Đêm đã khuya.
Ngọn đèn ảm đạm không đủ soi sáng hết căn phòng.
Diệp Tường nghe xong câu chuyện của Mạnh Tinh Hồn về sự kiện vừa xảy ra bên hồ, trầm ngâm hồi lâu mới nói:
– Ngươi vừa hành động rất nông nổi. May mà sai lầm đó không đổi bằng tính mạng.
Mạnh Tinh Hồn nói:
– Dù sao thì ta cũng đã đạt được mục đích. Tuy không chết nhưng từ nay Hàn Đường không có gì đáng lo nữa.
Diệp Tường hỏi:
– Ngươi cho rằng từ nay có thể yên tâm giết Tôn Ngọc Bá mà không cần lo lắng nữa?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Không phải mất hoàn toàn, mà chỉ là bớt đi trở ngại lớn nhất…
– Ta cho rằng không phải thế.
– Ngươi định nói về Lục Hương Xuyên đúng không?
– Hắn là một trong nhiều thủ hạ đáng sợ khác của Tôn Ngọc Bá.
Mạnh Tinh Hồn cười nói:
– Ta vừa biết được một tin tức rất quan trọng. Chính hắn là người đã tiết lộ tin tức về Hàn Đường và kẻ phải chịu trách nhiệm về cái chết của Tôn Kiếm.
Diệp Tường đứng phắt lên hỏi:
– Thế nào? Lục Hương Xuyên mà lại phản Tôn Ngọc Bá?
– Hắn có phản hay không thì chưa thể xác định, nhưng chắc chắn từ Lục Hương Xuyên mà người của Thập Nhị Phi Bằng bang chặn giết sạch người của Tôn Ngọc Bá được phái đến tìm Hàn Đường và bố trí kế hoạch giết hắn. Đồng thời cũng chính hắn đã nhận hai tên giả mạo đạo sĩ đọc kinh đốt mê hương sát hại Tôn Kiếm.
Diệp Tường ngồi trở xuống ghế hỏi:
– Chẳng lẽ chính Đồ Đại Bằng đã tiết lộ những tin này?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
– Ai tiết lộ không quan trọng, ngươi cứ tin rằng tin tức đó hoàn toàn xác thực.
Cả hai lặng đi hồi lâu.
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
– Ngươi nói rằng Lão Bá còn nhiều thủ hạ đáng sợ khác…
Diệp Tường gật đầu:
– Đúng thế. Ta biết ít nhất là hai người.
– Ai vậy?
– Một người là Lục Xung.
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi:
– Có phải là Lục Mãn Thiên không?
– Đúng thế!
– Hắn với Tôn Ngọc Bá có quan hệ thế nào?
– Lục Xung có quan hệ rất mật thiết với Tôn Ngọc Bá. Ngoài ra hắn còn là chú ruột của Lục Hương Xuyên.
– Vậy sao?
– Không sai. Trừ thuộc hạ của Tôn Ngọc Bá ở Lục Viên, ông ta còn có hai lực lượng lớn mà Thất Tinh bảo hùng của Lục Mãn Thiên là một trong hai thế lực đó.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Còn lực lượng kia?
Diệp Tường đáp:
– Dịch Tiềm Long. Nhất định ngươi biết người này.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Trên giang hồ chẳng mấy người không biết Dịch Tiềm Long.
Nhân vật này là thống lĩnh tất cả lực lượng tặc đạo suốt cả lưu vực Trường Giang, ngay cả quan quân cũng phải khiếp vía không làm gì được.
Tuy là tướng cướp, nhưng bọn thuộc hạ của Dịch Tiềm Long rất có kỷ luật, chỉ tấn công bọn tham quan không ai phạm đến lương dân, vì thế được coi vào hàng bạch đạo.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Nói như vậy, cả mười ba băng đảng của Dịch Tiềm Long cả lưu vực Trường Giang đều do Tôn Ngọc Bá chỉ huy?
Diệp Tường đáp:
– Tôn Ngọc Bá không trực tiếp chỉ huy bọn này. Mười ba băng đảng sau khi sát nhập vào dưới quyền lãnh đạo của Dịch Tiềm Long đã dần dần từ bỏ mọi quan hệ với những kẻ hắc đạo. Khi Tôn Ngọc Bá gặp nguy hiểm, chúng sẵn sàng vì ông ta mà không quản đến tính mạng mình.
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm đáp:
– Không ngờ Tôn Ngọc Bá có quan hệ sâu rộng đến như vậy!
– Vì thế ông ta mới không sợ phải đối địch với bang phái lớn vào bậc nhất võ lâm. Mặc dù hiện tại Thập Nhị Phi Bằng bang có ưu thế nhưng kết quả ai thắng ai thì khó mà biết trước.
Mạnh Tinh Hồn cúi đầu suy nghĩ.
Diệp Tường nhìn đối phương một lúc rồi chợt hỏi:
– Ta nói vậy ngươi hiểu ý chứ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Hiểu! Nhưng ta không thể vứt bỏ nhiệm vụ này.
