[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] - Bộ 7 - Ngã Hoa Khai Hậu Bách Hoa Sát

Chương 6



Tây Môn Đoạt Hồng đều ở cùng Hoa Kính Hương, mỗi ngày cùng hắn triền miên, người trong cung không cần nhiều ngày liền hiểu ra quan hệ của hai người, mọi người cũng không khinh bỉ, ngược lại còn cảm thấy trên đời này người xứng với cung chủ, chỉ có Hoa tổng quản dịu dàng như nước xinh đẹp như hoa này, huống chi cung chủ đối với hắn tốt như vậy, cùng người khác bất đồng, dù không sớm thì muộn hai người họ cũng thuận lợi bên nhau.

Hoa Kính Hương ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng kỳ thật vô cùng khẩn trương, mỗi ngày chú ý quan sát sắc mặt cùng lời nói của bọn hạ nhân, sau lại phát giác mọi người vẫn thực sự đối tốt với mình, có người ngẫu nhiên cũng nói ra vài câu chọc ghẹo vui đùa, chính là bằng giọng điệu vui vẻ, cũng không có ý khinh thường, khiến hắn hoàn toàn yên lòng.

Qua mấy tháng, trong nháy mắt gió thu lại đến, Hoa Kính Hương hôm đó ra ngoài, vẫn là đi tới địa phương bán cá kia. Vào trong hậu viện không người, mới nói với nữ tử kia đưa hắn giải dược.

Đã thấy nữ tử gọi là Trâm Hoa kia cười lạnh nói: “Ngươi thế nhưng lại có mặt nũi tới đòi giải dược? Sư phụ nói, ngươi cùng Tây Môn Đoạt Hồng đã sớm có quan hệ vợ chồng, vì sao không nhân cơ hội cướp đi công lực của hắn? Rọ ràng là ngươi đã sinh dị tâm, nếu như thế, sự phụ há nào có thể thành toàn cho ngươi, chẳng lẽ lại đem cho ngươi thuốc giải, để cho ngươi cùng Tây Môn Đoạt Hồng làm đôi uyên ương ân ái rồi sau đó đem Bách Hoa lâm nhổ tận gốc sao?”

Hoa Kính Hương nghe thấy lời này, cũng không nóng nảy, hừ một tiếng nói: “Ngươi cùng sư phụ cũng thật không có kiên nhẫn. Ta ý muốn xưng bá gian hồ, sao lại đem một chướng ngại vật để vào mắt. Thật sự bởi vì ta phát hiện Tây Môn Đoạt Hồng đã luyện tôn ma chuẩn bị nguyệt tâm pháp đến trên tầng thứ sáu, có lẽ ba năm sau, hắn có thể đạt tới tầng thứ chín, công lực như vậy, giống như báu vật, sao ta lại không đợi tới lúc đó, khi đó ta đó là thiên hạ vô địch, ai có thể chắn ta? Ai có thể chắn Bách Hoa lâm? Các ngươi thật là như ếch ngồi đáy giếng.”

Trâm Hoa nghe hắn trách móc, khuôn mặt không khỏi đỏ lên vài phần, oán hận nói: “Bất quá ngươi đang nói bừa thôi, tâm pháp của Tây Môn Đoạt Hồng tới tầng thứ mấy, chúng ta làm sao có thể biết? Ngươi rõ ràng là…”

Không đợi nói xong, đã bị Hoa Kính Hương không kiên nhẫn đánh gãy, nghe hắn nhỏ giọng quát lên: “Ngươi biết cái gì? Ta đã hạ liên tâm tán lên người Tây Môn Đoạt Hồng, chỉ cần ba năm qua đi, độc này liền chậm rãi phát tác, đến lúc đó, công lực của hắn một chút cũng không còn, đều là của ta.”

