Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 11-2: Con cả nhà họ Tiêu (2)



Đường Phương phát điên rồi.

Đường Phương đã bất chấp tất cả rồi.

Từ sau khi một nhát kiếm của Tiêu Thu Thủy hất tung mạng che mặt của nàng trên đình nhỏ bên Hoàng Hà tiểu hiên, nàng đã cảm thấy mình là người của Tiêu Thu Thủy rồi.

Rồi đến trên lầu Giáp Tú bên dòng Nam Minh, Đường Phương cùng Tiêu Thu Thủy bị điểm huyệt, ném xuống dưới bàn, dựa vào nhau mặt kề bên mặt, tim dựa sát tim. Dưới thác nước Hoàng Quả sông Bạch Thủy, Khổng Dương Tần đánh lén, hai người Đường, Tiêu liên thủ diệt địch, đến Quý Châu, Tiêu Thu Thủy hái quả tặng Đường Phương, tới Bàn Giang Thần Châu kết nghĩa, Ô Giang diệt thiết kỵ, trong đình Nhất Công hội chiến Quyền Lực bang. Tuy võ công Đường Phương cao hơn Tiêu Thu Thủy một chút, nhưng xét về tình cảm, Tiêu Thu Thủy không những là tình nhân, là chồng nàng, mà còn là sư phụ, là cha nàng, thậm chí còn là anh tranh, đại ca.

Trên đường đi hắn luôn chăm lo cho nàng, trên đường đi hắn luôn che chắn cho nàng.

… Nghĩ tới đây, Đường Phương thực muốn phát điên lên rồi.

Thu Thủy, Thu Thủy, tôi phải báo thù cho anh!

Trong khoảnh khắc, Đường Phương không biết là đã bắn ra bao nhiêu loại ám khí, làm Đỗ Tuyệt luống cuống chân tay. Không phải là hắn không đỡ nổi, mà là khuôn mặt tươi trẻ của Đường Phương không ngờ lại mang theo sát khí vô cùng, khiến cho Đao ma Đỗ Tuyệt giết người như ngóe cũng phải thoáng phát lạnh.

Vì thế Đỗ Tuyệt rút lui.

Đường Phương lại xông đến chỗ Khuất Hàn Sơn.

Đường Bằng đang ngã dưới đất cũng không khỏi kêu lên:

– Phương tỷ, không được…

Đường Phương tuyệt không phải đối thủ của Kiếm vương Khuất Hàn Sơn.

Đường Bằng thấy Tiêu Thu Thủy vì mình mà chết, trong lòng cũng chấn động và đau đớn vô hạn, nhưng hắn thật sự không có khả năng tái chiến, bởi vì sử dụng Tử mẫu ly hồn phiêu quả thực là quá tổn hại thân thể.

Nhưng người càng đau đớn hơn là Tả Khâu Siêu Nhiên, bởi vì hắn hối hận. Hắn hối hận mình thật sự không còn là người nữa, Tiêu Thu Thủy thân trong nguy cấp mà vẫn liều mình cứu hắn, hắn lại không nắm lấy thời cơ để giải nguy cho Tiêu Thu Thủy, hắn cảm thấy mình đúng là một kẻ hèn nhát!

Hắn hận không thể có Đường Nhu, Ngọc Hàm trong Cẩm Giang tứ huynh đệ cùng sống lại mà giết chết hắn đi.

Trong lòng hắn ôm hận, đại phát thần uy, không ngờ lại hét lớn một tiếng, chống đỡ được thế công của Trường Thiên ngũ kiếm.

Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi ở bên kia, do Âu Dương San Nhi đang mang thai, chân khí không đủ, bước trật một bước, sắp sửa phải chịu một chưởng của Hổ bà, Mã Cảnh Chung cố sức chống đỡ, sau lưng lại trúng phải một quyền của Sư công, loạng choạng bảy tám bước, miệng rỉ máu tươi, đã rơi vào tuyệt cảnh.

