Bên ngoài ngôi nhà đơn độc của Mã Phương Trung, ngay trong tiểu viện bên những luống hoa cúc nở rộ khoe sắc hương rực rỡ, nằm rải rác bốn tử thi.
Đó là toàn bộ Mã gia gồm Mã Phương Trung, Mã Nguyệt Vân và nhi nữ, nhi tử của họ.
Giá như Mạnh Tinh Hồn đến sớm hơn một chút, có lẽ đã ngăn được sự kiện bi thảm đó.
Tiếc rằng chàng đã tới muộn.
Ánh tà dương hiu hắt chiếu lên những vết thương máu đã đông lại, gió bốc lên mùi huyết tanh và tử khí nặng nề.
Mạnh Tinh Hồn cúi xuống quan sát các vết thương trên bốn tử thi, như thể kỳ vọng từ đó mà biết được những bí mật về cuộc tàn sát.
Những người này vì sao mà chết! Ai đã hạ thủ!
Mạnh Tinh Hồn có thể coi là một chuyên gia giết người. Đối với người chết, chàng hiểu rõ chẳng kém người sống.
Chàng từng thấy rất nhiều tử thi,và cũng đã nghiên cứu sắc thái và biểu tình của nhiều người trước lúc lâm tử.
Nếu một người chết dưới đao, thông thường vẻ mặt họ có mấy dạng biểu cảm: Nếu không phải sợ hãi thì cũng tức giận và thống khổ.
Bất cứ ai thấy lưỡi đao chém vào cổ mình đều mang một trong ba sắc thái trên.
Nhưng vẻ mặt của phu thê Mã Phương Trung lại hoàn toàn không phải thế.
Mặt họ không thấy vẻ khiếp sợ hay nỗi căm giận, chỉ thấy sự bi ai, giống như đứng trước hoàn cảnh bi đát nhất, không sao thay đổi được.
Hiển nhiên họ không muốn chết, nhưng lại bắt buộc phải chấp nhận cái chết.
Vẻ mặt họ hoàn toàn không tỏ ra hoảng sợ chút nào, dường như đối với họ, chết là trách nhiệm, là một nghĩa vụ không thể thoái thác.
Như vậy, trong cái chết của bốn người này có một nguyên nhân hết sức bí ẩn.
Mạnh Tinh Hồn đứng lên, trầm ngâm suy nghĩ.
Bất cứ ai trông thấy cảnh tượng này, nhất định đều cho rằng chính Lão Bá đã hạ thủ.
Thông thường những kẻ chạy trốn gặp ai trên đường đều hạ thủ để không sợ ai tiết lộ hành tích của mình.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại không nghĩ thế.
Bởi vì chàng đã xác định được vết thương chí mạng của bốn người bị giết không phải là vết đao chém vào cổ, mà trưới khi lưỡi đao chạm vào, họ đã trúng độc rồi, và độc chất đó đủ lấy tánh mạng của họ.
Lão Bá không phải hạng người biết rõ đối phương trúng độc rồi còn bồi thêm một đao.
Ông không phải người tàn nhẫn đến thế, lại càng không ngu xuẩn như thế.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn vẫn băn khoan:
– Vậy những người này vì sao mà chết! Và chết bởi tay ai hạ thủ!
Mi mắt chàng bỗng giật giật.
Những khi xúc động hoac?căng thẳng, chàng thường có biểu hiện như thế.
Bỗng nhiên đôi mắt chàng rực sáng lên.
Chẳng lẽ chàng đã tìm ra đáp án giải thích nguyên nhân của sự kiện bi thảm này!
Chợt bên ngoài có tiếng bước chân.
Mạnh Tinh Hồn lập tức quay lại.
Tiếng chân bước nhanh nhưng rất khẽ.
Mạnh Tinh Hồn trầm tư khoảng khắc rồi nhẹ nhàng bước đến cửa dẫn đến tiểu viện, đột ngột giật mạnh cửa mở toáng ra.
Người bên ngoài đã đứng ngay trước cửa, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Chứng tỏ người đó nhát gan hoặc thiếu kinh nghiệm.
Mạnh Tinh Hồn quan sát người kia rất kỹ, thấy rỏ vẻ khiếp sợ trong đôi mắt người đó xong, chàng chậm rãi bước ra hỏi:
– Ngươi là ai!
Vẻ mặt Mạnh Tinh Hồn cũng như Lão Bá, trong những trường hợp thế này đều không lộ chút biểu cảm nào.
