Hắn vốn dĩ đang cúi người, bị A Nguyên đột nhiên đánh ngã, liền bay nhanh lăn sang một bên, cư nhiên chạy thoát.
Mộ Bắc Yên quay đầu, chính thấy Phùng Đình Ngạc cầm đao nhiễm máu, nghênh tiếp hướng Hạ cô cô không muốn sống ở phía sau.
Hắn trở tay sờ thử, thấy toàn là máu, mới cảm thấy đau, cả tâm đều lạnh, rốt cuộc cảm thấy không xong, thân thể nhoáng cái đã ngã ngồi xuống, đẩy A Nguyên ra, thấp giọng nói: “A Nguyên, ta……!ta không ổn rồi! Nàng đi mau, ta……!ta chặn bọn họ lại.”
A Nguyên chém một hắc y nhân đuổi tới, ra sức hắn kéo đi, trách mắng: “Bậy bạ! Huynh là ác nhân, ta cũng là ác nhân, chúng ta đều gặp phải tai họa một ngàn năm, làm sao lại không được? Đi mau!”
Bên kia Hạ cô cô cả người đầy máu, mặt nạ bạc nửa bên đã bị bóc ra, lộ ra một gương mặt xấu xí đầy đao sẹo, trong cảnh đầm đìa máu tươi dữ tợn như lệ quỷ.
Bà hết đường kiếm này đến đường kiếm kia hướng Phùng Đình Ngạc, bão tố lại nhanh đến, lại là đấu pháp chỉ công không tuân thủ liều mạng.
Bà ta sắc bén hét lên nói: “Cẩu tặc, muốn giết người nhà ta, cần phải vượt qua xác ta!”
A Nguyên đang kéo Mộ Bắc Yên ra sức mở một đường máu, nghe vậy trong lòng run rẩy, thiếu chút nữa lại bị người ta chém một đao.
Nàng hoảng hốt nhớ tới, Hạ cô cô tuy rằng đối đãi nàng ác độc, nhưng vô luận ở Trấn Châu hay là Yến Quốc, nếu có người ngoài có gan chỉ trích hoặc khi dễ nàng, Hạ cô cô đcũng sẽ có bộ dáng giống lão gà mái bảo hộ gà con mà cả người giương cánh, không tiếc một trận chiến bảo vệ tôn nghiêm, cũng không chịu để người khác đả thương nàng một chút.
A Nguyên là con gái kẻ thù của bà, nhưng đồng thời cũng là thị nữ bà một tay nuôi lớn.
Tựa như nàng từng là đầu sỏ gây tội khiến mẹ con A Nguyên chia lìa, lại được Miên Vãn coi như dưỡng mẫu mà kính sợ.
Bao nhiêu ân oán trong đó, đã không phải một chữ “Hận” đơn giản có khả năng khái quát.
Hạ cô cô thân đã trọng thương mặc dù liều mạng như thế nào, cũng không có cách nào chống lại Phùng Đình Ngạc; tựa như A Nguyên bị thương cố gắng như thế nào, cũng không có cách nào mang Mộ Bắc Yên trọng thương xông ra khỏi trùng vây.
Trước mắt hắc y nhân càng ngày càng nhiều, mà Phá Trần kiếm trong tay A Nguyên đã càng ngày càng nặng.
Mộ Bắc Yên miễn cưỡng giúp nàng đánh lui một kẻ địch, cố hết sức nói: “A Nguyên, đừng quan tâm ta, chạy nhanh đi! Nàng là một nữ tử, bọn họ chưa chắc sẽ đuổi theo không tha.”
Mộ Bắc Yên là con trai độc nhất của lão Hạ vương Mộ Chung, tuy chưa từng đem binh đánh giặc, nhưng có uy vọng từ cha mình lúc sinh thời, có cấp dưới lão hữu của cha mình ủng hộ, muốn dừng chân ở trong quân cũng không khó khăn.
