Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 9: Giết



Chỉ nghe Dư Bất Tiếu cười cười cợt nhả:

– Đồ của Ôn Dịch nhân ma mà hắn cũng dám bắt, chết cũng coi như làm quỷ to gan.

Dư Tiếu Bất cười hắc hắc, nói:

– Hắn chết rồi, các ngươi ai muốn đi cùng hắn thì tới đây.

Dư Ngã Ngô cười lạnh:

– Ôn dịch đi tới, quỷ khốc thần hào, ôn dịch đi qua, vạn vật vô sinh…

Hắn cố ý kéo dài hai tiếng cuối cùng, bởi vì hắn cả thấy, làm vậy có thể dọa người.

Kẻ thích giết người, ai cũng thích dọa người.

Giết người và dọa người không phải cùng xuất phát từ sự tàn ác của con người hay sao?

Nhưng tiếng cuối cùng hắn nói lại không kéo dài được.

Không chỉ không kéo dài được mà thậm chí còn đột ngột nghẹn lại.

Bởi vì Tiêu Thu Thủy bỗng vùng dậy, đâm một đao vào bụng hắn.

Đao đâm vào bụng Dư Ngã Ngô, trong chớp mắt, Tiêu Thu Thủy đã vận lực đẩy mạnh, đánh hắn bay thẳng vào Dư Tiếu Bất!

Dư Tiếu Bất muốn tránh nhưng hiển nhiên là không kịp. Hắn chỉ thấy lưng Dư Ngã Ngô lao thẳng tới trước mặt, vội vã vung tay chặn lại, không kịp để phòng đao của Tiêu Thu Thủy từ bên hông Dư Ngã Ngô xuyên ra, đâm vào giữa bụng hắn!

Sau đó Tiêu Thu Thủy lập tức bỏ đao, tung cước đá ra, đẩy hai người về phía Dư Bất Tiếu.

Dư Bất Tiếu gặp phải kịch biết, rõ ràng là đã hoảng loạn. Khi hắn đón lấy hai người thì đồng thời thanh đao đang cắm trong bụng hai người cũng bị Tiêu Thu Thủy rút ra, nhanh như chớp đâm vào cổ họng hắn.

Khuôn mặt dư bất tiếu vẫn không khóc không cười, nhưng đã có thêm một biểu lộ khác: đến chết vẫn không thể tin nổi.

Một thanh niên trẻ trung thanh tú, ôn nhu văn nhã, vẫn còn có chút anh khí nóng nảy, nhìn có vẻ chưa xuất đạo bao lâu, vậy mà lại biết giả vờ trúng độc, bất thình lình giết chết ba anh em hắn liên tiếp, đến cả ánh mắt cũng không chớp lấy một lần.

Văn Tấn Sương đứng một bên lạnh lùng quan sát, nhìn Đường Phương nói:

– Tiêu thiếu hiệp ở đình Nhất Công tha cho Bành Cửu cụt chân không giết, ấy là lòng nhân của đại hiệp. Hôm nay chớp mắt đã giết ma tên hung đồ, chính vì ba tên độc nhân này lạm sát người vô tội, thật sự không thể tha thứ, quyết ý phải giết, tuyệt không dung tình, đó là phong thái của người hiệp nghĩa.

Ông thoáng thở dài, than:

– Khó được ai như Tiêu thiếu hiệp, tuổi còn trẻ mà đã có tư thái đại hiệp, lại quyết đoán dứt khoát, cam đảm cận trọng, thành thục lão luyện, trong võ lâm sau này tất có chỗ cho bậc nhân tài hiếm có như cậu ấy.

Đường Phương ở bên nghe vậy, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Tiêu Thu Thủy tấn công bất ngờ, một hơi giết chết ba anh em họ Dư, chính là nhân lúc bọn chúng đang tưởng hắn đã trúng độc.

Hắn bắt được độc vật của họ Dư mà vẫn không ngã là vì trên tay hắn đã sớm đeo một chiếc găng tay.

Găng tay của Đường Phương.

Ám khí của Đường Phương có một vài món phải dùng găng tay để phóng ra, ví dụ như nắm độc sa mà nàng sử dụng khi chiến đấu với Diêm Quỷ Quỷ bên bờ Ô Giang.

Lúc này Tiêu Thu Thủy đã cởi găng tay ra.

Phàm những thứ đã dính vào một hệ Ôn Dịch nhân mà thì người sống không thể chạm vào được.

Thiết Tinh Nguyệt không khỏi giơ ngón cái lên khen:

– Giết rất hay!

Chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên:

– Giết rất không hay!

Thiết Tinh Nguyệt vụt quay lại, giận giữ quát:

– Tên khốn kiếp nào đấy?!

Chỉ thấy phía sau Cổ Nghiêm quan cổ kính, hoàng hôn bao phủ, không biết từ bao giờ đã có thêm một người áo trắng đang yên lặng đứng đó, trong ánh chiều tà u ám không thể thấy được rõ ràng. Người kia thều thào nói:

– Là ta, người lấy mạng các ngươi.

Khâu Nam Cố hùng hổ nhảy lên, gào trả:

– Mi là thằng nào?!

Người trong bóng tối dùng một thanh âm cực kỳ quái dị, khiến cho người ta phải rùng mình sởn gai ốc, nói:

– Ta là ôn dịch, ta ở chỗ nào, chỗ đó có ôn dịch.

Ánh mắt Văn Tấn Sương co rút lại, hỏi:

– Ôn Dịch nhân ma?

Người kia bật cười yếu ớt, đáp:

– Dư Khốc Dư.

Văn Tấn Sương đột nhiên xông tới.

…. Trong đình Nhất Công, miệng hố ngầm mở ra, một người phóng lên, trong nháy mắt đã độc chết Chưởng tuyệt Hoàng Viễn Dung.

… Hoàng Viễn Dung là anh em của Văn Tấn Sương. Trong Tứ tuyệt Nhất quân, ngoài Diêu Độc Vụ, Tất Thiên Thông, Nhất quân Cố Quân Sớn chết dưới tay Kiếm vương Khuất Hàn Sơn thì chỉ có Dư Khốc Dư giết chết Hoàng Viễn Dung, cho nên Văn Tấn Sương hận nhất là hai người, người thứ nhất đương nhiên là Khuất Hàn Sơn, người thứ hai chính là Dư Khốc Dư.

Dư Khốc Dư giờ đang đứng phía sau Cổ Nghiêm quan, trong ám hoàng hôn âm trầm bên tường đá có một cảm giác quái lạ, yêu dị không thể tả xiết!

Văn Tấn Sương xông vào Cổ Nghiêm quan, nhanh như một mũi tên.

Thân hình ông tiến vào cổng vòm của cửa quan, bóng tối của hoàng hôn phủ xuống, nuốt chửng ông ta.

Trong bóng tối u ám, có thể mơ hồ nhìn thấy bước chân Văn Tấn Sương lảo đảo một chút, khi ra khỏi Cổ Nghiêm Quan, bóng dáng lại trở nên rõ ràng.

Nhưng Văn Tấn Sương liền ngã gục xuống, ngã xuống trước mặt Dư Khốc Dư, không thể đứng lên nổi. Hai mắt ông ta lồi hẳn ra, nhìn trừng trừng về phía trước, ánh mắt không hiểu là bi phẫn, hay là mỉa mai?

Bởi vì ông ta đã chết.

Trong ánh hoàng hôn, người áo trắng thùng thình, tay áo rộng, dáng vẻ thần bí, quỷ dị khôn tả.

Tiêu Thu Thủy kêu lên thất thanh:

– Văn tiền bối…

Chỉ nghe Dư Khốc Dư mỉm cười âm trầm, nói:

– Ta khác với các ngươi. Các ngươi cầm đao cầm kiếm liều mạng, ta có độc vật của ta để đấu với các ngươi.

Ngừng một chút rồi lại tiếp:

– Trong Cổ Nghiêm quan này ta đã bố trí độc, các ngươi qua được thì giết được ta.

Tiêu Thu Thủy đưa mắt nhìn Cổ Nghiêm quan, chỉ thấy một điểm dư quang từ phía tây chiếu lại, Cổ Nghiêm quan hùng vĩ nằm chắn giữa hai ngọn núi, càng lộ vẻ thần bí!

Người áo trắng ở phía bên kia cửa quan càng khiến người ta có cảm giác yêu tà khiến người ta phải phát run!

Dư Khốc Dư ở ngay sau cửa quan, chất độc được đặt bên trong quan.

Làm sao xông qua được? Đến cả Văn Tấn Sương cũng không xông qua được.

Trong mắt Tiêu Thu Thủy có lệ, hắn quyết định xông qua, không chỉ vì muốn giết Dư Khốc Dư mà còn phải báo thù cho Văn Tấn Sương!

