Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 35: Trái tim bị hư



Xe dừng đen đỏ ở ngã tư đường, mưa càng lúc càng lớn, Đàm Hinh tựa vào ghế nghiêng đầu nhìn quang cảnh mưa bên ngoài.

Ký ức của kiếp trước từng chút bay bổng trong tâm trí cô, sau nghỉ Quý Yến tạm nghỉ thì rất lâu bọn họ cũng chưa gặp mặt. Nghỉ hè năm nào cô cũng ở lại Thành phố H cùng anh chị khóa trên gấp gáp hoàn thành sản phẩm thiết kế sáng tạo để thi đấu.

Sau khai giảng, cô ở hội học sinh làm việc đến tối tăm mặt mũi, nhưng chỉ cần rảnh rỗi liền gửi thư cho Quý Yến. Cô biết anh rất bận cho nên không dùng nhưng phương thức khá để quấy rầy anh.

Lúc đầu thư nào anh cũng trả lời, có đôi lúc không rảnh rỗi đến nỗi ba bốn giờ sáng mới trả lời.

Anh ấy sẽ viết trong thư về những cuộc đàm phán hay chuyện thú vị trong công ty, có đôi khi chẳng còn biết nói gì nữa nên chuyển sang nói về vấn đề một ngày ba bữa mình ăn gì.

Có một khoảng thời gian anh liên tục làm ngày làm đêm, thường xuyên bị đau đầu nên không tỉnh táo lắm. Anh còn nói đùa có thể mình bị đột tử lúc nào không hay.

Đàm Hinh bị dọa sợ lại đi đặt vé máy bay đến thành phố S.

Người kia mới lật đật bảo là chỉ đơn giản cố ý hù cô một chút, anh vẫn kiên trì rèn luyện thân thể nên sức khỏe rất tốt. Nhưng Đàm Hinh vẫn chưa tin nên anh gửi đến một tấm hình.

Trong ảnh là người con trai anh tuấn đang đứng cầm điện thoại, vén áo lên để lộ cơ bụng rắn chắc trước gương, gương mặt còn lộ ra vẻ cười xấu xa thách thức người xem,Đàm Hinh vừa nhận được đã xấu hổ.

Gương mặt thiếu nữ đỏ lên, liền quay về bỏ dự định đi đến đó.

Chuyện ở trường cô không thể nào thoát được, mà ba cô lại cảnh cáo không được tiếp tục qua lại với Quý Yến. Đương nhiên cô chẳng quan tâm nhưng cãi vã vấn đề này rất thường xuyên, sau này cảm thấy mệt mỏi nên chỉ nói ậm ừ vài câu qua loa vài câu cho có lệ.

Bây giờ mà cô đi về tìm Quý Yến, lời nói dối kia sẽ bị vạch trần.

Việc này cô nói đến trong thư gửi Quý Yến, người con trai cao ngạo kia trong thời gian ngắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, anh không oán trách hay tức giận, chỉ nói là anh hiểu.

Hình như từ lúc đó Quý Yến đã không gửi thư cho cô nữa.

Đàm Hinh đã đến năm cuối, vội vàng hoàn thành khóa luận rồi bảo vệ luận văn nên không bận tâm đến việc đó, chỉ nghĩ là do anh quá bận nên chưa gửi được.

Thực tế Quý Yến cũng khá bận, có những khoảng thời gian phải đi nam về bắc để bàn chuyện làm ăn, kiếm nguồn đầu tư loay hoay không có ngày nào là không bận.

Dưới sự quản lí của anh, Quý thị đã nhanh chóng khắc phục khó khăn, không những tạo nên kỳ tích vực dậy thành công mà còn thu hút được công ty đầu tư tài chính tại Mỹ.

Tân tổng giám đốc của Quý thị năm nay chỉ mới hai mươi tuổi đã trở thành nhân vật hot của giới truyền thông, trong mắt người thường chẳng khác nào thiên tài.

Trên máy bay, Đàm Hinh gọi nhân viên lấy một tập san tài chính và kinh tế, trên bìa tạp chí là người đàn ông mặc Âu phục cao cấp, khuôn mặt lạnh lùng. Anh đang đi rất nhanh, xung quanh là trợ lý và bảo vệ đang cố gắng chắn tầm nhìn của đám phóng viên đuổi theo sau, ánh mắt của anh sâu thẳm không đoán được ý nghĩ.

