Đêm!
Trời đầy mây nên rất tối.
Mạnh Tinh Hồn đứng ép người bên thành giếng như con hổ đang rình mồi.
Nếu ai đã có lần quan sát con hổ rình mồi thế nào, mới có thể hình dung ra được tình cảnh của Mạnh Tinh Hồn lúc ấy.
Gió từ giếng bốc lên mang theo hơi nước lành lạnh.
Thành giếng vỡ lỗ chỗ trông rêu phong và hoang tàn khiến người ta phải buồn nôn.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn vẫn đứng im phăng phắc. Trong lúc chờ đợi, chàng có thể chịu đựng tất cả. Và chàng tin chắc rằng người mình đợi nhất định sẽ đến.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng vang lên tiếng bước chân.
Không phải một mà có tới hai người đang thấp giọng nói chuyện rất khẽ.
Tiếng một tên hán tử:
– Hai tiểu tử kia lẩn đi đâu vậy chứ? Sao không chờ đến phiên đổi gác?
Tiếng người thứ hai:
– Ở đây u ám thế này, xem chừng có quỷ! Biết đâu chúng bị quỷ bắt đi mất rồi cũng nên!
Nói tới đó, hắn cất tiếng cười, nhưng nghe thê lương, chẳng khác gì tiếng khóc.
Giọng tên thứ nhất:
– Tên Tiểu Vương rất nhát gan. Có lẽ hắn đi kiếm chén rượu để lấy can đảm rồi…
Nhưng hắn còn chưa kịp dứt câu thì bỗng cảm thấy có vật gì chặn ngang cổ đến nghẹn thở.
Liếc nhìn sang tên đồng bọn, thấy mặt hắt giật giật, đôi mắt mở to hết cỡ, lưỡi thè ra, liều mạng định kêu lên nhưng không thốt lên được tiếng nào.
Vãng lên giọng nói đầy đe dọa:
– Có phải Lục Hương Xuyên phái các ngươi tới đây không?
Cả hai cùng cảm thấy giọng nói vang lên ngay sau lưng, không kịp nghĩ ngợi, chỉ biết gật đầu thí mạng.
Thanh âm chết người đó lại vang lên:
– Ngoài các ngươi ra, còn ai khác nữa không?
Cả hai vội vã lắc đầu.
Tiếp theo nghe bịch một tiếng, hai tên hán tử va mạnh vào nhau.
Mạnh Tinh Hồn từ từ buông tay, nhìn hai tử thi đổ dần xuống.
Lấy sát nhân để ngăn ngừa hành động sát nhân.
Giết người chung quy là một thủ đoạn. Chỉ cần có mục đích chính đáng thì đó không phải là tội ác.
Tuy Mạnh Tinh Hồn cũng hiểu điều này nhưng hồi lâu vẫn chưa lấy được bình tĩnh.
Bây giờ, không ai chán ghét sự giết người bằng Mạnh Tinh Hồn.
Nhưng không còn cách lựa chọn nào khác.
Chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om, thậm chí không cúi nhìn tử thi lấy một lần.
Lát sau, chờ mây đen nhạt đi một chút, chàng mới kéo hai cái xác đem giấu đi.
Phi Bằng bảo nằm ở phía bắc.
Phải khá lâu, Mạnh Tinh Hồn mới tìm được một ngôi sao bắc đẩu, tuy vậy chàng có thể đến được Phi Bằng bảo hay không thì lại là chuyện khác.
* * * * *
Chỉ mới qua mấy ngày mà Cúc Hoa viên trông tàn tạ hẳn đi.
Hoa cũng giống như nữ nhân, phải có bàn tay nâng niu ưu ái thì mới xinh đẹp.
Mạnh Tinh Hồn lướt nhanh qua khu Hoa viên của Lão Bá, thậm chí không nhìn lại lần nào.
Tối nay đã là ngày mồng sáu. Thời gian còn lại không còn nhiều nữa.
Cũng may là lân cận khu vực Hoa viên cũng không ai trông thấy chàng. Mới giữa canh tư, ngày làm việc còn chưa bắt đầu, nhưng chỉ cần nửa canh giờ sau, khi trời vừa hừng sáng là bước vào ngày hoạt động.
Theo kinh nghiệm thì thời điểm này, các trạm canh phòng thường trễ nãi nhất. Bởi vì ban gác hồi đêm đã mệt mỏi, còn ban gác vừa đổi vẫn còn ngái ngủ chưa đủ tỉnh táo.