Người ngoài cửa trấn tĩnh lại phần nào, len lét nhìn vào cửa lần nữa như sợ rằng mình đã tìm sai chỗ.
Nhưng ở đây ngoài ngôi nhà đơn độc của Mã Phương Trung, còn nhà ai khác nữa!
Không những thế, hắn đã từng đến nhà của Mã Phương Trung không ít lần.
Hắn thở phào một hơi, cười nói:
– Tôi đến tìm Mã đại ca. Anh ấy có nhà không!
Mạnh Tinh Hồn lúc đó mới biết đây là nhà của người họ Mã. Rất có thể những thi thể trong kia là toàn gia họ.
Chàng liền hỏi:
– Ngươi tìm ông ta có việc gì!
Thái độ của chàng nghiêm khắc như quan hình đường hỏi phạm nhân, khiến ai bị hỏi đều có cảm giác bất an không dám nói dối, nếu lượng sức mình không thể thắng được đối phương.
Và người kia không định đánh lộn.
Cục hầu trên cổ hắn chạy lên chạy xuống một lúc, mới dặng hắng trả lời:
– Tối qua có người thắng hai con ngựa quý vào chiếc xe của Mã đại ca chạy đi mà đến bây giờ vẫn không thấy quay về. Tôi đến hỏi xem Mã đại ca có chuyện gì…
Mạnh Tinh Hồn ngắt hỏi:
– Tên đánh xe là người Ngô Tín Nghĩa!
Người kia đáp:
– Hắn chừng ngoại tứ tuần, đặc biệt có cái đầu rất lớn.
– Trong xe còn có ai khác không!
– Có
– Nhiều hay ít?
Người kia lắc đầu:
– Cái đó thì tôi không biết.
Mạnh Tinh Hồn đe dọa:
– Sao lại không biết!
Người kia bất giác lùi lại hai bước, sợ hãi trả lời:
– Cửa xe và rèm kiệu đều đóng kín mít, tôi không thấy rõ bên trong.
Mạnh Tinh Hồn truy vấn:
– Đã không thấy sao ngươi biết có người!
Người kia đáp:
– Xem dáng vẻ của người đánh xe cũng đoán được rằng đó không phải là chiếc xe không.
– Dáng vẻ hắn như thế nào!
Người kia ho khan một tiếng rồi lúng túng trả lời:
– Trông hắn vội vàng, mà còn tỏ ra hốt hoảng nữa.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
– Ngươi gặp hắn khi nào!
– Chập tối hôm qua. Lúc đó tôi đã chuẩn bị đi ngủ.
– Nếu đã tối như vậy, vì sao ngươi còn thấy rõ!
Người kia bối rối trả lời:
– Tôi… tôi thật tình không thấy rõ lắm.
– Đã không thấy rõ, vì sao ngươi biết hắn hốt hoảng!
– Tôi… tôi… tôi chỉ có cảm giác thế thôi.
Hắn luống cuống mân mê vạt áo rồi sờ lên đầu, không biết để tay ở đâu cho tiện.
Có lẽ xưa nay hắn chưa từng bị ai cật vấn như vậy, bị dồn đến nỗi thở không ra hơi mà quên mất rằng Mạnh Tinh Hồn lấy quyền gì mà tra khảo mình!
Mạnh Tinh Hồn để hắn hoàn hồn một lát rồi hỏi tiếp, nhưng bây giờ đã bớt gay gắt hơn:
– Ngươi tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó chứ!
Người kia gật đầu.
Chàng lại hỏi:
– Chiếc xe đó đi đường nào!
Người kia chỉ tay về hướng đông:
– Đi theo đường này.
– Ngươi nhớ không sai chứ!
Người kia vội lắc đầu:
– Không sai đâu!
Mạnh Tinh Hồn hỏi tiếp:
– Xe cứ đi thẳng mà không quay lại lần nào!
– Không!
Hắn thở phào một hơi rồi cười nói thêm:
– Vì thế tôi mới tới đây hỏi Mã đại ca có chuyện gì xảy ra vậy. Mã đại ca vốn rất quý hai con ngựa này, bất kỳ bằng hữu thân thiết đến đâu muốn mượn của huynh ấy đều không được. Thế mà tại sao bây giờ lại để cho người lạ đánh đi!
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Người đánh xe to đầu đó không phải là người ở đây ư!
