Tố chất Quý Yến thân thể rất tốt, không đến mấy ngày đã khôi phục khí lực.
Về phần Phương Lập Tân, bởi vì thương thế quá nặng, sớm đã bị người của Phương gia tống về nước trị liệu. Trải qua việc lần này, người Phương gia không thể bỏ mặc anh ta làm bậy nữa.
Sau khi Diệp Lam biết được đầu đuôi sự tình, tức giận đến toàn thân phát run: “Đứa nhóc Phương gia kia mới bao nhiêu tuổi, đã làm ra chuyện không biết nặng nhẹ như thế, về sau còn phải nói nữa sao? Em nghĩ tốt nhất nên nhốt cả một đời, miễn cho việc ra ngoài hại người.”
Đào tiên sinh cũng biết bà sợ hãi, lo lắng bệnh tình của Phương Lập Tân chuyển biến, lại tới thực hiện ý đồ với Đàm Hinh.
Ông an ủi: “Anh nghe Tạ Hoàn nói, đứa bé kia nhặt được một mạng trên đường, giáo huấn lần này cũng đủ rồi.”
Diệp Lam nghe ông nói như vậy, thoáng hả giận, đồng thời cũng nhả ra mồ hôi lạnh.
Hiện tại Phương gia không truy cứu, trong đó có một nguyên nhân rất lớn, trước đây Phương Lập Tân đuối lý, mà có Tạ Hoàn hỗ trợ đè ép, chuyện này mới hời hợt bỏ qua.
Nhưng nếu như thật sự đụng đến mạng người, Phương gia, hay Tạ gia ở thủ đô, hai thế lực này cũng sẽ tuyệt không có khả năng từ bỏ ý đồ.
Đứa bé Quý Yến kia, là quá ngu ngốc, hay là thật không muốn sống nữa.
Vấn đề này, Đàm Hinh cũng nghĩ qua.
Có lẽ, hai thứ đều không phải, người kia chỉ là đem oán hận đời trước, cùng đời này phát tiết ra ngoài mà thôi.
Anh đã sớm muốn đối phó Phương gia, nhưng cũng rất rõ ràng, một khi ra tay sẽ lâm vào một con đường không có lối về, cho nên mới một mực cố gắng nhẫn nại.
Khoảng thời gian trước, Phương gia xuất hiện nguy cơ, Quý Yến không phải muốn mượn cơ hội này đẩy ngã Phương gia, mà giống như một loại cảnh cáo, cảnh cáo với Phương Lập Tân, cũng nhắc nhở người Phương gia.
Thế nhưng Phương Lập Tân bị khiêu khích, cũng sẽ đánh trả.
Hai người kia, đồng thời có được đời ký ức trước, ngay từ đầu đã định là kẻ địch của nhau rồi.
Trừ phi hai người đối đầu đến đầu rơi máu chảy, nếu không cũng không có khả năng dừng tay lại.
***
Ngày xuất viện này, thời tiết rất tốt, đầu mùa xuân nước R rất lạnh, nhưng hôm nay khó được là một ngày nắng đẹp.
Diệp Lam cùng cha con Đào gia về trước nước, Khang Di là bởi vì đột nhiên có ý định đi một chuyến châu Âu, chỉ còn lại Đàm Hinh ở nước R chăm sóc Quý Yến.
Quý Yến nói: “Mẹ anh cố ý, bà ấy muốn để chúng ta một mình.”
Đàm Hinh bật cười, nói: “Nếu là dì biết anh phá hình tượng của dì, lại nói anh là đứa trẻ nhặt được.”
Quý Yến cũng cong môi nở nụ cười.
Anh dắt tay người con gái, nắm chặt lòng bàn tay của cô, nhẹ nhàng cọ xát trên gương mặt mình, ôn nhu gọi: “Hinh Hinh.”
“Hả? Thế nào.”
Quý Yến nói: “Sau này trở về, chúng ta ở chung một chỗ, có được không?”
Đàm Hinh sững sờ, nói: “Ý của anh là… Sống chung?”
Quý Yến gật đầu, tròng mắt đen thâm thúy mang theo một tia cẩn thận từng li từng tí, anh nhẹ giọng hỏi: “Không được sao?”
“Cũng không phải không được, chỉ là… Có chút đột xuất, mà anh còn chưa tốt nghiệp, trường học lại cách rất xa, không tiện đâu.”
Quý Yến đến trước mặt cô, nói: “Những việc này em không cần phiền não, anh đều sẽ xử lý tốt, anh chỉ muốn biết, em có nguyện ý không?”
Nhịp tim Đàm Hinh không hiểu có chút nhanh, thật lâu, cô hỏi: “Vì sao bỗng nhiên muốn ở chung chỗ đây?”