Mạnh Tinh Hồn hiểu rõ điều này nên tranh thủ vượt qua Hoa viên.
Lẽ ra chàng có thể vòng xa hơn một chút thì an toàn hơn, nhưng vì thời gian quá cấp bách nên đành phải mạo hiểm một chút, đi đường tắt gần khu cảnh giới của Hoa viên hơn.
Trong tình hình khẩn trương thế này, thời gian còn quý hơn cả máu.
* * * * *
Khu rừng còn chìm trong giấc ngủ, chỉ có những đám mây trắng như sữa, lững lờ bay.
Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn nghe thấy từ trong đám mây bàng bạc đó vang lên tiếng sáo.
Tiếng sáo vang lên dìu dặt, thê lương nghe đến não lòng.
Mạnh Tinh Hồn liền dừng bước.
Người nào tới chỗ heo hút vào canh khuya thổi sáo thế này?
Cuối cùng một người từ khu rừng rậm bước ra. Đó là một thiếu niên người cao dong dỏng, bận bộ y phục màu trắng như tuyết làm chiếc tiêu đen nhánh trên tay phát ánh hàn quang.
Mạnh Tinh Hồn ngẩn người nhìn thiếu niên vừa xuất hiện, lòng vừa kinh dị vừa thích thú.
Bởi vì chàng đã nhận ra người đó là bằng hữu của mình, tình thân như thủ túc.
Mặc dù đã rất lâu hai người không gặp nhau, nhưng tình cảm đó Mạnh Tinh Hồn vẫn giữ sâu trong đáy lòng, và chàng tin rằng đối phương cũng thế.
Người đó đã cùng chàng gánh chịu hoạn nạn, sẻ chia hạnh phúc và mối tình cảm thắm thiết đó lớn thêm lên qua mỗi chặng đường gian khổ.
Tình cảm được thử thách như vậy, người ta chẳng thể quên được.
Mạnh Tinh Hồn thầm kêu lên:
– Thạch Quần! Thạch Quần!
Mỗi lúc nghĩ đến cái tên này, chàng đều thấy lòng mình trở nên ấm áp.
Có lúc, tình cảm của Mạnh Tinh Hồn đối với Thạch Quần còn sâu nặng thắm thiết hơn cả với Diệp Tường. Bởi vì Diệp Tường là đại ca của chúng, nghiêm khắc và kiên định hơn, vì thế ít nhiều vẫn có khoảng cách.
Trái lại Thạch Quần có thể chất yếu nhược thư sinh hơn và là người rất mẫn cảm.
Mặc dù trải qua thời kỳ gian khổ và do nghề nghiệp mà Thạch Quần cũng kiên cường chẳng kém Diệp Tường bao nhiêu và cũng lạnh lùng gần như thế, nhưng bản chất cơ bản vẫn ít thay đổi.
Chỉ cần nhìn thấy một bông hoa tàn tạ hay một cách én lẻ đàn là Thạch Quần đã đủ bùi ngùi, cả ngày không vui.
Đặc biệt chàng rất yêu âm nhạc, nhất là sáo và tiêu, say mê có khi còn hơn cả võ công nữa.
Nhiều lần Mạnh Tinh Hồn nghĩ thầm rằng Thạch Quần sinh ra nên làm một thi nhân chứ không phải trở thành thích khách.
Tiếng tiêu chợt trở nên trầm lắng khiến lòng người như thắt lại.
Bấy giờ Thạch Quần mới ngẩng đầu lên và trông thấy Mạnh Tinh Hồn, ánh mắt cũng sáng lên niềm vui.
Qua ánh mắt đó đủ thấy rằng sau ba năm viễn chinh, lòng Thạch Quần chẳng nhưng không chai sạn đi mà thậm chí còn giàu tình cảm hơn trước.
Cuối cùng Mạnh Tinh Hồn cười nói:
– Ngươi đã về!
Thạch Quần gật đầu.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
– Tình hình ở đó thế nào?
Thạch Quần đáp gọn:
– Ồn cả!
Chứng tỏ y là người không thích nhiều lời.
Xưa nay những đứa trẻ trưởng thành từ cuộc sống kham khổ thường không thích dùng ngôn từ để biểu thị tình cảm của mình.
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:
– Lâu quá rồi chúng ta không được gặp nhau…
– Phải! Đã hơn hai năm…
Trên môi y thấp thoáng nụ cười, nói thêm:
– Hơn hai năm với bảy mạng người và một vết thương.
Mạnh Tinh Hồn kêu lên:
– Ngươi bị thương ư?