Hắn nói tới đây, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trâm Hoa, quyến rũ cười nói: “Ngươi cùng sư phụ nếu nói là ta có dị tâm, này cũng không phải là không đúng a, ngươi biết ta vì cái gì dùng liên tâm tán sao? Nói thật cho ngươi biết, mặc dù công lực của Tây Môn Đoạt Hồng đều sẽ là của ta, ta cũng sẽ không giết hắn, mị lực của hắn, dù là nam nhân đệ nhất thiên hạ so ra cũng còn kém hắn, nhất là thủ đoạn trên giường, đều là cực phẩm, ta sao có thể để hắn chết, nếu hắn chết ta đi đâu tìm được người tương tự như vậy a?”

Trâm hoa sửng sốt một chút, bán tín bán nghi nhìn Hoa Kính Hương, thật lâu sau mới nhíu mày nói: “Ngươi nói có thật không? Ngươi không phải đối với Tây Môn Đoạt Hồng có tình cảm, cho nên nghĩ muốn phản lại sao?”

Hoa Kính Hương nói: “Ta là hạng người gì, ngươi không phải rõ ràng nhất sao? Nếu ta có tật hay mềm lòng, lấy bản lĩnh của sư tỉ, như thế nào có thể bị ta chèn ép đến không thể ngẩng đầu lên? Ngươi nói, trên đời này còn có người nào ích kỉ máu lạnh hơn ta sao? Ngươi cùng sư phụ hãy yên tâm, Bách Hoa lâm chính là muốn trả thù Ma cung, nhất tuyết tiền sỉ, chẳng lẽ chuyện ta làm so với việc giết Tây Môn Đoạt Hồng càng có thể làm cho hắn thống khổ hơn sao, chuyện như vậy chẳng lẽ đối với Bách Hoa lâm không phải là chuyện tốt sao?”

Lời còn chưa dứt, Trâm Hoa đã xuất ra một tia cười lạnh, cắn răng nói: “Đích xác, nếu nói về ích kỹ máu lạnh, thiên hạ ai có thể so được với ngươi? Hảo, ta cùng sư phó cũng từ từ chờ, chớ quên những gì ngươi nói, ngươi muốn xưng bá giang hồ, đừng để tình cảm của nam nhân đó thay đổi chí hướng của ngươi.”

Hoa Kính Hương không tiếp tục nói, xoay người liền rời đi.

Trâm Hoa nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, thật lâu sau bỗng nhiên oán hận nói: “Trên đời làm thế nào lại có người như vậy? Không, hắn làm sao có thể là người, hắn chính là dã thú vô cùng khủng bố, không dã thú so với hắn vẫn ôn nhu hơn rất nhiều, hắn lại ngụy trang được thành bộ dáng hảo như vậy. Chậc chậc, Tây Môn Đoạt Hồng a Tây Môn Đoạt Hồng, tuy rằng chúng ta đúng là địch nhân, nhưng ta cũng thật sự nhịn không được vì ngươi thở dài, thật hy vọng ngươi nhanh chóng được chết, cũng đỡ phải chịu nhục trong tay của hắn.”

Hoa Kính Hương từ trong cửa tiệm đi ra, mờ mịt nhìn chung quanh một chút, mới chậm rãi đi trở về Ma cung.

Đến tối, hắn lại làm vài món cá sở trường, gọi Tây Môn Đoạt Hồng đến dùng, dùng cơm xong, liền đứng dậy cười nói: “Đoạt Hồng, ta có một lễ vật muốn tặng cho ngươi.”

Tây Môn Đoạt Hồng thụ sủng nhược kinh, tuy rằng Ma cung cái gì cũng không thiếu, nhưng hắn cũng không có một tế bào lãng mạn nào, sau khi cùng Hoa Kính Hương thổ lộ, thật ra chưa từng tặng Hoa Kính Hương vật gì, ai ngờ lúc này Hoa Kính Hương thế nhưng lại muốn tặng lễ vật cho mình.