Người kia đáp:
– Tuyệt đối không phải ở vùng này. Cho dù hắn ở lân cận thì tôi cũng đã nhận ra rồi, ít nhất cũng có lần thấy mặt…
– Vậy là ngươi chưa từng gặp hắn!
– Đúng thế. Chưa gặp lần nào.
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
– Hai con ngựa đó không phải là của ngươi!
– Không không! Tôi đã nói rằng đó là ngựa của Mã đại ca.
– Người đánh xe, ngươi không biết. Còn ngựa và xe cũng không phải của ngươi. Vậy việc này có liên quan gì đến ngươi chứ! Điều gì khiến ngươi quan tâm!
Người kia lại lùi thêm hai bước nữa:
– Tôi… không…
– Nếu đã không quan hệ gì tới ngươi, vì sao ngươi lại chen vào chuyện người khác!
– Tôi… tôi…
Mạnh Tinh Hồn trầm giọng:
– Ngươi có biết thích xen vào việc không phải của mình thường gặp phiền phức thế nào không!
Người kia gật đầu lia lịa rồi bất chợt quay người định trốn chạy.
Mạnh Tinh Hồn quát lên:
– Đứng lại!
Người kia run như cây sấy, không dám đi nữa, quay lại nói:
– Đại gia… còn có gì sai bảo!
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Ngươi đến đây tìm Mã đại ca, đúng không!
– Dạ!
– Ngươi đã tới đây, sao không vào tìm ông ta!
– Tôi… tôi sợ…
– Sợ gì thế! Ông ta đang chờ ngươi trong đó!
Chàng bảo đối phương vào, nhưng chính mình lại bước ra khỏi cửa.
Người kia đứng ngây ra một lúc rồi cuối cùng liều mạng bước vào.
Mạnh Tinh Hồn lẩm bẩm:
– Người thích dây vào chuyện không phải của mình thường gặp những điều phiền phức thật…
* * * * *
Gian mật thất vốn nhỏ hẹp, lại chất nhiều lương thực nên rất ngột ngạt.
Vì trước mật thất toàn là nước, nên càng khó thở hơn.
Nhưng khi xây dựng, người ta đã tính kỹ điều này, đặt một ống sắt bằng bắp tay thông lên mặt đất để thông khí.
Mặc dù vậy, nếu đốt lửa, không khí sẽ không tiếp kịp làm người trong phòng có thể chết ngạt, bởi thế Lão Bá đành ăn thức ăn nguội.
Phượng Phượng thái thịt và cá muối thành những lát rất mỏng phết với bánh khô trông rất ngon mắt.
Cô ta đã học được cách kích thích khẩu vị người ăn.
Lão Bá cười nói:
– Xem ra đao pháp của nàng không tồi!
Phượng Phượng cười rất tươi, đáp:
– Tiếc rằng đao pháp đó chỉ dùng để thái thịt và cắt rau thôi!
Cô ta nháy nháy mắt, nói thêm:
– Tuy vậy cái đó so với Ngũ Hổ Đoạn Môn đao pháp còn lợi hại hơn.
Lão Bá tỏ ra quan tâm hỏi:
– Vậy ư!
Phượng Phượng tiếp giọng:
– Ngũ Hổ Đoạn Môn đao pháp chẳng qua chỉ lấy được mạng người thôi. Nhưng đao pháp thái rau, cắt thịt của nữ nhân có thể làm cho nam nhân quỳ phục dưới chân cô ta, buộc nam nhân phải thuần phục suốt đời.
Lão Bá cười nói:
– Ta vốn nghĩ rằng nàng chỉ là một hài tử. Bây giờ mới biết nàng là một nữ nhân thật sự!
Phượng Phượng lấy một miếng bánh cặp thịt đưa vào miệng Lão Bá, cười nói:
– Một nữ nhân khi đã không thích, cho dù nam nhân buộc cô ta đun một ấm trà cũng không ra gì.
Lão Bá cười to tán thưởng:
– Đúng quá! Khi nữ nhân đã không thích nam nhân thì dù muốn uống trà, anh ta cũng nên tự đun lấy là hơn cả. Còn nam nhân thì lại khác…
Phượng Phượng hỏi:
– Khác thế nào!
Lão Bá trả lời:
– Ta biết rằng có những nam nhân tuy không thích vợ mình, vẫn mua cho cô ta rất nhiều quần áo.
– Đó không phải vì hắn mua cho vợ mình.
– Vậy mua cho ai!