Thạch Quần gật đầu:
– Phải! Nhưng thương thế đã lành từ lâu.
Mạnh Tinh Hồn cười nhận xét:
– Hơn hai năm qua, hình như ngươi vẫn thế, không thay đổi gì cả.
Thạch Quần hỏi lại ngay:
– Vẫn thế. Còn ngươi thì sao?
Mạnh Tinh Hồn trầm mặc hồi lâu rồi thở dài nói:
– Ta đã thay đổi nhiều.
– Nghe nói rằng ngươi đã có vợ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Đúng thế!
Nhắc đến Tiểu Điệp, tự dưng Mạnh Tinh Hồn thấy lòng mình hứng khởi lên, nói tiếp:
– Cô ấy là một nữ nhân rất tốt. Ta hy vọng sau này ngươi sẽ có dịp gặp cô ấy.
Thạch Quần bình thản nói:
– Có lẽ ta nên chúc mừng ngươi.
Mạnh Tinh Hồn vui ra mặt:
– Phải! Ngươi nên chúc mừng ta mới được!
Thạch Quần phũ phàng:
– Nhưng thông thường người ta bảo rằng, khi người ta có vợ thì tình cảm đối với bằng hữu đều thay đổi.
Nụ cười trên môi Mạnh Tinh Hồn vụt tắt, chàng hỏi:
– Hình như người ta đã nói nhiều với ngươi về ta?
Thạch Quần không phản đối:
– Không sai! Bởi thế ta mới tới đây để nghe chính ngươi nói.
Mạnh Tinh Hồn ngẩng đầu lên nhìn về hướng đông xa xăm với cái nhìn ảm đạm.
Mặt trời chầm chậm nhô lên sau dãy núi xa xa.
Hồi lâu chàng mới chậm rãi nói:
– Ngươi biết đấy, ta cũng giống như ngươi, không thích hợp cho việc giết người.
Thạch Quần nghiến răng nói:
– Trên đời không ai sinh ra là để giết người!
Mạnh Tinh Hồn tiếp:
– Bởi thế ngươi nên hiểu ta một chút. Chẳng phải vì ta quên tình bằng hữu, chỉ là muốn từ bỏ cuộc sống trước đây!
Thạch Quần không nói gì, nhưng những thớ thịt trên cổ bạnh lại vì răng nghiến chặt nên nhìn rất đáng sợ.
Mạnh Tinh Hồn lại nói:
– Cuộc sống đó thật đáng ghét và dễ sợ. Nếu ta vẫn tiếp tục sống theo cách đó, nhất định sẽ phát điên.
Thạch Quần hỏi:
– Có phải ngươi đã biến thành kẻ như Diệp Tường?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu, cười thảm đáp:
– Ta không phủ nhận. Nếu sống như thế, ta sẽ chẳng khác gì Diệp Tường cả, thậm chí còn bi thảm hơn.
– Lẽ ra Diệp Tường nên sớm từ bỏ cuộc sống này chắc bây giờ đã khả quan hơn.
Mạnh Tinh Hồn tán thành ngay:
– Chính thế!
Thạch Quần nói tiếp:
– Nhưng hắn đã không làm thế. Chẳng lẽ hắn không hiểu? Hay là hắn muốn phát điên?
Không ai lại muốn mình bị phát điên cả.
Thạch Quần nhìn Mạnh Tinh Hồn, đột nhiên tia mắt trở lên lạnh lùng, nói:
– Diệp Tường không như ngươi, vì hắn hiểu một điều mà ngươi không hiểu.
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi:
– Việc gì?
– Hắn hiểu rằng một người sống hoàn toàn không phải vì bản thân mình. Còn hiểu rằng người ta khi đã chịu ân tình của người khác thì vô luận thế nào cũng phải báo đáp. Nếu không căn bản hắn không được coi là người nữa!
Mạnh Tinh Hồn chua chát mỉm cười, nụ cười trông đến thê thảm.
Thạch Quần nhíu mày hỏi:
– Ngươi cười gì? Chẳng lẽ ta nói sai ư?
Mạnh Tinh Hồn thở dài đáp:
– Ngươi nói không sai, nhưng ta cũng không sai.
– Thế nào?
– Người ta sống trên đời khó tránh khỏi có lúc làm những việc mình không muốn.
Tuy vậy cần phải xem những việc đó có đáng làm không.
