Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 7-2: Quảng Tây ngũ hổ (2)



Khang Xuất Ngư hít vào một hơi, kiếm mang tỏa ra ngoài bây giờ tụ hết vào trong thân kiếm, không còn giống như mặt trời chói chang nữa mà tỏa ra màu đỏ vàng, đỏ sậm, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lý Hắc.

Không nghi ngờ gì, đây chính là một kích toàn lực của Khang Xuất Ngư.

Lão quyết chí phải chém ngã Lý Hắc dưới kiếm.

Nhưng Lý Hắc sẽ không đứng đó chờ lão.

Lý Hắc nhảy lên không trung, Cửu nguyệt ưng phi, Lý Hắc lộn người, Ưng kích trường không, Lý Hắc phóng thân, Thần ưng liệt thố, mười ngón tay bổ thẳng xuống.

Chiêu này thanh thế lợi hại, ngay cả Tả Khâu Siêu Nhiên cũng cho rằng có thể sánh với Ưng trảo vương Lôi Phong.

Đáng tiếc, Khang Xuất Ngư không phải là thỏ.

Mũi kiếm của lão nghếch lên, đón lấy mười ngón tay của Lý Hắc, tiếp đó “ong” một tiếng, kiếm mang bừng sáng.

Kiếm quang lần này còn chói mắt hơn cả những lần trước.

Tịch dương nộ nhật, chiếu sáng trên mặt sông, ráng tà ngập trời, non sông như giả, ánh vàng hư ảo, cảnh trí thật là thảm đạm!

Lý Hắc giống như một con quạ đen, lọt vào giữa cành chiều tà thê lương như vậy, chỉ có thể bị mặt trời tiêu hủy, không cách nào tự thoát!

Nhưng nếu Lý Hắc là quạ đen, quạ đen sẽ biết bay.

Ưng trảo của Lý Hắc đã không có tác dụng, đà phi đã tận, mắt thấy sắp sửa mất mạng dưới Quan Nhật thần kiếm, đột nhiên lại bay ngang ra, dùng một loại thân pháp không thể tưởng tượng nổi, thoắt cái đã quay lại bên cạnh Cung bối lão cẩu.

Chỗ hắn “bay” qua có máu rơi xuống.

Sau lưng hắn vẫn bị mũi kiếm vạch ra một đường.

Tiêu Thu Thủy không khỏi kêu lên:

– Khinh công giỏi!

Lý Hắc vậy mà vẫn còn cười được:

– Không phải khinh công, là Du già!

Chưa dứt lời, mặt trời đã ập tới!

Khang Xuất Ngư vốn quyết chí phải giết cho được Hắc tiểu dư khó xơi nhất trong Quảng Châu ngũ hổ này.

Lệ kiếm lại tới, mắt thấy Lý Hắc không thể chống đỡ được, bỗng nhiên lại nghe Khang Xuất Ngư kêu lên: “Ai da”, tiếp đó ôm chân nhảy lên nhảy xuống liên tục. Mọi người đều rất ngạc nhiên, nhìn lại hóa ra dưới chân Khang Xuất Ngư có cắm một cây đinh sắt.

Mọi người vẫn chưa hiểu gì, chỉ có Lý Hắc cười hì hì nói:

– Tôi còn tên khác là Đinh sắt, ngài chưa nghe qua sao?

Hóa ra khi Lý Hắc lùi lại đã bố trí một cây đinh nhọn, dụ Khang Xuất Ngư tới đạp trúng.

Khang Xuất Ngư đau đớn vừa kêu vừa nhảy, gầm lên phẫn nộ, vận khí vào kiếm, muốn dùng thuật ngự kiếm truy sát Lý Hắc.

Lý Hắc lần này đúng là hoảng hốt, kêu lên:

– Lão cẩu lão cẩu, tôi không xử nổi tên này, ông lên, ông lên!

Chỉ nghe Cung bối lão cẩu cười hắc lên một tiếng, chợt rút ra một cây côn đen, đánh thẳng tới!