Đang lúc hắn chuẩn bị lao lên thì đột nhiên ở đằng sau có người chậm rãi nói:

– Ngươi có lên cũng vô dụng… Bởi vì các ngươi không cần phải đi lên nữa.

Nhóm Tiêu Thu Thủy vội quay lại, chỉ thấy một thanh niên da dẻ trắng nõn, đứng giữa ánh chiều tà, đang đứng mỉm cười bình thản nhìn họ.

Đường Phương thoáng biến sắc, nhưng ánh mắt lại sáng lên:

– Hán Tứ Hải!

Người đó cúi người, cười đáp:

– Chính là tại hạ.

Chợt nghe một người cười lớn:

– Còn có ta đây!

Một người khác cũng hô lên:

– Thêm cả ông đây!

Truy binh tới rồi!

Kẻ xưng “ta đây” là Địa mã hành thiên Liễu Thiên Biến, khinh công của hắn cao, đương nhiên là sẽ đuổi theo nhanh.

Kẻ tự xưng “ông đây” là Đồ Cổn, hắn trúng một chưởng của Khâu Nam Cố, chịu một cước của Văn Tấn Sương, hận đến thấu xương, tự nhiên là đuổi theo càng nhanh.

Ở phía sau bọn chúng thoáng cái đã có gần trăm người tràn ra, giống như ánh hoàng hôn làn tràn, yên lặng mà đến, không một chút tiếng động, nhưng ánh mắt lại tỏa sáng giống như lang sói.

Những kẻ này chia ra làm hai nhóm, hiển nhiên là hai lộ nhân mã khác nhau. Hai nhóm người này ăn mặc cũng rất khác biệt, một bên có khoảng hơn sáu mươi người, trang phục như người bình thường, có một số giống như thương nhân, một số giống như ngư dân, tiều phu, còn cả một số cải trang thành người già, phụ nữ.

Điểm khác biệt giữa họ và người bình thường là mắt sáng như sao, huyệt thái dương nhô cao, hiển nhiên là cao thủ kiêm tu nội ngoại công.

Nhóm còn lại thì mặc kình trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng, sau lưng nhất loạt đeo trường đao sắc bén.

Phía trước nhóm ăn mặc như người bình thường có năm người đang đứng, dánh vẻ như thủ lĩnh.

Năm người tướng mạo gần như giống hết nhau, thân mặc trường bào màu xám, lưng đeo trường kiếm, sắc mặt lạnh lẽo, chỉ có cao thấp khác nhau.

Tiêu Thu Thủy nhận ra được họ, năm người này chính là “Trường thiên ngũ kiếm” từng được nhắc đến trong “Dược Mã Hoàng Hà”, bị Tiêu Đông Quảng đánh bại mười chín năm trước.

Thanh danh Tiêu Đông Quảng còn ở trên Thất đại danh kiếm đương thời, cũng chính vì ông ta từng một mình đánh bại Trường thiên ngũ kiếm. Tuy Tiêu Thu Thủy chưa từng trông thấy Trường thiên ngũ kiếm hắn hắn đã từng được nghe Tiêu Tây Lâu kể lại.

Rõ ràng năm người này chính là Trường thiên ngũ kiếm năm xưa.

… Gần đây từng nghe đồn, Trường thiên ngũ kiếm đã quy phục Quyền Lực bang, bây giờ xem ra quả thực là như vậy.

… Hơn sáu mươi người ăn mặc như thường dân phía sau chính là bằng chứng bang chúng Quyền Lực bang đã xâm nhập vào đủ loại ngành nghề.

… Trong trận Kiếm Khí Trường Giang ngày trước, khi mấy người Tiêu Thu Thủy, Cẩm Giang tứ huynh đệ, tiêu diệt Thiết Oản thần ma Phó Thiên Nghĩa trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, đã từng được biết, Quyền Lực bang đã sớm nắm giữ cả một dải Trường Giang, thậm chí tất cả thuyền phu, hàng quán, người làm trong cả trấn Tỷ Quy cũng đều bị chúng khống chế.

Trường thiên ngũ kiếm từng đối chọi với Tiêu Đông Quảng, võ công kết hợp lại tuyệt không dưới bảy đại danh kiếm võ lâm, năm người liên thủ với nhau, cũng chẳng khác gì Quyền Lực bang lại có thêm một vị ma thần.

Mặt khác Tiêu Thu Thủy cũng nhận ra được thủ lĩnh của đám người còn lại.