Mạnh Tinh Hồn biết rằng Thạch Quần chưa hiểu đầy đủ ý mình, bởi vì trong ý tưởng, Thạch Quần chưa bao giờ nảy sinh ra khái niệm đó.
Y chỉ biết thế nào là ân nghĩa, thế nào là oán cừu, và cả hai thứ đó đều không thể nợ mà phải trả ngay.
Cao lão đại thường giáo huấn chúng như vậy.
Thạch Quần trầm ngâm suy nghĩ, cố hiểu hết ý nghĩa câu nói của đối phương.
Hồi lâu y mới chậm rãi nói:
– Ngươi có quan niệm của mình, ta cũng có quan niệm của riêng ta. Thôi không bàn tới chuyện đó nữa. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.
– Ngươi hỏi đi!
Thạch Quần cầm chặt chiếc tiêu đến nỗi những đừng gân trên bàn tay nổi cuộn lên, trầm giọng hỏi:
– Ta còn là bằng hữu của ngươi nữa không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
– Trên thế gian chỉ có một thứ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, đó là tình bằng hữu chân chính.
– Như bây giờ chúng ta vẫn còn là bằng hữu?
Mạnh Tinh Hồn khẳng định:
– Đương nhiên!
Thạch Quần gật đầu:
– Tốt lắm! Vậy thì hãy đi theo ta!
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Đi đâu?
Thạch Quần đáp:
– Đến gặp Cao lão đại. Chị ấy muốn gặp ngươi.
– Đi ngay bây giờ ư?
– Ngay bây giờ.
Mạnh Tinh Hồn hết sức khó xử. Một bên là cấp sự liên quan đến vấn đề sống chết của Lão Bá, còn một bên là tình bằng hữu khó lòng khước từ.
Ánh mắt chàng lộ rõ vẻ thống khổ, hồi lâu mới hỏi:
– Nếu ta không đi, ngươi sẽ bức bách, đúng không?
Thạch Quần thừa nhận:
– Đúng! Vì người chẳng có lý do nào để không đi cả.
– Nhưng nếu bây giờ ta có việc hết sức quan trọng phải làm thì sao?
Thạch Quần lắc đầu:
– Không có việc gì quan trọng hơn việc này.
– Nhưng Cao lão đại có thể chờ, còn việc này của ta không thể trì hoãn được.
– Không! Cao lão đại cũng không thể chờ.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Vì sao?
– Chị ấy bị bệnh và bệnh tình rất trầm trọng.
Mạnh Tinh Hồn trở nên do dự.
Lúc này, tưởng như chàng sẵn sàng vứt bỏ tất cả để đi theo Thạch Quần.
Nhưng mặt khác chàng không thể bỏ mặc Lão Bá. Ông đã đem mọi hy vọng phó thác cho Mạnh Tinh Hồn, chàng không thể làm cho ông phải thất vọng.
Nhưng Cao lão đại lại lâm trọng bệnh, và đang mong được gặp mình. Chàng cũng không thể để Cao lão đại phải thất vọng.
Vầng dương đã lên cao tỏa ánh nắng xuống khu rừng. Vẻ mặt Mạnh Tinh Hồn càng thêm ảm đạm. Chỉ cần nhìn vẻ mặt đó, đủ biết nội tâm chàng đang thống khổ thế nào.
Thạch Quần ngưng mục nhìn đối phương, lúc sau nói gằn từng tiếng:
– Còn có việc này ta cần nói với ngươi!
– Nói đi!
– Lần này đến đây, ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không trở lại một mình.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu, cười khổ đáp:
– Ta tin điều đó, vì rất hiểu tính ngươi.
Có lẽ trên thế gian không ai hiểu rõ Thạch Quần bằng Mạnh Tinh Hồn và trái lại.
Y là người có tình cảm ủy mị, nhưng tính cách lại hết sức cứng rắn, khi đã hạ quyết tâm là không bao giờ thay đổi, có chết cũng làm cho bằng được.
Mạnh Tinh Hồn hiểu rõ Thạch Quần vì chàng là người cũng có tính cách như bạn.
Thạch Quần nói:
– Nếu ngươi đồng ý thì chúng ta cùng quay về. Nhược bằng không…
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Nếu không thì sao?
Thạch Quần nghiến răng nhấn từng chữ:
– Nếu không, một trong hai chúng ta phải chết. Nếu chưa chết, ta quyết không trở về một mình mà mang theo ngươi, bất kể là ngươi sống hay chỉ là cái xác.
– Không có cách lựa chọn khác hay sao?
– Không!
