Nha đầu kia vội vàng gật đầu, chạy theo phía sau che miệng cười khanh khách, “Trêu chọc tiểu thư nhà ta, thật sự là đầu heo!”
Tất cả mọi người cười vang, ai cũng không chú ý là tiểu nha đầu đang nói cái gì.
Chỉ có Thuyết thư tiên sinh nhìn chằm chặp, sau đó lẩm bẩm nói: “Câu chuyện của ta còn chưa nói xong đâu! Phong Miên Vãn trên đường đi hòa thân bị bọn cướp đuổi giết, lúc đưa về được Tấn quốc thì đã bị trọng thương, nghe nói là một thân võ nghệ đều bị phế, sau đó tính tình cũng thay đổi hẳn đi…..
Cũng tốt, cũng tốt, Tấn quốc có Phong Miên Vãn cô nương, chẳng phải như hổ thêm cánh sao?
Sẽ không chịu thuần phục nước ta nữa……
“Lương vương Chu Hoảng Sát đã dẫm lên bao nhiêu mạng người mới có thể tự lên ngôi, tới nay đã mấy năm. Ngày hôm nay, các nước cùng tồn tại, tuy nhiên cũng không hùng mạnh bằng Lương quốc, đa số đều tiến cống xưng thần với Lương quốc.
Độc Hà Đông Tấn quốc cùng Đại Đường tự cho mình là dũng mãnh, tài giỏi, từ trước đến nay giao chiến không ngừng, đó chính là họa lớn của Lương quốc.
Chẳng qua đây là chuyện quốc qua đại sự, đâu có quan hệ với Thuyết thư tiên sinh hắn, sao lại có thể có quan hệ gì với bộ khoái nho nhỏ kia?
Đều là kiếm miếng cơm ăn mà thôi.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
A Nguyên rời khỏi quán trà được một lúc, lại bị Chu Hội Phi đi đứng lung la lung lay đứng dậy ngăn lại, “Ngươi dám đoạt nữ nhân của lão tử, lão tử là heo cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Tiểu Lộc ôm bụng cười đến gãy lưng, “Ngươi, ngươi chính là heo! Công tử nhà ta anh tuấn tiêu sái, không đếm được có bao nhiêu thiếu nữ trong mộng còn mơ tới hắn đâu?”
Chu Hội Phi “Phì” Một tiếng, “Không có tiền không có gia thế, bộ dạng trông đẹp một chút thì có ích lợi gì! Ngươi xem lão tử trông giống như heo, cũng có nữ nhân đứng xếp hàng lao đến!”
Tiểu Lộc nói: “Vậy ngươi mong nhớ Trịnh cô nương của Mạn Nguyệt lâu làm cái gì?”
Chu Hội Phi nói, “Không phải Hoa Nguyệt lâu Trịnh cô nương ư?”
Tiểu Lộc nói: “Không phải Phó cô nương ở Hoa Nguyệt lâu ư? Công tử nhà ta hôm kia nói nàng ngực to mà không có não, mũi như củ tỏi, miệng như lạp xưởng, liếc mắt cũng không muốn chứ đừng nói nhìn.”
Chu Hội Phi vò đầu, ” Có lẽ, là Trịnh cô nương ở Hoa Nguyệt lâu?”
Tùy tùng bên cạnh nhịn không được lặng lẽ nhắc nhở, “Công tử, người nhìn bên trên xem, là Phó Cô nương ở Hoa Nguyệt lâu.”
Chu Hội Phi tức giận, “Phì, ngực to mà không có não, mũi củ tỏi, miệng như lạp xưởng, tại sao ta lại có thể vừa ý nàng?”
Lúc quay đầu lại tìm A Nguyên, sớm đã không thấy bóng dáng, Tiểu Lộc cũng đã chạy trốn xa.
Ngẫm lại vì một nữ nhân mũi củ tỏi, miệng lạp xưởng lại bị đánh một trận, thật sự không đáng.
Ngược lại nhớ tới đối thủ của mình lại hừ mũi khinh bỉ, nhịn không được lại rời khỏi chỗ các cô nương ấy, quát: “Phì, đúng là bọn người phàm phu tục tử, không hiểu thâm ý trong tên ta nói..”
Tùy tùng bên cạnh nịnh hót nói: “Cái này gọi là đại trí giả ngu, lù khù vác cái lu chạy, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi… Nếu không Có Lão phu nhân tinh thông hiểu biết, không thể nghĩ ra được tên hay như thế!”
“Đúng, đúng!” Chu Hội Phi rất hài lòng, nhưng xoa bụng đau muốn chết, thật đáng tiếc là thiên hạ phàm phu tục tử, không thể lĩnh hội hội thâm ý trong đó! Thật sự là ngu dốt.. ôi thật ngu dốt!”
Ôi, cao siêu quá khiến cho ít người có thể hiểu được thật ra cũng là một cái tội. A Nguyên đã đi xa tới cánh rừng bên cạnh, khép miệng huýt mấy tiếng.
Chỗ xa xa rất nhanh đã truyền tới tiếng chim ưng trong trẻo đáp lại, đồng thời một bóng đen từ không trung hạ xuống, xẹt qua cành Dương Liễu, rừng hoa đào, lao xuống. A Nguyên cười, hai mắt cong cong, nâng cánh tay lên, bóng đen kia từ từ liệng cánh, dừng trên cổ tay nàng.
