Lưu Hương

Chương 33: 33: Công Bằng



Mặt trời rõ ràng đã lên cao lại cố chấp ẩn mình sau những tầng mây, không chịu hé lộ dung nhan của mình, bầu trời xa xăm mang theo một sắc màu xanh lam điểm theo sắc xám tạo nên một mảng sắc màu mềm mại.

Trong buổi tối dọn nhà đầu tiên, Dịch Bạch Đường ôm Thương Hoài Nghiên ngủ một giấc ngon lành.

Cho nên đến lúc tỉnh lại cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái, tâm tình của hắn tốt vô cùng, sau khi vệ sinh cá nhân lập tức đến phòng bếp làm một bữa sáng theo kiểu điển hình của Trung Quốc: Bánh quẩy vàng tươi óng ánh được đặt trên đĩa sứ trắng hình chữ nhật, ở khoảng tiếp xúc, màu trắng của đĩa sứ giống như nhũ trắng phản chiếu lên đồ ăn; bánh bao canh vừa mới chưng vẫn còn bốc hơi nóng yên ổn được đặt trong lồng hấp nhỏ, lớp vỏ mong mỏng bao bọc lấy canh bên trong, một làn gió nhẹ không biết xuất hiện từ nơi nào nhẹ thổi một cái, bên trong lồng hấp giống như khẽ run rẩy; sữa đậu nành cho thêm một phần nhỏ ngũ cốc tạo nên một thức uống đặc mang theo hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, đến khi Thương Hoài Nghiên từ trên lầu đi xuống uống một ngụm gần như kinh diễm bật thốt lên: “Ngon quá!”
Đối với loại tán thưởng nông cạn thế này, Dịch Bạch Đường luôn lười đáp lại.

Hắn bưng món cuối cùng ra, đó là bã đậu còn lại sau khi chắt lấy nước làm sữa đậu nành, thêm hành hoa thái nhỏ và đỗ xanh vào, lại thêm vào thịt lợn, bột mì, làm thành bánh, bữa sáng như vậy là hoàn thiện.

Bánh làm bằng bã đậu tổng cộng có 12 cái, sáu cái đặt bên trái, 6 cái đặt bên phải, đặt ở trên một chiếc đĩa được tạo thành từ màu tím và xanh lam, giống như hai con cá làm thành một vòng tròn âm dương.

Hình tròn bên trong là do hai con cá tạo nên, sống lưng là hình cuộn sóng, lộ ra chiếc bụng tròn tròn, cá bên phải ngậm đuôi của cá bên trái, cá bên trái ngậm đuôi của cá bên phải, đầu và đuôi giao nhau, hai nửa hình tròn tạo thành một hình tròn hoàn chỉnh.

Chiếc đĩa tròn này được đặt ở giữa hai người, màu xanh nhạt hướng về phía Thương Hoài Nghiên còn màu tím hướng về phía Dịch Bạch Đường.

Thương Hoài Nghiên cũng đã ngồi xuống bên bàn ăn.

Y uống một ngụm sữa đậu nành lớn, cảm giác được độ ấm từ dạ dày lan đến toàn thân; sau đó dựa theo thói quen của mình nhấc một chiếc bánh quẩy lên cắn một miếng lớn, cảm giác mềm mại cùng với hương thơm dịu nhẹ gần như trong nháy mắt nổ tung tại môi răng không một điềm báo trước.

Thực sự là ăn rất ngon nha!
Thương Hoài Nghiên lại tiếp tục cảm khái ở trong lòng một lần nữa.

Thực sự quá kỳ diệu, không cần biết đó là loại nguyên liệu gì, chỉ cần qua tay Dịch Bạch Đường, bỏ qua một phần xử lý theo cảm tính! Còn lại toàn bộ đều có thể biến thành hiệu quả “Tăng thêm một phân thì quá dài mà giảm đi một phân thì lại quá ngắn, làm phấn thì quá trắng mà làm son thì quá đỏ”, quả thật giống như không có đồ ăn nào mà hắn không am hiểu.

Sau đó ánh mắt của y bỏ qua bánh bao canh đang tản ra hương vị mê hoặc, dừng ở bánh bã đậu hình viên ở trước mặt.

Tuy rằng bánh bã đậu hình viên không có sức hấp dẫn bằng bánh bao canh nóng hổi, thế nhưng nó lại được tạo hình quá đặc biệt, khiến cho Thương Hoài Nghiên vô cùng muốn lướt qua phần hướng về phía mình, ngược lại muốn đoạt phần của đối phương hơn.