Mạnh Tinh Hồn thở dài nói:
– Ngươi cũng biết rằng ta không khi nào lại giết ngươi.
Thạch Quần tiếp ngay:
– Nhưng ta lại có đủ nhẫn tâm để giết ngươi. Bởi thế tốt nhất ngươi đừng bức bách ta!
Y cúi thấp đầu nhìn chiếc tiêu đen nhánh trên tay rồi nói thêm:
– Ta biết võ công của mình không bằng ngươi. Nhưng qua hai năm, tình hình có thể thay đổi.
Mạnh Tinh Hồn tán đồng:
– Cũng có thể.
Thạch Quần nói tiếp:
– Một người khi nào cũng bị uy hiếp bởi đao kiếm đối phương so với kẻ ngủ yên trong vòng tay người khác thì trưởng thành nhanh hơn và học hỏi được nhiều hơn.
Y không nói rõ học hỏi cái gì, bởi vì Mạnh Tinh Hồn không cần nói cũng biết rõ.
Đó là cách giết người và học cách làm thế nào để khỏi bị giết.
Mạnh Tinh Hồn cười gượng nói:
– Ta đã nhận ra trong ống tiêu của ngươi có giấu ám khí.
Thạch Quần đáp:
– Đó là ta cố ý để ngươi biết đó thôi. Nhưng ngươi có thể nhận ra đó là loại ám khí gì không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:
– Không!
Thạch Quần nói:
– Suốt dãy Vân Quý mà ta vừa từ đó về, chẳng những nơi đó có xuất xứ võ công của phái Điểm Thương rất huyền bí mà còn là nơi ẩn cư của nhiều kỳ sĩ trong giang hồ mà ngươi không sao tưởng tượng hết được đâu.
Mạnh Tinh Hồn cười hỏi:
– Vì thế những gì ngươi đã học được, nhiều hơn ta tưởng tượng chứ gì?
– Không sai!
Mạnh Tinh Hồn thở dài nói:
– Thôi được, ta sẽ đi theo ngươi…
Chàng đi được mấy bước, đột nhiên lao tới trước, bàn tay nhanh như chớp gõ vào uyển mạch của Thạch Quần.
Coong!
Ống tiêu rơi xuống đất. Thì ra chiếc tiêu làm bằng sắt.
Sắc mặt Thạch Quần trở nên tái mét.
Mạnh Tinh Hồn nhìn y nói:
– Ta biết ngươi học được rất nhiều, nhưng chắc rằng ngươi còn chưa học được điều này!
Thạch Quần không đáp, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì.
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:
– Điều này vĩnh viễn không bao giờ ngươi học được, bởi vì ngươi không phải là hạng người sẵn sàng đối phó với bằng hữu.
Thạch Quần cất giọng ảm đạm:
– Vì thế bây giờ dù ngươi dùng thủ đoạn gì đối phó với ta, ta cũng không trách.
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:
– Không! Ta không định đối phó với ngươi.
– Vậy thì ngươi có thể đi!
– Đương nhiên ta cần phải đi!
Chàng nhìn bạn với ánh mắt đầy trìu mến, vỗ nhẹ vào vai Thạch Quần nói tiếp:
– Đương nhiên ta sẽ đi, nhưng là đi theo ngươi đến gặp Cao lão đại.
Thạch Quần cũng nhìn đối phương với ánh mắt trìu mến như vậy rồi chợt cười hỏi:
– Ngươi có biết vì sao ta không phòng bị ngươi không?
– Vì sao?
Thạch Quần cười đáp:
– Vì ta đã biết trước rằng ngươi nhất định sẽ theo ta trở về.
Mạnh Tinh Hồn cũng cười.
Nhìn vẻ mặt hai người lúc đó, không ai nghĩ rằng họ đang trải qua những biến cố vô cùng nguy hiểm, sẵn sàng đe dọa tính mạng từng người.
Chỉ có tình bằng hữu mới làm người ta trong lúc hiểm nghèo nhấn vẫn bình tĩnh và đáng yêu như vậy.
* * * * *
Vầng thái dương càng lên cao, trông Cúc Hoa viên lại càng tàn tạ.
Bên trong không một bóng người, hoàn toàn hoang vắng.
Từ lúc Mạnh Tinh Hồn đi qua Cúc Hoa viên không hề bị ai phát hiện, chẳng phải do chàng chọn thời điểm chính xác, cũng không phải do may mắn.
Thạch Quần nói:
– Khi ta đến đây thì Hoa viên đã vắng hoe thế này rồi.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Ngươi đến lâu rồi hay sao?
