Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm

Chương 1: Tổ chức sát thủ



Chỉ là một vệt lưu tinh, tuy ngắn ngủi nhưng trên bầu trời có vì sao nào chói lọi, huy hoàng bằng nó?

Khi xuất hiện lưu tinh thì cả những vì tinh tú được coi là vĩnh hằng bất biến cũng bị lu mờ.

Cuộc sống của loài hồ điệp tuy ngắn ngủi. Nhưng cuộc đời của mọi loài hoa, cho dù lộng lẫy nhất so với nó còn ngắn ngủi hơn.

Hơn nữa, nó vĩnh viễn chỉ sống dưới trời xuân ngát hương.

Nó đẹp đến sặc sỡ. Nó tự do. Nó chỉ chuyên có một việc ghẹo hoa hút mật.

Cuộc đời nó tuy ngắn ngủi nhưng huy hoàng.

* * * * *

Chỉ có kiếm mới có thể so sánh với sự vĩnh hằng.

Tính mạng và niềm vinh quang của kiếm khách là phụ thuộc vào thanh kiếm trong tay người đó.

Nhưng giá như kiếm cũng có tình thì biết đâu niềm vinh quang của nó cũng trở nên ngắn ngủi như vệt sao băng thôi?

* * * * *

Khi vệt lưu tinh vạch một đường sáng chói thì hắn đang nằm trên một khối thanh thạch.

Hắn vẫn còn cuồng loạn, say khướt.

Và hắn còn mắc thêm nhiều thói hư khác nữa…

Hắn là ai?

Hắn là một kẻ giết người chuyên nghiệp.

Nhưng chỉ cần có sao băng xuất hiện là hắn lập tức chú mục lên bầu trời, rất ít khi bỏ qua.

Hắn thường nằm trên phiến đá này. Chỉ cần lưu tinh toả sáng là hắn lập tức tập trung thần lực vào vệt sáng huy hoàng ấy, bởi vì hầu như đó là nguồn hoan lạc lớn lao nhất trong đời hắn.

Hắn không muốn vì bất cứ lý do nào mà bỏ lỡ mất cơ hội ngắm vì sao sa, chỉ vì cuộc đời hắn có rất ít nguồn hoan lạc nào khác.

Có khi hắn muốn chộp lấy vì sao đang rơi, đương nhiên đó là chuyện rất lâu rồi…

Nay những ảo tưởng đó không còn nữa.

Đối với hạng người đó, ảo tưởng không chỉ đáng cười mà còn đáng hổ nhục.

Đó cũng là chỗ gần nhất của nghìn vạn vệt lưu tinh trên đời!

Ngôi nhà lá nhỏ dưới chân núi vẫn sáng ánh đèn. Những trận gió thổi qua mang theo tiếng cười hoan lạc, tiếng chạm ly từ ngôi nhà tới tận phiến đá trên đỉnh núi mà hắn đang nằm.

Đó là nhà của hắn, rượu của hắn. Và có cả nữ nhân của hắn.

Nhưng hắn không muốn về nhà. Hắn thà nằm một mình cô đơn trên phiến đá.

Ánh sáng huy hoàng của vì sao sa tắt hẳn trên nền trời. Tiếng nước chảy róc rách ngay bên dưới phiến đá mà hắn đang nằm. Lúc này hắn không cuồng loạn nữa. Cần phải lạnh lùng, thậm chí bắt mình phải lạnh lùng.

Bởi vì trước khi giết người buộc phải lạnh lùng và tàn nhẫn.

Bây giờ là lúc hắn cần phải sát nhân.

Không phải do hắn thích giết người.

Mỗi khi mũi kiếm của hắn đâm thủng vào tim người khác là máu tươi phun lên, hắn hoàn toàn không khoái trá khi chứng kiến phút hấp hối của nạn nhân mình như một số đồng nghiệp của hắn mà chỉ thấy thống khổ.

Nhưng dù nỗi thống khổ có sâu sắc bao nhiêu, cường liệt bao nhiêu cũng phải cố chịu đựng.

Bởi vì hắn không thể không giết người.

Nếu không giết người thì hắn phải chết!

Nhiều khi người ta sống không phải để hưởng thụ niềm khoái lạc mà để gánh chịu đau khổ, bởi vì có lúc sống là một thứ trách nhiệm không thể trốn tránh.

Hắn bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên mình giết người.

* * * * *

Lạc Dương là một thành lớn.

Ở Lạc Dương có đủ mọi hạng người. Có anh hùng hào kiệt, có tao nhân mặc khách, có đại gia hào phú, có cả hạng bần cùng…

Lại còn có hai vị Bang chủ của hai bang phái lớn và ba vị Chưởng môn nhân của ba đại môn phái.

Nhưng vô luận là ai, nếu đã ở trong thành Lạc Dương thì uy danh không sánh nổi với một vị là Kim Thương Lý, kể cả tài sản và thế lực.

Kim Thương Lý chính là nạn nhân đầu tiên trong sự nghiệp sát nhân của hắn.

Tài sản và thế lực của Kim Thương Lý không phải ở trên trời rơi xuống, vì thế hắn có rất nhiều cừu nhân, nhiều đến nỗi chính Kim Thương Lý cũng không nhớ rõ.

Thế nhưng xưa nay không người nào vọng tưởng giết Kim Thương Lý, thậm chí không ai dám nghĩ tới việc này.

Thủ hạ của Kim Thương Lý gồm Tứ Đại Kim Cương, ba mươi Thái bảo, võ công mỗi người đều thuộc hàng đệ nhất trên giang hồ.

Ngoài ra còn có hai tên lực sĩ mình cao tám thước luôn mang kim thương hộ vệ bên mình, không bao giờ rời chủ nhân một bước.