Chỉ có Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, chứng kiến cái chết của Tiêu Thu Thủy, đau đớn khôn kiềm, hăng hái quên mình, toàn lực xông pha, loáng cái đã tiêu diệt bảy tám cao thủ Quyền Lực bang. Nhưng người của Quyền Lực bang cũng chẳng phải loại tầm thường, hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố nhất thời cũng không giết ra được khỏi vòng vây.

Nhưng Đường Phương đã gặp nguy hiểm rồi.

Nàng gặp nguy hiểm, không ai cứu được.

Bởi vì kẻ muốn giết nàng là Khuất Hàn Sơn.

Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn.

Bành Cửu xông đến chỗ Đường Bằng, lão cũng quyết tâm phải biến Đường Bằng thành hồn ma dưới gậy sắt, giết tên nằm vùng “Hán Tứ Hải” chính là một công tích to lớn.

Đường Bằng cố sức vung tay, bắn ra hai đốm sáng lạnh. Bành Cửu thoáng phát run, “con trùng trăm chân, chết vẫn còn động đậy”, võ công Đường Bằng thế nào, lão cũng đã biết, càng huống hồ ám khí của nhà họ Đường, chỉ cần ám khí trong tay, không ai có thể coi thường người của Đường môn được.

Bành Cửu hít sâu một hơi, vụt ngừng phắt lại, gậy chống vung loạn che chắn thân thể. Hai đốm sáng lạnh bay đến nửa đường thì chợt ảm đạm, rơi xuống đất.

Bành Cửu cười ha ha, Đường Bằng tuy có ám khí trong tay nhưng đã không còn sức để phóng ám khí nữa.

Bành Cửu từ từ bước tới, cười hung ác, nói:

– Ngươi chịu chết đi!

Đoạn vung gậy chống, đánh thẳng xuống đầu Đường Bằng.

Khi Bành Cửu vung gậy đánh xuống đầu Đường Bằng cũng là lúc Đường Phương không cách nào tránh được một kiếm xuyên tâm của Khuất Hàn Sơn.

Đường Phương, Đường Bằng đều là hảo thủ trong thế hệ trẻ mà Đường môn phái ra giang hồ rèn luyện, thông minh, sắc sảo, nhạy bén, võ công cao lại cao minh, nhưng người khác như Đường Chu, Đường Ngưu, Đường Bản, Đường Áp võ công tuy cao nhưng không có được sự thông minh tài trí như họ.

Vậy mà hiện tại, hai cao thủ Đường môn lại đều sắp phải bỏ mạng nơi đây.

Đúng lúc đó, “choang” một tiếng, gậy chống sắt của Bành Cửu bị người ta chặn lại, hoa lửa bắn tung. Bành Cửu vội nhìn lại, hóa ra là một thanh niên khôi ngô trầm ổn, tay cầm hai thanh kiếm thô đen, đang lạnh lùng nhìn lão.

Ánh mắt Bành Cửu co rút lại, nghiến răng hỏi:

– Ngươi là ai?

Người đó bình tĩnh đáp:

– Tại hạ Tiêu Khai Nhạn.

Bành Cửu tức giận quát:

– Người họ Tiêu?

Tiêu Khai Nhạn hỏi:

– Ngươi là Bành Cửu?!

Bành Cửu cười lớn:

– Không sai, chính là người sẽ lấy mạng ngươi!

Đường Bằng đang nằm dưới đất lập tức kêu lên:

– Tiêu huynh, kẻ này đã giết Tiêu Thu Thủy!

Ánh mắt Tiêu Khai Nhạn lập tức không còn bình tĩnh như vậy nữa, biến thành sắc bén bức người, quát hỏi:

– Thu Thủy chết rồi?!

Bành Cửu cười lớn:

– Là ta giết thì đã làm sao?!

Tiêu Khai Nhạn không nói gì nữa, hai kiếm đan chéo, chém vào cổ Bành Cửu!

Bành Cửu trong lòng cả kinh, xem ra võ công Tiêu Khai Nhạn cao hơn Tiêu Thu Thủy rất nhiều.

