Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 22: Đáp án của cô



Kết thúc bữa sán, hai người đi xuống đại sảnh, quản lý khách sạn tự mình tiễn bọn họ ra ngoài. Nhân lúc tiểu Ngô lấy xe ở bãi, Quý Yến ám chỉ với Đàm Hinh các hoạt động tình nhân của khách sạn gần đây để cô suy xét đến việc ở lại mấy ngày.

Đàm Hinh ngắt ngang lời cậu: “Bọn mình đâu phải là quan hệ đó.”

Quý Yến dừng lại nghĩ ngợi một chút: “Bạn bè cũng có thể chơi được mà, dù sao cũng là dành cho những người trẻ tuổi. Nếu cậu không ngại ồn ào thì chúng ta có thể gọi bọn Hạo tử đến mở tiệc bể bơi. Cái bể bơi đó không có mở cho khách thường, chỉ có hội viên bạch kim mới được sử dụng.

“Lúc trước cậu có hỏi tớ, bây giờ cậu muốn nghe đáp án không?”

Quý Yến giật mình, ánh mắt Đàm Hinh dường như đã cho cậu biết được đáp án. Cậu nắm chặt nắm đấm, trên mặt vẫn lộ vẻ gian trá: “Tớ không muốn biết bây giờ, đợi một thời gian nữa đi.”

“Chờ bao lâu cũng được nhưng đáp án chỉ có một.”

“Đàm Hinh”, Cậu khẽ gọi một tiếng.

Tuy không nói gì nhưng Đàm Hinh cảm thấy cô đang đối xử quá tàn nhẫn với cậu. Người con trai cao lớn kia cúi đầu xuống nhìn cô, tỏ vẻ lấy lòng: “Chờ chút nữa, tớ vẫn chưa chuẩn bị. Khi nào tớ chuẩn bị xong rồi, cậu hẵng nói được không?”

Cậu đang thương lượng với cô nhưng thực chất là đang thỉnh cầu, cậu biết Đàm Hinh không thích dồn người khác vào đường cùng.

Nhưng lúc này là ngoại lệ.

“Nói rõ ràng sớm một chút đối với cả hai đều tốt, mà chúng ta thật sự không thích hợp…”

Quý Yến che hai lỗ tai lại, nhắm mắt bước nhanh về phía trước: “Tớ không nghe, không nghe, tất cả đều không nghe.”

“…”

Đàm Hinh thật nhức đầu với tên nhóc không đối diện với sự thật này.

Quý Yến lộ ý cười trong mắt, không dám trêu chọc cô nữa, ngoan ngoãn đưa cô về Đàm gia. Chờ cô đi vào nhà mới hít sâu một hơi, cậu muốn trở thành người đàn ông xứng ngang với cô. Đến lúc đó cô sẽ tiếp nhận cậu.

***

Đàm Hinh vào cửa đã thấy dì Lâm ra chào: “Tiểu thư, hôm qua con không về nên canh gà dì hầm chẳng ai uống cả.”

“Hôm qua con đi sinh nhật anh của bạn học, chơi muộn quá nên đành ở khách sạn một đêm. Dì hâm nóng canh gà đi, chút nữa con sẽ uống.”

Tư tưởng của dì Lâm hơi cổ hủ, cảm thấy con gái không nên ngủ bên ngoài. Nghe được cô ngủ ở khách sạn liền nóng nảy.

“Sao có thể được, bên ngoài rất nguy hiểm nhất là đối với con gái nữa. Tiểu thư chúng ta xinh đẹp như vậy nếu có chuyện xảy ra thì sao…”

Đàm Hinh kiên nhẫn nghe dì Lâm lải nhải một hồi lâu mới giải thích: “Bởi vì đó là khách sạn của Quý gia, đều là người quen biết. Lần tới con sẽ không như vậy nữa.”

Dì Lâm lúc này mới yên tâm, dặn dò cô vài câu rồi mới vào bếp làm cơm trưa. Đàm Hinh khẽ thở dài một tiếng.

Kiếp trước ba mẹ cô ly hôn, vì cô mà dì Lâm mới ở lại căn nhà này, khi cô xuất ngoại thì dì mới về nhà lớn. Sau này không được ăn cơm bà nấu, cô lại thấy nhớ.

Cô đi đến chân cầu thang thì điện thoại trong túi xách reo lên, là một dãy số lạ. Cô nhấn vào nút nhận cuộc gọi.

“Cho hỏi, ai vậy?”