Một nam một nữ, nam râu tóc đều màu vàng, mắt to mày rầm, như một con sư tử lớn, nữ miệng rộng như chậu, ánh mắt sắc bén, như một con hổ đang giận giữ.

Sư công Hổ bà!

Trong truyện Kiếm Khí Trường Giang từng nhắc tới việc Tiêu Thu Thủy dám vì một con chó nhỏ bị ngược đãi mà giao chiến với bọn chúng, lần đó khiến cho Tiêu Thu Thủy cảm nhận được rõ ràng, cho dù trong đám người Quyền Lực bang tại đây chỉ vỏn vẹn có đôi vợ chồng này thôi đã rất khó đối phó rồi.

Càng huống hồ còn có Dư Khốc Dư, Đồ Cổn, Liễu Thiên Biến, Trường thiên ngũ kiếm cùng một đáp cao thủ. Càng đáng sợ hơn là còn một kẻ thân phận, võ công đều cao thâm khó lường.

Hán Tứ Hải.

Hán Tử Hải mỉm cười nói:

– Các ngươi thế này có thể gọi là trước không lối thoát, sau có truy binh.

Đường Phương bỗng ngắt lời:

– Ngươi không nghe qua, “trời không tuyệt đường người sao?

Hán Tứ Hải lại cười đáp:

– Vậy thì các ngươi cứ thử đi xem!

Đường Phương vun tay lên, bắn ra ba mũi phi tiêu mày đỏ, lam, trắng!

Tiêu vừa rời tay thì đã bắn tới nơi!

Nhanh, nhanh đến mức không kịp phòng bị!

Đó là ám khí của Đường Phương!

Ba mũi ám khí đột nhiên biến mất.

Ba mũi ám khí đột ngột bắn ra, rồi lại đột ngột biến mất.

Hán Tứ Hải vẫn mỉm cười như cũ.

Nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Tay hắn giống như đã sớm đợi ám khí Đường Phương bắn tới để thu lại.

Trái tim Tiêu Thu Thủy như chìm hẳn xuống.

Xem ra võ công Hán Tứ Hải tuyệt không dưới Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.

Lúc này Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố cùng hét lớn, chia sang hai phía phóng ra, có vẻ muốn đánh ngã Hán Tứ Hải.

Ngay lúc họ vừa động thân, trên người Hán Tứ Hải bỗng xuất hiện một chùm ánh sáng, tiếp đó chia làm hai luồng, một luồng chụp xuống Thiết Tinh Nguyệt, một luồng phủ lấy Khâu Nam Cố.

Hóa ra trong chùm sáng là mười hai loại ám khí khác nhau, có phi tiêu, thiết tật lê, ám thanh tử, chùy sắt, phi đao, tiểu kiếm, châm bạc. Đây vốn là mười hai loại ám khí khác biệt, cần mười mấy cao thủ mới có thể phóng ra được, hơn nữa lực đạo sử dụng cũng chia làm bảy tám loại, vậy mà kẻ này chỉ trong chớp mắt đã bắn ra được hết.

Tiêu Thu Thủy chợt cảm thấy thủ pháp đó có vẻ rất quen.

Lúc này Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố đã chật vật lùi về.

Chỉ có lùi về mới có thể tránh được số ám khí không thể chặn, không thể phòng này.

Tim Tiêu Thu Thủy quả thực đã lạnh ngắt.

Hắn phát hiện võ công người này tuyệt đối còn ở trên Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.

Kẻ này rút cuộc là có thân phận gì trong Quyền Lực bang?

Hán Tứ Hải thản nhiên cười nói:

– Lùi về sau đã vô vọng rồi, chỉ có thể tiến lên trước thôi.

Mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh chiều càng đậm, bóng tối đã dần phủ xuống, bóng người áo trắng phía sau Cổ Nghiêm quan cũng như được phủ thêm một lớp màn u ám.

Chỉ nghe Dư Khốc Dư âm trầm nói:

– Muốn tiến lên trước thì phải qua Cổ Nghiêm quan.

Thiên Thủ nhân ma Đồ Cổn cười hì hì, chỉ vào Khâu Nam Cố, nói:

– Tên đó là của ta, hắn đánh lén ông đây một chưởng, ta muốn hắn phải hối hận tại sao lại sinh ra trên đời.

Thiết Phiến thần ma Liễu Thiên Biến “soạt”một tiếng, xòe rộng chiếc quạt, mỉm cười âm tà:

– Con bé kia để lại cho ta.

Sư công bỗng gầm lên, nói:

– Tiêu Thu Thủy để cho ta!