Trong nháy mắt Đàm Hinh cảm thấy sự lạ lẫm, Quý Yến mà cô biết không phải người nghiêm túc lạnh lùng. Đối với những người điên cuồng theo đuôi thì anh phải tự tin cười dương dương tự đắc, cuồng vọng tự đại trong chuyên môn của anh thì ai cũng sẽ cúi đầu xin hàng.

Người phụ nữ ăn mặc thời thượng ngồi bên cạnh liếc qua tạp chí trên tay cô, gỡ kính râm xuống:

“Đúng thật là truyền kỳ, nghe nói anh ta là thiên tài máy tính, chỉ cần ba mươi phút để thiết lập chương trình bảo vệ cho toàn hệ thống khách sạn ở Mỹ, ngay cả hacker đứng đầu cũng không thể phá giải. Điều này khiến cả người ngoại quốc còn kinh ngạc như gặp phải người trên trời, CEO công ty D thậm chí còn tự tiếp đón anh ta.”

Anh rất giỏi công nghệ thông tin, Đàm Hinh cũng biết, chỉ là… Ngón tay chạm vào trang bìa, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông vẫn rất xa lạ.

Kết thúc kỳ nghỉ đông, cô vẫn chưa gặp được anh.

Trong lúc đó, Quý Yến đang đàm phán ở Mỹ trong thời kỳ Tết âm lịch nên anh đã ở đó suốt một năm.

Cũng từ lúc đó cô đã phát giác ra sự cách biệt.

***

“Đàm Hinh, Hinh Hinh…”

Cô bỗng giật mình, có người đã đánh gãy hồi ức đang diễn ra trong tâm trí cô: “Xin lỗi, cậu vừa mới nói gì vậy?”

Quý Yến chỉ vào bản đồ điện tử trên xe: “Tớ hỏi nhà dì Diệp ở đâu.”

“Tân Uyển.”

Quý Yến nhíu mày: “Hinh Uyến? Chữ hinh trong tên cậu sao.”

Đàm Hinh nhịn cơn tức xuống giải thích: “Là Tân trong cũ cũ mới mới.”

Quý Yến hình như có vẻ thất vọng, vừa định nói gì đó lại nuốt vào. Cả một quãng đường cậu cũng không nói gì, đang ở ngoài giờ cao điểm tại sao lại có kẹt xe.

“Cậu ở trong xe chờ một chút, tớ lên trước nhìn xem.”

Cậu bung dù rồi nhanh chóng chạy vào màn mưa. Một lát sau Quý Yến trở về, mưa thật sự rất to, dù đã mang theo dù nhưng vẫn bị ướt một mảng.

Cậu không thèm để ý mà tựa hồ như cao hứng: “Hình như có tai nạn giao thông, vẫn đang chờ cảnh sát đến nên phải chắn đường một lúc lâu.”

Tai nạn giao thông sao.

Đàm Hinh rũ mắt xuống, nhỏ giọng ừ nhẹ.

Quý Yến nhớ anh ta từng nói Đàm Hinh từng chết trong một tai nạn giao thông. Bỗng dưng cậu cau chặt mày.

“Thật ra tớ đã đi gặp bác sĩ tâm lý.”

Đàm Hinh sững sờ không nói gì, nhưng đầu ngón tay trắng bệch đang nắm gắt gao.

Cậu nói tiếp: “Bác sĩ nói tớ bị chứng vọng tưởng, nói gì mà DID tâm thần phân liệt gì đó, còn phải quan sát thêm. Bác sĩ bảo y tá lấy rượu cho tớ uống để nói chuyện với nhân cách kia.”

“…”

Quý Yến cảm thấy hơi mất mặt, cậu vò đầu nói: “Dù tớ đã nghĩ sẽ gọi anh ta ra để nói cho rõ ràng, có thể do tớ quá ghét anh ta nên hy vọng từng phút từng giây anh ta đừng xuất hiện, càng không muốn anh ta mượn cơ hội xuất hiện để đến gần cậu.”

Quý Yến đến gần cô hơn, hỏi: “Cậu cảm thấy tớ làm đúng chứ?”

Đàm Hinh nhìn sâu vào mắt cậu, khẽ ừ một tiếng.

Quý Yến bật cười, lúc cậu cười thế này lại cảm giác rất đơn thuần và cả ấm áp. Tựa như tia nắng mùa xuân rực rỡ, tươi đẹp.

Sự bất an ngoài kia tựa như cũng đã bị xua tan.