Kim Thương Lý thường xuyên bận một bộ Kim tơ giáp đao kiếm đâm không thủng được.

Bởi thế người khác muốn tiếp cận được Kim Thương Lý là một điều vọng tưởng, chứ đừng nói đến việc giết hắn.

Giả như có người võ công cao cường muốn giết hắn thì trước hết phải đột phá bảy trạm canh phòng bí mật mới vào được Kim Thương bảo, sau đó phải đánh lùi và tiêu diệt lực lượng bảo vệ xung quanh bảo và Tứ Đại Kim Cương, ba mươi tên thái bảo võ công thuộc hàng nhất lưu cao thủ võ lâm, đánh gục hai tên lực sĩ sao cho Kim Thương Lý đừng chạy mất, rồi mới dùng thương kiếm đâm trúng vào yết hầu đối phương, tuyệt đối không thể đâm vào chỗ khác, thậm chí không thể đâm sai lệch nửa phân, bởi vì vĩnh viễn không bao giờ còn có cơ hội thứ hai.

Không có ai nghĩ đến chuyện làm việc đó. Và không ai đủ khả năng làm chuyện ấy.

* * * * *

Hắn tốn mất nửa tháng để tìm hiểu thói quen, sở thích và nếp sinh hoạt của Kim Thương Lý và bọn tuỳ tùng, đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Lại mất thêm một tháng để tiềm phục vào Kim Thương bảo, xin làm một chân xách nước trong nhà bếp của bảo.

Cuối cùng còn mất thêm nửa tháng để chờ cơ hội.

Đó chẳng phải là việc dễ dàng.

Kim Thương Lý như một thiếu nữ trinh tiết khó tính, không để cho bất cứ ai có cơ hội tiếp cận mình, thậm chí cả khi rửa mặt, vệ sinh hoặc tiểu tiện cũng có người canh giữ.

Nhưng chỉ cần kiên nhẫn thì cơ hội sớm muộn gì rồi cũng có lúc đến.

Cũng như thiếu nữ trinh tiết dù gìn giữ bao nhiêu cũng không thể vĩnh viễn là gái trinh, vì đến lúc phải làm mẹ…

Vào cái hôm định mệnh đó, một cơn gió nổi lên làm cuốn đi chiếc mũ trên đầu Kim Thương Lý. Hai tên lực sĩ tuỳ tùng vội vã chạy theo nhặt.

Kim Thương Lý cũng đưa mắt nhìn theo.

Trong giây lát ngắn ngủi đó mọi người quên mất sự cảnh giác.

Đúng hơn là không ai lưu tâm tới, vì cho rằng trên đời không còn ai lợi dụng được giây lát ngắn ngủi như vậy.

Mạnh Tinh Hồn lao tới như ánh chớp đâm vào một kiếm.

Chỉ một kiếm!

Mũi kiếm đâm trúng vào huyết quản Kim Thương Lý xuyên suốt ra phía sau rồi mới được rút ra lập tức.

Kim Thương Lý ngã người, một vòi máu phụt lên trời.

Khi vòi máu bắt đầu tán ra rơi xuống thì Mạnh Tinh Hồn đã chạy khỏi hiện trường tới mười trượng.

Không ai có thể hình dung được tốc độ, thân pháp của hắn lúc xuất hiện và lúc rút lui, cũng như không ai tưởng tượng nổi động tác rút kiếm và đâm vào cổ họng Kim Thương Lý thần tốc đến thế nào!

Người ta kể lại rằng cho đến lúc nhập quan, đôi mắt của Kim Thương Lý vẫn còn mở to ngơ ngác.

Đến lúc chết hắn vẫn không sao tin được có người dám giết và giết được hắn!

* * * * *

Cái chết của Kim Thương Lý lập tức làm chấn động thiên hạ, nhưng vẫn chưa ai nói đến cái tên Mạnh Tinh Hồn.

Bởi vì không ai biết người nào đã hạ độc thủ.

Có người phát thệ rằng sẽ tìm hung thủ để báo thù cho Kim Thương Lý.

Lại có người phát thệ sẽ tìm được vị cứu tinh để quỳ trước mặt người đó cảm tạ việc đã vì giang hồ mà trừ hại.

Còn có một số thiếu niên kiếm khách muốn thành danh định tìm kẻ sát hại Kim Thương Lý để phân cao hạ.

Nhưng Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn không lưu tâm đến chuyện đó.

Giết người xong, hắn chạy về ngôi nhà tranh cô độc giữa rừng nằm trong góc nhà mà khóc và nôn mửa.

Bây giờ hắn không còn khóc nữa vì hình như tuyến lệ đã khô, nhưng sau mỗi lần giết người, lúc trở về nhìn thấy vết máu trên lưỡi kiếm, hắn vẫn nhớ lần đầu vùi mình ở xó nhà mà khóc và nôn mửa.

Trước khi giết người, hắn hết sức lạnh lùng.

Nhưng giết người xong, hắn không đủ sức khống chế bản thân.

Hắn buộc phải say khướt, phải cuồng loạn, phải tìm nguồn hoan lạc rẻ rúng nữa, là kỹ nữ để quên đi tội ác, mặc dù biết rằng không thể quên được.

Bởi thế hắn tiếp tục say sưa, tiếp tục cuồng loạn và tiếp tục tìm đến thanh lâu.

Còn bây giờ là lúc phải tiếp tục giết người.

Đó là khi hắn một mình nằm trên phiến thanh thạch nhìn lưu tinh, không nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

Hắn không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ, chỉ cố sức trở thành kẻ lạnh tanh khát máu, giống như đã giết bất cứ người nào trước đây.