– Chưa lâu lắm.
Đột nhiên y thở dài nói thêm:
– Giá như ta đến sớm hơn một chút, Hoa Viên chắc không đến nỗi tàn tạ thế này.
Mạnh Tinh Hồn biết bằng hữu đang cảm hoài, chờ một lúc mới hỏi:
– Ngươi cùng đến đây với Cao lão đại, đúng không?
Thạch Quần gật đầu:
– Phải! Ta vừa từ Vân Quý về tới là Cao lão đại bảo ta lập tức dẫn chị ấy tới đây.
– Chị ta đến đây làm gì vậy?
– Đến chờ ngươi!
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi:
– Chờ ta?
– Không sai! Cao lão đại nói rằng nếu ngươi chưa tới thì trước sau gì cũng sẽ tới.
Mạnh Tinh Hồn không nói gì, nhưng vẻ mặt rất khó coi.
Thạch Quần nhìn bạn hỏi:
– Ngươi nghĩ gì vậy?
Mạnh Tinh Hồn thảng thốt trả lời:
– Ta đang nghĩ nếu người đến tìm ta không phải là ngươi thì ta có nên đi không?
* * * * *
Gian phòng rất tối, chẳng những thế còn che cửa kín mít.
Bản tính Cao lão đại vẫn thế. Khi ở trong phòng thường không thích thắp đèn.
Bên cửa sổ có một chiếc ghế mây rất lớn và đẹp, vốn trước đây được đặt trong phòng Lão Bá.
Lão Bá thích ngồi thoải mái trên chiếc ghế mây này tiếp bằng hữu và thủ hạ, nghe ý kiến và tin tức của họ rồi sau cùng mới nảy ra quyết định.
Như vậy nhiều đại sự liên quan đến vận mạng rất nhiều người được quyết định trên chiếc ghế mây này.
Nhưng lúc này ngồi trên ghế mây lại là Cao lão đại.
Thạch Quần nói không sai. Quả thật lúc này Cao lão đại rất yếu, mặt tái nhợt và tiều tụy.
Tuy trong phòng tối om nhưng Mạnh Tinh Hồn vẫn có thể nhận ra điều đó.
Từ trước tới nay, chàng chưa từng trông thấy vẻ mặt Cao lão đại hốc hác phờ phạc như thế.
Thấy hai người vào, ánh mắt Cao lão đại hơi sáng lên một chút, nhìn Mạnh Tinh Hồn nói:
– Ta biết rằng ngươi nhất định sẽ trở về mà!
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Đại thư tin chắc vậy ư?
Cao lão đại cười đáp:
– Tuy không tin hoàn toàn, nhưng ngoài cách đó ra, ta còn biết tìm ngươi thế nào khác nữa?
Thị lại cười, nụ cười phờ phạc trông thật đáng thương.
Mạnh Tinh Hồn nghĩ thầm:
– Chị ấy quả thật đã già mất rồi, người như thế mà phải chịu cảnh cô đơn thì thật đáng thương.
Một người cô đơn thì chẳng những đáng thương mà còn đáng sợ thật!
Và nhất là đối với nữ nhân.
Mạnh Tinh Hồn bước đến gần chị, dịu giọng:
– Bất cứ đại thư ở đâu, chỉ cần biết tin là tôi sẽ đến ngay.
Cao lão đại hỏi:
– Thật ư?
Rồi không chờ Mạnh Tinh Hồn kịp trả lời, thị cần chặt lấy cổ tay chàng nói:
– Hãy đến gần đây! Ta cần ngươi ngồi cạnh ta ngay trên chiếc ghế mây này.
Mạnh Tinh Hồn chợt nhận thấy bàn tay Cao lão đại lạnh ngắt, liền kêu lên:
– Chị thật bị bệnh rồi!
Cao lão đại cười ảo não:
– Thực ra chẳng phải bệnh hoạn gì đâu. Chỉ cần biết các ngươi đều yên vui và mạnh khỏe thì mọi thứ bệnh trong người ta đều lui hết!
Mạnh Tinh Hồn thốt lên:
– Chị thật tốt!
Cao lão đại nói:
– Khoan đã… Hình như thần sắc ngươi cũng không được bình thường?
Mạnh Tinh Hồn cười đáp:
– Tôi tuy hơi mệt nhưng chưa bao giờ cảm thấy khỏe khoắn thế này.