Đàm Hinh nói: “Trước khi tạnh mưa, cậu muốn biết gì cứ hỏi, chỉ cần tớ biết đều sẽ trả lời.”

Quý Yến tựa hồ đang suy nghĩ, sau một lúc lâu cậu nói: “Tớ muốn biết, khi đó cậu gả cho anh ta vì thích sao?”

Đây là vấn đề khiến Đàm Hinh bất ngờ.

– – Gả cho anh ta vì thích ư.

Đương nhiên, nếu như không thích sao lại đồng ý lời cầu hôn chứ…

Thế nhưng trong thoáng chốc, cô như bị dán bùa cấm ngôn không thể nói điều gì.

Bởi vì cô đã dao động, cô đã bắt đầu tin tưởng việc Quý Yến nói bọn họ là hai người khác biệt.

Giả sử họ là hai người khác nhau, tất cả quá khứ đều như một cuốn album ảnh cũ kỹ trôi qua trong nháy mắt. Thiếu niên lúc cô đang đau khổ luôn bên cạnh trấn an cùng người con trai trước mặt dần hợp lại thành một.

Mà người cùng cô kết hôn, tổn thương cô sâu sắc lại như bị tách biệt ra ngoài. Cô vì thích cậu nên mới gả cho anh ta.

Nếu như tình cảm của con người có thể phân chia từng phần rõ ràng, lúc đó mới gọi là linh hoạt mà gọn gàng.

Thấy cô thật lâu chưa lên tiếng, Quý Yến hỏi tiếp: “Vấn đề này rất khó trả lời sao?”

Đàm Hinh nhìn cậu thật lâu: “Rất khó, nhưng cậu hy vọng tớ sẽ trả lời hay không trả lời?”

“Đương nhiên là không, cậu không được thích anh ta!”, nói rồi cậu lại nhỏ giọng thêm vào: “Cậu chỉ được thích tớ.”

Cậu trả lời không chút do dự, Đàm Hinh ngây ngẩn cả người. Lần đầu tiên cô gặp một người phân chia giữa bản thân của tương lai và hiện tại rõ ràng, quyết tiệt như vậy.

Cô nhắc nhở: “Anh ta là cậu mười năm sau”

“Đừng nói là 10 năm, 20 năm hay 50 năm, đến lúc chúng ta già đi tớ cũng sẽ không cùng cậu ly hôn, tớ muốn được an táng bên cạnh cậu. Cậu có muốn thử xem một chút không?

Đàm Hinh giật khóe môi một cái: “Không cần.”

Quý Yến hừ nhẹ tỏ vẻ không cam tâm.

Đàm Hinh bật cười, Quý Yến nhìn cô, hô hấp bỗng dừng lại vài giây rồi trái tim bắt đầu không theo điều khiển của bản thân nữa.

Trong lòng Quý Yến cảm thán, cậu đúng là vô dụng.

Đàm Hinh thấy cậu lấy tay che ngực, khẽ cau mày hỏi: “Thân thể không tốt sao?”

Quý Yến gật gật, nắm chặt tay của cô đưa lòng bàn tay áp vào lồng ngực mình. Lúc nãy cậu xuống xe bị mắc mưa, áo sơ mi cũng ướt nhẹp dính sát vào thân, lòng bàn tay mềm mại như đang chạm đến da thịt của mình.

Hai tai cậu phiếm hồng, nhịp đập của trái tim không nghe như bình thường nữa, từng tiếng một đập nhanh mạnh bất thường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Cậu nghe thấy không?”

Đàm Hinh ra sức giãy dụa, lực của Quý Yến quá lớn nên nhất thời không tránh được: “Nghe thấy gì?”

“Thình thịch, thình thịch,… âm thanh của trái tim tớ, vì cậu mà loạn nhịp hư mất rồi, cậu phải chịu trách nhiệm.”

Cậu nói khoa trương như vậy, tiếng ủy khuất còn ẩn sâu sự thâm tình. Kiếp trước cậu thiếu cô rất nhiều câu tỏ tình, bây giờ cậu sẽ trả lại tất cả.

Người con gái kia nhìn cậu khẽ cười: “Chịu trách nhiệm sao?”

Quý Yến gật mạnh.

Đàm Hinh lấy tay còn lại đập lên trán cậu ta, Quý Yến bị đau nên buông lỏng cổ tay mảnh khảnh. Mà trái tim “bị hư” cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.

***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.