Người mà hắn sắp giết không hề quen biết, không có ân oán gì, thậm chí chưa từng gặp.

Người đó chết hay sống đối với hắn chẳng có quan hệ gì, thế nhưng bây giờ hắn cần phải giết người đó.

Chỉ vì Cao lão đại muốn hắn làm như vậy.

* * * * *

Lần đầu tiên gặp Cao lão đại khi hắn mới sáu tuổi.

Lúc đó đã ba ngày hắn chưa được ăn uống gì, đói lả nằm bên lề đường, gần như mất hết tri giác.

Đối với một hài tử mới sáu tuổi, ba ngày không có gì vào bụng còn đáng sợ hơn cái chết.

Và quả thật hắn chỉ biết nằm chờ chết.

Một hài tử sáu tuổi đã biết cảm nhận đến cái chết, thật là một chuyện hoàn toàn khác thường.

Nhưng phải chịu đói đến đầu váng, mắt hoa, mất hết tri giác thì có lẽ được chết còn hơn.

Tuy vậy hắn vẫn không chết.

Bởi vì đã có người giang tay cứu, cho hắn một chiếc bánh bao.

Người đó là Cao lão đại.

Chỉ là một chiếc bánh bao vừa cứng vừa nguội lạnh.

Khi hắn cầm lấy chiếc bánh bằng bàn tay khẳng khiu run rẩy, nước mắt bỗng dưng trào ra ướt đẫm cả chiếc bánh, cổ họng như nghẹn lại.

Không bao giờ hắn quên được giây phút đó, không bao giờ quên được ân đức của Cao lão đại.

Bây giờ bàn tay đó không chỉ chìa ra cho hắn chiếc bánh bao vừa khô cứng vừa lạnh mà cho cơm trắng rượu ngon, lụa là gấm vóc, vàng bạc… hắn muốn có bao nhiêu, Cao lão đại đáp ứng bấy nhiêu.

Nhưng đôi khi bàn tay đó chìa ra cho hắn một mảnh giấy nhỏ chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ ghi tên người, địa điểm nào đó và thời hạn.

Hắn gọi mảnh giấy đó là Thôi Lệnh Phù với một người xấu số.

* * * * *

Tô Châu. Tôn Ngọc Bá. Bốn tháng.

Đó là một trong những Thôi Lệnh Phù. Và lệnh phù mới nhất cho Mạnh Tinh Hồn.

Bốn tháng, đó là thời hạn mà Tôn Ngọc Bá phải chết.

Sau khi giết Kim Thương Lý, chưa bao giờ Mạnh Tinh Hồn phải cần tới thời hạn hai tháng để giết người.

Ngay cả vụ giết vị Chưởng môn nhân đời thứ bảy của Điểm Thương phái là Thiên Nam kiếm khách hắn chỉ cần bốn mươi mốt ngày để hoàn thành nhiệm vụ.

Cái đó chưa hẳn chỉ nhờ kiếm thuật tinh diệt và thần tốc, bản lĩnh kinh nhân mà còn có trái tim lạnh lùng và tàn nhẫn.

Thế mà lần này kỳ hạn trong Thôi Lệnh Phù tới bốn tháng.

Chỉ riêng điều này đã nói rõ Tôn Ngọc Bá là nhân vật thế nào, và để giết người đó cần phải tốn rất nhiều tâm lực.

Tất nhiên có cả khó khăn và nguy hiểm nữa.

Mạnh Tinh Hồn không lưu tâm đến cái tên Tôn Ngọc Bá.

Sự thực, người trong giang hồ không biết đến cái tên Tôn Ngọc Bá cũng giống như tín đồ Phật gia không biết đến Đức Phật Như Lai.

Trong tâm mục của người trong giang hồ, Tôn Ngọc Bá không chỉ là Đức Phật Như Lai mà còn là Phật Sống Hoạt Diêm La.

Khi hành thiện, ông có thể túc trực suốt ba ngày đêm bên giường bệnh của một hài nhi thập tử nhất sinh không quen biết. Nhưng khi tức giận, ông ta cũng có thể trong ba ngày mà san một trái núi thành bình địa.

Nhưng cái tên hiển hách đó chẳng có ý nghĩa gì đối với Mạnh Tinh Hồn, cũng giống những tên khác trong Thôi Lệnh Phù.

Hắn tưởng tượng ra hình ảnh khi hắn đâm phập thanh kiếm vào tim đối phương, đồng thời cũng tưởng tượng cảnh Tôn Ngọc Bá đâm kiếm vào tim mình.

Nếu không phải Tôn Ngọc Bá thì tất hắn phải chết.

Không còn sự lựa chọn nào khác.

Thế nhưng dù là ai chết, Mạnh Tinh Hồn cũng không bận tâm.

* * * * *

Phương đông đã ửng hồng, trời sắp sáng.

Núi rừng phủ một lớp sương bàng bạc như sữa, theo gió tan dần…

Có lẽ kiếp người cũng chỉ như làn sương dễ dàng tan đi cùng nắng mai và gió sớm.

Mạnh Tinh Hồn chậm chạp đứng lên, lững thững đi xuống núi.

Ngôi nhà nhỏ ở chân núi nằm cạnh khu rừng phong, ánh bình minh yếu ớt chiếu lên những khung cửa sổ.

Ngôi nhà vẫn đang chìm trong cảnh đê mê.

Mạnh Tinh Hồn đẩy cửa bước vào.

Trong phòng lộn xộn không sao tưởng tượng được, trên bàn ngổn ngang chén bát và bình rượu, nồng nặc mùi uế khí.

Chỉ có một ngọn đèn leo lét vừa đủ nhận ra bốn năm hình nhân lõa thể.