Vừa vui sướng vừa hổ thẹn, đứng dậy cười nói: “Không phải đầu năm không phài ngày lễ, cũng không phải sinh thần, sao lại muốn tặng ta lễ vật?”

Hoa Kính Hương nói: “Lúc sinh thần ta định đưa ngươi, bất quá lại chưa làm xong, là tâm ý của ta giành cho ngươi, cái này không tầm thường đâu. Nếu như nó tầm thường, ta hiện tại sẽ không lấy cho ngươi, nếu ta tặng nó ở bữa tiệc mừng sinh thần ngươi, nhất định sẽ làm cho bao nhiêu người hâm mộ a.”

Tây Môn Đoạt Hồng cười ha ha nói: “Kính Hương, thì ra ngươi cũng biết khoe khoang a, ta không biết ngươi định tặng ta thứ gì, mà ngươi thế nhưng lại tự tin như thế.” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hoa Kính Hương đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đi trở về, cầm trong tay một cái hộp gấm nhỏ.

Tây Môn Đoạt Hồng có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ trong hộp chứa gì. Đợi cho Hoa Kính Hương mở cái hộp kia ra, mặc dù nhãn lực hắn hơn người, lại cố gắng nhìn thật kỹ, nhưng cũng không thấy trong hộp chứa gì.

Hoa Kính Hương hé miệng cười, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, đem hộp giơ đến trước mặt hắn nói: “Đến, ngươi nhìn lại đi, nhìn xem trong đây chứa cái gì, nhưng không cho phép ngươi lấy tay sờ a.”

Tây Môn Đoạt Hồng biểu tình nghi hoặc liếc mắt nhìn Hoa Kính Hương một cái, lại mở to hai mắt nhìn nhìn vào cái hộp, nhìn như vậy hồi lâu, do dự nói: “Tựa hồ là có một hình dạng, chỉ loáng thoáng nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn như không có gì, Kính Hương, trong này rốt cuộc là cái gì?”

Hoa Kính Hương vô cùng đắc ý, giống như trẻ con cười rộ lên, khiến Tây Môn Đoạt Hồng nhìn đến ngây người, bóng tối sắp bao trùm, chỗ kia trên người không tránh khỏi có chút rục rịch, lẩm bẩm nói: “Kính Hương, ngươi thật sự là rất đẹp, vô luận là biểu tình nào, đều hoàn mỹ như vậy.”

Hoa Kính Hương có chút ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn một chút, sóng mắt lưu chuyển mang theo phong tình, sau đó hắn nắm lấy tay Tây Môn Đoạt Hồng đặt vào trong hộp, mỉm cười nói: “Nếu nhìn không thấy, vậy sờ sờ đi.”

Chạm vào tay là một vật nhỏ nhưng rất cảm giác rất tốt, không phải là gấm vóc, lành lạnh trơn trơn, có chút giống với da xà, chẳng qua so với da xà nhẵn nhụi hơn thôi.

Tây Môn Đoạt Hồng cầm lấy vật mỏng mà trong suốt đó lên, đưa lại gần ánh nến, thấy rõ ràng đó là một cái bao tay trong suốt.

“Đây là do ta ở trong kho tra cứu nửa ngày, mới tra ra loại băng tàm ti này, băng tàm ti này không giống với những loại băng tàm ti khác, chính là lấy từ loại băng tàm ti sống ở phía nam ấm áp, số lượng cực nhỏ, nhưng lại cứng cỏi vô cùng, làm thành bao tay dùng để mang, dù dưới ánh mặt trời cũng không thể nhìn thấy, từ nay về sau nếu có ám khí, hoặc con giun kim tuyến gì đó, ngươi cũng có thể dùng tay để bắt, đừng để người khác hạ độc thủ với ngươi.”

