Lưu Hương

Chương 43: 43: Hơi Say



Nụ cười trên mặt Thương Hoài Nghiên chậm rãi thay đổi.
Từ Đăng hơi sốt sắng.
Nhưng khi nhìn kĩ lại, chỉ trong chốc lát sau khi nụ cười của Thương Hoài Nghiên thay đổi, cậu ta lại phát hiện điểm không đúng.
Bởi vì trên gương mặt của Thương Hoài Nghiên không phải là thẹn quá thành giận mà là một ánh mắt thương hại của kẻ nhìn từ trên cao xuống.
Chờ đã, có điều gì đó không đúng?
Đúng là Thương Hoài Nghiên không hề tức giận.
Thậm chí y còn đưa tay ra, vỗ vỗ vai Từ Đăng.
Thật ra, vấn đề này cũng không phải lần đầu tiên có người hỏi, trước đây trợ lý của y cũng từng hỏi qua một lần, lúc đó y trả lời “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”, còn hiện giờ…
Thương Hoài Nghiên ngoắc ngoắc một ngón tay với Từ Đăng.
Từ Đăng: “?”
Cậu ta tiến sát vào Thương Hoài Nghiên: “Làm sao?”
Thương Hoài Nghiên cười nói: “Cậu đã có bao nhiêu bạn gái rồi?”
Từ Đăng: “…”
Thương Hoài Nghiên: “Bạn trai thì sao?”
Từ Đăng: “…”
Thương Hoài Nghiên lập tức hiểu được đối phương là một tay non, y cười đến ý tứ sâu xa: “Bạn gái hay bạn trai cũng đều không có, cậu biết được cái gì? Ở đây rất vui, không còn nhớ đất Thục nữa*.”
(*câu nói của Lưu Thiện khi Tư Mã Chiêu thử ông: “Ở đây rất vui, tôi không còn nhớ gì đến đất Thục nữa.”)
Từ Đăng: Loại đối thoại thô tục này…!Mình càng không có gì để nói.

Dịch Bạch Đường khôi phục lại bình thường cho lỗ tai mình đang dựng thẳng lên kia.
Tuy rằng người khác cảm thấy mình không đủ nhiệt tình, nhưng cây non vẫn cảm thấy mình rất nhiệt tình.
Vì vậy hắn ôn hòa nhã nhặn, sung sướng bắt đầu chế rượu.
Hắn quyết định pha cho cây non một ly rượu đơn giản.
Hắn chọn một loại rượu ca cao vị ngọt từ tủ rượu sau quầy bar, lấy thêm một ly thủy tinh đế cao, chậm rãi rót chất lỏng đỏ sẫm vào trong ly, sau khi được 2/3 thì dừng lại, tiếp theo cho thêm sữa tươi đã được pha chế vào cho đến khi ly đầy 8 phần thì dừng lại.
Một ly rượu như vậy vốn dĩ cũng đã ổn rồi, chỉ cần dùng một chế rượu bằng thủy tinh xuyên một quả anh đào giống với màu rượu ca cao, gác bên miệng ly là được.
Nhưng đến khi Dịch Bạch Đường chuẩn bị xong bước cuối cùng, cũng đã gác anh đào bên cạnh miệng cốc, chuẩn bị mang vào thì hắn lại đột nhiên cảm thấy như vậy hơi trắng trợn quá mức, không hàm súc, không xinh đẹp, không khiến cho người yêu thích.
Cho nên hắn yên lặng bỏ chế rượu xỏ anh đào ra, lại đi vào trong bếp lấy một miếng chanh thái lát mỏng, một cánh hoa quýt nhỏ, cùng với một quả anh đào đỏ, một quả anh đào xanh cùng xuyên vào chế rượu, cứ như vậy biến cảm giác nụ hôn thiên thần vốn có thành một loại đại hợp tấu hoa quả.
Hi vọng sau này cây non có thể hoa quả đủ đầy =w=
Còn về phần Từ Đăng.
Hắn bình thản dùng hỗn hợp của 5 loại rượu: rượu vàng, rượu Rum, Vodka, rượu Tequila cùng rượu chanh pha với nhau, còn cho thêm cả nước chanh, đường cát cùng với Coca, làm cho đối phương một ly rượu cay độc có màu sắc ám trầm như trà đá.
Hắn đặt hai ly rượu trước mặt Thương Hoài Nghiên và Từ Đăng.
Thương Hoài Nghiên cảm thấy một niềm vui bất ngờ: “Thật đáng yêu, rượu này tên là gì?”
Từ Đăng kinh hỉ: “Ồ, tôi cũng có à?”
Hai câu vang lên cùng một lúc.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Thương Hoài Nghiên dùng ánh mắt không vui cũng chẳng ôn hòa nhìn Từ Đăng.
Từ Đăng giật mình, sáng suốt đứng dậy: “À – tôi đột nhiên nghĩ ra, tôi đến nơi này thật ra là còn có vài việc chưa xong, các anh cứ ngồi nói chuyện, tôi đi một lát rồi trở lại sau.”