– Ta không ngăn cản hoặc ép ngươi đừng làm, chỉ khuyên một câu là nên sống với chính mình.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Ta hiểu!
Mạnh Tinh Hồn ngước nhìn Diệp Tường với vẻ cảm kích. Cuộc đời của Diệp Tường coi như đã tàn, nay hắn đặt mọi hy vọng vào Mạnh Tinh Hồn, mong muốn hắn đừng đi theo vết xe đổ của mình…
Diệp Tường chợt trầm giọng:
– Ta muốn cho ngươi biết chuyện này…
Mạnh Tinh Hồn liền hỏi:
– Chuyện gì vậy?
– Chuyện về Tiểu Hà.
– Hắn sao chứ?
– Chính Cao lão đại đã mượn tay Tôn Kiếm giết hắn để khỏi lộ.
Mạnh Tinh Hồn chợt nhớ hành động ngu ngốc của Tiểu Hà và lần đó hắn đã suýt giết chết tên hiểm ác nhưng lại đần độn đó, chỉ do một chút tình huynh đệ mà hắn đã làm cách khác, giết ba tên thủ hạ của Lão Bá theo dõi để giải thoát cho Tiểu Hà đồng thời khỏi lộ tung tích về Cao lão đại.
Không ngờ vẫn còn người theo dõi hắn.
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
– Chuyện thế nào?
– Tiểu Hà bị theo dõi tới Hoàng Thạch trấn. Hôm đó Tôn Kiếm từ đâu cũng vừa phi ngựa đến đó. Ngựa hắn bị kiệt lực phải dắt vào thị trấn đổi. Lão đại đã ném cho hắn một mẩu giấy báo tin rằng người định ám toán Tôn Ngọc Bá. Tên này vốn nóng tính, lập tức tra hỏi hai tên theo dõi Tiểu Hà…
– Tiểu Hà đã bị giết?
– Có lẽ thế. Tuy chưa chết nhưng chỉ e không sống nổi, hơn nữa còn bị mang về Cúc Hoa viên…
Mạnh Tinh Hồn nín lặng.
Đương nhiên Cao lão đại buộc phải làm thế để bảo toàn bí mật của mình, nhưng xét cho cùng hành động đó không khỏi tàn nhẫn.
Hắn biết cũng như mình, Diệp Tường rất biết ơn sự cứu mạng của Cao lão đại.
Buộc lòng nói ra chuyện ấy, chẳng qua hắn muốn Mạnh Tinh Hồn xứng vì bản thân mình hơn một chút mà thôi.
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc rồi chợt hỏi sang chuyện khác:
– Ngươi hình như biết rất nhiều về Tôn Ngọc Bá?
Diệp Tường đáp:
– Một người muốn hiểu về người khác không phải là chuyện dễ dàng.
Ẩn ý của câu đó là: Nếu muốn, ngươi cũng có thể tìm hiểu để biết thêm về người đó.
Mạnh Tinh Hồn hiểu điều này, thở dài nói:
– Ta hiểu ý ngươi, và cũng nhận thấy rằng ngươi hoàn toàn không muốn ta giết Tôn Ngọc Bá. Nhưng hiện tại ta chưa định thôi.
– Vì sao?
– Vì bây giờ ta đang có cơ hội.
– Ngươi định nói rằng lợi dụng hai thế lực đối địch nhau, ngươi đứng giữa làm ngư ông đắc lợi?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
– Đúng thế! Lực lượng của cả Tôn Ngọc Bá lẫn Vạn Bằng Vương đều rất lớn. Cuộc chiến là không tránh khỏi và cả song phương đều sẽ tổn thất nặng nề. Đó chính là cơ hội của ta, vì thế lúc này ta không muốn bỏ qua.
Diệp Tường lặng đi hồi lâu rồi chợt hỏi:
– Dù ngươi có giết được Tôn Ngọc Bá thì sau đó sẽ thế nào chứ?
Mạnh Tinh Hồn chua chát trả lời:
– Ta cũng không biết nữa! Ta nghĩ chiếc cùm đã được đặt lên cổ, cứ thế mà kéo xe đi về phía trước, hoàn toàn không có mục đích!
Đúng là nhiều khi hắn tự ví mình như con ngựa kéo xe bị bịt mắt, cứ thế bị người điều khiển đi mãi không ngừng, đôi lúc tưởng như đã đi xa lắm, nhưng biết đâu lại trở về vị trí ban đầu?
Đi đến bao giờ?
Hắn không muốn nghĩ tới điều này và cũng không dám nghĩ. Sợ rằng nghĩ nhiều đến nó mình sẽ phát điên.
Chưa lần nào sắp giết người, Mạnh Tinh Hồn phải nghĩ ngợi nhiều đến thế.
Vì đối phương là nhân vật đáng sợ, vì sự tác động của Diệp Tường hay cũng như Diệp Tường, tư tưởng hắn đã dao động, không đủ tự tin nữa?
Rất có thể vì cả ba lý do.