Cùng so sánh với A Nguyên, Mộ Bắc Yên càng không thể buông tha.
A Nguyên trên cánh tay lại vẫn cầm kiếm, Phá Trần kiếm thiếu chút nữa rơi xuống, nàng vội kiệt lực nắm chặt, cười nói: “Ta là nữ tử, nhưng ta cũng là hậu nhân võ tướng!”
Nhà võ tướng, tràn ngập nhiệt huyết, há có thể bỏ bạn bè mà đi, một mình chạy trốn?
Mộ Bắc Yên bất giác thở dài: “Được được được, có thể cùng tri kỷ đồng sinh cộng tử, vốn cũng là một may mắn lớn trong đều.
Chỉ mong tiểu tử Cảnh Từ kia đừng hận ta……”
Nói chuyện hết sức, hai người đều đã bị thương nặng sắp kiệt lực, mắt thấy đao kiếm hắc y nhân áp bức đến trước người, lại khó ngăn cản, chợt nghe tiếng duệ khí xé gió lao tới, nhưng nghe “Đinh đinh” mấy tiếng, lại là mấy hạt đá đánh vào đám binh khí đánh úp bọn họ, đúng lúc cứu được hai người.
A Nguyên nhìn chăm chú, bất giác kinh hỉ kêu lên: “Nhập Thất thúc!”
Hán tử trung niên gầy gò nhưng rắn chắc đã đề đao xuất hiện, hàn quang liền lóe, nhanh chóng chém ngã đám hắc y nhân đang đánh chém bọn họ, chạy vội tới trước mặt A Nguyên, quả nhiên là Nhập Thất.
Mới bất quá bảy tám ngày, hắn đã mặt đầy râu quai nón, nhìn đen gầy tiều tụy rất nhiều, đến đối địch cũng đều tựa như thất hồn lạc phách.
Nghe A Nguyên gọi hắn, hắn nhìn nàng đánh giá, liền đưa một phong thư nhét vào trong ngực nàng, quát khẽ nói: “Đến nhà ma đi!”
Trước mắt lại có hắc y nhân đánh úp lại, hắn vừa phản kích, vừa lại cùng A Nguyên nói câu gì đó, đến Mộ Bắc Yên cũng không nghe rõ.
Nhưng Nhập Thất là đệ nhất cao thủ tâm phúc được Nguyên phu nhân coi trọng nhất, tuy không nhất định đấu không chắc thắng Phùng Đình Ngạc, nhưng không để hai người bị thương bọn họ liên luỵ, cơ hội thừa dịp đêm tối yểm hộ thoát thân cũng không nhỏ.
Mộ Bắc Yên cùng A Nguyên liếc nhau, lại không do dự, đi theo ánh đao của Nhập Thất mở ra một con đường cho bọn họ, chạy về phía nhà ma.
Trước khi đi, A Nguyên nhịn không được lại liếc mắt về phía Hạ cô cô.
Phùng Đình Ngạc rốt cuộc đạp đi nữ nhân như thuốc cao bôi lên da chó chịu đao chém như không muốn sống này, bên cạnh rốt cuộc vài tên hắc y nhân bắt được đến cơ hội cầm đao kiếm chém tới, điên cuồng chém không ngừng.
A Nguyên giọng nói nức nở, vội nỗ lực nuốt xuống.
Lại không biết nuốt xuống là máu tươi từ tạng phủ hay là nước mắt mãnh liệt rơi xuống.
Khi Phùng Đình Ngạc đuổi đến, nhà ma cũng cháy.
Những tháng này trời chưa từng mưa, căn nhà nửa trống rỗng bốc cháy so với biệt viện còn nhanh hơn.
Bao quanh nhà ở còn mười tên hắc y nhân, trơ mắt nhìn gian nhà trúc nhỏ trong khoảng nửa khắc bị lửa lớn cắn nuốt hầu như không còn.
Phùng Đình Ngạc kéo xuống khăn che mặt, cầm đao đẫm máu hỏi: “Người đâu?”
