Chẩm Lập Phong và người yêu kết hôn nhiều năm vẫn không có con.
Khả năng sinh sản của beta thấp hơn omega, hơn nữa họ mải lo sự nghiệp nên không đủ sức nuôi dạy thêm một đứa trẻ, vì vậy cứ mãi lần lữa chuyện con cái.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh không chờ mong kết tinh tình yêu của hai người.
Có trời mới biết khi Chẩm Lập Phong phát hiện ra que thử thai bị Vệ Tiểu Thảo giấu đã mừng rỡ đến mức nào.
Anh hớn hở chạy đi mua ngay một đống đồ em bé, sữa bột, ngay cả xe đẩy cũng mua hai cái.
Anh tha thiết ngóng trông Vệ Tiểu Thảo về nhà, nhưng cậu chỉ lạnh lùng nhướng mày hỏi anh.
“Anh mua mấy thứ này làm gì?”
“Bảo bối, em về rồi. Em thấy cái túi này xinh không?” Chẩm Lập Phong còn đang đắm chìm trong niềm vui sắp được làm bố không thể kìm nén, “Em thích màu nào?”
“Sao em phải thích cái này? Em bị ốm……”
“Được rồi được rồi, anh biết em có đứa nhỏ nên cảm xúc thất thường, mau tới đây ngồi đi, em có mệt không? Nghỉ ngơi trước đi, nếu không cả hai sẽ mệt đấy.”
“Anh nói gì vậy?” Vẻ mặt Vệ Tiểu Thảo vẫn cứ lạnh lùng, “Trong bụng em chẳng có đứa nhỏ nào hết.”
“Sao lại thế? Rõ ràng que thử đã hiện hai vạch mà……” Chẩm Lập Phong nhìn người yêu quen thuộc của mình chợt thấy lạ lẫm, “Em chưa bàn với anh tiếng nào đã…… đã quyết định bỏ đứa bé này rồi sao?”
Lớp băng trên mặt Vệ Tiểu Thảo đột nhiên rạn nứt.
“Anh muốn có con đến vậy sao?”
“Anh muốn có con là sai à?” Chẩm Lập Phong hụt hẫng đến nỗi đỏ bừng cả mặt, “Chúng ta đã bên nhau hai mươi năm, anh muốn có kết tinh tình yêu của chúng ta cũng không được sao?”
“Con cái đâu phải nhu yếu phẩm, em không muốn con mình sinh ra trong môi trường này. Càng không muốn cãi nhau với anh……”
Những lời cậu nói lúc ấy đến giờ vẫn còn làm Chẩm Lập Phong đau lòng.
Vệ Tiểu Thảo nói.
“Nếu anh nhất định muốn có con thì tìm ai chịu sinh con cho anh đi, đừng tìm em.”
Bọn họ tựa như ai cũng không sai, lại giống như ai cũng có lỗi nhưng không cách nào mài đi gai nhọn tua tủa trên người mình.