Đầu bên kia trầm mặc một lát rồi truyền đến tai là tiếng trầm ổn của đàn ông: “Là anh.”

“Tạ Hoàn sao?”

Đầu bên kia ừ một tiếng, vô ý thức lộ ra một tiếng cười nhẹ: “Em có thể nhận ra giọng của anh sao?”

“Dãy số là mã số của thủ đô.”

“…”

Lại là sự im lặng, sau đó Tạ Hoàn lên tiếng: “Em đang ở đâu?”

Đàm Hinh đẩy cửa phòng, đem treo túi xách vào tủ rồi ngồi xuống ghế sô pha: “Đang ở nhà, anh có việc gì sao?”

“Anh ở thành phố S một tuần, khi nào rảnh chúng ta đi ăn chung đi?”

“Chỉ anh với em sao?”

“Đúng, chỉ em và anh.”

“Anh là cậu của Phương Lập Tân, dựa theo vai vế em còn phải gọi anh là cậu Tạ đấy.”, Đàm Hinh cười trêu chọc.

Mặt Tạ Hoàn cứng lại, năm nay anh mới 27 tuổi so với con gái thời đại này mà nói cũng đâu có già. Nhưng nghĩ đến Đàm Hinh gọi anh một tiếng cậu, lại sinh ra một cảm giác kì dị.

Không hẳn là không vui, mà có chút không tệ lắm.

“Cũng được, nếu như em nghĩ có thể gọi như vậy.”

“Em nghĩ anh có chút hiểu lầm, em nhấn mạnh ở đây không phải là xưng hô mà là bối phận.”

Tạ Hoàn cảm thấy đây có chút nằm ngoài suy nghĩ của anh. Cô ám chỉ anh già, anh không so đo nhưng cô lại nhấn mạnh thêm một lần nữa lại cho là anh tốt tính sao.

Tạ Hoàn trầm giọng xuống: “Anh biết em chê anh lớn tuổi, nhưng anh không phải người già cổ hủ, suy nghĩ của người trẻ anh đều có thể lý giải được. Cho nên em không cần quá câu nệ.”

“…”

Đàm Hinh không để ý nhiều đến việc đó, chỉ là cô không hiểu tại sao cậu của Phương Lập Tân lại muốn hẹn riêng mình.

“Xin lỗi, em vừa mới kết thúc kì thi quan trọng, cần nghỉ ngơi vài ngày để khôi phục tinh thần. Chờ lần tới anh đến đây em sẽ mời anh dùng cơm.”

Đương nhiên đây cũng chỉ là lời khách sáo vì Tạ Hoàn đến thành phố S chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng bất quá Tạ Hoàn lại nhớ kỹ điều này. Anh nắm chặt điện thoại trong tay, tia sáng lóe lên trong ánh mắt: “Được”

Đàm Hinh chào tạm biệt rồi cúp máy.

Chiếc xe quân dụng dừng bên đường, cảnh vệ viên cẩn thận xem xét thần sắc của người đàn ông xin chỉ thị: “Đại úy, anh còn muốn đổi vé máy bay không?”

Tạ Hoàn nhìn dãy số trên màn hình di động, đặt lại tên: Hinh.

Anh vuốt nhẹ màn hình, tâm tình chuyển biến tốt đẹp hơn: “Không cần, dựa trên lịch trình cũ, tối nay về thủ đô.”

“Đã rõ.”

***

Đàm Diệu Uy trở về vào lúc bữa tối bắt đầu, ông về đến cửa đã hỏi: “Tiểu Hinh đã về chưa?”

Đàm Hinh đang rửa rau giúp dì Lâm trong bếp nghe thấy tiếng ông liền đi ra ngoài: “Sao ạ?”

Đàm Diệu Uy có chút vui vẻ: “Con gái ngoan, sao con quen được với Tạ Đại uy vậy. Hôm nay cha đi ăn với những lãnh đạo trong Cục, đều là nhân vật có tầm cỡ. Tạ Đại úy không nói chuyện với ai, chỉ nói với cha về con.”

“Anh ta nói cái gì?”

Đàm Diệu Uy đổi dép lê trong nhà.

“Cũng không có gì, hỏi tình hình học tập của con thôi. Cha nói năm cuối cấp không tránh khỏi áp lực học tập, cậu ta còn nói cha đừng làm cho cho áp lực thêm. Nhìn qua đã biết rất quan tâm con rồi.”

Đàm Hinh đã biết anh ta còn có tâm tư khác đối với mình.