Diệp Tường khẽ khàng nói:
– Người ta sống nhiều khi nên nghĩ đến bản thân mình. Trước kia ta cũng như ngươi, chỉ biết chấp hành vô điều kiện mọi yêu cầu của Cao lão đại mà không chút phiền não…
Mạnh Tinh Hồn ngắt lời:
– Còn bây giờ thì sao?
– Bây giờ ư? Bây giờ ta có đáng gọi là đang sống không?
Mạnh Tinh Hồn chép miệng:
– Nhờ có Cao lão đại, chúng ta mới sống đến nay…
– Điều đó thì ta không bao giờ quên. Nhưng trước đây Cao lão đại cưu mang chúng ta một cách vô tư, bất chấp hậu quả, không một chút tính toán riêng tư cho bản thân mình. Ta tin rằng lúc đó chị ấy không muốn biến chúng ta thành con ngựa kéo xe không mục đích như bây giờ… Ngươi thấy đấy, Cao lão đại đối với Tiểu Hà… Nghĩa là bây giờ chuyện ân tình, nhân nghĩa không còn lại bao nhiêu trong trái tim đã từng giàu nhân ái đó…
Giọng hắn trở nên khẩn thiết:
– Mạnh Tinh Hồn, ngươi thấy cần thiết phải hy sinh thì cứ việc, nhưng chỉ nên hy sinh cho Cao lão đại trước đây chứ không nên vì một người ham mê quyền lực và tiền bạc bây giờ…
Mạnh Tinh Hồn xua tay:
– Cảm ơn vì những lời khuyên chân tình đó. Nhưng đừng nói nữa. Ngươi hãy về nhắn lại với Cao lão đại rằng có thể ta sẽ thực hiện công việc này không đúng kỳ hạn. Nhưng nếu không thể hoàn thành nó ta sẽ không quay về nữa.
Diệp Tường gật đầu:
– Được, ta hiểu ý ngươi. Cho dù được sống vì bản thân một giờ một khắc thì lúc chết cũng đã có cái mà tự hào…
Dứt lời đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Mạnh Tinh Hồn nhìn đăm đăm ra cửa, nghĩ thầm:
– Nhất định giữa Diệp Tường và Tôn Ngọc Bá với Hàn Đường có mối quan hệ nào đó không phải bình thường.
Nhưng hắn không muốn tra hỏi về điều đó, cũng không thể tra hỏi được.
Mỗi người có một điều bí mật riêng không thể tiết lộ, cho dù với người thân thiết.
Mạnh Tinh Hồn chợt muốn ngủ một giấc thật dài cho thỏa thích. Thời gian qua quả thật hắn đã mỏi mệt.
Có lẽ khi thức dậy, Lão Bá đã biết tai họa của Hàn Đường ở bên hồ và nhất định có hành động để trả thù.
Hắn chỉ hy vọng Lão Bá đừng quá sai lầm đến nỗi mất mạng, việc đó phải được tận tay hắn làm.
Nhưng người ta ai chẳng có lúc phạm sai lầm? Kể cả Lão Bá cũng không ngoại lệ.
Đêm tối như mực.
Trăng cuối tháng còn chưa lên, còn bầu trời thì u ám chẳng có vì sao nào.
Từ sau có tiếng vó ngựa, Diệp Tường vội tránh sang bên.
Đã quá nửa đêm, còn ai đi đường vào giờ này nữa.
Trời quá tối, không sao trông cả bóng người trên yên ngựa chứ đừng nói có thể nhận ra mặt mũi họ.
Nhưng có âm thanh của một loại thiết khí phát ra làm cho Diệp Tường có thể xác định được người trên mình ngựa là ai.
Hắn tự nhủ:
– Vậy là Lục Mãn Thiên đã tới… Xem chừng tình thế sẽ hết sức căng thẳng. Có lẽ Mạnh Tinh Hồn đã nói không sai, cơ hội của hắn đã tới rồi.
Lục Mãn Thiên tới đây, như vậy trước sau Dịch Tiềm Long cũng sẽ đến.
Như vậy Lão Bá đã dốc toàn lực.
Diệp Tường biết tính cách của Lão Bá, thường nhanh chóng dốc toàn lực đánh phủ đầu đối phương trong lúc bất ngờ.
Nhưng lần này có thể thành công không?
* * * * *
Trong biệt phòng của Lão Bá ở Cúc Hoa viên mặc dù đã tới canh tư nhưng vẫn còn sáng đèn.
Trong phòng chỉ có hai người, một vị khác vóc dáng tráng kiện tuổi ngoại tứ tuần và chủ nhân mấy ngày qua trông tiều tụy và già hẳn đi.
Khách là Lục Mãn Thiên, Bảo chủ Thất Tinh bảo có thể lực rất lớn nhưng ít người biết rằng Lục bảo chủ có quan hệ rất mật thiết với Lão Bá.
Vẻ mặt của cả hai người đều lộ nét trầm tư.
Chỉ nghe Lục Mãn Thiên trầm ngâm nói:
– Không ngờ chỉ trong mấy ngày mà sự việc lại diễn tiến trở nên nghiêm trọng đến thế…
Lão Bá vẫn mải mê suy nghĩ, như không nghe đối phương vừa nói gì.