Tây Môn Đoạt Hồng nghe thấy lời nói của Hoa Kính Hương, đem cái bao tay đưa đến trước mắt dùng sức nhìn, quả nhiên, mặc dù hắn nhãn lực hơn người, cũng thủy chung chính là chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ mơ hồ hồ, mang vào tay, nủa điểm cũng nhìn không thấy, mà cái bao tay này lại mềm mỏng cực kỳ, trên tay cũng không có cảm giác khó chịu.

Tây Môn Đoạt Hồng mừng rỡ không thôi, ôm Hoa Kính Hương cảm động nói: “Kính Hương, không nghĩ tới ngươi đối đãi với ta tốt như vậy, cái bao tay này nhất định mất của ngươi không ít công phu đi?”

Hoa Kính Hương nói: “Đó là tất nhiên, so với việc pha trà trước kia thật khó gấp vài phần, bằng không việc ngươi trúng độc đã lâu như vậy, như thế nào hôm nay ta mới lấy ra, chính là tìm tài liệu, mất sức của chín trâu hai hổ, lãng phí tiền của của Ma cung, đem băng tàm ti về chất đống trong kho, để cho người khác biết, không đạp chúng ta vài cái rồi mắng chúng ta lãng phí của trời mới là lạ, ta làm cái bao tay này, mất thời gian đến nửa năm.”

Tây Môn Đoạt Hồng nhịn không được gật đầu, cảm động nói: “Kính Hương, ta thật sự là hổ thẹn, ngươi vì ta làm nhiều như vậy, ta cũng chưa báo đáp được ngươi, Kính Hương, ta không biết phải như thế nào để yêu ngươi nhiều hơn, nếu có thể, ta hận không thể nuốt ngươi vào bụng ta, làm cho ngươi cùng ta luôn luôn cũng không chia lìa.”

Đôi mắt Hoa Kính Hương ngấn nước, sau một lúc lâu không nói gì, sau đó hắn chậm rãi đẩy Tây Môn Đoạt Hồng ra, bình tĩnh nhìn hắn, thở dài: “Giang hồ là một điạ phương nguy hiểm, ta cũng biết. Ngươi không cần cố tình tặng ta cái gì, chỉ cần… Ngươi hảo hảo bảo vệ bản thân, hãy làm cho ta được hạnh phúc vài năm, đó là báo đáp tốt nhất.”

“Đó là tất nhiên, chẳng những vài năm, phải là vài thập niên, tốt nhất nếu có thể một trăm năm cũng được, Kính Hương sao ngươi lại thấy vài năm là đủ chứ.”

Tây Môn Đoạt Hồng vỗ vỗ gương mặt Hoa Kính Hương, sau đó đem bao tay cất vào trong người, mới ôm Hoa Kính Hương vào trong ngực, rồi liền ôm hắn hướng phòng ngủ mà đi đến.

Hoa Kính Hương si mê nhìn Tây Môn Đoạt Hồng hưng phấn như đứa trẻ được món đồ chơi yêu thích, trong lòng đau như bị dao cắt thành từng mảnh. Ở trong lòng thì thào nói: Đoạt Hồng, Đoạt Hồng, ta yêu nhất là ngươi, ta làm mọi việc cũng vì ngươi, ta cũng chỉ có thể làm việc này cho ngươi, ngươi… về sau ngươi nhất định phải sống đến trăm tuổi, nếu có một ngày, ta và ngươi đối đầu nhau, ngươi… ngươi ngàn vạn lần đừng lưu tình, nguyện vọng của ta, ngươi nhất định phải thay ta hoàn thành…

Có ái nhân bên cạnh thời gian trôi qua thật sự nhanh. Thời gian từng ngày từng ngày trở thành quá khứ, hoa nở hoa tàn lá xanh lá vàng, tính toán, Hoa Kính Hương đi vào Ma cung đã là năm năm, trong lúc này, giống như chuyện bình thường trong thiên hạ, vài vị cung chủ người này nối tiếp người kia mang người yêu cận kề cái chết đến, trước sau đều van cầu tinh nguyệt.