Hổ bà lạnh lùng mở miệng:

– Bọn ta phải xé xác hắn ăn thịt!

Trường thiên ngũ kiếm không lên tiếng, chỉ đồng loạt chậm rãi rút bội kiếm.

Hán Tử Hải khẽ thở dài, xòe tay ra, cười nói:

– Xem các ngươi tuổi vẫn còn trẻ mà đã có bao nhiêu người căm hận thấu xương như vậy, ta cũng chẳng biết làm thế nào.

Tả Khâu Siêu Nhiên cười lạnh:

– Ngươi không phải làm bộ làm tịch nữa.

Hán Tứ Hải bỗng hắng giọng nói:

– Dư lão huynh, xem ra mấy tên này muốn xông qua chỗ huynh. Huynh một mình ở đó, có cần thêm ta làm bạn không?

Dư Khốc Dư ở bên kia, thều thào đáp:

– Hán huynh chịu tới, hoan nghênh còn chẳng kịp. Chỉ là Cổ Nghiêm quan không dễ qua.

Hán Tứ Hải cười nói:

– Chuyện đó thì không sao.

Đoạn quay sang phía đám Liễu Thiên Biến:

– Chỗ này trông cậy cả vào chư vị.

Liễu Thiên Biến tự nhiên là thầm tức giận với sự cuồng vọng của Hán Tứ Hải, nhưng cũng biết kẻ này là bạn thân của “túi khôn” Quyền Lực bang Liễu Tùy Phong, chẳng ai dám đắc tội, vội cười bồi:

– Hán huynh yên tâm, đảm bảo không tên nào thoát được.

Hán Tứ Hải ung dung cười nói:

– Làm phiền chư vị.

Vừa nói dứt lời đã phóng ra xa, lộn người một cái liền vượt qua tường cao, hạ xuống cạnh Dư Khốc Dư.

Bức tường cao tới mấy trượng, vậy mà Hán Tứ Hải chỉ lộn người một cái đã vượt qua rồi, căn bảo không cần phải qua cửa Cổ Nghiêm quan, thậm chí khi vượt tường còn chẳng thèm liếc nhìn một cái.

Tim Tiêu Thu Thủy quả thực là đã rụng hẳn xuống.

Võ công của Hán Tứ Hải thật sự có thể so sánh được với Khuất Hàn Sơn!

Bọn hắn đã không còn đường nào để đi nữa.

Ai nói “trời không tuyệt đường người”?

Ngay ở trước mặt họ đây, cho dù có đường thì cũng là đường cùng.

Đường cùng thông đến đường chết. Cho dù bọn họ có đường thì cũng bị người ta chặn mất rồi.

Hoàng hôn đã dần tắt, bóng đêm đã phủ xuống.

Hy vọng của họ chẳng lẽ cũng như bóng đêm đang loang dần ra đó, chẳng còn chờ mong được gì?

Đường Phương ngước nhìn ngôi sao sớm đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, sao Hôm, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Ánh sao trong vắt.

Dư Khốc Dư cũng không khỏi buột miệng khen:

– Khinh công giỏi!

Hán Tứ Hải cười nhẹ hỏi:

– Giỏi thật sao?

Dư Khốc Dư ngạc nhiên đáp:

– Đương nhiên là giỏi.

Hán Tứ Hải cười ngất:

– Không cần thiết đâu!

Dư Khốc Dư không nói gì nữa, hắn đang đợi Hán Tứ Hải nói tiếp, quả nhiên Hán Tứ Hải nói tiếp.

– Kỳ thực khi ta phóng qua đầu tường, trong lòng Dư huynh đang nghĩ, “tên tiểu tử này thật sự quá cuồng vọng”. Nếu không phải ta có giao tình với tổng quản Liễu Ngũ, ngoài ra còn được Khuất Kiếm vương giới thiệu tới thì huynh đã sớm muốn hạ độc ta một cái, cho ta biết lợi hại rồi.

Khẽ ngừng một chút rồi lại cười nói:

– Không biết ta nói có đúng hay không?

Dư Khốc Dư thoáng biến sắc, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp:

– Hán huynh quá đa nghi mất rồi!

Hán Tứ Hải cười lớn:

– Vậy thì được, để cho Dư huynh tâm phục, chúng ta cùng đánh cược một ván.

Dư Khốc Dư không hiểu, hỏi:

– Đánh cược cái gì?

Hán Tứ Hải giơ ra một ngón tay trắng nõn, khẽ đung đưa:

– Giết người.