Trong tầm mắt của y, Dịch Bạch Đường tao nhã, không nhanh không chậm gắp một viên bánh nằm ở bên phía y.

Thương Hoài Nghiên: “! “
Dịch Bạch Đường nếm thử một miếng, bình luận: “Hạt đậu có tốt hay không, chỉ cần nếm thử bã đậu là biết.


Trong lòng hắn cũng có câu nói nhàn nhạt xa xôi giống như thế: “Chỉ cần liếc mắt nhìn về phía cây non đang nhìn là có thể biết được y đang muốn làm gì, vừa vặn mình cũng muốn làm như vậy, cho nên tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau gặp nạn, nhìn xem, hiện tại nhìn y thật sự là không tiện làm việc giống như mình đang làm ~ ý định của Thương Hoài Nghiên kì thật cũng không tồi.

Có điều, trong lòng y lại dâng lên một loại cảm giác đáng yêu khác lạ vô cùng, một mặt cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm, một mặt lại cảm thấy người này hẳn là nên như vậy, chỉ có như vậy mới đúng là người mà mình thích! Hai ý nghĩ này giằng co trong đầu Thương Hoài Nghiên, hơn nữa phần đáng yêu kia lại khiến cho y không có cách nào chống cự được, Thương Hoài Nghiên hơi tằng hắng một cái, lấy một tấm thẻ tín dụng đã được chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đặt ở trên bàn, dùng ba ngón tay ấn xuống rồi trượt về phía Dịch Bạch Đường ngồi phía đối diện, nói: “Sổ tiết kiệm của cậu tôi vẫn đang giữ, vậy cậu cầm lấy tấm thẻ này đi.

” Y làm như lơ đãng nói: “Hạn mức của tấm thẻ này cũng không quá nhiều, nếu như không đủ! “
Như vậy, bảo bối à, chúng ta lập tức đổi sang một tấm thẻ khác~
Dịch Bạch Đường ngồi đối diện Thương Hoài Nghiên cũng không nhân nhượng y, nói ra dã tâm đang được y giấu trong lòng, hắn đơn thuần nói ra một điểm khó hiểu: “Không có thẻ ngân hàng à? Thẻ tín dụng khó dùng.


Thương Hoài Nghiên: “! “
Dịch Bạch Đường: “Sao?”
Cuối cùng Thương Hoài Nghiên cũng ý thức được tương lai còn vô cùng xa xôi, hơi phiền muộn, yên lặng đổi thành một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường hài lòng: “Ừm.


Hắn cúi đầu, bưng bát lên uống một hớp sữa đậu nành.

Cũng chính trong giây phút này, một ngày mới phá mây mà đến, dưới kim quang vạn trượng, Dịch Bạch Đường ngồi đối diện dường như cũng được mạ một vầng sáng nhàn nhạt.

Dịch Bạch Đường uống xong sữa đậu nành, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại ngẩng đầu lên một lần nữa, nói với Thương Hoài Nghiên: “Lát nữa tôi có việc, cần đi ra ngoài.


Thương Hoài Nghiên hỏi theo bản năng: “Có việc gì?”
Dịch Bạch Đường không trả lời ngay mà vào trong phòng của mình lấy ra một chiếc va li, lôi ra một đống cup với bằng khen, tùy tay cầm lấy một hai cái rồi sau đó lại nhét toàn bộ phần còn lại vào, sau đó cầm lấy notebook trên bàn, trong đó có một tờ giấy, cầm lấy bút viết nội dung vào, sau đó lại đặt vào trong balo rồi mới hờ hững đi vào phòng ăn, đứng cạnh Thương Hoài Nghiên: “Không có việc gì, đi tìm hai nhà đầu tư để kiểm chút tiền mở nhà hàng.


Thương Hoài Nghiên: “! “
Nội tâm của y gào thét: Bảo bối, cậu có nhìn thấy tôi đang ở đây không! Cậu nhìn tôi thấy thế nào? Tuổi trẻ anh tuấn giá trị cao, bất kì lúc nào cũng có thể đầu tư!
Lúc này Dịch Bạch Đường cũng đã thu dọn xong mọi thứ, đi đến cửa phòng.

Lúc đi qua Thương Hoài Nghiên, hắn vô cùng tự nhiên ôm lấy bả vai của đối phương, giống như buổi sáng tỉnh dậy – dán mặt mình vào mặt đối phương.

Trước đó là để chào buổi sáng, giờ là hẹn gặp lại.

Hẹn gặp lại xong, Dịch Bạch Đường bình tĩnh nói: “Buổi tối tôi sẽ trở lại.