Tây Môn Đoạt Hồng lúc này xem chuyện đó như là tiền lệ, cái gọi là có một còn có hai, có hai còn có ba, thật tốt, không đến vài năm, tinh nguyệt trong tay hắn chỉ cỏn lại đúng một viên.

Đáng hận nhất chính là tên khốn Tư Không Lãm Nguyệt kia, dùng cái gì cái gọi là “Hàn bích châu” đổi một viên tinh nguyệt, không nghĩ đến cái đó lại là giả, chính mình nghĩ còn có thể luyện được mấy viên tinh nguyệt, ai ngờ lại không luyện được, nếu luyện tinh nguyệt sẽ phải mất nửa thành công lực, hiện giờ Bách Hoa lâm hoạt động thường xuyên, hắn không có khả năng trong thời điểm trọng yếu lại tự mình làm mất đi công lực.

Mỗi khi hắn vì nghĩ đến chuyện đó mà phẫn hận, Hoa Kính Hương nếu ở bên cạnh, thì luôn cười nói với hắn một câu: “Này có là gì? Nghĩ đến Lẫm Nhiên cung chủ, hắn không tự mình đến, còn không phải chỉ cần một phong thơ cũng có thể lấy tinh nguyệt hay sao?”

Nghe thấy lời này, Tây Môn Đoạt Hồng hừ một tiếng nói: “Ngươi đừng đánh lạc hướng của ta, tên tiểu tử thúi Lãm Nguyệt kia có thể có được tinh nguyệt, không phải vì có sự hỗ trợ của ngươi sao. Ngươi quen thuộc dụng độc giải độc, làm sao không nhìn ra Hàn Bích châu đó là giả, cố ý đích không chịu nói ra, hại ta vui một hồi. Hiện tại ngẫm lại, giọng nói cùng thái độ của ngươi, không có chỗ nào mà là không có lỗ hổng, chỉ tiếc ta lại nhìn không ra?”

Hoa Kính Hương đối với oán giận của hắn, chính là cười bỏ qua, nếu gặp lúc thời gian địa điểm thỏa đáng, sẽ dựa lại gần hắn, cố ý mềm giọng quyến rũ nói: “Nếu như thế, ta phải làm sao để bồi thường cung chủ đây? Không biết hiện giờ thân thể ta có còn giá trị hay không a…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Tây Môn cung chủ thú tính bộc phát ôm tới trên giường, về phần ôm lên giường làm gì, thật sự là trời biết đất biết ngươi biết ta biết.

Cứ như vậy, Hoa Kính Hương ở Ma cung đã được năm năm năm tháng. Trâm Hoa vẫn thúc giục hắn động thủ, lại bị hắn lấy mọi lý do kéo dài, lại không đưa cho Hoa Kính Hương giải dược, Trâm Hoa dựa theo chỉ thị của Hoa Kính Hương trốn ở một góc xa nhìn hắn và Tây Môn Đoạt Hồng trên phố, liền phát hiện sắc mặc Tây Môn Đoạt Hồng quả nhiên có dấu hiệu trúng độc, đương nhiên, dấu hiệu này chỉ có cao thủ của Bách Hoa Lâm mới có thể phát hiện.

Nhưng mà dù vậy, cung chủ Bách Hoa cung cũng dần dần không kiên nhẫn, chỉ thị Trâm Hoa đối với Hoa Kính Hương hạ tối hậu thư, trong ba tháng nếu Tây Môn Đoạt Hồng không chết, người chết chính là Hoa Kính Hương hắn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để cho hắn nhẹ nhàng mà chết đi, muôn đem thân phận cùng mục đích của hắn phanh phui, đến lúc đó hắn như thế nào còn có vị trí ở Ma cung.

Ngoài dự kiến của Trâm Hoa, Hoa Kính Hương nghe nàng thuật lại xong, thế nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, sau một lúc lâu nhíu mày nói: “Tốt lắm, cứ như vậy đi, ba tháng sau, chúng ta đem sự tình chấm dứt đi.” Nói xong hắn xoay người bước đi, đối với vẻ mặt khiếp đảm của Trâm Hoa cũng không thèm liếc mắt một cái.