Lục Mãn Thiên chợt hỏi:
– Lão huynh có thể khẳng định chính Vạn Bằng Vương đã can dự vào việc giết Tôn Kiếm và mưu hại Hàn Đường không?
Lão Bá lẳng lặng gật đầu:
– Cái đó thì huynh đệ có đủ chứng cứ.
Lục Mãn Thiên lại hỏi:
– Lão huynh không cho người tìm Dịch Tiềm Long về đây sao?
Lão Bá đáp:
– Ngày mai Dịch lão đệ mới đến. Ngu huynh mời lão đệ tới trước là có lý do…
Ông dừng một lúc rồi mới chậm rãi nói:
– Chúng ta có việc này cần thương lượng trước một chút.
Lục Mãn Thiên nói:
– Những chuyện mới phát sinh trong thời gian gần đây, tuy tiểu đệ không có mặt nhưng đã biết rõ tất cả. Xin lão huynh để tiểu đệ giải quyết những việc liên quan đến Lục Hương Xuyên.
Vẻ mặt Lão Bá hiện lên nỗi thống khổ. Ông rầu giọng nói:
– Ngu huynh vẫn coi Lục Hương Xuyên như con ruột mình, thậm chí còn tin tưởng hơn cả đối với Kiếm nhi. Nhưng căn cứ vào hai sự kiện vừa phát sinh, không thể không nghi ngờ. Bởi vì những việc đó chỉ có mình hắn chịu trách nhiệm.
Khi người ta buộc phải nghi ngờ người thân tín nhất của mình thì trong lòng thống khổ đến mức nào.
Lục Mãn Thiên mặt không chút biểu cảm, nghiến răng nói:
– Tiểu đệ sẽ không để lão huynh phải hoài nghi hắn nữa.
Muốn không hoài nghi một người, cách hiệu nghiệm nhất là không để hắn mở miệng.
Chỉ có người chết thì mới hoàn toàn dẹp bỏ hết mọi nỗi nghi ngờ.
Đương nhiên Lão Bá hiểu ra ý nghĩ của Lục Mãn Thiên nên lắc đầu nói:
– Lão đệ dù sao cũng là chú ruột của hắn…
Lục Mãn Thiên khẳng khái nói:
– Tiểu đệ chỉ cần biết trong tổ chức không thể có sự nghi ngờ, cũng như trong con ngươi không thể vướng vào một hạt bụi.
Lão Bá đứng lên chậm rãi đi lại trong phòng.
Lục Mãn Thiên vốn là người đã cũng Lão Bá đồng cam cộng khổ nhiều năm, rất hiểu tính nết của nhau. Trong trường hợp trọng đại phải quyết định số phận của một người thân, nên để đối phương cẩn thận cân nhắc và đi tới quyết định cần thiết.
Hồi lâu, Lục Mãn Thiên mới lên tiếng nói:
– Trong ngày đại tế Thất Dũng Sĩ, mọi việc đều do Lục Hương Xuyên bố trí?
Lão Bá gật đầu:
– Chính thế!
Lục Mãn Thiên hỏi tiếp:
– Tất cả những người tham gia vào vụ đó đều do hắn trực tiếp chỉ huy?
– Phải, ngoại trừ một mình Tôn Kiếm.
– Còn những người được phái đi tìm Hàn Đường?
– Cũng do hắn chỉ huy.
– Người đầu tiên được cử đi đàm phán với Vạn Bằng Vương cũng chính là hắn?
– Chính hắn!
– Huynh có cho rằng cuộc chiến này do chính Lục Hương Xuyên khởi xướng?
Lão Bá không trả lời.
Lục Mãn Thiên hiểu rằng câu hỏi vừa rồi chưa được chính xác liền đổi sang câu khác:
– Nếu lúc đó hắn khôn khéo hơn thì có phải Vạn Bằng Vương đã không phát động tấn công nhanh như thế?
Lão Bá gật đầu:
– Không sai. Sự thật, mặc dù cuộc chiến trước sau gì rồi cũng nổ ra nhưng nếu chúng ta chủ động tấn công thì đã không phải chịu tổn thất nặng nề như thế.
Lục Mãn Thiên lặng im suy nghĩ.
Rất lâu, Lão Bá mới nói:
– Như vậy, lão đệ đã nắm được những vấn đề cơ bản. Ngu huynh chờ nghe kết luận.
Lục Mãn Thiên cắn môi nghĩ ngợi thêm một lúc rồi nói:
– Căn cứ vào những điều trên, ít nhất Lục Hương Xuyên đáng nghi tới năm phần.
Câu kết luận đó cũng như phán quyết tử hình đối với người cháu ruột.
Chỉ cần đáng nghi hai phần đã phải chết rồi, nói gì tới năm phần?
Lão Bá đi đi lại lại một lúc rồi chợt dừng phắt lại nói:
– Không thể được!
Lục Mãn Thiên ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao thế?