Thương Hoài Nghiên vốn dĩ đang cự tuyệt trong lòng: “! “
Đột nhiên y phát hiện bản thân mình không thể cự tuyệt được Dịch Bạch Đường.

Cho nên y nắm lấy cơ hội này, thừa dịp thời cơ tuyệt vời như vậy lặng lẽ cọ cọ Dịch Bạch Đường, sau đó đàng hoàng trịnh trọng nói: “Được, buổi tối tôi chờ cậu về ngủ cùng.


Dịch Bạch Đường đã đi ra ngoài hai bước quay đầu lại liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái.

Ánh mắt của hắn, ý tứ cực kỳ sâu xa!
Cây non chắc chắn là đang cảm thấy bản thân chiếm được tiện nghi của mình.

Thật đau đầu.

Thôi được rồi, cứ quyết định như vậy đi!
Ngoài miệng là cây non chiếm tiện nghi của mình, còn trong hành động thì mình chiếm tiện nghi của cây non.

Công bằng √
Cũng vẫn là buổi sớm mai ấy, thành phố cũng dường như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, toàn bộ bắt đầu trở nên ồn ào náo nhiệt.

Dịch Bạch Đường khoác balo đi đến một góc của thành phố.

Đây là một khu vực hẻo lánh bên trong phố phường nhộn nhịp, bên ngoài là những con hẻm nhỏ quanh co uốn lượn cùng với một loạt kiến trúc cổ xưa không đồng nhất, ở bên trong cũng không tốt hơn là bao: phần ngõ cụt là một vách tường ố vàng loang lổ từng tồn tại đủ mọi loại hình vẽ kì lạ, sau đó lại bị người ta quét phủ lên bằng một lớp sơn mỏng, phía dưới là nền tường trắng như ẩn như hiện.

Dịch Bạch Đường đi mấy bước vào trong con hẻm đầu tiên.

Đến khi hắn chuẩn bị bước vào ngõ hẻm cuối cùng thì một con mèo mướp già không biết chui ra từ đâu, canh giữ trước ngõ hẻm, dùng đôi mắt xanh thẳm tò mò đánh giá Dịch Bạch Đường, sau đó lại nhanh chóng nhảy lên bờ tường khi Dịch Bạch Đường chuẩn bị tiến đến gần, rồi nhảy vào khu vực đằng sau bức tường đó.

Mục tiêu của Dịch Bạch Đường tất nhiên không phải là con mèo già này.

Hắn dừng ở bên ngoài, cách thùng rác khoảng 10 bước chân, gõ vang một cánh cửa gỗ duy nhất trong hẻm.

Cữa gỗ nho nhỏ có một tấm biển bằng gỗ nằm ở góc tường phía bên trái, nhìn qua có lẽ đã trải qua rất nhiều năm, dưới mưa gió và thời gian bào mòn đã có chút tàn tạ, ngay cả hàng chữ bên trên cũng đã phai màu, không duyên không cớ khơi gợi lên tang thương trùng điệp.

Chữ được viết trên tấm bảng đó là:
“Trụ sở hiệp hội đầu bếp.


Tuy rằng nơi này hẻo lánh lụi bại thế nhưng bên trong vẫn sẽ có người làm việc, sau khi Dịch Bạch Đường gõ cửa không lâu, cánh cửa đóng chặt cũng từ từ mở ra, một người đàn ông hơn 60 tuổi ngáp một cái nhô đầu ra: “Sáng sớm thế này, còn chưa đến 9 giờ, ai đến đấy?”
Dịch Bạch Đường: “Tôi muốn vào hiệp hội đầu bếp.


Ông lão: “Hả, đến làm gì? Hiệp hội đầu bếp sẽ giúp đỡ nhóm đầu bếp không có cơ hội nhận được giấy chứng nhận từ sơ cấp đến đặc cấp, giá cả được niêm yết rõ ràng, không dối trên lừa dưới, giấy chứng nhận sơ cấp chỉ cần từ 499, bao gồm cả quá trình kiểm tra, 499, cậu mua cũng sẽ không sợ chịu thiệt, không sợ bị lừa!”
Dịch Bạch Đường mặt không cảm xúc: “Loại giấy lộn kia hiện giờ vẫn có người muốn có à?”
Ông lão: “! ” Ái chà, vậy mà không phải là dê béo à?
Lúc này ông ta mới xoa xoa đôi mắt vẫn còn lim dim, nhìn kĩ hơn cậu thanh niên đang đứng trước mặt mình.