Mạnh Tinh Hồn chưa kịp định thần thì một thiếu nữ đã lao tới ôm chặt lấy cổ hắn reo lên:

– Tướng công đi đâu thế? Báo hại chúng tôi uống rượu cũng nuốt không trôi!

Thân thể trần trụi đầy hương sắc và sự khêu gợi áp sát vào người Mạnh Tinh Hồn nhưng hình như hắn không còn cảm giác gì, phũ phàng gạt phắt thiếu nữ ra, nói cộc lốc:

– Cút!

Chợt nghe giọng nam nhân vang lên gay gắt:

– Ngươi bảo ai cút?

Mạnh Tinh Hồn nhíu mày.

Trên chiếc giường độc nhất trong phòng, một nam nhân vừa đẩy nữ nhân cố bám vào mình, tay vừa chộp thanh đao, vừa nhổm người lên vừa hỏi.

Đó là một thanh tử cương đao sáng loáng, chỉ nhìn những nét chạm khắc ở chuôi đao và ánh hàn quang tráng bạc pha màu tím từ lưỡi đao lóe lên cũng biết đó là thứ binh khí hiếm thế.

Mạnh Tinh Hồn bước vào giữa phòng, nhìn nam nhân hỏi:

– Ngươi là ai?

Nam nhân chợt vung đao múa lên một vòng, cười sằng sặc nói:

– Bằng hữu! Ngươi say rồi! Ngay cả ta mà ngươi cũng quên… Chính ngươi đã mời ta từ Tam Hoa Lâu tới đây. Ở đó chúng ta đã uống rượu với nhau mà! Ngươi nhất định mời ta đến đây… và ta đã đến, tất cả đúng như lời ngươi đã nói trước… rượu ngon… gái đẹp… ta rất hài lòng! Nhưng bỗng dưng sao ngươi bảo chúng ta cút đi?

Mạnh Tinh Hồn nghiến răng nói:

– Cả ngươi cũng cút ngay!

Nam nhân biến sắc ngồi thẳng dậy, vung đao lên hỏi:

– Ngươi nói gì?

Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng nhắc lại:

– Cút!

Nam nhân chồm dậy hét lên:

– Ngươi say khướt rồi! Cho dù không nhớ ta thì cũng đừng quên thanh Tử Kim lỗ đao này!

Tử Kim lỗ đao đâu phải loại binh khí thông thường? Không những nó có giá trị rất lớn đến nghìn lạng hoàng kim mà còn với trọng lượng tới sáu bảy chục cân, chẳng phải người thường có thể sử dụng được, chỉ có những cao thủ công lực phi thường mới sử dụng nổi thanh đao đó.

Nói cho thật chính xác thì giang hồ đương đại chỉ có ba người dùng binh khí này.

Nhưng lúc này Mạnh Tinh Hồn không cần suy xét đến chi tiết vặt vãnh đó, chỉ lạnh lùng hỏi:

– Ngươi từng dùng thanh đao này để giết người rồi chứ?

Nam tử hán cười to đáp:

– Đương nhiên!

Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:

– Ngươi đã giết bao nhiêu người?

Hán tử ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời:

– Hai mươi… ba mươi… hoặc nhiều hơn một chút. Ai mà nhớ hết được?

Mạnh Tinh Hồn trừng mắt nhìn đối phương. Đương nhiên hắn từng giết người, nhưng chỉ vì bắt buộc, ngoài ý muốn của hắn.

Mạnh Tinh Hồn không hiểu được trên đời có người lấy việc giết người làm thú vui, kể lại những chiến tích sát nhân của mình với sự khoái trá như thế.

Hắn căm ghét hạng người như vậy.

Lẽ ra hắn lại giết người, nhưng nam nhân đó chính do hắn mời tới đây.

Mạnh Tinh Hồn quắc mắt quát:

– Ra khỏi đây ngay, và đừng bao giờ tới đây nữa!

Người kia giờ đã tỉnh hẳn rượu, nhảy xuống giường cười nhạt nói:

– Hôm nay không muốn giết người. Hơn nữa ta đã uống rượu của ngươi, dùng nữ nhân của ngươi…

Chợt Mạnh Tinh Hồn đâm bổ tới, khi tên kia chưa kịp hiểu ra sự việc thì đã bị một chưởng đánh vào mặt, cố sức nhổ ra cả búng răng lẫn máu!

Chưởng thứ hai đánh tới thì hắn không còn biết gì nữa…

Trong ngôi nhà tranh chẳng mấy chốc đã trở lại cảnh tĩnh lặng cố hữu của nó.

Mấy nữ nhân chẳng mất nhiều thời gian để lẳng lặng chuồn khỏi nơi đáng sợ này.

Tên hán tử bị đánh bật khỏi cửa chết giấc rồi chẳng bao lâu tỉnh lại, lấm lét nhìn vào căn nhà nhỏ còn leo lét ánh đèn trong đó còn khật khưỡng một sát tinh đáng sợ.

Còn tên sát tinh này, tay cầm vò rượu thỉnh thoảng dốc vào miệng cho đến khi say khướt…

Tiếng bước chân làm Mạnh Tinh Hồn mở choàng mắt.

Không hiểu sao trong lúc này hắn không giống một người đi săn mà lại giống một con thú bị săn đuổi.

Trước mặt hắn là một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, cố chống lại sự tàn phá của thời gian để giữ lại nét hương sắc.

Quả thật nữ nhân trông vẫn còn đẹp, thậm chí rất quyến rũ, mặc dù ở đuôi mắt nếu nhìn kỹ đã có vết nhăn.

Mạnh Tinh Hồn sực tỉnh nhổm người dậy, hỏi:

– Thư thư đến giục ư?