Vừa rồi Khang Xuất Ngư truy kích Lý Hắc, nhóm Tiêu Thu Thủy tự nhiên thấp thỏm lo lắng, sau đó Khang Xuất Ngư đạp trúng đinh sắt, Tiêu Thu Thủy chú ý thấy mấy người Thi Nguyệt, Hồng Hoa, Hồ Phúc đều thầm toát mồ hôi vì Lý Hắc, lại thở phào nhẹ nhóm.

Dù Lý Hắc thất bại, họ vẫn không tới cứu trợ nhưng đều cực kỳ lo lắng cho hắn.

Họ vẫn tin tưởng anh em của mình có thể ứng phó được tình thế nguy hiểm này.

Sự tin tưởng đó còn quan trọng hơn rất nhiều thứ khác.

Khang Xuất Ngư xông tới, thề phải giết bằng được Lý Hắc dưới kiếm.

Nhưng Cung bối lão cẩu đã quét tới một côn.

Côn của lão cẩu không biết là được làm từ gì, vừa đen vừa nhỏ, một côn quét ra rồi mới có tiếng rít sắc nhọn cắt phá không khí!

Nhát côn đánh trúng thân kiếm.

Nếu là rắn thì côn này đánh chính xác vào chỗ bảy tấc. Khang Xuất Ngư sử dụng kiếm, xảo kình của nhát côn đánh vừa đúng vào chỗ vận lực trên thân kiếm của Khang Xuất Ngư.

Kiếm khí lập tức tiêu tan.

Kiếm thiếu chút nữa thì vuột khỏi tay, Khang Xuất Ngư vội đề khí, kiếm thu về tay nhưng trong lòng cực kỳ đau đớn.

Kiếm là kiếm tốt, nhưng bị cây côn vừa đen vừa thối đó đánh trúng, giống như là linh khí cũng bị đánh tan đi không ít, kim mang cũng tán loạn mất một chút.

Khang Xuất Ngư quả thực là tức giận muốn chết.

Cây côn đen trong tay lão cẩu vừa già vừa gù kia giống như là khắc tinh của kiếm lão đang cầm.

Nhưng Tiêu Thu Thủy thì bây giờ mới biết Khang Xuất Ngư lợi hại đến mức nào.

Khang Xuất Ngư liên tiếp đấu với ba đại cao thủ của Quảng Tây ngũ hổ, trong đó có cả “đậu đen” khó giây nhất mà giang hồ vẫn xưng tụng, vậy mà vẫn không bại, bị tấn công đã lâu mà kiếm vẫn không rời tay.

Bây giờ Tiêu Thu Thủy mới hiểu tại sao lúc trước cha hắn, Tiêu Tây Lâu, lại trọng dụng Khang Xuất Ngư đến như vậy,. Đáng tiếc, Khang Xuất Ngư vẫn phản bội Tiêu Tây Lâu.

Nghĩ tới đây, Tiêu Thu Thủy lại nổi giận.

Nhưng nhìn Khang Xuất Ngư bộ dạng quẫn bách, tay cầm bảo kiếm vừa đau lòng, vừa phẫn nộ, dưới chân đau đớn nên cứ phải co co lên, Tiêu Thu Thủy lại không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đường Phương thì thật sự không nhịn được phải phì cười.

Khang Xuất Ngư giận giữ không kiềm chế nổi, hét lớn một tiếng, nâng kiếm muốn đâm!

Cung bối lão đầu lại vung côn đánh xuống, một mặt cười nấc lên, nói:

– Tới đây nào!

Đúng lúc đó, “vù” một tiếng, một luồng cuồng phòng đột ngột quét tới, “băng” một cây gậy chống đen xì nghênh tiếp hắc côn!

Hai gậy giao kích với nhau, nhìn như mạnh mẽ nhưng khi va chạm lại chẳng hề tách ra mà dích lại một chỗ, trên thân đều bốc lên từng tia khói trắng.

Kẻ xuất gậy chính là Độc cước Bành Cửu.

Gậy chống bằng thép ròng giống như là khắc tinh của gậy ăn mày trong tay Cung bối lão cẩu, trên trán lão cẩu đã toát từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Mọi người đều biết, loại so đấu nội lực này so với giao kích chiêu thức còn đáng sợ hơn nhiều, bất kỳ bên nào nếu yếu hơn không địch nổi, muốn thu hồi nội lực đã phát ra đều chắc chắn phải chết.