“Ngươi… ngươi thực bỏ được?” Trâm hoa đuổi theo Hoa Kính Hương, nàng thật không thể tin được, sư đệ cùng Tây Môn Đoạt Hồng ở chung năm năm, lúc đầu tưởng rằng hắn sẽ có chút thương lượng, sẽ lại kéo dài, ai ngờ hắn kéo dài vài năm, hôm nay lại là một bộ dạng thống khoái, như thế nào lại có thể như thế.

Hoa Kính Hương nhìn nàng một cái, khinh thường cười nói: “Như thế nào? Ngươi cùng sư phó muốn nghe không phải đúng là câu nói đó sao? Hiện giờ nghe được, như thế nào lại là bộ dáng này? Nga, ta hiểu được, ngươi tất nhiên là nghĩ rằng, ta vẫn thường kéo dài, vì sao hôm nay lại nói như vậy, đúng không?”

Trâm hoa không tự chủ được gật gật đầu, lại nhìn thấy ánh mắt Hoa Kính Hương càng thêm khinh bỉ, mặt của nàng trong nháy mắt đỏ lên, nhưng không hỏi được thật không cam tâm.

“Ta đã sớm nói, ta là hạng người gì, không ai rõ ràng hơn ngươi và sư phụ a, bằng không, sư phụ cũng sẽ không chọn ta làm nhiệm vụ lần này. Ta cùng Tây Môn Đoạt Hồng, đến đây đã là duyên tẫn, ở bên cạnh hắn, mọi cảm thụ ta đều nếm qua, nếu dứt khoát, cũng sẽ đau lòng một hồi, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không vì hắn mất đi tánh mạng cùng ngôi vị cung chủ, là như thế, đau dài lâu không bằng đau một lúc, cần gì phải ước át bẩn thỉu.”

Hoa Kính Hương nói tới đây, lại liếc nhìn Trâm Hoa một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Cho nên ngươi chuyển lời cho sư phụ, nói nàng hãy chuẩn bị tốt, Tây Môn Đoạt Hồng vừa chết, chúng ta liền tập trung thế lực thu dọn Ma cung, tuy rằng nếu làm như vậy, người của chúng ta sẽ tổn thất nghiêm trọng, nhưng mà nói với sư phụ, nàng không cần do dự, hãy sử dụng toàn bộ thực lực.”

“Hảo, ngươi có thể nói như vậy, ta liền yên tâm.” Trâm Hoa thở phào một cái, không ai so với nàng hiểu rõ hơn, sư đệ có khuôn mặt nhu nhược bình lặng như nước mùa thu này thật ra lại có tâm địa độc như rắn rết.

Cũng đúng, sư phụ dưỡng dục hắn hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nhận được một tia tình cảm, bất quá chỉ ở bên cạnh Tây Môn Đoạt Hồng có năm năm, sao có thể khiến cho hắn động tâm, mà cũng không thể động tâm đến nổi tự hại mình.

Tiễn Hoa Kính Hương tới đại môn, nhìn bóng dáng tinh tế cao gầy chậm rãi hòa vào dòng người ở ngã tư đường, Trâm Hoa bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết giống như sôi trào lên: ba tháng, chỉ cần ba tháng, Bách Hoa lâm của các nàng liền có thể ngẩng đầu trong chốn võ lâm, đến lúc đó người trong võ lâm sẽ phủ phục dưới chân các nàng, việc này thật đúng là làm cho người ta xúc động.

Trong phòng bày biện một bàn đồ ăn hương khí say người.

Tây Môn Đoạt Hồng ngồi ở bàn ăn, thèm nhỏ dãi nhìn đĩa cá băng trên bàn, một bên rướn cổ lên nhìn ra ngoài cửa.