– Đó là hắn mua cho bản thân mình thôi, để giữ thể diện mà… thậm chí hắn hận không thể bắt vợ mặc vỏ cây, chỉ tiếc sợ thiên hạ chê cười.
Lão Bá không chịu nổi phá lên cười.
Phượng Phượng lại đưa cho ông một miếng bánh nữa, ánh mắt đong đưa, ngọt ngào nói:
– Nếu tôi muốn ông mua y phục, ông có mua không!
Lão Bá gật đầu:
– Đương nhiên là mua rồi!
– Nhưng mua thứ vải nào!
– Vỏ cây! Tốt nhất là mua vỏ cây để may áo cho nàng!
Phượng Phượng hứ một tiếng, trề môi nói:
– Nếu vậy sau này ông chỉ có ăn cỏ và gỗ mục mà thôi!
– Thứ đó ăn sao được!
– Nhưng ông bắt tôi phải mặc y phục bằng vỏ cây, chẳng lẽ tôi phải làm nem công chả phượng cho ông ăn hay sao!
Lão Bá cười ngất.
Đã lâu lắm rồi, ông không được cười thoải mát như thế.
Lát sau ông chợt hỏi:
– Vừa rồi nàng cố tìm cách làm cho ta tức giận, tại sao bây giờ lại thay đổi như vậy!
Phượng Phượng mở to mắt hỏi:
– Tôi thay đổi như thế nào!
– Bây giờ chẳng những nàng muốn ta ăn nhiều thêm một chút mà còn cố sức làm cho ta vui.
Phượng Phượng cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi bỗng thở dài nói:
– Cái đó có lẽ vì tôi hiểu ra một điều…
– Điều gì vậy!
Phượng Phượng đáp:
– Trong phòng này chỉ có hai chúng ta thôi. Nếu ông không vui, tôi cũng sẽ rất khó chịu. Bởi vậy nếu tôi muốn thanh thản một chút thì trước hết phải làm cho ông vui.
Rồi cô ta ngẩng lên nhìn vào mắt Lão Bá, chậm rãi nói tiếp:
– Người ta bất cứ trong hoàn cảnh nào đều cố làm mọi cách để cuộc sống mình dễ chịu hơn.
Lão Bá gật đầu tán thưởng:
– Không ngờ càng ngày nàng càng trở nên thông minh như vậy.
Trên thực tế, đa số nữ nhân đều thông minh. Nếu họ biết rằng không thể hạ gục người thì họ sẽ tự ngã gục dưới chân người.
Bởi vậy nếu người không muốn bị nữ nhân chinh phục thì chỉ còn cách người phải chinh phục họ.
Hoàn toàn không có con đường thỏa hiệp giữa hai giới.
Một nam nhân thông minh và có bản lãnh thì thừa hiểu đối với nữ nhân, thỏa hiệp có nghĩa là đầu hàng.
Chỉ cần một lần bị chinh phục, anh ta sẽ bị chinh phục vĩnh viễn
Ăn xong Phượng Phượng bưng vào cho Lão Bá một bát nước lã, rồi chép miệng nói:
– Giá như chúng ta có thể yên ổn sống ở đây suốt đời thì cũng không đến nỗi nào.
Lão Bá ngưng mục nhìn cô ta, rồi hỏi:
– Nàng nguyện ý ư!
Phượng Phượng gật đầu, nhưng bỗng thở dài nói:
– Chỉ tiếc rằng chúng ta không thể yên tĩnh sống ở đây mãi được.
Lão Bá hỏi:
– Vì sao vậy!
– Vì sớm muộn gì chúng cũng sẽ tìm được.
– Chúng ư! Chúng là ai vậy!
– Tôi muốn nói rằng không chỉ Lục Hương Xuyên hay cừu nhân của ông tìm đến đây. Có thể cả bằng hữu của ông rồi cũng tìm đến đây…
Lão Bá ngắt lời:
– Ta không có bằng hữu nữa.
Khi nói câu này, Lão Bá tỏ ra rất kiên nghị, lạnh lùng, như thể đó là sự thật hiển nhiên không còn bàn cãi gì nữa, và lòng ông đã đông cứng lại, thậm chí từ nay không còn khái niệm về hai tiếng bằng hữu nữa.
Phượng Phượng dịu dàng nói:
– Không ai khẳng định rằng mình có những loại bằng hữu như thế nào. Thông thường những bằng hữu chân chánh lúc thường người ta không nhận rõ, nhưng khi gặp phải trường hợp nguy khốn, bằng hữu chân chính mới xuất hiện.