Bên kia có hắc y nhân vội tiến lên trả lời: “Bẩm đại nhân, hẳn là còn ở bên trong.”
“Ai phóng hỏa?”
“Hẳn là……!Chính bọn họ.
Hai huynh đệ theo vào sớm nhất đã bị giết, ta đang chờ cảnh giới, bên trong liền cháy khắp nơi.”
“Không thấy ai chạy ra?”
“Ta vẫn luôn vây quanh bốn phía, vẫn chưa nhìn thấy bọn họ chạy ra.
Huống chi bọn họ bị trọng thương, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát!”
Ngọn lửa đã nuốt cả nóc nhà, nhanh chóng cả gian nhà đều bị đốt đến sụp xuống, ngọn lửa chiếu sáng đến nhóm hai mắt dã thú đỏ bừng của hắc y nhân.
Đừng nói người sống, như là gang sắt, chỉ sợ cũng đã bị thiêu nóng chảy trong lửa lớn như vậy.
Phùng Đình Ngạc đi một vòng dọc theo nhà ở, híp híp mắt, “Chẳng lẽ bọn họ tự biết không có cách nào chạy thoát, tự thiêu tuẫn tình?”
Hắn lui về phía sau một bước, “Đem thi thể trên sườn núi đều ném vào lửa đi, cùng thiêu hết! Tuy nói vậy……!Vẫn là đừng lưu lại câu chuyện này.”
Mọi người tuân mệnh, nhanh chóng chuyển thi thể đến ném vào biển lửa.
Vật nặng rơi vào trong lửa, mang đến một đám lửa bốc lên càng cao, khói lửa bay đầy không trung.
Trong ánh liệt hỏa chiếu rọi, trăng sao đầy trời sớm đã không còn thấy bóng ảnh.
Trời cao như mực, thế nhưng tìm không ra nửa ánh sao.
———-
Trong mấy ngày, triều đình Đại Lương đã là long trời lở đất.
Nghe nói, ngày ấy Lương Đế trước sau thấy đám người Kiều Quý Tần, Nguyên phu nhân, Lâm Hiền phi, liền nổi giận, cũng không hiểu được rốt cuộc là duyên cớ gì, liền đem Kiều Quý Tần biếm vào lãnh cung, lại lấy roi đánh cho Dĩnh Vương một trận, còn truyền ra tin tức, muốn đem Dĩnh Vương sai đến Lai Châu.
Nhưng không lâu lại xuất hiện một cách nói khác.
Dĩnh Vương vẫn chưa phạm sai lầm, chỉ là Lương Đế bị người khác châm ngòi mà thôi.
Ít nhất người châm ngòi là Nguyên phu nhân hay là Lâm Hiền phi, liền nói không rõ.
Đêm hôm sau, ngoài cung đều có người nghe được tiếng đánh thật lớn, thậm chí có ẩn ẩn tiếng chém giết, nhưng vẫn không diễn ra lâu lắm.
Sau khi hừng đông, thống lĩnh Long hổ quân Hàn Kình đã lãnh gần ngàn binh mã đóng quân trong ngoài hoàng cung bảo hộ.
Nghe nói, thái giám tổng quản Kiến Chương là Lê Hoán liên hợp với cấm vệ quân có vọng tưởng gây bất lợi cho Lương Đế, bị Hàn Kình cùng Long Hổ quân giết chết tại chỗ.
Lương Đế vốn là có bệnh trong người, khi chấn kinh bệnh tình tăng cũng tăng thêm, Trường Nhạc công chúa cũng chờ không được, chỉ truyền Nguyên phu nhân vào cung phụng dưỡng.
Dĩnh Vương tự nhiên cũng ở trong cung hầu bệnh, vì thế sự vụ lớn nhỏ, ngược lại đều thông qua miệng Dĩnh Vương truyền ra.
Edit + Beta : Hàn – Mai