Cao lão đại chớp chớp mắt hỏi:
– Cứ xem ngươi phấn chấn như thế, chắc đã tìm gặp được Lão Bá rồi đúng không?
Nụ cười trên môi Mạnh Tinh Hồn vụt tắt.
Cao lão đại nhắc lại câu hỏi:
– Nói đi, có đúng vậy không?
Mạnh Tinh Hồn chợt cảm thấy da thịt trên mặt mình xơ cứng lại.
Cao lão đại tiếp tục truy bức:
– Sao ngươi không trả lời?
Mạnh Tinh Hồn nghiến chặt răng đáp:
– Bởi vì tôi không muốn nói dối!
– Ngươi không được nói dối.
– Nếu bị truy bức, tôi buộc lòng phải nói dối.
Cao lão đại chợt cười to nói:
– Chỉ cần như thế cũng đủ biết ngươi đã tìm được Lão Bá rồi!
Mạnh Tinh Hồn nghĩ ngợi một lúc rồi vừa quay phắt đi vừa nói:
– Hai ngày sau tôi sẽ đến gặp đại thư. Nhất định tôi sẽ đến!
Cao lão đại nhíu mày hỏi:
– Chẳng lẽ bây giờ ngươi định đi rồi ư?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Phải! Tôi không dám tiếp tục ở lại đây thêm nữa.
– Ngươi sợ gì chứ?
– Tôi sợ rằng mình sẽ tiết lộ tin tức về Lão Bá!
Cao lão đại hỏi:
– Ngay cả trước mặt riêng ta ngươi cũng không nói hay sao? Chẳng lẽ ngươi không tin ta?
Mạnh Tinh Hồn không đáp đi thẳng ra cửa.
Cả Thạch Quần lẫn Cao lão đại không ai ngăn cản.
Nhưng cũng vừa lúc đó trên một khung cửa sổ, tấm giấy điều che cửa bị ai xé rách toác.
Mạnh Tinh Hồn quay lại và trông thấy Lục Hương Xuyên đã xuất hiện trong phòng.
Cũng như thường lệ, trông hắn rất ân cần dễ thân, thái độ đường hoàng lễ phép.
Lục Hương Xuyên bận nho y sạch bóng không vương hạt bụi nào, vẻ mặt tươi cười rất đáng mến.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn vẫn không sao thấy có cảm tình, trái lại còn đầy ác cảm.
Lục Hương Xuyên cười cởi mở nói:
– Chúng ta như cả năm chưa gặp nhau rồi! Mạnh huynh còn nhớ tối hôm đó chúng ta cùng ăn món trứng rán ngay trong bếp không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
– Tôi không quên.
Lục Hương Xuyên hỏi:
– Như vậy chúng ta vẫn còn là bằng hữu?
Mạnh Tinh Hồn trả lời ngay:
– Không phải!
Lục Hương Xuyên vẫn giữ thái độ trầm tĩnh:
– Một ngày là bạn, suốt đời là bạn, Mạnh huynh chưa nghe câu đó sao?
Mạnh Tinh Hồn hừ một tiếng:
– Câu đó ngươi nên nói cho Lão Bá nghe.
Sắc mặt Lục Hương Xuyên vẫn không thay đổi:
– Tiểu đệ chính đang muốn nói cho Lão Bá nghe, nhưng lại không biết ông ta hiện ở đâu.
Mạnh Tinh Hồn cau có trả lời:
– Ngươi sẽ không bao giờ biết đâu!
– Mạnh huynh đừng vội khẳng định như thế. Trên đời không có gì vĩnh viễn. Người và vạn vật mọi lúc mọi nơi đều có thể thay đổi.
Mạnh Tinh Hồn nói:
– Có thể! Nhưng có một thứ sẽ không bao giờ thay đổi.
Lục Hương Xuyên hỏi:
– Gì vậy?
– Chúng ta không bao giờ là bằng hữu!
– Mạnh huynh không tin tiểu đệ sao?
– Không bao giờ!
– Nhưng có việc này Mạnh huynh buộc phải tin vào tiểu đệ.
Rồi không chờ Mạnh Tinh Hồn có phản ứng gì, hắn cười nham nhở rồi đổi cách xưng hô:
– Ngươi cần tin rằng ta lúc nào cũng có thể lấy mạng cô ta!
Mạnh Tinh Hồn biến sắc.
Từ khi vào đây, chàng không tin nửa chữ do Lục Hương Xuyên nói ra.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn thừa hiểu cô ta đây là ai, và việc này thì không thể không tin.