( Edit + Beta: Hàn – Mai)
°°°°°°°°°°°°°°
Chương 4:
Bụng trắng như tuyết, móng vuốt màu đen, nhọn hoắt, lông mày sắc lẹm, tinh quang sáng ngời, ngẩng đầu nhìn xung quanh bễ nghễ đầy quý khí, vương giả.
Đó là một con chim ưng choai choai, nhìn qua thì ôn thuần như vẹt, đang dùng cái mỏ đen, nhọn như (móc) câu mổ cánh, sau đó ôn nhu nhìn A Nguyên.
A Nguyên lấy ra từ trong người một bọc giấy dầu, mở ra, đó là một miếng thịt thỏ lớn. Nàng đưa cho diều hâu, “Tiểu Hoài, ăn thịt đi!”
Con chim ưng gọi là Tiểu Hoài kia hai mắt lóe sáng, cúi xuống ăn một miếng thịt lớn, bộ dáng thư thái.
Trong quán trà ồn ào, náo nhiệt ở xa. Hai ba con chim Hoàng oanh đang nhảy nhót, chợt giật mình nghe thấy tiếng chim ưng, vỗ cánh phần phật bay đi.
(Chim Hoàng oanh: hay còn gọi là Vàng anh, loài chim có màu sắc sặc sỡ, rất đẹp, hót hay, thuộc top 10 những loài chim đẹp nhất thế giới)
Cánh chim liệng qua suối nước êm ả, trong vắt, bọt nước tung tóe bắn lên.
Hoa đào đang nở, bay bay theo gió, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt một người và một ưng.
A Nguyên rất vui vẻ, nụ cười càng thêm tươi, má lúm đồng tiền giống như mang theo ý xuân nồng nàn, người và cảnh lúc ấy tựa như tranh, làm lòng người rung động.
Kì thật, vóc dáng của nàng rất nhu hòa, chẳng qua là do dáng người cao gầy, khoác lên bộ quần áo vải thư thái, cũng có cảm giác không tầm thường, kiêu ngạo, liếc mắt nhìn qua không thể liên tưởng tới một nữ tử rụt rè, e ấp, huống chi lại là người trong nha môn, dù có nghi ngờ, ai dám lắm miệng?
Tiểu Lộc ôm đầu ghé vào tảng đá xem một người một chim, trong ánh mắt tràn đầy sự thán phục.
Nàng nói: “Tiểu thư, mới qua hai tháng, người rốt cuộc đã thuần hoá con chim ưng này thư thế nào? Giống như đang nuôi một con cún vậy”.
A Nguyên vuốt bộ cánh bóng loáng, nói: “Ta Không biết. Nghĩ đến nuôi dưỡng nó như thế nào liền nuôi như thế thôi. Có lẽ trước kia ta từng nuôi dưỡng chim ưng à?”
Tiểu Lộc lắc đầu, “Tiểu thư chưa từng nuôi dưỡng chim ưng, có thể đó là người khác giúp đỡ tiểu thư nuôi dưỡng. Có một lần, có một thiếu niên nuôi dưỡng chim ưng, đi vào phòng của phu nhân, một đêm không đi ra ngoài, tiểu thư đã đem con chim ưng ấy hầm cách thủy làm súp…..
Ngược lại, tiểu thư từng nuôi chó. Tuy là giao cho hạ nhân nuôi dưỡng, con chó này xương cốt cũng khỏe, mỗi lần nhìn thấy tiểu thư đều rung đùi, vẫy đuôi đắc ý….. ”
A Nguyên nói: “Ta không thích chó.”
Tiểu Lộc cười nói: “Tiểu thư không thích ưng, không thích chó, đến cả mèo nhỏ, thỏ con, chim non, cũng không thích. Nhưng tiểu thư từng thích một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, cùng hắn thu thập rất nhiều đồ cổ!
Thanh kiếm trong tay tiểu thư, chính là Tiêu Tiêu kiếm khách đó để lại”
A Nguyên rất hài lòng sờ thanh kiếm bên hông mình, “Đây là thanh kiếm tốt.”
Tiểu Lộc ngạc nhiên nói: “Lúc ấy, tiểu thư đâu có nói vậy!”
“Lúc ấy…. Ta nói cái gì?”
“Tiểu thư nhìn bóng lưng hắn ôm đầu bỏ chạy, lúc biến mất khỏi tầm mắt còn ưu thương thở dài…..”
Tiểu Lộc học theo diễn tả lại thần sắc lúc đó, khuôn mặt trái xoan, cố gắng biểu hiện ra vài phần u oán nói: “Tiểu thư nói, đáng tiếc… Thật đáng tiếc, nam nhân tốt như vậy…… ”
A Nguyên cúi đầu nhìn chuôi kiếm bóng loáng, cùng hai chữ “Phá Trần”
Hai chữ đó, thật sự có thể tưởng tượng ra chủ nhân của nó, mỗi ngày vuốt phẳng thanh kiếm như thế nào, thanh kiếm Phá Trần này có bao nhiêu trân quý.
Nàng không tưởng tượng được, kiếm khách kia tại sao không cần cô vợ xinh đẹp, phải chạy trối chết, đến bảo kiếm tùy thân cũng không dám lấy lại.
Nàng hỏi: “Về sau như thế nào? Ta cũng dùng kiếm (tập võ) à?”
( Edit + Beta: Hàn – Mai)
°°°°°°°°°°°°°°