Lão Bá đáp:
– Ta không thể để lão đệ tự tay giết Lục Hương Xuyên.
Lục Mãn Thiên hỏi:
– Lão huynh muốn tự mình xuất thủ?
Lão Bá lắc đầu:
– Cũng không được.
Lục Mãn Thiên nói:
– Những người đủ khả năng giết hắn không nhiều, chỉ có Dịch Tiềm Long…
Lão Bá ngắt lời, cười nói:
– Dịch Tiềm Long đã mười mấy năm không tự tay giết người.
Lục Mãn Thiên hỏi:
– Bây giờ Lục Hương Xuyên có biết lão huynh đang nghi ngờ hắn không?
– Có lẽ không.
– Nếu vậy việc giết hắn không đến nỗi khó.
Lão Bá chợt lắc đầu, chậm rãi nói:
– Đương nhiên việc giết hắn không khó. Nhưng ngu huynh thấy chưa nên động thủ.
– Vì sao?
– Nên thử hắn lần nữa xem.
Lục Mãn Thiên trố mắt hỏi:
– Thử thế nào?
Lão Bá thấp giọng nói mấy câu, sau đó đến ngồi vào bàn tự rót cho mình một chén rượu.
Ông uống một hơi cạn chén rồi chậm rãi nói:
– Hiện tại, Hàn Đường và Thiết Thành Cương đang ở một nơi rất bí mật và yên ổn, có lẽ họ cần một thời gian dài để?tĩnh dưỡng không giao tiếp với ai. Việc Hàn Đường sống chết thế nào trong Hoa Viên không một ai biết cả. Nếu Lục Hương Xuyên không cấu kết với Vạn Bằng Vương tất cũng không biết. Toàn bộ số người được hắn cử đi tìm Hàn Đường không còn một ai sống sót…
Lục Mãn Thiên hỏi:
– Hàn Đường về đây bằng cách nào?
– Hắn mang Thiết Thành Cương về bỏ ngoài rừng rồi tự đến gặp ngu huynh ở ngoài hoa viên, nhưng lúc đó đã cuối giờ dậu.
– À… vì thế mà huynh định…
Lão Bá gật đầu:
– Ngu huynh định bảo Lục Hương Xuyên đi tìm Hàn Đường!
Lục Mãn Thiên còn chưa hiểu, hỏi thêm:
– Chẳng lẽ đến tìm ở nơi ở của Hàn Đường?
Lão Bá thấp giọng nói:
– Lão đệ biết một người là Thiết Bằng ở Thập Nhị Phi Bằng bang chứ?
Lục Mãn Thiên gật đầu:
– Biết. Nghe nói trước đây mấy ngày hắn đã rời khỏi Phân đàn, nhưng hành tích rất bí mật.
Lão Bá thầm thán phục sự thông thạo tin tức của Lục Mãn Thiên, gật đầu nói:
– Đúng thế. Ba ngày trước hắn rời khỏi phân đàn tới Hàn Châu có việc. Vạn Bằng Vương sẽ phái người đến Đại Phương khách điếm liên lạc với hắn. Đây là tin tuyệt mật.
Lục Mãn Thiên hỏi:
– Làm sao lão huynh biết được tin đó?
Lão Bá cười đáp:
– Bảy năm trước ngu huynh có phái người đến tiềm phục trong Thập Nhị Phi Bằng bang. Một trong những người đó là Thiết Bằng.
Lục Mãn Thiên nhìn Lão Bá đầy khâm phục. Có nội gián làm tới chức Đàn chủ của đối phương là một hành động không nhỏ, đồng thời qua đó cũng thấy khả năng nhìn xa trông rộng của Lão Bá.
Ông hỏi:
– Bây giờ lão đệ đã hiểu rõ ý ta rồi chứ?
– Có phải ngu huynh định phái Lục Hương Xuyên đến Đại Phương khách điếm ở Hàng Châu tìm Hàn Đường?
Lão Bá gật đầu:
– Không sai! Nếu Lục Hương Xuyên không cấu kết với Vạn Bằng Vương tất chưa biết tin gì về Hàn Đường. Như vậy hắn sẽ đi…
Ông nhấp thêm một ngụm rượu, lại nói:
– Nhưng không chỉ tới gặp Hàn Đường mà còn phải giết hắn!
* * * * *
Lục Hương Xuyên nghe Lão Bá nói xong, vẻ mặt đầy kinh dị hỏi:
– Lão nhân gia muốn thuộc hạ đến tìm giết Hàn Đường?
Giọng Lão Bá lạnh tanh:
– Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nghe kỹ?
Lục Hương Xuyên cúi thấp đầu không dám nói gì nữa. Xưa nay chưa từng có ai dám nghi ngờ về mệnh lệnh của Lão Bá.
Lát sau, nét mặt Lão Bá có phần dịu đi. Ông chậm rãi nói:
– Ta muốn ngươi đến tìm giết Hàn Đường vì thời gian vừa rồi hắn đã tỏ ra bất mãn, cho rằng ta đối với hắn ghẻ lạnh và không tin tưởng. Hắn đã mưu đồ theo chủ hướng khác.