Cách đấu cứng này là thương tổn nội lực nhất, cũng tiêu hao tinh thần nhất.

Nhưng Bành Cửu cũng không chiếm được lợi thế, lão chỉ có một chân, không bằng lão cẩu giậm chân dưới đất nhìn có vẻ không bước đi nổi nữa. Trông Bành Cửu như không có việc gì, kỳ thực mồ hôn đã thấm ra đầy áo.

Liễu Thiên Biến bỗng vung quạt, giữa quạt bắn ra một đốm sáng lạnh, đánh thẳng vào Cung bối lão cẩu!

Đường Phương quát lên:

– Hèn hạ!

Đang định xuất thủ, đột nhiên một thanh kim đao sống dày, “choang” một tiếng, đánh rơi đốm sáng, một chưởng đánh trúng vào chỗ giao kích giữa gậy chống và hắc côn, một người cao giọng nói:

– Mọi người đều là đồng đạo võ lâm, chí ở tỉ thí, hà tất phải đả thương lẫn nhau?

Một chưởng đánh ra, Bảnh Cửu, lão cẩu đều thấy một luồng kình lực cực mạnh đánh tới. Bảnh Cửu chỉ cảm thấy như một bão táp ập đến, không thể không lùi, lão cẩu cũng cảm thấy một luồng hơi nóng ấm truyền đến, không thể không thu.

Hai người thu tay, mới thấy người xuất chưởng chính là Hảo nhân bất trường mệnh, Kim đao Hồ Phúc.

Hồ Phúc đánh ra một chưởng, giải cứu Bành Cửu cùng lão cẩu khỏi tự tàn hại lẫn nhau.

Một chưởng này của Hồ Phúc có thể đánh ra hai loại lực đạo bất đồng, đẩy lui hai đại cao thủ, xem ra trong Quảng Tây ngũ hổ, nội công tu vi của người này có thể coi là cao nhất, trong lòng Độc cước Bành Cửu không khỏi thầm kinh hãi.

Cung bối lão cầu lùi lại phía sau, trong lòng thầm hô thật hiểm, vừa rồi đấu nội lực, tuy có thể khiến lưỡng bại câu thương, nhưng có vẻ tên cụt chân kia vừa mới bị nội thương không lâu, công lực suy giảm mạnh, nếu không bản thân mình chưa chắc đã có thể đánh đến hòa nhau.

Cùng bối lão cẩu đương nhiên là không biết, hai ngày trước Độc cước Bành Cửu đã bị thương dưới chưởng của Thiết Tinh Nguyệt.

Liễu Thiên Biến nheo mắt nhìn Kim đao Hồ Phúc, bộ dạng âm trầm cười nói:

– Nội lực cao.

Kim đao Hồ Phúc bình thản đáp:

– Quá khen.

Liễu Thiên Biến miệng cười, giọng không cười, nói:

– Chỉ không biết võ công thế nào?

Hắn chỉ nói có bảy chữ nhưng đã tấn công đủ hai mươi mốt chiêu, mỗi chiêu đánh ra đều dùng góc độ và phương pháp khác nhau, hơn nữa mỗi chiêu lại đều tương đồng.

Đến giờ Tiêu Thu Thủy mới biết, Địa mã hành thiên Liễu Thiên Biến là “thiên biến” như thế nào.

Nhưng Kim đao Hồ Phúc vẫn thần khí định nhần, quạt của Liễu Thiên Biến công tới đâu, ông liền vung đao đánh xuống đó.

Ông ta ra đao nhìn có vẻ không nhanh, nhưng Liễu Thiên Biến công ra hai mươi mốt chiêu, ông cũng xuất ra hai mươi mốt đao.

Cho nên chiêu Liễu Thiên Biến đều chỉ dùng đến nửa thức, hắn không muốn cụt tay, chỉ có thể thu chiêu.

Liễu Thiên Biến đánh ra hai mươi mốt lần nửa chiêu, hít sâu một hơi, lùi lại chỗ cũ, vái dài nói:

– Đao pháp hay!

Hồ Phúc cũng thu đao trả lễ:

– Đa tạ.

Ngay lúc ông ta thu đao thì Liễu Thiên biến lại đột ngột ra tay!