Nữ nhân cười đáp:

– Ta chưa bao giờ phải giục ngươi. Vì xưa nay ngươi chưa từng làm ta thất vọng!

Mạnh Tinh Hồn lúng túng nói:

– Nhưng lần này…

Nữ nhân ngắt lời:

– Lần này thì sao chứ?

Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc mới thốt lên được mấy tiếng:

– Lần này tôi không đi nữa, được không?

Nữ nhân nhìn chăm vào mắt hắn nói:

– Vì sao? Ngươi sợ Tôn Ngọc Bá ư?

Mạnh Tinh Hồn không đáp, bởi vì hắn không biết phải trả lời thế nào, chỉ tự hỏi: Có thật ta sợ không?

Rồi lập tức tự trả lời ngay:

– Không!

Mạnh Tinh Hồn không tự dối mình.

Một con người không sợ chết thì còn sợ gì nữa?

Chẳng qua hắn chán ghét, không còn hứng thú gì với việc giết người, chán ghét thấy cảnh thây rơi máu đổ, chán ghét cuộc sống chui rúc không được sống dưới ánh thái dương.

Cũng như kiếp sống của gái thanh lâu.

Hiện tại hắn chỉ có một con đường trước mặt để đi mà không có đường lui…

Rất lâu, hắn mới trả lời:

– Tôi không muốn đi!

Khuôn mặt nữ nhân đang tươi cười bỗng biến thành băng giá, dằn giọng:

– Không được! Ngươi buộc phải đi!

Hình như nữ nhân thấy thái độ mình quá nghiêm khắc nên hạ giọng:

– Ngươi cũng biết Thạch Quần hiện đang ở vùng Tây Bắc, còn Tiểu Hà vào kinh chưa về. Hơn nữa việc này ngươi mới làm được vì ngoài ngươi ra, không ai đủ sức đối phó với Tôn Ngọc Bá.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

– Còn Diệp Tường thì sao?

Nữ nhân buông giọng khinh bỉ:

– Diệp Tường! Hắn bây giờ chỉ còn bước đi dọn phân nữa mà thôi!

Mạnh Tinh Hồn thắc mắc:

– Nhưng trước đây hắn đã làm…

Nữ nhân ngắt lời:

– Đó chỉ là việc trước kia…

Thị bỗng thở dài, thêm:

– Ta đã cho hắn ba cơ hội. Không thể để hắn làm ta thất vọng thêm một lần nữa.

Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng nghe, vẻ mặt không lộ chút biểu cảm nào, ngoại trừ đôi mắt bên phải giật giật, đó là biểu hiện của hắn mỗi khi thương tâm hoặc tức giận.

Trong số bốn người được Cao lão đại nuôi dưỡng từ bé là hắn, Thạch Quần, Tiểu Hà và Diệp Tường thì chính Diệp Tường là lãnh tụ của cả bọn họ, lớn tuổi nhất và cũng thông minh, kiên cường nhất.

Nữ nhân thở dài nói:

– Đừng tranh luận nữa. Ta đã mỏi mệt lắm rồi. Ta biết ngươi cũng mỏi mệt, nhưng cần phải sống…

Mạnh Tinh Hồn thầm nghĩ:

– Thế này mà gọi là sống ư? Cứ tiếp tục như thế đến bao giờ?

Nhưng ghìm ý nghĩ lại, khẽ nói:

– Nếu đại ca nhất định muốn thế thì tôi sẽ đi…

Nữ nhân chợt nắm chặt bàn tay Mạnh Tinh Hồn, cảm động nói:

– Ta biết ngươi không làm ta thất vọng mà!

Bàn tay dịu mềm, ấm áp làm cho Mạnh Tinh Hồn thấy lòng thư thái đôi chút.

Từ khi mới sáu tuổi, hắn thường được bàn tay đó vỗ về, âu yếm và săn sóc cho tới lúc trưởng thành.

Thị là bằng hữu của hắn, là người chị cả đồng thời còn là người mẹ hiền của hắn.

* * * * *

Cao lão đại hoàn toàn không phải đại ca mà là một đại thư, chính là người đang ở trước mặt Mạnh Tinh Hồn đây.

Cuộc sống của Mạnh Tinh Hồn có được chính từ chiếc bánh cứng và lạnh thị đem cho lúc hắn mới sáu tuổi, đói lả nằm bên đường chờ chết.

Đó là thời điểm chiến tranh khốc liệt, một chiếc bánh bao còn quý hơn mọi thứ vàng bạc. Nạn đói hoành hành, đi đâu cũng gặp người chết đói nằm la liệt bên đường.

Lúc đó việc một người chết đói không có gì kỳ quái, mà làm sao để sống được mới là chuyện phi thường.

Giữa lúc nạn đói tàn sát khắp nơi, một hài tử mới sáu tuổi không cha mẹ, không gia đình, không người thân thích, hoàn toàn chỉ có hai bàn tay trắng mà vẫn cứ sống, chẳng những đó là quái sự mà có thể coi là kỳ tích.

Kỳ tích ấy do Cao lão đại tạo nên.

Thị không chỉ làm nên một, mà tới bốn kỳ tích.

Nghĩa là bốn hài tử theo về với thị, được cứu sống và nuôi dưỡng, đứa nhỏ nhất mới năm tuổi, và chính Cao lão đại lúc đó cũng chỉ là một nữ hài tử mười ba tuổi, không cha mẹ, không gia đình, không người thân thích nhưng bốn hài tử được thị ra tay cứu vớt.

Để nuôi sống bốn hài tử và bản thân mình, thị đã phải làm tất cả mọi việc có thể và không thể.

Thị đã trộm, cướp, lừa đảo, thậm chí bán mình.