Võ công Tiêu Khai Nhạn đương nhiên là cao hơn Tiêu Thu Thủy. Trước cả khi Tiêu Thu Thủy bắt đầu học võ, Tiêu Khai Nhạn đã là thần bảo hộ trong Hoán Hoa kiếm môn rồi, Tiêu Thu Thủy cả đời nhiều chuyện phân tâm, ham thích kết nghĩa, du lịch, làm thơ, Tiêu Khai Nhạn thì lại chỉ chuyên tâm luyện kiếm.

Nhà họ Tiêu Hoán Hoa sở dĩ có được thanh danh lừng lãi, tiếng tăm võ công của Tiêu Tây Lâu tất nhiên là quan trọng, nhưng võ công kiếm thuật, sự trầm ổn từng trải của Tiêu Khai Nhạn cũng đã chẳng hề kém cha mình.

Võ công Tiêu Khai Nhạn cao, những võ công Tiêu Dịch Nhân còn cao hơn.

Tiêu Dịch Nhân có thể nói là lãnh tụ của thế hệ thanh niên võ lâm trong mười năm gần đây, tuy có hơi giới hạn trong một dải đất Xuyên Lưỡng Hồ, nhưng hắn lớn hơn Tiêu Thu Thủy mười một tuổi, bảy năm trước đã tự sáng tạo Thiết Tuyến quyền, kiếm pháp cực cao, sớm được chân truyền của Tiêu Tây Lâu, thậm chí có người nói hắn còn trên cả cha mình.

Nhà họ Tiêu có thể nổi tiếng võ lâm tự nhiên là không thể thiếu công lao của Tiêu Dịch Nhân lĩnh tụ quần luân, những người như Đường Mãnh, Đường Cương, Đặng Ngọc Bình đều nể mặt hắn mà tới.

Tiêu Dịch Nhân xuất kiếm, một kiếm ép chặt kiếm của Khuất Hàn Sơn.

Khuất Hàn Sơn cười lạnh, bao nhiêu năm nay, còn chưa có ai ép được kiếm của Kiếm vương.

Tay lão rung lên, bất ngờ phóng ra một kiếm.

Kiếm của lão rõ ràng là đang bị đè xuống nhưng lại có thể đột nhiên xuất kiếm, chém xéo vào cổ tay đối phương.

Tiêu Dịch Nhân thoáng giật mình, nhưng cũng lập tức trả lại một kiếm.

Kiếm chiêu của Hoán Hoa kiếm phái vốn theo đường nhẹ nhàng linh hoạt, coi trọng biến hóa khó lường.

Sau khi giao thủ kiếm thứ hai, Khuất Hàn Sơn đã biết kiếm pháp đối phương tuyệt đối cao hơn Tiêu Thu Thủy. Lão thậm chí không cần ngẩng đầu lên, trầm cổ tay hất kiếm, nhanh như chớp đâm vào huyệt thái dương đối phương!

Sắc mặt Tiêu Dịch Nhân vụt biến, lật tay đâm ra, cũng đâm vào bên trán Khuất Hàn Sơn.

Lần này là so xem ai to gan hơn, là kế ngọc đá cùng tan, Khuất Hàn Sơn khẽ hừ lạnh, thu kiếm chặn lại, “Đinh”, hoa lửa bắn tung, đỡ được kiếm thứ ba, hai bên cùng lùi lại một bước. Chỉ bằng điểm này, trong lòng Khuất Hàn Sơn đã biết kẻ tới kiếm thuật tuyệt không dưới Tiêu Tây Lâu, hơn nữa còn trầm ổn ngoan độc, là một nhân vật đáng để tâm.

Khuất Hàn Sơn hất kiếm vươn người, mũi kiếm khẽ điểm, đâm nhanh vào mắt cá chân phải người kia.

Đòn này biến hóa cực nhanh, kiếm của Tiêu Dịch Nhân đang ở phía trên, kiếm kình vừa mới bị kiếm chiêu của Khuất Hàn Sơn đánh tan, không kịp thu về, chỉ có thể tung người nhảy lui.

Tiêu Dịch Nhân lùi lại, lâm nguy không loạn, phong thái vẫn như cũ, rút lui ba bước, tư thế không đổi, co chân bật eo, “roạt” một tiếng, công trả một kiếm, đâm vào yết hầu Khuất Hàn Sơn!