Quạt của hắn đánh về phía tay rút đao của Hồ Phúc.

Đao đang ở trong bao, trong tay Hồ Phúc không có đao

Hồ Phúc không kịp rút đao, đành vung tay bắt lấy cây quạt.

Cây quạt bỗng kêu “bụp” một tiếng, bắt ra một mũi phi châm, đâm thẳng vào mạch môn Kim đao Hồ Phúc!

Ngay lúc này, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc chợt nghe một tiếng quát:

– Đánh lại!

“Đinh” một tiếng, mội viên phi hoàng thạch đánh trúng kim châm, chân rơi xuống, đá bắn ra, Hồ Phúc hiểm tử hoàn sinh, đi một vòng tới trước điện Diêm La rồi lại quay về.

Người phát ám khí là Đường Phương.

Cũng chỉ có người của Đường gia mới có thể trong mười bước phát ám khí cứu người.

Ám khí có thể rút ngắn tất cả mọi khoảng cách, dùng ám khí cứu người, có thể gọi là “Minh khí”.

Hồ Phúc quay lại vái dài, nói:

– Đa tạ cô nương…

Liễu Thiên Biến hừ lạnh, quạt gấp mở ra, hiện lên bốn chữ lớn “Địa mã hành thiên”, bổ thẳng xuống lưng Hồ Phúc!

Đường Phương hô lên:

– Cẩn thận sau lưng….

Văn Tấn Sương quát lên giận giữ, phóng ra một cước, đánh về phía Liễu Thiên Biến. Liễu Thiên Biến vừa lùi, Giang Dịch Hải đã vọt lên trước, chiêu chiêu cầm nã, kiềm chế thế công của hai chân Văn Tấn Sương.

Lý Hắc tức giận đám Liễu Thiên Biến đánh lén, chửi:

– Đám nhát gan, sợ cái gì, chúng ta cũng lên!

Cung bối lão cẩu gằn giọng quát lên một tiếng:

– Được!

Đoạn vung côn xông tới. Hồ Phúc lại không tiến lên, vội vàng xua tay nói:

– Không được, chúng ta không thể chưa làm rõ chân tướng sự tình đã đánh loạn lên được!

Xem ra trong Quảng Tây ngũ hổ, Hồ Phúc tuổi tác không phải lớn nhất nhưng đị vị lại là cao nhất, Lý Hắc cùng lão cẩu chỉ có thể cố ghìm lại, không đánh.

Bấy giờ chợt nghe một thanh âm ôn hòa, mạnh mẽ, nghiêm trang, cười ha ha nói:

– Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.

Mấy người Tiêu Thu Thủy quay lại nhìn, trong lòng đều lạnh đi một nửa.

Kẻ tới có một bộ râu ba chòm dài, sắc mặt có một luồng khí tím nhàn nhạt, không giận mà uy, hai hàng lông mày chạy xéo vào mi tâm, khí độ ung dung cao quý, chính là Uy chấn Dương Sóc, Khuất Hàn Sơn.

Cũng chính là Kiếm vương Khuất Hàn Sơn trong Bát đại thiên vương của Quyền Lực bang.

Mấy người Tiêu Thu Thủy thấy Khuất Hàn Sơn xuất hiện, tâm lý vốn đã lạnh mất một nửa, giờ liền lạnh nốt nửa còn lại.

Bởi vì họ thấy Quảng Tây ngũ hổ không ngờ lại cùng nhau vái dài đến sát đất, cung kinh nói:

– Quảng Tây ngũ hổ xin thỉnh an Khuất đại hiệp.

Khuất Hàn Sơn cũng vái trả, hỏi:

– Năm vị khách khí rồi, hôm nay ở đây rút cuộc là có chuyện gì vậy? Khiến ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Kim đao Hồ Phúc vẻ mặt xin lỗi, đáp:

– Chúng tôi cũng không rõ ràng, chỉ thấy vị huynh đài hình như là Khang tiên sinh này, cũng với Giang lão gia tử, Đỗ Tuyệt bắt giữ Văn lão anh hùng đã bị thương. Chúng tôi muốn điều đình hòa giải, cho nên mới ra tay tương trợ, đến nỗi xảy ra một trận hiểu lầm….