Khi chưa tới mười bốn tuổi, thị bị một tên đồ phu dùng hai cân thịt để đổi lấy trinh tiết.

Thị không bao giờ quên được bộ mặt nung ních thịt và cái miệng nồng nặc hơi rượu áp chặt vào bộ mặt co rúm vì sợ hãi của mình.

Mới mười lăm tuổi, thị tìm đến tên đồ phu đó, dùng thanh đao dài ba thước, đâm ngập vào cái miệng lần đầu tiên chạm vào đôi môi trinh trắng của mình.

Bây giờ Cao lão đại không còn làm những việc tồi tệ ngày xưa, không phải nhục nhã chắt bóp từng bát cơm miếng bánh để nuôi sống mình và bốn hài tử côi cút nữa.

Bây giờ thị đã có tiền, rất nhiều tiền và vàng bạc, có nhiều thương điếm trang viện, đầy tớ và đủ các loại bằng hữu.

Thị giàu có, và bốn tên đệ đệ ngày xưa không thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Cao lão đại có một cửa hiệu khá đặc biệt, không những bán các loại hàng hóa bình thường mà còn bán cả mạng người.

Cũng như hàng hoá, nhân mạng của mỗi người khác nhau thì giá tiền cũng khác nhau, tuỳ theo khách hàng định mua mạng người nào.

Hiện tại, đó là nguồn thu nhập chính của Cao lão đại và bốn tên đệ đệ.

Thị không những nhiều tiền mà trở nên sang trọng và quyền thế.

Không ít cao thủ võ lâm muốn kết bằng hữu với Cao lão đại, không ít phú gia vì vài ngàn lạng bạc mà làm bất cứ điều gì thị muốn.

* * * * *

Cuối thu.

Rừng cây đang trụi lá.

Ánh dương vừa lên, cảnh vật đẹp như vẽ.

Trong phạm vi ba nghìn dặm quanh đây, không nơi nào có được vẻ mỹ lệ như ở đình viện này.

Đủ loại tao nhân mặc khách và lãng tử giang hồ từ mọi nơi đổ về đây thưởng ngoạn và tìm khoái lạc, như đàn ruồi ngửi thấy mùi huyết tanh mà bay tới.

Vì thế mới có tên là Khoái Hoạt Lâm.

Không những nơi đây phong cảnh đẹp mà còn có cao lâu mỹ tửu, đặc biệt là mỹ nhân, dù nằm mộng cũng không gặp được mỹ nhân vừa ý hơn.

Chỉ cần khách hào phóng chịu nới hầu bao lớn ra một chút thì chẳng những có thể mua được cả chục mỹ nữ mà còn mua được tính mạng bất cứ ai mình muốn.

Vì thế muốn tới đây phải có nhiều tiền.

Cả Mạnh Tinh Hồn tới đây cũng phải có tiền.

Không có ai ngoại lệ.

Bởi vì chủ nhân của đình viện có tên là Khoái Hoạt Lâm chính là Cao lão đại Cao Ký Bình.

Gần hai mươi năm lao khổ, bần hàn lưu lãng khắp nơi và làm đủ nghề sinh nhai đã dạy cho thị một điều: Thân thích cũng không bằng trong tay sẵn đồng tiền!

Trận thế thượng phong không có gì trọng yếu bằng tiền bạc.

Không có ai phản bác chân lý đó, vì chính Cao Ký Bình đã đúc rút được từ cuộc sống bần hàn và khổ nhục trước đây, nỗi thống khổ còn thiết thực hơn, đau đớn hơn những vết dao cứa vào da thịt.

Từ trong tịnh thất có một lão nhân ôm lưng một thiếu nữ đi qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang hồ thủy tạ, vẻ mặt đầy thỏa mãn, chắc rằng lão ta vừa được bạc.

Ở đổ trường cũng kịch liệt như đấu trường, không chỉ sát phạt tiền nong mà nhiều khi lấy đi cả tính mạng của con người.

Mạnh Tinh Hồn nhận ra lão nhân họ Tần, một tên trọc phú giàu có vào bậc nhất của Lạc Dương thành.

Niên kỷ lão ta đáng làm tổ phụ của thiếu nữ đi bên cạnh.

Bất chợt Mạnh Tinh Hồn có ý nghĩ:

– Người dám bỏ tiền ra mua tính mạng của Tôn Ngọc Bá không nhiều. Người đó là ai?

Mua một mạng người đương nhiên phải bỏ ra rất nhiều tiền. Muốn mua tính mạng Tôn Ngọc Bá lại càng phải gấp trăm lần người thường, người có đủ khả năng như vậy ở Lạc Dương này rất hãn hữu.

Những lần trước Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn không chút băn khoăn gì tới vấn đề này, chẳng cần biết ai bỏ tiền thuê mình làm việc đó.

Nhưng đột nhiên bây giờ hắn lại nảy ra tính hiếu kỳ.

Lão họ Tần quàng lưng thiếu nữ qua khỏi cầu chợt dừng lại, vẻ mặt thỏa mãn trên mặt đột nhiên biến mất.

Có một người đi về phía lão.

Người này thân thể rất cao lớn, bận trường bào màu xanh nhạt, tóc đã hoa râm.

Mạnh Tinh Hồn không thấy rõ mặt của người đó, chỉ thấy vẻ mặt khác thường của lão nhân họ Tần.

Tuy chỉ là một tên trọc phú nhưng lão họ Tần có thế lực rất lớn, giao du bằng hữu cả với một số vị Chưởng môn nhân, nhưng thấy người kia, sắc mặt bỗng lộ vẻ cung kính tránh sang bên nhường đường, đồng thời cúi mình hành lễ rất kính cẩn.

