ta sẽ kêu lên thật.. Ưm”.
“Hử, nàng kêu đi.. Kêu đi hehe”.
“Ưmm, đừng đừng xoa nữa, ta không chịu được nữa.. Ngươi tha, tha cho ta… “.
“Yên tâm, ta không lấy trinh tiết nàng, bất quá phải kiếm lợi tức aa hehe.. “.
“Không, ta thề sẽ giết ngươi… Đừng.. Cho đó không được, không được mà.. “
Đang lúc Tiếu Tam Tiếu giở hết thủ đoạn khiêu khích nàng thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi:”Sư muội, sư phụ cho gọi”.
“Ưmm, đợi muội chút”.
“Lão bà chết tiệt..”.
Tiếu Tam Tiếu giận tím mặt, khí huyết đảo ngược nhưng buộc phải buông tha cho nàng.
Thanh Diệm rời buồng tắm, cả người ửng hồng, hơi thở có phần loạn, loạng choạng khoác y phục vào.
Lát sau cố hít thật sâu, lấy lại bình tỉnh rồi đến gặp sư phụ.
Vừa vào đến cửa đã thấy sắc diện bà ta cau có, có phần hận không đâm một kiếm giết nàng tại chỗ.
“Nghịch đồ, ngươi làm hỏng thanh danh cả đời của ta rồi”.
Thanh Diệm tái mặt, nàng không ngờ sư phụ đã biết, vội vàng quỳ sụp xuống:”Sư phụ, đồ nhi có lỗi với người, xin sư phụ trách phạt”.
“Trách phạt, giết ngươi cũng chưa hết tội”.
“Sư phụ.. “.
“Đừng nhiều lời, bây giờ chỉ còn một cách giải quyết, đó chính là giết hắn”.
“Sư phụ, không làm vậy được, hắn là đệ tử minh chủ”.
“Ha ha, ta không sợ cái tên lưu manh đó, ngươi cứ việc giết người, còn lại ta lo, sau này chức vị chưởng giáo cũng sẽ giao cho ngươi”.
Thanh Diệm nghe sư phụ nói, lòng nàng bỗng nhiên vui sướng không ta siết, nhưng chưa đầy một giây lại chìm xuống đáy vực.
Giết hắn, nàng làm được không, cái tên lưu manh đáng chết ấy, nàng nỡ lòng?
“Sư phụ, đồ nhi bất tài, không đánh lại hắn”.
“Câm miệng, ngươi chớ có viện cớ, sáng mai dậy sớm rồi theo ta xuống núi, bây giờ thì cút đi cho khuất mắt ta”.
“Đồ nhi xin phép”.
Thanh Diệm vừa rời phòng sư phụ liền chạy một mạch về phòng mình, nàng muốn đuổi tên lưu manh kia đi thật xa, nhưng khi nàng về lại không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Sáng hôm sau, nàng cùng sư phụ xuống núi, vừa đi được một đoạn, đến Viêm Vực thì thấy hắn đang đứng bên mé vực, sư phụ nàng liền đưa nàng một thanh trường kiếm:”Mau giết hắn rồi vứt xác xuống vực “.
Cuối cùng nàng đã hiểu, sư phụ nàng chính đã sắp xếp mọi việc từ trước.
Thanh Diệm cầm trường kiếm, tay nàng có phần run rẩy.
“Sư phụ, có thể tha cho hắn không? Hắn vẫn chưa làm gì con”.
“Nghịch đồ, mi còn dám nói”.
“Phanh”
Sư phụ nàng tung chưởng, đánh bay nàng một góc, Tiếu Tam Tiếu bị bà ta phong huyệt từ đêm qua tới giờ, không động đậy được, chỉ thét lên:”Mụ điên, có giỏi đánh ta này, mụ dám tổn hại nàng, ta diệt tông môn của mụ”.
Thanh Trúc không để ý lời hắn, mắt hướng Thanh Diệm quát lên:”Nghịch đồ, ngươi giết hay là không? “
“Sư phụ… Con.. “.
“Giết hay không giết… “
“Giết, con giết “.
Thanh Diệm bò dậy, quẹt vết máu trên miệng, nàng bước từng bước một, đến đối diện Tam Tiếu.
“Nàng làm được không? “
“Ta đã nói sẽ giết ngươi mà.. Ta hận ngươi”.
“Phặp”.
Mũi kiếm đâm phặp vào ngực Tam Tiếu, hắn chỉ nhìn nàng, cười nói:”Không có ta, nàng sẽ buồn đấy”.
Thanh Diệm đẩy nhẹ, hắn ngã xuống vực sâu, trên môi vẫn cười…