Cách lý giải như vậy là hợp tình hợp lý.
Lục Hương Xuyên hỏi:
– Chẳng lẽ hắn dám cấu kết với Vạn Bằng Vương?
Lão Bá gật đầu:
– Không sai! Hắn đã ước hẹn với Thiết Bằng tới Hàn Châu để thương lượng, địa điểm cụ thể là Đại Phương khách điếm…
Lục Hương Xuyên hỏi:
– Lão nhân gia biết thời gian nào…
– Đương nhiên! Vào tối mai.
Lục Hương Xuyên trầm ngâm giây lát rồi hỏi:
– Thuộc hạ có thể đưa thêm người trợ lực không?
Lão Bá lắc đầu:
– Không được! Trong nội bộ của chúng ta đã có gian tế. Lần này hành động phải tuyệt đối bí mật không được để tiết lộ.
Lục Hương Xuyên không nói nữa, cúi người nói:
– Tuân lệnh. Thuộc hạ sẽ khởi hành ngay.
Bao giờ cũng vậy. Một khi Lão Bá đã ra lệnh, dù khó hay dễ đều phải được chấp hành triệt để.
Một mình hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, nếu Lão Bá đã muốn như thế tức hắn không cần phải nghi ngờ, dù bảo hắn một mình phải dời của núi Thái Sơn, Lục Hương Xuyên cũng không chút nề hà.
Lục Mãn Thiên ngồi bên cạnh lặng lẽ nghe.
Từ khi Lục Hương Xuyên mới vào phòng, lão đã chú ý quan sát điệt nhi của mình, không bỏ sót mảy may, ánh mắt hay cử chỉ đáng ngờ nào.
Bây giờ ánh mắt Lục Mãn Thiên có phần dịu đi, tâm sự cũng bớt nghi vấn và nặng nề, thầm nghĩ:
– May mà Lão Bá không quá nóng vội khi quyết định hành động cuối cùng như mình, nếu không…
Lão không dám nghĩ thêm, thầm biết ơn lòng nhân từ và sự thận trọng của Lão Bá.
Cho dù sau này kết quả thế nào, nhưng đến hiện tại, Lão Bá không làm cho tay Lục Mãn Thiên phải nhuốm máu chính đứa cháu ruột của mình, đồng thời cũng cứu vớt được danh dự cho gia đình họ Lục.
Lão hy vọng lần này Lục Hương Xuyên sẽ sáng suốt, có thể lấy được đầu người của Thập Nhị Phi Bằng bang đưa về gặp Lão Bá để chứng minh lòng trung thành của mình.
Hiển nhiên không ai muốn người thân của mình phải chết không có chỗ táng thân.
* * * * *
Lục Hương Xuyên vừa từ chỗ Lão Bá trở về, vừa mở cửa đã thấy Lâm Tú đứng chờ sẵn.
Lâm Tú là vợ Lục Hương Xuyên. Họ thành thân đã mấy năm, nhưng tình cảm vẫn thắm thiết như khi mới cưới.
Lâm Tú là người vợ trung thành. Dù Lục Hương Xuyên có việc phải xa nhà lâu bao nhiêu, cô ta cũng không chút tỏ ra oán thán.
Không khí trong gia đình rất đầm ấm và hạnh phúc.
Ngôi nhà nhỏ của hai người ở ngay trong hoa viên của Lão Bá, bởi vì Lục Hương Xuyên là thủ hạ đắc lực và tin cẩn nên bất cứ lúc nào, cho dù đêm khuya cũng có thể triệu tập nhanh chóng.
Đối với Lão Bá, Lâm Tú cũng cung kính không kém gì chồng mình, mặc dù trước đây Lão Bá không đồng tình lắm với cuộc hôn nhân của hai người. Bởi vì Lâm Tú là người Giang Nam, còn Lão Bá lại muốn vợ của Lục Hương Xuyên cũng là người đồng hương với mình.
Nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ.
Lâm Tú bước đến cầm tay chồng, cười nói:
– Thiếp không ngờ chàng trở về nhanh như vậy, sợ chúng ta không ăn sáng vào đúng giờ thường lệ. Thiếp đi chuẩn bị các thứ điểm tâm ngay đây!
Rồi quày quả đi về phía bếp, còn quay lại nói thêm:
– Thân mẫu thiếp thường bảo rằng bữa ăn sáng là rất quan trọng, phải ăn thật no. Thiếp đã chuẩn bị sẵn món gà rán, thứ mà chàng rất thích.
Lục Hương Xuyên lặng lẽ nhìn dáng người duyên dáng của thê tử, không nói gì.
Đã gần bốn năm chung sống, nhưng Lâm Tú vẫn giữ được vẻ thanh xuân, vì họ còn chưa có con.
Lục Hương Xuyên chợt đến gần ôm lấy vợ.
Lâm Tú kêu lên:
– Buông thiếp ra, kẻo con gà rán cháy thui cả bây giờ…
Lục Hương Xuyên cười giả lả:
– Ta không ăn gà đâu, chỉ ăn… nàng thôi.