Người kia chỉ gật đầu nói vài lời khách sáo rồi cứ thẳng người bước đi.

Mạnh Tinh Hồn cảm thấy kỳ quái muốn đến nhìn xem người đó là ai nhưng chợt nhớ rằng không thể.

Ở?đây hắn không được phép tiếp xúc với bất cứ ai, không có họ, không có tên và tuyệt đối không để người khác nhận ra mình.

Bởi vì Cao lão đại không muốn để người trên giang hồ biết rằng những người như Mạnh Tinh Hồn vẫn tồn tại.

Mạnh Tinh Hồn chua chát nghĩ thầm mình giết người để sống, tất cũng vì giết mà chết.

Đó là sinh nghề tử nghiệp.

Nếu muốn kéo dài cuộc sống của mình thêm đôi chút thì không được có tình cảm, không được có bằng hữu, nói chung không thể sinh hoạt theo ý mình.

Bởi vì tính mạng của hắn không tuỳ thuộc vào hắn.

* * * * *

Mạnh Tinh Hồn chậm rãi bước vào rừng.

Hắn không bằng cả gốc cây ngọn cỏ, bởi vì cây cối ít ra còn có cuộc sống riêng của nó, có thể vươn mình đứng thẳng toả ra cành lá thế nào tuỳ thích.

Hắn tức giận lay động một thân cây.

Đột nhiên từ trên cành cây một cánh tay người vươn xuống, chìa ra một chén rượu.

Và giọng nói khàn khàn:

– Chắc rằng ngươi đang có tâm sự gì. Hãy uống một chén nào!

Mạnh Tinh Hồn không ngẩng đầu lên, cầm lấy chén rượu.

Hắn không cần ngẩng lên cũng biết người trên cây là ai, căn cứ vào giọng nói khàn khàn quen thuộc, thậm chí hắn còn nhận ra cả bàn tay bưng chén rượu chìa cho mình.

Bàn tay rất lớn, chứng tỏ hắn cầm vật gì đều chắc. Đặc biệt khi cầm kiếm, không ai có thể đánh rơi kiếm trong tay hắn.

Thế nhưng bàn tay đó khá lâu không cầm kiếm nữa.

Chính do bản thân hắn làm rơi kiếm của mình.

Diệp Tường giết người… không bao giờ thất thủ…

Cao lão đại đã từng tin tưởng hắn. Chính Diệp Tường cũng đã tin vào bản thân mình.

Còn bây giờ thậm chí bình rượu cũng cầm không chặt. Trên cánh tay có mấy vết thương sâu hoắm, đó là vết tích trong vụ giết người lần cuối cùng bị thất bại.

Nạn nhân đó là Dương Ngọc Lân, chẳng phải nhân vật ghê gớm gì.

Tất cả những người bị Diệp Tường giết trước đây đều lợi hại hơn tên họ Dương rất nhiều.

Cao lão đại muốn Diệp Tường giết người này chẳng qua với mục đích củng cố lòng tin cho hắn, bởi vì hắn đã thất bại hai lần trước đó.

Thế mả cả lần này hắn cũng thất bại.

Một đao của Dương Ngọc Lân chỉ thiếu chút nữa đã chặt đứt lìa cánh tay hắn.

Từ đó về sau hắn không giết người nữa. Và cũng từ hôm đó ngày nào hắn cũng say khướt.

Mạnh Tinh Hồn uống hết chén rượu, bất giác nhíu mày.

Diệp Tường nói:

– Rượu đó không ngon. Ta biết ngươi không quen uống thứ rượu rẻ tiền như thế. Nhưng dù dở bao nhiêu còn hơn không có.

Hắn cười khùng khục nói thêm:

– Cao lão đại cho ta uống thứ rượu đó cũng đã ưu ái quá rồi. Thật tình đối với hạng người như ta bây giờ chỉ đáng uống nước tiểu.

Mạnh Tinh Hồn lặng thinh.

Hắn không biết phải nói gì.

Diệp Tường tụt xuống nhìn vào mắt Mạnh Tinh Hồn.

Mạnh Tinh Hồn thầm lắc đầu, không ngờ Diệp Tường thay đổi đến vậy.

Trước đây hắn rất anh tuấn và kiên nghị toát ra uy lực kinh nhân.

Thế mà bây giờ cơ thịt nhão đi, tay thõng thượt vô lực, ánh mắt lờ đờ, bụng bắt đầu phì ra, cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn như vịt đực.

Diệp Tường cầm cả bình rượu, ngửa cổ tu một hơi rồi nói:

– Bây giờ chúng ta chẳng mấy khi được gặp nhau. Ta không trách ngươi không còn mặn mà với ta như trước. Vậy cũng phải. Nếu không có ngươi thì ta chết bởi tay Dương Ngọc Lân rồi…

Lần đó Cao lão đại phái Diệp Tường đi giết Dương Ngọc Lân, vì không tin nên bảo Mạnh Tinh Hồn đi theo, nhờ thế mà cứu được Diệp Tường và hoàn thành nhiệm vụ.

Diệp Tường lại cười nói:

– Thật ra lần đó ta đã phát hiện thấy ngươi đi theo, bởi thế…

Mạnh Tinh Hồn ngắt lời:

– Lần đó lẽ ra ta không nên theo ngươi.

– Vì sao?

– Bởi vì việc đó chứng tỏ Cao lão đại không yên tâm về ngươi từ đó mà ngươi cũng mất đi sự tự tin. Nếu ta không đi, ngươi đã giết được Dương Ngọc Lân.

Diệp Tường cười thê lương nói:

– Ngươi nói sai rồi. Trước đó, khi đi giết Lôi lão tam, ta đã biết vĩnh viễn không bao giờ còn giết người được nữa.