Quý Yến nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô, chậm rãi nói: “Bởi vì, em không ở bên cạnh anh, anh sẽ bất an.”
Bất an sao.
Người cầm tay của cô, thấp giọng nói ra sự bất an lại là Quý Yến, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Người giống như Quý Yến giống như trời sinh so người khác thiếu đi một dây thần kinh, từ nhỏ đến lớn, bất luận gặp chuyện gì, anh mãi mãi cũng là một bộ dáng cuồng vọng sống chết nhất thiên hạ, tự tin đến tự đại.
Mà người này, kiếp trước kiếp này đều có bất an, sợ hãi, tất cả đều bắt nguồn từ cô.
Có đôi khi, thậm chí cô nghĩ, nếu như Quý Yến không thích cô, có phải cuộc sống sẽ trôi qua tốt hơn hay không.
Thế nhưng không có nếu như.
Cô rủ mắt xuống, như đẩy mây mù trong nháy mắt, hết thảy bắt đầu trở nên hiểu thấu.
“Được, chúng ta sống chung đi.”
Đàm Hinh nói: “Từ lúc sống lại đến nay, em luôn suy nghĩ chuyện của mình, như thế nào khiến mình có được hạnh phúc, như thế nào để mẹ thoát khỏi bất hạnh, như thế nào để Nhã Nhã một mực vui vẻ về sau, em luôn luôn suy nghĩ những vấn đề này.”
“Trong tiềm thức của em, đem bất hạnh lần trước đổ hết cho việc yêu anh, em cảm thấy, nếu như không phải là bởi vì thích anh, em sẽ không rơi xuống ruộng đồng như thế, cho nên em không còn cách nào khác ngoài toàn tâm toàn ý nỗ lực, luôn luôn giữ một khoảng cách với anh, nhưng thật ra, đây đều là không đúng.”
Quý Yến nói: “Không, em đúng, không bảo vệ em tốt là lỗi của anh, nhưng anh tuyệt đối sẽ không phạm lần sai lầm thứ hai.”
Đàm Hinh lắc đầu, “Anh đã làm rất tốt, dưới tình huống như vậy, sẽ không có người nào làm được càng tốt hơn so với anh. Sau khi ly hôn, khoảng thời gian ở nước Pháp kia, mặc kệ em làm cái gì cũng rất thuận lợi, thật giống như từ nơi rất xa, có người đang giúp em giải quyết hết thảy phiền não. Bây giờ trở về mới nhớ tới, thì ra là bởi vì sau lưng em có một thần bảo vệ, trong yên lặng bảo vệ lấy em.”
Vị thần hộ mệnh kia là ai, đã rõ ràng rồi.
Nhưng Quý Yến vẫn chưa bởi vậy mà được khai thông, anh nói: “Anh có thể biết, khoảng thời gian ở nước ngoài kia, em trôi qua cũng không vui vẻ.”
Đàm Hinh cười nói: “Không, có thể đi nước Pháp cùng mẹ và ông ngoại, thoát khỏi Đàm gia, chuyện này khiến em rất vui vẻ. Có thể làm công việc mình thích, chuyện này em cũng rất vui vẻ. Nguyên nhân em không vui là, em làm kẻ bỏ trốn, lúc chán nản nhất chật vật rời đi, đây là ma tâm của em, cho nên em mới trở về nước. Hoặc là, khi đó trong lòngem vẫn không có buông được anh xuống, cho nên tìm cho mình một cái cớ để có thể đến gặp anh.”
Quý Yến kinh ngạc nhìn cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Thật sao? Khi đó việc về nước là vì gặp anh?”
Đàm Hinh giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi của anh, cười nói: “Em cũng không biết, không phải anh cũng như vậy sao, vĩnh viễn thấy không rõ chuyện của chính mình.”
Mặc dù đáp án lập lờ, nhưng đã đủ làm Quý Yến vui mừng.
Đàm Hinh nói: “Cho nên, không cần sợ hãi, hiện tại em muốn cùng anh vĩnh viễn ở một chỗ, em sẽ không sợ hãi giống trước đó tự ẩn nấp, em sẽ đem mình hoàn toàn giao cho anh, vậy thì anh có phải hơi an tâm một chút hay không?”
Quý Yến chăm chú nhìn cô, nghe cô gái luôn luôn hàm súc, sống nội tâm thẳng thừng biểu đạt tâm ý.
Anh luôn cho là mình thích cô đã đến cực hạn, thế nhưng là cô gái này luôn có biện pháp để anh càng ngày càng chìm đắm, không cách nào tự kiềm chế được.
Anh một tay ôm ngang cô gái lên, xông cực nhanh về phía trước, hưng phấn nói: ” Bây giờ chúng ta về nước!”
Đàm Hinh cười đáp: “Được.”
Hiện tại, cô nguyện dung túng sự tùy hứng của anh.