Sau đó cậu ta nhanh chóng cùng với tài xế vẫn luôn cần cù chăm chỉ mang hoa vào chạy mất!
Trong phòng ăn lúc này chỉ còn lại hai người Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên.
Ngày mai sẽ bắt đầu 3 ngày thử nghiệm nhà hàng.
Bên trong cửa sổ, biển hoa bao quanh hai người họ, hương hoa thoang thoảng giống như hương nước hoa tự nhiên, ba lần biến ảo, đầu tiên là hương thơm hoa quỳnh nở rộ trong đêm, tiếp theo lại trở nên trong veo, chờ đến khi hương vị trong veo này thay đổi trở thành hương vị hoa quả ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Hai người cùng trở nên yên lặng.
Dịch Bạch Đường vòng qua vị trí Từ Đăng vừa ngồi, ngồi xuống một chỗ khác cạnh Thương Hoài Nghiên.
Vị trí họ đang ngồi là một chiếc bàn dài đặt dưới cây đại thụ, đối diện với cửa kính.
Âm thanh ồn ào phía bên ngoài của thành phố bị bức tường bằng thủy tinh ngăn cản, ánh sáng ban đầu còn chiếu lên bàn nơi Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường đang ngồi, sau đó lui dần về phía sau, mãi đến tận cùng, rút khỏi phòng ăn, cũng rút khỏi thành phố.
Ánh đèn sáng lên.
Đầu tiên là thành phố lên đèn.
Sau đó là đèn của phòng ăn xuất hiện.
Không cần ai phải trực tiếp bật công tắc.
Trong lúc thi công, phòng ăn đã được đặt một hệ thống chiếu sáng đặc biệt, đến khi bóng tối bao phủ ở một mức độ nhất định, không cần phải tự tay thao tác, ánh đèn cũng sẽ tự động sáng lên.
Hệ thống đèn đom đóm chính là sử dụng hệ thống dạng này.
Một chấm tròn nhỏ, hai chấm tròn nhỏ.
Ánh sáng trắng màu vàng xuất hiện giống như đom đóm mùa hè trên cây đại thụ.
Dịch Bạch Đường ngẩng đầu lên.

Mặc dù biết rằng đom đóm này sẽ không bay xuống, nhưng hắn vẫn không tự chủ được nhìn vào chúng nó chợt cao chợt thấp, sau đó chợt nhớ lại vài chuyện khi hắn còn nhỏ.
Lúc nhỏ, hắn cùng đại ma vương đi ra ruộng, bắt côn trùng, đom đóm, cào cào, bươm bướm cùng với châu chấu.
Cuối cùng, toàn bộ châu chấu bắt được sẽ cho lên lửa nướng, sau khi nướng chín thì cho vào bụng.
Vỏ ngoài giòn tan, hương vị cũng không tệ lắm.
Đáng tiếc…
Hiện tại mặc dù nghĩ lại cũng không sao, nhưng khi đó, bản thân hình như cảm thấy khá đáng tiếc, bởi vì việc như vậy trước sau cũng chỉ có bản thân cùng với đại ma vương mà không có bạn bè gì cùng nhau lên núi bắt chim, xuống sông mò cá, sau đó sẽ đồng thời bị đại ma vương khiển trách lông còn không vặt sạch, vảy cá cũng không làm sạch, quả thực là một cái đầu gỗ.
Hắn biết mình đang suy nghĩ gì.
Cho nên trong đầu, thân ảnh Thương Hoài Nghiên dần dần trở nên rõ ràng, đợi đến khi thân ảnh giống như người thật xuất hiện trong đầu hắn, âm thanh mơ hồ kia lại dần dần nhỏ đi, cuối cùng nhỏ xuống thành một em bé 4-5 tuổi, nắm tay hắn, cũng được hắn nắm tay, cùng nhau đuổi bắt, chơi đùa.
Sau đó bọn họ cùng nhau lớn lên, trưởng thành cho tới tận bây giờ…
Bên trong ánh đèn mập mờ mơ hồ, bàn tay của Dịch Bạch Đường đột nhiên bị nắm chặt.
Ngồi bên cạnh hắn chỉ có một người.
Bàn tay này hơi lạnh, cũng hơi ẩm ướt.
Ngay sau đó, Thương Hoài Nghiên đột nhiên lại gần, hơi thở kề sát bên cổ hắn, cũng ẩm ướt như thế, nhưng lại không lạnh lẽo mà cực nóng triền miên.
Thương Hoài Nghiên nói: “Vừa rồi tôi đã nếm thử cả hai loại rượu cậu pha chế, cũng không tệ, có điều cái này dịu hơn, cậu uống đi.”
Y nói rồi đặt ly rượu nụ hôn thiên thần cải biên kia đẩy đến trước mặt Dịch Bạch Đường.
Còn bản thân thì cầm lấy ly rượu giống trà đá kia uống một mạch hơn nửa ly.
Hỗn hợp rượu dễ say, rượu lên men trong đầu, Thương Hoài Nghiên híp mắt hưởng thụ cảm giác chếnh choáng khó có được này, đánh bạo nghiêng người, trực tiếp dựa lên người Dịch Bạch Đường.