Lần giết Lôi lão tam là lần đầu tiên hắn thất thủ. Mạnh Tinh Hồn nói:

– Lôi lão tam chỉ là một tên ác bá chuyên cho vay nặng lãi. Ngươi bình sinh rất ghét hạng người đó. Ta thấy lạ rằng vì sao lần đó ngươi không hạ thủ?

Diệp Tường cười khổ đáp:

– Ta cũng không hiểu vì sao nữa, chỉ tự nhiên thấy mình vô cùng chán ghét đến nỗi không muốn làm chuyện đó. Ngươi không bao giờ hiểu được cảm giác đó đâu.

Hai chữ chán ghét chẳng khác gì mũi kim chọc vào tim Mạnh Tinh Hồn.

Hồi lâu hắn mới thốt lên:

– Ta hiểu!

Diệp Tường trố mắt:

– Ngươi hiểu ư?

– Phải! Ta đã giết mười một người.

Diệp Tường trầm ngâm hồi lâu rồi chợt hỏi:

– Ngươi có biết ta đã giết bao nhiêu người không?

Mạnh Tinh Hồn không biết.

Trừ Cao lão đại ra, không ai biết điều đó, bởi vì hành động được tiến hành hết sức bí mật, không được phép tiết lộ cho bất cứ ai.

Diệp Tường nói:

– Ta đã giết đúng ba mươi người, không hơn không kém.

Hắn lại run run nâng bình rượu trong tay lên nhăn mặt uống một hơi, chậm rãi nói tiếp:

– Sau này ngươi sẽ giết nhiều người như ta, thậm chí còn nhiều hơn. Vì ngươi buộc phải làm như thế. Nếu không sẽ có kết cục giống như ta.

Mạnh Tinh Hồn vội lấy tay áo bưng miệng, bất chợt hắn cảm thấy buồn nôn.

Diệp Tường chính là tấm gương cho hắn, nhận ra bóng dáng của mình qua con người tàn tạ trước mặt hắn bây giờ.

Diệp Tường nói tiếp:

– Mỗi người đều có một số phận riêng. Hầu hết người ta chịu mặc cho số phận chi phối. Chỉ có rất ít người chống lại, muốn thay đổi số phận của mình. Ta chỉ hận mình không thuộc số đó.

Trong đôi mắt lờ đờ chợt lóe lên một tia sáng, nói thêm:

– Mặc dù ta đã có một cơ hội.

Mạnh Tinh Hồn vội hỏi:

– Ngươi đã có cơ hội?

Diệp Tường thở dài, ánh mắt xa xăm:

– Có lần ta gặp một nữ nhân. Cô ấy nguyện từ bỏ tất cả để giúp ta, theo ta. Ta lẽ ra cũng nên vứt bỏ mọi thứ để theo nàng. Nếu thế chắc chắn bây giờ chúng ta đã sống tốt hơn. Và cho dù có chết cũng chết thanh thản hơn, có ý nghĩa hơn…

– Vì sao ngươi không làm thế?

Diệp Tường thu hồi mục quang, vẻ mặt ảm đạm nói:

– Chỉ vì ta ngu muội và hèn nhát nên không dám.

– Ta cho rằng không phải thế, chỉ là ngươi không đành…

Diệp Tường ngắt lời:

– Không đành ư? Thế mới càng thậm ngu! Ta hy vọng rằng ngươi sẽ không ngu ngốc như ta.

Hắn chú mục nhìn Mạnh Tinh Hồn, lúc lâu rồi lại nói:

– Cơ hội như thế người ta chỉ gặp được một lần. Nếu để mất thì vĩnh viễn chẳng bao giờ tìm lại được nữa. Và mỗi người trong đời chí ít cũng có một cơ hội như vậy. Ta cầu mong ngươi khi gặp được cơ hội như thế thì đừng để qua mất.

Tới đó, hắn quay đầu sang một bên vì không muốn Mạnh Tinh Hồn nhìn thấy mắt mình rớm lệ.

Hắn nói cầu mong cho Mạnh Tinh Hồn. Câu đó cũng có thể hắn muốn nói với bản thân mình.

Có lẽ số phận hắn như thế là kết thúc. Hắn hy vọng Mạnh Tinh Hồn rút ra được điều gì qua tấm gương của hắn.

Mạnh Tinh Hồn lặng thinh.

Trong lòng hắn có những điều không thể nói ra với người nào khác.

Hắn tình nguyện chết vì Cao lão đại.

Diệp Tường chợt hỏi:

– Ngươi đang có việc cần làm, đúng không?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu.

Diệp Tường hỏi tiếp:

– Lần này ngươi phải giết ai?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

– Tôn Ngọc Bá.

Đó là điều bí mật.

Nhưng đối với Diệp Tường, hắn không cần phải giữ bí mật đó.

Diệp Tường lùi lại một bước, hướng ánh mắt đầy vẻ hoang mang nhìn đối phương hồi lâu mới hỏi:

– Có phải Tôn Ngọc Bá ở Giang Nam không?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu, hỏi:

– Ngươi biết hắn ư?

– Phải. Ta đã từng gặp người đó.

– Ngươi thấy hắn thuộc hạng người thế nào?

Diệp Tường trầm ngâm đáp:

– Hắn thuộc hạng người… không ai diễn tả được. Ta chỉ biết như vậy thôi.

– Rõ hơn…, ngươi nghĩ thế nào?

– Nếu là ta… ta không bao giờ giết người đó.

Mạnh Tinh Hồn im lặng hồi lâu, rồi đôi mắt chợt lóe lên ánh hàn quang, hắn nói dằn từng chữ:

– Ta nhất định phải giết hắn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.