Kiếm này cũng tấn công cực nhanh, Khuất Hàn Sơn đang định thừa thắng truy kích, chẳn ngờ đối phương đã đâm tới một kiếm, lão nghiên đầu sang bên, tránh được nhát kiếm nhưng trong lòng cũng phát lạnh, vội vàng bắt kiếm quyết, nhắm chuẩn đối phương.

Tiêu Dịch Nhân cũng không dám tùy tiện tấn công, cũng bắt kiếm quyết, nhưng thần chờ đợi.

Hai người đấu kiếm năm chiêu, Tiêu Dịch nhân bị ép lùi ba bước, Khuất Hàn Sơn bị ép nghiêng đầu tránh né. Đến bây giờ Khuất Hàn Sơn mới ngẩng đầu trông lên, chỉ thấy một người hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt thâm trầm nhưng khí thế lẫm liệt, đứng hiên ngang giữa gió đêm.

Khuất Hàn Sơn nghĩ thầm: từ lúc nào trong võ lâm đã xuất hiện cao thủ kiếm thuật như thế này?

Trong lòng Tiêu Dịch Nhân lại càng kinh ngạc.

Hắn ra tay trước nhưng Khuất Hàn Sơn thân đang bị thương, chiến đấu đã lâu, đầu cũng không ngẩng lên, đấu với mình năm kiếm, không lui nửa bước, vậy mà lại có thể ép mình phải lùi lại, là kình địch lần đầu tiên Tiêu Dịch Nhân gặp phải từ khi xuất đạo tới nay.

Nếu lúc bắt đầu Khuất Hàn Sơn không khinh địch, so đấu năm kiếm, hắn cũng khó chắc bản thân có thể nguyên vẹn.

Tiêu Dịch Nhân đang nghi hoặc không thôi, bỗng nghe đối phương không ngờ lại cười hỏi:

– Ta là Khuất Hàn Sơn, xin hỏi các hạ là?

Khuất Hàn Sơn?! Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn cùng tề danh với Khí thôn Đan Hà Lương Đấu Lương đại hiệp?! Tiêu Dịch Nhân trong lòng thoáng loạn, bên ngoài lại không chút biến đổi, cung kính đáp:

– Vãn bối Hoán Hoa Tiêu Dịch Nhân, bái kiến Khuất tiền bối.

Khuất Hàn Sơn ngẩn người, nhà họ Tiêu Hoán Hoa có nhân tài bực này? Nhưng bên ngoài vẫn cười hà, giống như một vị trưởng giả:

– Kiếm pháp hay, đúng là hậu sinh khả úy.

Trong lòng Tiêu Dịch Nhân cũng vô cùng nghi hoặc, trông có vẻ Đao ma Đỗ Tuyệt là cùng một bọn với người này, nhưng danh tiếng nghĩa hiệp của Khuất Hàn Sơn tại Lưỡng Quảng cũng không ai có thể nghi ngờ gì….

Lúc này Đường Phương tóc rối bù, mặt trắng bệch, kêu lên thê lương:

– Tiêu đại hiệp, Khuất Hàn Sơn là người của Quyền Lực bang, lão đã giết Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Dịch Nhân biến sắc rồi. Hắn cố hít sâu một hơi, tính cách hắn khác xa Tiêu Thu Thủy, dù gì cũng đã lịch lãm giang hồ rất nhiều, có vẻ âm u thâm trầm, nhưng huynh đệ tình thâm, Thu thủy đã chết, Tiêu Dịch Nhân dù có trầm ổn hơn cũng không khỏi kích động.

Chợt nghe một người quát lớn:

– Khuất Hàn Sơn là người của Quyền Lực bang?!

Đường Phương nghe thấy giọng người này lập tức suýt nữa thì không nhịn được phải òa khóc, hô lên thảm thiết:

– Lão là Kiếm vương, Quyền Lực bang còn giết cả A Đại và Nhu đệ!