Bàn tay y nắm lấy bàn tay Dịch Bạch Đường, đôi môi chỉ thiếu chút nữa là đụng vào cổ đối phương.
Nếu như chỉ là thiếu một chút, vậy thì dứt khoát cho nó không có khoảng cách luôn cho rồi.
Thương Hoài Nghiên sung sướng xoay đầu, trực tiếp tựa vào trong cổ đối phương, khắc đôi môi nhợt nhạt của mình lên hõm vai đối phương.

Khi đôi môi của một người khác tiếp xúc với thân thể mình, Dịch Bạch Đường đang ngửa đầu nhìn đại thụ không thể không cứng người lại.
Cảm giác xa lạ hung hăng tập kích đầu óc.
Vào lúc này, dục vọng đang dần dần dao động.
Thương Hoài Nghiên cảm thấy thời gian cũng vừa tầm, lần thứ hai quay đầu, đôi môi rời xa hõm vai của Dịch Bạch Đường, đổi thành cả người dựa lên người đối phương, giọng nói cũng kéo dài: “Bạch Đường – cậu thích màu gì? Lần sau chúng ta sẽ dùng màu hoa đó trang trí cho nhà hàng.”
“Màu xanh lục.” Dịch Bạch Đường hờ hững trả lời.
Sau khi Thương Hoài Nghiên rời đi, dục vọng mãnh liệt cũng rút đi như thủy triều, chỉ là sau khi đã bị nước ngấm vào rồi sẽ phát sinh biến hóa không giống như trước đó nữa.

Dịch Bạch Đường cảm thấy tim gan cồn cào, không phân biệt được bản thân muốn nhân lúc cảm giác còn chư đi xa thì nhanh tay nắm lấy hay muốn nhanh chóng xây dựng lại đê điều của mình cho kiên cố, không cho nguồn nước ngoại lai chiếm mất.
Hắn cực kì sầu não.
Bởi vậy nên sau khi trả lời xong hắn mới nhớ đến Thương Hoài Nghiên bên cạnh mình, nhìn vào đối phương, ánh mắt đặt lên màu tím và vàng trên khăn ăn: “Màu tím và màu vàng.”
“Vậy sinh nhật của cậu là ngày nào?” Thương Hoài Nghiên tràn đầy vui vẻ, thấy Dịch Bạch Đường trả lời, bàn tay lập tức lấy di động ra, bật chế độ ghi âm, đối diện với Dịch Bạch Đường nở một nụ cười đầy mê hoặc: “Nào, chúng ta ghi lại cuộc nói chuyện ngày hôm nay, chờ đến 1-2 năm sau lại quay lại nghe, để xem khi đó, phòng ăn này thay đổi ra sao, chúng ta…” y từ từ nói, mỗi một chữ đều giống như ẩn chứa tình cảm không thể nói rõ, không thể miêu tả, “Lại trở thành thế nào.”
Dịch Bạch Đường gần như bị một Thương Hoài Nghiên như vậy đầu độc.
“31 tháng 8.”
Hắn nói.
Sau khi nói xong câu đó, hắn bất động thanh sắc thay đổi một tư thế ngồi, để cho cả người Thương Hoài Nghiên có thể tiến vào trong ngực mình.
Hắn ôm lấy đối phương, buông mắt, từ trên cao nhìn xuống đối phương, cùng lúc đó, ung dung thong thả lật mở một quyển sổ nhỏ trong đầu, lật đến trang thuộc về Thương Hoài Nghiên đã được ghi chép rất nhiều thông tin lít nha lít nhít, tìm đến một nơi còn trống, dò hỏi Thương Hoài Nghiên: “Anh thì sao?”
10 phần trọng lượng của một người khác rơi vào trong ngực, khi Dịch Bạch Đường nói ra câu nói kia, dục vọng vừa rồi đi xa lại đột nhiên quay đầu trở lại.
Đốm lửa từ lần giao hòa trước đó đến lần thứ hai này đã đột nhiên biến thành ngọn lửa lớn cháy lan đồng cỏ.
Trong chớp mắt, dục vọng điều khiển Dịch Bạch Đường, hắn đã biết rõ mình nên làm thế nào rồi!
???? BTV: Các vị, các vị đang chờ đợi điều gì, đang liên tưởng đến điều gì? Hãy kéo trí tưởng tượng của mình lại đi, đừng cho nó đi xa quá, bởi vì…!Haizz…!Không trông mong gì được đâu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.