Cô ta nhận xét không sai.
Bằng hữu chân chính cũng giống như kẻ địch thật sự, lúc bình thường rất khó nhận ra. Chỉ lúc nguy cấp, tưởng chừng không ai tới cứu giúp nữa, người đó mới xuất hiện.
Bởi vì bằng hữu chân chính không phải có mặt để hưởng thụ với mình, hay nói những lời tẻ nhạt mà họ chỉ thực hiện nghĩa vụ của một bằng hữu chân chính.
Đó mới là giá trị, mới càng đáng quý.
Lão Bá chợt nghĩ đến Lục Hương Xuyên.
Chưa bao giờ ông nghĩ hắn là cừu địch của mình, có thể bán đứng mình.
Bây giờ ông không nghĩ ra ai là bằng hữu chân chính, có thể cùng nhau sống chết, cùng chia hoạn nạn.
Ông lắc đầu nói:
– Cho dù ta có bằng hữu, cũng tuyệt không thể tìm được tới đây.
Phượng Phượng hỏi:
– Tuyệt đối ư!
– Phải!
Phượng Phượng chớp chớp mắt nói:
– Tôi còn nhớ trước đây có lần ông nói rằng không có gì trên đời là tuyệt đối cả mà!
Lão Bá hỏi:
– Ta đã nói thế ư!
– Phải! Chính ông đã nói thế. Thậm chí chỉ mới đây thôi, khi chúng ta từ trên phản rơi xuống. Lúc đó tôi có cảm giác rằng giống như tấm phản tự động vỡ ra và thụt xuống lòng đất.
Lão Bá chăm chú nhìn cô ta hỏi:
– Nàng hoàn toàn không ngờ điều đó chứ gì!
– Quả thật tôi không ngờ. Bởi vì Lục Hương Xuyên đã bảo đảm với tôi rằng ông tuyệt đối không thể thoát được. Nếu không tôi đã không chấp nhận làm chuyện đó.
Cô ta nhìn Lão Bá, hoàn toàn không tỏ ra hổ thẹn chút nào, rồi nói tiếp:
– Tất nhiên bây giờ ông thừa biết rằ?g tôi chẳng qua cũng là người bị chúng mua chuộc và bắt buộc đến hại ông. Tôi vốn là một kỹ nữ rất có giá. Chỉ cần ai trả đáng giá, dù việc gì tôi cũng làm.
Lão Bá hỏi:
– Cô chưa bao giờ vì việc đó mà cảm thấy khó chịu hay sao!
Phượng Phượng lắc đầu:
– Vì sao tôi phải khó chịu chứ! Trên thế gian có biết bao nhiêu người đều vì tiền mà làm việc, chẳng qua hình thức có khác đôi chút và giá tiền cao thấp thế nào thôi.
– Ngươi sai rồi, có những người cho dù phải trả bao nhiêu tiền cũng không sao mua được.
Phượng Phượng hỏi:
– Có phải ông định nói về Mã Phương Trung!
– Ta còn định nói đến Tôn Cự nữa.
– Tôn Cự! Có phải là gã mù đầu to không!
Lão Bá gật đầu:
– Chính phải!
– Có phải hắn đã vì ông mà làm rất nhiều việc không!
– Phải! Hắn đã vì ta mà làm nhiều việc. Các ngươi không thể tưởng tượng được hắn là người thế nào đâu.
Phượng Phượng lại hỏi:
– Chắc rằng hắn đã ở dưới mật đạo chờ ông từ rất lâu!
Lão Bá đáp:
– Suốt mười ba năm ròng. Một người chịu cô độc sống trong bóng tối suốt mười ba năm. Việc đó chẳng những rất ít người làm được mà thậm chí rất ít người có thể tưởng tượng được.
Lần đầu tiên trong mắt Lão Bá lộ ra nỗi cảm kích cùng với nỗi thống khổ.
Ông chậm rãi nói tiếp:
– Trước đây Tôn Cự cũng có đôi mắt sáng như ta. Nếu phải sống trong bóng tối suốt mười ba năm, mắt ngươi cũng sẽ mù đi như hắn.
Phượng Phượng chợt thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, lúc sau mới nói:
– Nếu bắt tôi làm thế, tôi thà chết còn hơn.
Mắt Lão Bá chợt tối đi. Ông chép miệng nói:
– Quả thật trên đời có nhiều việc so với cái chết còn khó khăn hơn, thống khổ hơn.
