So với thể chất dễ mang thai của omega, beta bẩm sinh rất khó có thai.
Vệ Tiểu Thảo không chỉ là một beta mà sức khỏe còn kém nữa.
Cũng chẳng phải cậu lớn lên trong cảnh sung sướng an nhàn, vẻ cứng cỏi bên ngoài khiến người ta không thấy được những tổn thương trong cậu.
Từ năm mười tuổi cậu đã phải tự nuôi thân, từng ngủ trên ghế đá công viên và gầm cầu bờ sông, vác bao tải mấy chục cân đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Trong khi bạn bè đồng trang lứa được người nhà bảo bọc thì Vệ Tiểu Thảo phải gánh trên vai mối lo toan cơm áo.
Đúng là cậu rất kiên cường dũng cảm, cũng đã thành công chống chọi với sóng gió cuộc đời, nhưng bản lĩnh do vận mệnh tôi luyện này khó tránh khỏi để lại dấu vết trên người cậu.
Thể chất cậu có những vấn đề nhất định, điều này khiến cậu rất khó có được một đứa con của riêng mình.
Nói không bị sốc là giả.
Vệ Tiểu Thảo cầm kết quả kiểm tra của bệnh viện ngồi thừ đến trưa mới buồn bã về nhà.
Cậu tự hỏi phải nói chuyện này với Chẩm Lập Phong thế nào, sự xa cách thời gian qua khiến cậu bất an, cậu bắt đầu hoài nghi có phải tình cảm giữa họ đã phai nhạt đến mức chẳng còn gì nữa không.
——————
Vừa về nhà cậu đã bị đống đồ trẻ em chất đầy phòng làm giật mình, phải kiềm chế lắm Vệ Tiểu Thảo mới không mất bình tĩnh.
“Anh mua mấy thứ này làm gì?”
“Bảo bối, em về rồi. Em thấy cái túi nhỏ này xinh không?” Vẻ mặt Chẩm Lập Phong tràn đầy vui sướng mà lâu lắm rồi cậu chưa thấy lại, ân cần hỏi cậu, “Em thích màu nào?”
“Em thích mấy thứ này làm gì?” Vệ Tiểu Thảo nắm kết quả kiểm tra trong tay, cổ họng như nghẹn lại, “Em bị bệnh……”
Chẩm Lập Phong không nghe rõ lời thì thầm của cậu mà vẫn nói những câu Vệ Tiểu Thảo không sao hiểu nổi.
“Được rồi được rồi, anh biết cảm xúc của người có thai thất thường lắm, mau ngồi xuống đi, em có mệt không? Nghỉ ngơi trước đi, đừng để hai cha con bị mệt.”
“Anh đang nói gì thế?” Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng để che giấu cõi lòng tan nát của mình, vẻ mặt Chẩm Lập Phong tràn đầy háo hức và mừng rỡ nhưng có lẽ cậu không thể cho họ một câu trả lời mỹ mãn được, “Trong bụng em chẳng có đứa nhỏ nào cả.”
“Sao lại thế? Rõ ràng que thử hiện lên hai vạch mà……”
Câu chất vấn của Chẩm Lập Phong gần như đập nát sự bình tĩnh của Vệ Tiểu Thảo.
Cậu không nói nên lời, que thử đó chỉ là dương tính giả, thực tế cậu chẳng có đứa con nào cả, thậm chí sức khỏe cậu còn kém đến nỗi có thể vĩnh viễn không sinh con được. Chẩm Lập Phong muốn có gia đình ba người nhưng cậu không cách nào cho được, Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể dùng im lặng thay cho mọi câu trả lời.
“Em chưa bàn trước với anh mà đã…… đã quyết định bỏ đứa bé này rồi sao?”
“Con với cái,” Vệ Tiểu Thảo cảm thấy alpha trước mặt cực kỳ xa lạ, thì ra Chẩm Lập Phong chỉ muốn có con thôi sao?
Phải rồi.
Ban đầu đúng là họ kề vai sát cánh bên nhau, từ một quán hàng rong đến ngày hôm nay, nhưng lúc ấy Chẩm Lập Phong chẳng có gì cả, còn giờ giám đốc Chẩm đã công thành danh toại. Có lẽ trước kia Vệ Tiểu Thảo cậu chỉ là lựa chọn tối ưu bất đắc dĩ của Chẩm Lập Phong mà thôi, còn giờ anh đã có nhiều lựa chọn hơn.
Lần này là Phong Tử, lần sau sẽ là ai đây? Chẳng lẽ cứ phải dùng hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác để mài mòn tình cảm giữa họ sao?
“Anh muốn có con đến vậy à?”
Vệ Tiểu Thảo hỏi, trái tim cậu như đang rỉ máu, những mâu thuẫn tiềm ẩn chưa được giải quyết giữa họ hệt như núi gỗ đè nặng trong tim cậu, giờ đã lung lay sắp đổ.
“Anh muốn có con là sai à…… Chúng ta đã bên nhau hai mươi năm rồi, anh muốn có kết tinh tình yêu của chúng ta không được sao?”
Vệ Tiểu Thảo trơ mắt nhìn khuôn mặt lâu nay luôn điềm tĩnh của Chẩm Lập Phong đỏ bừng, hệt như anh ngốc mặc chiếc áo cũ sờn nói thích mình năm xưa.
“Con cái có phải nhu yếu phẩm đâu, em không muốn con mình sinh ra trong hoàn cảnh này. Càng không muốn cãi nhau với anh……”
Núi gỗ trong lòng Vệ Tiểu Thảo rốt cuộc sụp đổ phá tan chút lý trí cuối cùng của cậu, có lẽ họ thật sự phải xa nhau một thời gian, cậu nói.
“Nếu anh cứ nằng nặc đòi có con thì tìm người nào chịu sinh con cho anh đi, đừng tìm em nữa.”
Cậu rất sợ trong mắt Chẩm Lập Phong, đứa con không phải là kết tinh tình yêu của họ mà là thứ cần phải có để nối dõi tông đường cho dòng họ Chẩm.
Nhưng giờ họ đã lún sâu trong đầm lầy rồi, đâu còn thấy rõ gì nữa.