Dư Khốc Dư bỗng đề cao thanh âm:

– Ồ?

Hán Tứ Hải cười nhẹ, nói:

– Giết đám người này, huynh dùng độc, ta dùng ám khí.

Dư Khốc Dư thầm nghĩ: “Ta sử dụng độc, giết người trong vô hình, chẳng lẽ lại thua ngươi sao?”, lập tức cười lạnh đáp:

– Vậy là tốt nhất. Chỉ không biết huynh muốn cách cược thế nào?

Ánh mắt Hán Tứ Hải lóe sáng:

– Cược giết người, xem ai giết được nhanh, xem ai giết được nhiều.

Dư Khốc Dư đáp ngay:

– Bao giờ thì bắt đầu?

Hán Tứ Hải nói dứt khoát:

– Bây giờ.

Hắn còn chưa dứt lời, Dư Khốc Dư đã vươn hai tay ra, lập tức một chuyện cực kỳ quỷ dị diễn ra.

Trên bức tường cổ kính xây bằng đá tảng của Cổ Nghiêm quan đột nhiên xuất hiện một lớp màn mỏng mảnh, nhanh chóng tràn tới. Nhìn qua giống như một lớp sương mù nhưng cẩn thận quan sát thì lại là ngàn vạn con trùng nhỏ bé đang đồng loạt bò đến.

Đường Phương không khỏi kêu lên thất thanh, Mã Cảnh Chung cũng biến sắc:

– Cổ độc.

Cổ độc vừa không thể diệt, lại không thể hủy, là loại độc vật mà người trong võ lâm cảm thấy đau đầu nhất, nhóm Tiêu Thu Thủy phía trước có cổ độc, phía sau có cường địch, thật sự không có đường nào để đi. Càng kinh người hơn là, Ôn Dịch nhân ma Dư Khốc Dư không ngờ lại có thể điều khiển cổ độc, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Đúng lúc đó, Dư Khốc Dư đột nhiên biến thành một con nhím.

Dư Khốc Dư là người, tại sao lại biến thành một con nhím?

Kỳ thực, Dư Khốc Dư không phải thật sự biến thành nhím mà là trong nháy mắt đã bị hơn trăm mũi kim dài đâm vào người, vì thế mới trông như một con nhím.

Dư Khốc Dư gào lên một tiếng, Hán Tứ Hải lại cười nói:

– Ta thắng rồi, ta giết trước một tên.

Tiếp đó Dư Khốc Dư ngã xuống, ngã xuống cạnh thi thể Văn Tấn Sương, đôi mắt trợn trừng của Văn Tấn Sương vừa khéo nhìn thẳng vào hắn, cũng không biết là đau đớn, hay là mỉa mai?

Giết người rồi lại bị người chết.

Dư Khốc Dư vừa chết, cổ độc của hắn liền biến mất như có kỳ tích.

Hán Tứ Hải “soạt” một tiếng, chạy xuyên qua cửa Cổ Nghiêm quan, qua trước mặt mấy người Tiêu Thu Thủy, cười nói:

– Bây giờ phía trước có đường rồi.

Nói đoạn nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt đám Liễu Thiên Biến, bọn Liễu Thiên Biến đều giật mình, vội vã lùi lại ba bước, Hán Tứ Hải thì vẫn mỉm cười ung dung.

Hán Tứ Hải giết Dư Khốc Dư, chuyện xảy ra quá đột ngột, quá quỷ dị, quá kinh người, quá bất ngờ.

Lần này chẳng những đám Liễu Thiên Biến không thể tiếp nhận nổi, mà cả mấy người Tiêu Thu Thủy cũng không dám tin tưởng.

Đồ Cổn không khỏi nghiến răng nghiến lợi:

– Hán Tứ Hải, ngươi…

Hán Tứ Hải khẽ cười hắc hắc, đáp:

– Tên ta không phải Hán Tứ Hải.

Liễu Thiên Biến vụt biến sắc, do dự hỏi:

– Ngươi là…?

Hán Tứ Hải ngẩng mặt lên trời cười lớn:

– Ta không họ Hán, ta họ Đường.

Đường Phương không ngờ cũng tiếp lời:

– Hán Đường đều là thịnh thế.

Đường Tứ Hải vỗ tay nói:

– Trong bốn biển đều là anh em. Ta cũng không phải tên Tứ Hải.

Đường Phương cũng mỉm cười:

– Hắn không phải là Tứ Hải, hắn tên là Bằng, Bằng trong bằng hữu huynh đệ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.