Lâm Tú chợt thấy trào lên một cảm giác ngọt ngào, quay lại liếc xéo chồng nói:
– Ít ra chàng cũng phải đóng cửa lại đã chứ!
Lục Hương Xuyên bế thốc vợ lên:
– Ta không đợi được!
Vừa nói vừa bế nàng đưa vào giường.
Đối với mọi người, Lục Hương Xuyên lạnh lùng và vô tình, chỉ có Lâm Tú hiểu chồng là người rất tình cảm.
Sống với nhau gần bốn năm, nhưng tình yêu của họ không hề phai nhạt.
Hôm nay cũng vậy, họ ái ân nhau rất cuồng nhiệt, thậm chí còn hơn cả trước đây.
Cô ta biết chồng sắp đi, vì lúc nào trước khi đi xa nhà một chuyến, Lục Hương Xuyên vẫn có hành động cuồng nhiệt như vậy.
Cuối cùng Lâm Tú thấp giọng hỏi:
– Có phải chàng lại đi không?
Lục Hương Xuyên lặng lẽ gật đầu. Về công việc, y không bao giờ nói nhiều với vợ.
Lâm Tú nhìn sâu vào mắt chồng, nhận thấy trong ánh mắt Lục Hương Xuyên có ẩn chứa nỗi lo lắng và một chút sợ hãi.
Giọng cô ta thủ thỉ:
– Lần này chàng nhận một nhiệm vụ rất nguy hiểm phải không?
Lục Hương Xuyên thở dài, một lúc chợt hỏi:
– Nàng có nhớ Đại Phương khách điếm ở Hàng Châu không?
Lâm Tú gật đầu:
– Đương nhiên thiếp còn nhớ.
Sau hôn lễ hai người từng đến khách điếm này sống mấy ngày, giống như tuần trăng mật.
Lục Hương Xuyên trầm ngâm nói:
– Ngay mai ta sẽ đến đó tìm một người…
Lâm Tú vội hỏi:
– Nhất định chàng phải tìm một nhân vật rất quan trọng đúng không?
Lục Hương Xuyên gật đầu:
– Chính thế!
– Chàng có thể nói đó là ai không?
– Đó là Hàn Đường!
Lâm Tú nhíu mày:
– Hàn Đường ư? Thiếp chưa từng nghe đến cái tên đó…
– Quả là người đó không được mấy người biết tiếng. Một nhân vật đáng sợ không nhất thiết phải nổi tiếng.
Lâm Tú lo lắng hỏi:
– Có phải… Lão Bá phái chàng đến giết hắn không?
– Không sai.
– Đó là người rất đáng sợ?
Lục Hương Xuyên lại thở dài:
– Có thể đó là người đáng sợ nhất mà ta từng gặp.
Lâm Tú biết trong thâm tâm, Lục Hương Xuyên không muốn đi chuyến này. Chính cô ta cũng rất sợ hãi, nhưng không dám ngăn cản.
Hồi lâu, cô ta mới thấp giọng hỏi:
– Chàng không ăn chút gì rồi đi sao?
Lục Hương Xuyên vừa mặc y phục vừa nói:
– Lúc này ta không muốn ăn gì nữa.
Rồi đứng dậy bước ra cửa.
Lâm Tú đi theo, đến cửa mới hỏi:
– Ngày kia chàng có thể trở về không? Đó là ngày sinh nhật của thiếp…
Lục Hương Xuyên không đáp, dừng lại giây lát rồi đột nhiên quay phắt lại ôm chầm lấy vợ.
Lâm Tú thấy lòng rộn lên, có linh cảm như đây là lần chia tay cuối cùng.
Nước mắt cô như chực trào ra, nhưng cố ghìm lại.
Trước lúc phân ly, cô ta không dám khóc trước mặt chồng.
Hồi lâu, y chợt buông tay ra nói:
– Phải rồi. Ta quên đưa hai con chim bồ câu tặng cho Phùng Hạo. Ta đã hứa với hắn, nàng ở nhà giúp ta mang tới cho hắn.
Phùng Hạo cũng là một thủ hạ thân tín của Lão Bá đặt dưới sự chỉ huy trực tiếp của Lục Hương Xuyên. Hắn cũng là người từ quan ngoại được Lão Bá đưa tới đây như Lục Hương Xuyên và phần lớn những thủ hạ thân tín khác của Lão Bá.
* * * * *
Lâm Tú là người rất thích nuôi bồ câu.
Dù rất tiếc nhưng cô ta cũng phải theo lời chồng, đưa hai con chim đến cho Phùng Hạo.
Phùng Hạo nhận hai con chim bồ câu, cảm kích nói:
– Thật quý hóa quá! Nhưng phu nhân cần gì phải vội như thế làm gì chứ? Cứ để tiểu nhân tới lấy cũng được.
Lâm Tú cười nói:
– Phu quân tôi trước lúc đi dặn phải mang đến ngay. Tính anh ấy xưa nay vẫn sốt sắng như vậy…
Phùng Hạo ngạc nhiên hỏi:
– Lục tiên sinh đã đi rồi sao?