Không sai mà, đúng là vẫn còn rất trẻ, lại mang một gương mặt lạnh lùng, nhìn qua chính là loại người vô cùng dễ bị lừa gạt mà nhỉ!
Ông ta cẩn thận hỏi lại: “Nếu như cậu không muốn giấy chứng nhận, vậy cậu đến đây làm gì?”
Dịch Bạch Đường: “Tôi nói rồi, tôi muốn vào hiệp hội đầu bếp.


Ông lão: “! ” Cậu ta nghe không hiểu à? Cậu ta muốn vào để làm gì?
Cách một đoạn ngưỡng cửa ngắn ngủn cùng một cánh cửa.

Một người đứng bên trong, một người đứng bên ngoài.

Dịch Bạch Đường trầm mặc một lát, đến khi cạn sạch kiên nhẫn mới nói thêm hai câu: “Tôi muốn vào hiệp hội đầu bếp, trở thành một thành viên của hiệp hội đầu bếp, chẳng phải là phải vào đó thì sau đó mới có thể thông qua trao đổi thực đơn, sử dụng công khoản của hiệp hội đúng không?”
Ông lão: “! “
Tên oắt con này còn rõ các điều khoản hơn so với mình.

Không đúng!
Ông lão nghi ngờ: “Nếu như cậu muốn nhờ hiệp hội cho vay vốn để lập nghiệp thì không nói làm gì, nhưng vì sao lại muốn gia nhập vào hiệp hội đầu bếp, chỉ cần có giấy chứng nhận tư cách đầu bếp thì tất nhiên sẽ được gia nhập hiệp hội đầu bếp! “
Dịch Bạch Đường bình tĩnh: “Đúng vậy, tôi không có giấy chứng nhận trong nước.


Ông lão: “Cái gì?”

Dịch Bạch Đường: “Chỉ có những thứ này thôi.


Nói rồi, hắn mở ba lô của mình ra, lấy một tờ giấy chứng nhận cùng một cái cúp.

Ông lão định thần nhìn lại:
Là giấy chứng nhận giải thưởng Tokyo quốc tế.

Cúp là thuộc về giải đầu bác cổ quốc tế.

Hai thứ này lại còn không phải là một đôi!
Không đúng!
Đây không phải là vấn đề.

Vấn đề là nếu đã có cả hai loại giấy chứng nhận và cúp quốc tế này, vậy mà cậu ta lại không có một thứ nào liên quan đến trong nước, cho dù là trình độ sơ cấp!
Cậu ta đang đùa mình à!
Cậu ta chính là một tên tiểu hỗn đản sính ngoại!
Trong lúc ông lão nói chuyện với Dịch Bạch Đường, toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện cũng đã được truyền vào bên trong trụ sở.

Hiệp hội đầu bếp nhìn qua thì bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa càn khôn, không chỉ có phòng làm việc dành riêng cho mỗi người mà bốn phía xung quanh còn có một vườn hoa diện tích không nhỏ.

Giữa vườn hoa này bị một cổng vòm tách ra.

Phía trước cổng vòm là một dòng suối nhỏ lát gạch xanh, sân trước rộng rãi, ở giữa là một bức tường ngăn cách tạo thành một tấm bình phong, hành lang được đặt mấy chiếc vại lớn, bên trong trồng hoa súng.

Sau cổng vòm là một hàng cây ăn quả được trồng dọc theo bức tường, che lấp toàn bộ tình hình bên trong, nếu như nhìn từ bên ngoài vào chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi và tiếng nước chảy.

Tiếng nước bàng bạc truyền ra từ một cái ao nhỏ sau cổng vòm.

Bên trong ao nước không được thả cá chép sắc màu rực rỡ tươi đẹp mà là rất nhiều các loại cá có thể ăn được đang tung tăng bơi lội.

Đối diện với ao nhỏ này là một mái hiên, ngẩng đầu nhìn lên phía trên chóp mái chính là một con thú oai phong lẫm liệt đang ngồi thẳng, dưới mái hiên là một hành lang bằng gỗ, có hai ông lão cao tuổi đang nhàn nhã bên bàn cờ, dùng quân cờ đen trắng chém giết lẫn nhau.

Chốc lát, ông lão ngồi bên tay trái hơi động tai: “Bên ngoài có người đến, ông có muốn ra xem không?”
Người còn lại không để ý lắm: “Không cần nhìn, không cần nhìn, đã có lão Trần xử lý là đủ rồi, người đến đây vào lúc này cũng không phải là người quan trọng.


Ông lão bên trái lại cười đến sâu xa: “Hiện tại có thể sẽ có một hai tên tiểu quỷ tự cao tự đại tìm đến! hay là đi xem một chút đi, nói không chừng lại có thể phát hiện ra vài điều ngoài ý muốn thì sao?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.