– Nhưng vì sao hắn lại chấp nhận sự thống khổ đó!
– Chỉ vì ta muốn như thế.
– Đơn giản vậy sao!
– Chỉ đơn giản có thế.
Nhưng khi nói ra hai tiếng đơn giản, nỗi đau khổ trong mắt Lão Bá càng hiện rõ thêm.
Phượng Phượng thở hắt ra một hơi dài, nói:
– Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, vì sao hắn kịp thời cứu ông thoát ra được!
Lão Bá trả lời:
– Đừng quên rằng thính giác của người mù nhạy bén hơn người thường rất nhiều.
– Vậy hắn chỉ biết đứng ở một vị trí lắng nghe!
Lão Bá gật đầu:
– Đúng thế! Hắn đứng một chỗ, lắng nghe và chờ đợi.
Phượng Phượng chợt đỏ mặt hỏi:
– Như vậy… hắn đã nghe thấy… chúng ta…
Lão Bá gật đầu.
Mặt Phượng Phượng càng đỏ rần:
– Ông sao lại… cả việc đó… cũng để người ta… nghe thấy!
Lão Bá trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
– Vì ngay cả ta cũng không ngờ… ở tuổi này vẫn để xảy ra chuyện đó.
Phượng Phượng cúi thấp đầu.
Trong chuyện này không phải Lão Bá có lỗi. Chính Lục Hương Xuyên đã dàn dựng ra tất cả.
Lão Bá nhìn cô ta, thở dài nói:
– Mười mấy năm qua ta mới gần nữ nhân duy nhất một lần này.
Phượng Phượng chợt cầm chặt tay Lão Bá, lúc đó cô ta thấy ông ta thật là trẻ trung.
Lão Bá hỏi:
– Cô đang hối hận đó ư!
Phượng Phượng lắc đầu, giọng trở lên dịu dàng:
– Không! Thiếp không hối hận, vì nếu không như thế, thiếp sẽ không biết chàng là người như thế nào.
– Nàng cho ta là người thế nào!
– Thiếp không biết. Chỉ biết rằng bây giờ nếu có người muốn thiếp hại chàng, bất luận hắn trả bao nhiêu tiền, thiếp cũng không làm.
Lão Bá chăm chú nhìn cô ta hồi lâu rồi chợt thở dài lẩm bẩm:
– Ta già rồi. Một người vào độ tuổi như ta mà còn gặp được một nữ hài tử như nàng, không biết đó là hạnh vận hay là bất hạnh!
Phượng Phượng không biết trả lời thế nào.
Ai có thể trả lời được vấn đề này!
Cô ta cầm tay Lão Bá càng chặt, người run lên.
Lão Bá hỏi:
– Nàng sợ ư! Sợ gì chứ!
Phượng Phượng rung giọng trả lời:
– Thiếp sợ rằng bọn chúng sẽ đuổi kịp Tôn Cự. Dù sao hắn cũng là người mù.
– Nàng không nghe Mã Phương Trung nói ư! Đến chỗ quy định sẽ có người thay thế hắn.
– Thiếp có nghe. Người sẽ thay thế hắn tên là Phương lão nhị, đúng không!
Lão Bá gật đầu:
– Không sai!
Phượng Phượng băn khoăn hỏi:
– Nhưng Phương lão nhị có trung thành với chàng như những người kia không! Trên đời thật có nhiều người sẵn sàng chết vì chàng đến thế sao!
Lão Bá lắc đầu:
– Không đâu!
– Nhưng nhìn thái độ của chàng lại rất yên tâm…
– Đúng là ta rất yên tâm.
– Vì sao vậy!
– Bởi vì bằng hữu trung thực không cần thiết lắm. Có khi chỉ cần một người là đủ.
Phượng Phượng chợt ôm lấy ông, cất giọng dịu dàng:
– Thiếp không muốn thành bằng hữu của chàng, chỉ muốn làm vợ chàng thôi. Bất kỳ ở đây hay ở bên ngoài, bất kể sau này chàng sẽ trở thành người như thế nào, thiếp cũng sẽ là vợ của chang, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Một lão nhân cô độc, một anh hùng lúc mạt lộ ở vào cái tuổi chiều ta mà vẫn còn gặp được một thiếu nữ như Phượng Phượng, hơn nữa được cô ta yêu thương như thế thì còn mong gì hơn nữa!