Lâm Tú gật đầu:
– Anh ấy vừa đi chưa lâu.
Phùng Hạo lẩm bẩm:
– Lạ thật… vì sao Lục tiên sinh vội đi vậy chứ?
Lâm Tú hỏi:
– Chẳng lẽ Phùng lão đệ muốn gặp tệ phu?
Phùng Hạo đáp:
– Chính thế. Lần này tôi phụng mệnh Lục tiên sinh đi tìm Hàn Đường, lẽ ra Lục tiên sinh phải chờ tôi về báo kết quả rồi đi mới phải chứ…
Lâm Tú mở to mắt:
– Hàn Đường?
– Phu nhân cũng biết hắn?
Lâm Tú không trả lời, vội hỏi:
– Nhưng Hàn Đường ở đâu chứ?
Phùng Hạo đáp:
– Hắn chết rồi!
Lâm Tú không giữ được bình tĩnh, kêu lên:
– Hàn Đường chết rồi ư? Bao giờ?
– Hôm qua.
– Lão Bá biết việc này chứ?
Phùng Hạo gật đầu:
– Biết rồi!
Mặt Lâm Tú bỗng tái mét.
Phùng Hạo ngạc nhiên hỏi:
– Phu nhân sao thế?
Lâm Tú gượng cười nói:
– Không sao. Chắc vì ra khỏi cửa sớm quá nên bị trúng gió… Tôi phải về nghỉ một lúc…
Dứt lời vội quay người, tay ôm ngực đi ra cửa.
Phùng Hạo nhìn theo, mắt lóe lên tia khác thường.
Không lâu sau, Lão Bá dừng lại trước cửa nhà Phùng Hạo. Đây là giờ Lão Bá thường đi bách bộ buổi sáng.
Thấy Phùng Hạo vẫn còn cầm hai con bồ câu trên tay, Lão Bá cười hỏi:
– Thế nào? Mới sáng sớm ngươi đã định dùng chim bồ câu để nhắm rượu hay sao?
Phùng Hạo cúi thấp mình thi lễ, cung kính trả lời:
– Bẩm không. Đây là bồ câu đưa thư của Lục tiên sinh.
Lão Bá ngạc nhiên hỏi:
– Chẳng lẽ hắn chưa đi?
Phùng Hạo lắc đầu:
– Lục tiên sinh đi rồi. Đôi chim bồ câu do Lục phu nhân đưa tới.
– Lục phu nhân vừa tới đây?
– Dạ. Thuộc hạ định tới tìm phu nhân thì bà ấy đã tới bảo rằng Lục tiên sinh dặn mang hai con chim này đến…
– Ngươi đã làm như ta dặn chứ?
– Bẩm vâng!
– Thái độ của Lục phu nhân thế nào?
– Phu nhân rất hoảng hốt, vội thác cớ bỏ đi ngay.
Lão Bá gật đầu, khẽ ra lệnh:
– Theo ta!
Lời vừa dứt, nhân ảnh đã mất hút.
Phùng Hạo kinh hãi đưa mắt nhìn theo.
Lần đầu tiên hắn thấy Lão Bá để lộ thân pháp của mình, không thể tin được trên đời này lại có người thân pháp tuyệt luân đến thế.
Hắn không dám chậm trễ, lướt người đuổi theo.
Căn nhà nhỏ của Lục Hương Xuyên ẩn trong khuôn viên khá kín đáo.
Cách bài trí xung quanh nhà rất gọn gàng, đẹp nhưng không cầu kỳ.
Tính Lục Hương Xuyên không thích sự rườm rà, tác phong của hắn cũng thế.
Cửa phòng mở toang.
Lão Bá hỏi vọng vào cửa:
– Có ai ở nhà không?
Một tên tỳ nữ xuất hiện.
Không chờ tên tỳ nữ kịp mở miệng, Lão Bá hỏi ngay:
– Phu nhân của ngươi đâu?
Tên tỳ nữ ấp úng giây lát mới run giọng trả lời:
– Ở?.. Ở chuồng ngựa!
Lão Bá không hỏi gì thêm, đi nhanh ra phía chuồng ngựa.
Đó là dãy chuồng ngựa của trang viên, Lục Hương Xuyên không nuôi ngựa riêng.
Lão Bá hỏi tên mã phu gặp đầu tiên:
– Ngươi có thấy vợ của Lục Hương Xuyên tới đây không?
Tên giữ ngựa vội cúi đầu đáp:
– Lục phu nhân vừa chọn một khoái mã phóng đi rồi!
Mặt Lão Bá đanh lại, quay nhìn Phùng Hạo đang bám sát theo sau mình ra lệnh:
– Đuổi theo! Vô luận sống hay chết cũng phải đưa nó trở về ngay!
Phùng Hạo cúi đầu vâng mệnh.
Chỉ lát sau Phùng Hạo đã chỉnh tề trên lưng một con tuấn mã phi như bay ra khỏi trang viện.