“Cha, con mới gặp Tạ Đại Uy hai lần, căn bản không quen biết.”

Ý cười của ông nhạt hơn nhưng vẫn cảm thấy cao hứng: “Hiện tại quen hay không quen cũng không sao, gặp thêm vài lần sẽ quen thôi.”

“Người ta chỉ khách sáo vài câu mà cha đã tưởng thật, đi nịnh bợ anh ta, không sợ người khác chê cười sao.”

Đàm Diệu Uy bị giội một chậu nước lạnh, ông luôn không thích vợ mình tỏ ra thanh cao, không nghĩ tới tính tình con gái cũng giống vậy.

Người làm ăn làm gì có chuyện không nịnh bợ người khác? Đâu giống Diệp gia trăm năm trước còn là người có dòng dõi thư hương, chỉ cần đọc sách đã có thể khiến người khác tôn trọng?”

Xã hội bây giờ chỉ có tiền và quyền.

Ông tỏ ý không vui, đối đáp vài câu rồi lên lầu thay đồ.

Đàm Hinh nhàn nhạt cười nhẹ rồi về bếp. Kiếp trước Quý thị gặp rắc rối lớn, nghe nói là đắc tội người ở trên suýt nữa đã phá sản. Còn ba cô không giúp đỡ thì thôi còn phủi sạch quan hệ. Về sau Quý Yến mượn công ty đầu tư tài chính ở Mỹ để vực dậy Quý thị, phát triển công ty không ai địch nổi. Lúc này Đàm Diệu Uy mới hối hận, vội vàng nịnh bợ.

Ông ta là người không có nguyên tắc, Quý gia và Đàm gia có giao tình nhiều năm như vậy còn có thể phủi sạch, huống chi là hạnh phúc của con gái.

Đàm Hinh nghĩ nếu đem cô bán cho Tạ Hoàn, không chừng cha cô còn không chớp mắt một chút. Đáng tiếc là người ta lại không muốn.

***

Một tuần sau, Đàm Hinh nhận điện thoại của Hoắc Phương nói điểm số của cuộc thi. Cô đứng ở thứ hạng cao, chờ web công bố danh sách là có thể biết được vị trí chính xác.

Đàm Hinh cảm ơn cô họ, báo với Diệp Làm tin tốt này. Bà nghe được cảm thấy rất vui mừng: “Con gái mẹ giỏi nhất, mẹ gọi cho thư ký Lý đặt chỗ ở bên ngoài, chúng ta cùng ra ngoài chúc mừng nhé.”

Đàm Hinh gật đầu sung sướng. Bởi vì ăn cơm ở ngoài nên cô ăn mặc có chút trang trọng, một thân váy màu hồng phấn nổi lên làn da trắng bẩm sinh của mình. Cô là người cao gầy, lại thêm đôi giày cao gót khiến cho khí chất cô càng thêm cao lãnh, diễm lệ.

Cô ra khỏi cửa nhưng xe của Diệp Lam còn chưa đến, cô đứng chờ bên cột đèn đường. Mùa hè quá nóng mà cô lúc nào cũng sợ nóng, nhanh chóng trán đã đổ ra một lớp mồ hôi mỏng.

Một thân hình cao lớn đi đến bên canh, dừng trước người cô, vừa vặn che đi ánh sáng mặt trời. Đàm Hinh ngẩn đầu, người con trai anh tuấn đang mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên giữa mùa hè lại mang một hơi thở nhẹ nhàng khoai khoái.

Quý Yến cúi đầu xuống nhìn cô: “Trời nóng như vậy, cậu đứng bên ngoài làm gì?”

Hơn nữa còn ăn mặc đẹp như thế.

“Đang chờ mẹ tớ.”

“Sao không ở trong nhà chờ.”

“Bà ấy sắp đến rồi.”

Quý Yến lắc đầu, đành phải đứng ở đây che nắng giúp cô nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

Nghĩ ngợi nếu như dì Diệp có thể kẹt xe trên đường thì tốt biết mấy.

Đàm Hinh nhìn dáng vẻ hài lòng của cậu ta có chút tê tái đầu óc: “Được rồi, tớ đi vào nhà đây, cậu cũng về đi.”

Cô đi về phía cửa nhà, Quý Yến bỗng đuổi theo nắm chặt cổ tay cô.

“Dì Diệp đến rồi.”

Đàm Hinh quay đầu lại đã trông thấy xe của mẹ đã đến đầu đường, nhẹ nhàng thở ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.