Thiếu nữ gật đầu, đảo mắt qua đám đông, liền hướng Lý Phỉ hành lễ: “Tiểu nữ là Khương Tham, bái kiến đại nhân!”
Lý Phỉ sau nửa ngày mới ho một tiếng, kéo dài âm cuối hỏi: “Ngươi tên là Khương Tham? Rốt cuộc là người phương nào, đến Thẩm Hà khi nào? Cùng Chu gia có quan hệ gì?”
Khương Tham bộ dáng phục tùng, rủ mi mắt, thanh âm êm dịu: “Bẩm đại nhân, tiểu nữ là người Hứa Châu, cùng với Chu gia… cũng không có quan hệ gì.”
Lý Phỉ liền nhịn không được có chút tức giận, “Vậy ngươi tại sao lại cùng Chu nhị công tử ở trên xe ngựa? Chỗ ở của ngươi vì sao lại tìm thấy máu linh hạc dùng để luyện chế dược hoàn?”
Khương Tham thở dài: “Bẩm đại nhân, bởi vì tiểu nữ thuở nhỏ nhiều bệnh, nên không thể không đi bốn phương tìm nơi chữa bệnh, qua đó cũng học được chút y thuật. Lúc đi ngang qua Thẩm Hà, nghe nói Chu gia có máu linh hạc hiếm có, có tác dụng lợi khí bổ huyết, đối với bệnh của tiểu nữ có hỗ trợ rất lớn, nên tiểu nữ nài nỉ xin Chu nhị công tử một chút máu linh hạc.”
Lý Phỉ hừ một tiếng, “Có phải ngươi muốn nói ngươi cùng con trai của Chu Thực không hề có liên quan, chẳng qua là vừa mới gặp Nhị công tử, muốn xin chút máu linh hạc?”
Trong lời nói của hắn hoàn toàn không tin, nhưng mắt thấy Khương Tham bộ dáng mảnh mai, yếu duối, nhìn không giống như loại người có thể làm ra thủ đoạn ngoan độc, hắn lại cảm thấy có vài phần bán tín bán nghi.
Chu Kế Phi thấy mặt mày Khương Tham trầm tĩnh, lại đã tỉnh táo lại, tiến lên nói: “Khương cô nương bệnh rất nặng, mạch máu của linh hạc của phụ thân ta lại rất mau lành. Ta nghe nói đại ca của ta muốn đưa máu linh hạc cho Linh U luyện chế, nên ta qua chỗ Linh U nói muốn một chút, chỉ dùng cho Khương cô nương phối dược mà thôi. Về sau Linh U rốt cuộc là đưa máu linh hạc cho ai chế thuốc giả, chúng ta cũng không biết.”
Lý Phỉ đang trầm ngâm, bên kia chợt nghe thấy thanh âm của Cảnh Tri Vãn truyền tới: “Ngay cả chúng ta đều không thể xác định, linh hạc tủy giả kia là Linh U luyện hay người khác luyện, vì sao ngươi có thể một mực chắc chắn, là Linh U giao máu linh hạc cho người khác luyện? ”
Hai chân của hắn không tiện, nhưng người nâng kiệu lại cường tráng. Sau khi họ ngủ một đêm tinh thần tốt, nghĩ đến tiền thưởng gấp đôi, lại càng hưng phấn.
Kiệu hạ xuống đất, hắn vẫn miễn cưỡng như cũ dựa vào ghế, khẽ cười nói: “Nếu như ta nói, ta đã lục soát ra trong phòng ngủ của Khương cô nương có linh hạc tủy giả, ngươi còn có thể nói cái chết của Linh U là có người vu oan giá họa hay không?”
Chu Kế Phi ngẩn ngơ, bật thốt lên: “Không có khả năng! Không có khả năng còn có linh hạc tủy giả!”
Hắn nhìn Khương Tham.
Khương Tham môi trắng bệch giật giật, mặt mày có chút bất đắc dĩ.
Lý Phỉ nở nụ cười, “Chu Kế Phi, ngươi vì sao lại kết luận là lục soát không còn linh hạc tủy giả? Chẳng lẽ sớm đã biết được, chỗ đó không có linh hạc tủy phỏng chế, mà có linh hạc tủy thật sự?”
Sắc mặt Chu Kế Phi lập tức trắng bệch, cầm thật chặt tay Khương Tham, không nói một lời.
Cảnh Tri Vãn lấy ra trong tay áo, thản nhiên nói: “Giấu được rất kín, người bình thường vẫn tìm không ra.”
Mà hắn đương nhiên không phải người bình thường. Vì vậy, hắn tìm ra linh hạc tủy bị mất của Chu Thực.
Thân hình Khương Tham có chút lay động, nhỏ bé và yếu ớt giống như có thể bị một ngọn gió thổi bay mất.
Đáng tiếc bốn phía của nàng đều là nha dịch cầm đao, gió có lớn hơn nữa cũng không thể mang nàng chạy trốn.
( Edit + Beta: Hàn – Mai)
Chương 84:
Nàng thê lương nhìn xung quanh, khàn khàn nói: “Không sai, những viên linh hạc tủy này, là của ta.”
Thấy nàng thừa nhận, Lý Phỉ có chút không đành lòng, thở dài: “Nhìn ngươi nữ tử thanh tú như vậy, lại có thể ngoan độc như thế, thật sự là *Hồng Phấn Khô Lâu, Hồng Phấn Khô Lâu..!”