Khuất Hàn Sơn ngẩng mặt lên trời cười ha hả:

– Đúng là hiểu lầm, hiểu lầm…

Mấy người Hồ Phúc cũng cười bồi:

– A! Hiểu lầm, hiểu lầm…

Khuất Hàn Sơn tiếp tục cười, nói:

– Hắn ta sao có thể là Văn Tấn Sương Văn lão đệ được, Ha ha…

Mấy người Hồ Phúc nhìn nhau biến sắc, buột miệng nói:

– Ông ta không phải Thoái tuyệt Văn Tấn Sương!

Khuất Hàn Sơn vẫn mỉm cười, đáp:

– Đương nhiên không phải. Trong võ lâm, các vị đã từng nghe qua đến chuyện Tứ tuyệt Nhất quân sẽ hành động đơn độc chưa?

Mấy người Hồ Phúc nhất thời đều ngẩn ra, Tứ tuyệt Nhất quân xuất đạo đã mấy chục năm nay, luôn là năm người cùng nhau hành động.

Khuất Hàn Sơn tiếp tục cười nói:

– Lại thêm ta cùng Văn lão đệ quen biết đã mười mấy năm, chẳng hề hờ hững, chẳng lẽ ta lại không nhận ra ông ấy hay sao, ha ha… Chư vị kiến thức rộng rãi, kỳ thực chiêu thức cùng loại, còn lâu mới bằng người thật!

Văn Tấn Sương khàn giọng quát:

– Vậy thì ta là ai?

Khuất Hàn Sơn sắc mặt phát lạnh, bộc lộ sát cơ, khiến đám Hồ Phúc không rét mà run:

– Ngươi giả mạo Văn Tấn Sương, lừa gạt dối trá, lạm sát kẻ vô tội, là người của Quyền Lực bang, “Phi Thối thiên ma” Cố Hàn Thanh!

Lời này vừa ra, Quảng Tây ngũ hổ đều không khỏi kinh hãi thất thanh, lần lượt nói:

– Lão ta là Cố nhân ma!?

– Cố Hoàn Thanh là lão ta!?

– Vậy chúng ta giúp nhầm người rồi!

Khuất Hàn Sơn quay mặt nhìn Quảng Tây ngũ hổ, nghiêm sắc nói:

– Ta tuyệt không trách các vị, chư vị trên đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, chính là bản sắc đại hiệp, quả đúng với danh tiếng cảu Quảng Tây ngũ hổ. Chỉ có Cố nhân mà này, không những lừa gạt chư vị mà gần đây trên giang hồ còn hại chết không biết bao nhiêu nhân sỹ chính nghĩa võ lâm… Ai! Ma đầu này không tù, giang hỗ sẽ mãi không có ngày yên ổn!

Văn Tấn Sương tức giận cùng cực, bật cười bi thảm nói:

– Ha ha ha… Ta là Cố hoàn Thanh!? Ha ha ha… Văn Tấn Sương ta là Cố Hoàn Thanh!?

Khuất Hàn Sơn mặt đầy chính khí, chậm rãi nói:

– Ta và chư vị tương giao hần hai chục năm, chư vị tất nhiên là có thể tin ta, những người bạn trẻ tuổi cũng là bị yêu ngôn lừa dối. Khang tiên sinh, Giang lão gia tử, Đỗ lão đại, Bành huynh đều là danh nhân võ lâm, bọn họ đều có thể làm chứng cho lời ta nói. Bọn họ không biết năm vị, năm vị đại nhân có đại lượng, không đánh không quen viết, xin đừng trách tội! Mọi người vì chính nghĩa võ lâm, không tiếc sức lực, quả thực là phúc của võ lâm. Trận chiến vừa rồi, Khang tiên sinh hiểu lầm chư vị là ma đầu trong Quyền Lực bang cho nên mới xuống tay không dung tình, không tiếc ám toán, chẳng qua cũng không nằm ngoài một chữ “Nghĩa”. Ta xin thay mặt cho mọi người, tạ lỗi với năm vị đại hiệp!

Những lời này nói ra quả thực là thẳng thắn đường hoàn, bừng bừng chính khí, khiến cho Quảng Tây ngũ hổ mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, mấy người Văn Tấn Sương tức giận đến mức toàn thân phát run.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.