Cao lão đại ngồi trên ghế mây cách Lục Hương Xuyên chỉ ba thước.
Bất cứ ai ngồi ở khoảng cách đó cũng tuyệt không sao thoát khỏi tầm ám khí của Lục Hương Xuyên.
Có thể hoài nghi Lục Hương Xuyên bất cứ việc gì nhưng không thể hoài nghi bản lĩnh phóng ám khí của hắn.
Trên mặt Cao lão đại cũng lấp lánh mồ hôi.
Mạnh Tinh Hồn quay lại, thấy Thạch Quần vẫn đứng ngay bên cửa, dường như từ khi vào đây y vẫn đứng ở tư thế đó, chỉ có khác là sắc mặt tái xanh, tay cầm chắc ống tiêu làm những sợi gân trên cổ tay căng phồng.
Lục Hương Xuyên cười nói:
– Ta biết ngươi không nỡ nhẫn tâm thấy Cao lão đại chết ngay trước mắt mình!
Lòng bàn tay Mạnh Tinh Hồn ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong miệng lại ráo hoảnh khô khốc.
Lục Hương Xuyên lại cất lời đe dọa:
– Nếu ngươi còn muốn Cao lão đại sống thì mau kể hết mọi tin tức về Lão Bá!
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Ngươi tin lời ta sao?
Lục Hương Xuyên cười to đáp:
– Ta biết rõ ràng ngươi chưa bao giờ nói dối và rất ghét nói dối.
– Thôi được, ta sẽ nói. Ngươi vĩnh viễn đừng bao giờ hoài vọng nghe được một lời nào về tin tức Lão Bá!
Nụ cười trên mặt Lục Hương Xuyên như ngưng kết lại.
Cả Cao lão đại lẫn Thạch Quần cũng biến sắc.
Cả hai đều biết rằng lời Mạnh Tinh Hồn đã nói ra tất không bao giờ thay đổi.
Qua hồi lâu, Lục Hương Xuyên mới lạnh lùng nói:
– Chẳng lẽ ngươi đã quên mất rằng nhờ ai mà ngươi sống được tới ngày nay?
Mạnh Tinh Hồn nghiến răng đáp:
– Ta không bao giờ quên, vĩnh viễn không quên!
Lục Hương Xuyên hỏi tiếp:
– Ngươi thà nhìn cô ta bị giết chứ quyết không tiết lộ tin tức về Lão Bá?
Mạnh Tinh Hồn hét lên:
– Ta có thể vì chị ấy mà chết, bất cứ lúc nào cũng được. Nhưng lại không thể vì bất cứ ai mà bán rẻ bằng hữu.
– Lão Bá là bằng hữu của ngươi ư? Các ngươi thành bằng hữu từ lúc nào vậy?
Mạnh Tinh Hồn khẳng khái trả lời:
– Từ khi ông ấy hoàn toàn tin cậy vào ta!
Chàng trừng mắt nhìn Lục Hương Xuyên tưởng chừng có thể dùng ánh mắt đó thiêu cháy đối phương rồi nhấn từng chữ:
– Có việc này ngươi hãy nhớ cho kỹ. Nếu ngươi giết Cao lão đại, sống chết gì ta cũng quyết lấy mạng ngươi!
Lục Hương Xuyên chợt thở dài nói:
– Ta tin. Ngươi nói ra câu nào ta cũng tin.
Mạnh Tinh Hồn tiếp lời:
– Thế là tốt!
Lục Hương Xuyên cười nhạt hỏi:
– Chưa hết. Còn nữ nhân khác nữa thì sao? Vì cô ta, có lẽ ngươi đáng bán rẻ bằng hữu đấy!
Mạnh Tinh Hồn kêu lên:
– Cô ta? Ai thế?
Chợt trong lòng Mạnh Tinh Hồn nãy ra một dự cảm. Chàng đã mơ hồ đoán ra người mà Lục Hương Xuyên nói đến là ai.
Lục Hương Xuyên cười đắc ý:
– Ngươi có muốn gặp cô ta không?
Ngay lúc đó cánh cửa dẫn vào phòng trong được mở ra.
Mạnh Tinh Hồn mới chợt nhìn đã toát mồ hôi ướt đẫm toàn thân, máu trong người tưởng như đông lại.
Một người đứng giữa cửa đưa mắt ngây ngô nhìn chàng, hiển nhiên đã bị khống chế huyệt đạo.
Hai lưỡi đao sáng quắt đang dí sát hai bên thái dương nàng.
Đó là Tiểu Điệp!