Đường Bằng cũng lập tức tiếp lời:

– Kẻ này lợi hại, Tử mẫu ly hồn phiêu của đệ bị lão phá rồi!

Chỉ nghe người tới gầm lên, quát:

– Tất cả chết hết đi cho ta!

“Ầm” một tiếng, một bóng người cao lớn phóng tới, xông thẳng tới chỗ Khuất Hàn Sơn!

Người đó vốn lao về phía Khuất Hàn Sơn, nhưng giữa đường lại qua đúng chỗ Sư công Hổ bà. Sư công Hổ bà vốn đang sắp sửa thành công, sao chịu buông tay được? Vì thế thế hai người quát lớn, vung tay đánh trả, muốn hất văng người tới ra xa!

Người đó phát tay lên, đánh ra hai thứ lớn!

Ám khí!

Sư công Hổ bà kêu lên quái dị, tránh ra hai bên. “Ầm” một tiếng, ám khí đánh xuống đất, phá ra hai cái hố lớn, cát bụi mù mịt, Sư công Hổ bà thì cũng toát đầy mồ hôi lạnh.

Khuất Hàn Sơn ánh mắt như kiếm, gằn giọng hỏi:

– Đường môn, Đường Mãnh?

Người đó hét lớn:

– Ta là Đường Mãnh!

Ở bên cạnh, Đao ma Đỗ Tuyệt đột nhiên quát lớn, gia nhập chiến đoàn của Bành Cửu. Song đao vung lên, tấn công mạnh mẽ vào Tiêu Khai Nhạn. Đao nhanh vô cùng nhưng kiếm lộ vững chắc của Tiêu Khai Nhạn vẫn một mực phong tỏa đao pháp lăng lệ!

Bảnh Cửu lại biết trong thời gian ngắn không thể đánh ngã được Tiêu Khai Nhạn, Đao ma Đỗ Tuyệt vừa tới hỗ trợ, Tiêu Khai Nhạn không cách nào phân thân, Độc cước Bành Cửu lập tức chuyển sang đối phó Đường Bằng.

Đường Bằng nằm dưới đất, đã không còn sức trả đòn, dễ đối phó hơn nhiều.

Bành Cửu vung trượng định đánh, bỗng thấy Đường Bằng vung tay lên, đánh ra hai đốm sáng vàng.

Bành Cửu cười gằn:

– Ngươi không đánh tới ta được.

Hai đốm sáng vàng đó quả nhiên hơi hơi chậm lại, trong tiếng cười lớn, gậy chống của Bành Cửu đã đánh xuống đầu Đường Bằng.

Đường Mãnh hét lên, nhưng Sư công Hổ bà đã chặn hắn lại.

Sư công Hổ bà tuy sợ hãi Đường Mãnh nhưng cũng hy vọng Bành Cửu tiêu diệt Đường Bằng trước, bớt đi một kình địch bao giờ cũng tốt hơn.

Đối thủ của Tiêu Dịch Nhân là Khuất Hàn Sơn, kinh nghiệm mười lăm năm xuất đạo cho hắn biết, bây giờ không thể phân tâm được.

Tiêu Dịch Nhân xông pha giang hồ bao năm nay, đương nhiên là phải có định lực hơn người. Hắn không giống như Tiêu Thu Thủy, bạn bè gặp nạn, hắn liều mạng cũng phải cứu giúp, đổi lại là Tiêu Dịch Nhân thì sẽ giữ lấy thân mình, ngày sau báo thù cho bằng hữu.

Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố bị bang chúng Quyền Lực bang vây chặt, bọn họ có nổi điên lên thì nhất thời cũng không giết ra được.

Đường Phương vốn là người duy nhất có thể cứu Đường Bằng, nhưng trước khi Bành Cửu ra tay, nàng đã bị Ma tăng Huyết Ảnh đại sư quấn lấy.

Tả Khâu Siêu Nhiên cố sức đấu Trường Thiên ngũ kiếm, chưa thành du hồn dưới kiếm đã là may, tuyệt không còn dư lực nữa.

…Đường Bằng, Đường Bằng, còn ai cứu được cậu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.