(*Hồng Phấn Khô Lâu: Trong Phật giáo có một lời đồn, năm đó Quan Thế Âm bồ tát vì cứu vớt người lạc đường, hóa thân thành mỹ nữ, cùng họ giao hợp… ở thời khắc mấu chốt nhất… mỹ nữ đột nhiên biến thành khô lâu (bộ xương khô), làm người ta tỉnh ngộ, ý sau là hạnh phúc càng lớn thì hủy diệt càng lớn.
Ý ở trong đây: Lý Phỉ ý nói Khương Tham càng xinh đẹp, thanh thú, mảnh mai bao nhiêu thì lại càng ngoan độc, ác độc bấy nhiêu.)
Đang muốn đè xuống tâm tư thương hương tiếc ngọc, đem nàng áp giải về nha môn thẩm tra, Chu Kế Phi đã cầm cổ tay nàng kéo xuống, cả kinh kêu lên: “Không thể bắt nàng, không thể……, trên người nàng có bệnh nặng, làm sao có thể chịu được tra hình bức cung?”
Cảnh Tri Vãn không nhịn được nói: “Sao không đi hỏi cha ngươi dưới cửu tuyền, trước khi chết đã chịu đựng tra tấn như thế nào? Đừng nóng vội, đoạn đường này ngươi còn không thoát được. Chẳng lẽ ngươi cho rằng việc này ngươi sẽ thoát khỏi liên quan?”
Chu Kế Phi ôm Khương Tham, run rẩy lẩm bẩm nói: “Ta không có, không có……”
Lý Phỉ rất xấu hổ vì lúc đầu hắn không nhìn ra Chu Kế Phi hiểm ác, cả giận nói: “Ngươi không có? Khương Tham cùng Chu phủ không có quan hệ, sao lại vô duyên vô cớ phỏng chế linh hạc tủy? Thuốc của nàng sao lại chạy tới Chu phủ, còn chạy đến phòng ngủ của phụ thân ngươi? Rõ ràng là ngươi đã giết cha ngươi bằng thuốc độc, vu oan giá họa cho thân huynh, cùng Khương Tham luyện dược hại người……”
Khương Tham đột nhiên nói: “Đại nhân, tôi nói rằng số linh hạc tủy này đều là của tôi, nhưng chúng cũng không phải là độc dược, mà là thuốc bổ để bồi dưỡng thân thể, là tôi luyện để cho chính mình dùng.”
Lý Phỉ dừng lại, “Ngươi……nói là số linh hạc tủy này là do ngươi luyện? Mà linh hạc tủy giả làm Thực trúng độc chết…..”
“Thuở nhỏ tôi có bệnh nặng trên người, chỉ biết cứu người, không biết hại người.” Khương Tham tiến lên một bước, thắt lưng nhẹ nhàng theo gió, trông càng thanh tao, “Về phần vị đại nhân kia tìm ra linh hạc tủy, là tôi nhờ Chu nhị công tử tìm máu linh hạc đến cho tôi, rồi tự luyện thành, loại thuốc này không hề liên quan đến độc dược hại Chu lão gia, tại sao đại nhân lại một lòng nghi ngờ là Chu lão gia là do tôi hại?”
Thấy nữ tử nhu nhược yếu ớt, ai cũng có ý nghĩ thương xót, chợt nghe nàng thề thốt phủ nhận, A Nguyên lại thấy nàng gian xảo, cười lạnh nói: “Khương cô nương đây là phủ nhận mình chưa từng phỏng chế ra linh hạc tủy, chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực, cô có ý định một mực chống chế đúng không? Nhưng không biết cô nương có biết hay không, móng tay của cô đã để lại manh mối và chứng cứ?”
Mọi người không khỏi nhìn tay của Khương Tham.
Tay của nàng mảnh mai trắng nõn, nếu là người bệnh thì móng tay cũng nên tái nhợt ảm đạm, nhưng nàng lại dùng nước Phụng Tiên hoa màu đỏ hồng nhuộm móng tay, sáng rõ nhất là ngón giữa, khiến bàn tay nàng lại thêm vài phần kiều diễm.
Đối với ánh mắt như trẻ con vô tội của nàng, A Nguyên không khỏi trào phúng mà cười, “Cô nương nhất định không nghĩ tới, lúc cô luyện chế linh hạc tủy giả, ở trên một viên có dính dấu vết Phụng Tiên Hoa. Ta bắt đầu nghi ngờ Chu phu nhân hoặc cơ thiếp của Chu gia đã đụng qua linh hạc tủy, nhưng nhìn kỹ qua nữ quyến cùng thị nữ của Chu gia, cũng không thấy ai nhuộm màu sắc này, về sau ta nghe nói Linh U được Phó Mạn Khanh giới thiệu tới Chu phủ, liền nghi ngờ Phó Mạn Khanh. Nhưng để ý qua móng tay của nàng ấy cùng những đồ vật son phấn trên bàn, ta cũng chưa từng phát hiện loại màu sắc này. Ở Hạ Vương phủ ta cũng phát hiện Phụng Tiên hoa, vị danh y ở đó cũng không tránh nổi chút nghi ngờ. Nhưng mà hắn vừa mới tới Thẩm Hà không lâu, không hề có động cơ giết người.”
Khương Tham buông lỏng nhìn móng tay của mình, trầm thấp nói: “Không……Không có khả năng!”
( Edit + Beta: Hàn – Mai)