Cũng không biết Kính Hương hôm nay làm cái quỷ gì, chính mình muốn đi giúp hắn bưng thức ăn, hắn lại nói cái gì cũng không cần, hiện giờ bên ngoài tuyết đã rơi, hắn còn muốn đến phòng bếp bưng đồ ăn, kêu hắn ở trong phòng bếp nhỏ bên cạnh chuẩn bị, hắn lại nói phòng bếp kia nồi chảo thật tốt, làm ra cá cũng ngon hơn, cuối cùng cố chấp đi đến phòng bếp thật xa kia.

Tây Môn Đoạt Hồng liếc mắt nhìn cửa lớn, lại liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, vừa mới nghĩ Kính Hương rõ ràng nói đi một lát. Như thế nào đến bây giờ cũng không thấy bóng người. Nghĩ đến đây, hắn ngồi không yên, vừa muốn đi ra cửa đón người yêu, chợt nghe “Chi nha” một tiếng, cửa mở, sau đó Hoa Kính Hương bưng một cái đĩa lớn lắc mình tiến vào, dùng chân nhẹ nhàng đóng cửa lại, vì thế, một trời đầy gió tuyết cũng bị hắn nhốt lại bên ngoài.

“Kính Hương, ngươi cuối cùng đã trở lại.” Tây Môn Đoạt Hồng tiến lên đón, thay hắn phủi bông tuyết trên người, một bên nói: “Di? Mới vừa rồi chỉ là tiểu tuyết, hiện giờ không ngờ biến thành đại tuyết a?”

Hoa Kính Hương chà chà hai tay tạo nhiệt, nghe vậy cười nói: “Cũng không phải a, chỉ một lát, thời tiết đã thay đổi, ngươi đi ra nhìn một cái, tuyết cùng lông ngỗng giống nhau a. Tốt lắm tốt lắm, chúng ta đừng nói chuyện đó, đến, ăn cơm ăn cơm, con cá này còn nóng mau ăn, bằng không nguội sẽ không ngon.”

Tây Môn Đoạt Hồng vui vẻ gật đầu một cái, đáp ứng một tiếng, một lần nữa ngồi trở lại bàn, cầm lấy đũa gấp lấy một miếng cá hấp, đưa đến bát Hoa Kính Hương, hắn biết người yêu thích nhất món này.

Hoa Kính Hương mỉm cười, dịu dàng nhìn chăm chú vào Tây Môn Đoạt Hồng đang vui vẻ giống như đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Không cần lo cho ta, ta chỉ cần nhìn ngươi là được, chỉ cần ngươi ăn vui vẻ, ta…ta liền cảm thấy vui.”

Lời còn chưa dứt, trong lòng đột nhiên nảy sinh vô vàng thương cảm cùng chua xót, cũng không cầm đũa, chính là si ngốc nhìn Tây Môn Đoạt Hồng đũa hạ như mưa, trong lòng cân nhắc nói:

Đoạt Hồng, ta… đây là lần cuối cùng ta làm cá cho ngươi ăn, nhìn ngươi ăn vui vẻ như vậy, cũng không biết sau khi ta đi, còn… có thể hay không có người cố tình làm cá cho ngươi ăn… Tha thứ ta ích kỷ, Đoạt Hồng, ta… ta không đem phương pháp làm cá này dạy cho bất luận kẻ nào, nói như vậy, tương lai mặc dù ngươi lại có người yêu, nàng cũng không thể làm ra mùi vị này, có lẽ… có lẽ về sau mỗi khi ngươi ăn cá, còn có thể lơ đãng mà nhớ tới ta, nhớ tới việc ngươi từng thực sự thích ăn cá do ta làm…

Chỉ như vậy loạn tưởng, liền cảm thấy trong lòng như bị mấy đao đâm phải, đau đớn nói không nên lời. Khóe mắt nóng ấm, thật là lệ lại muốn trào ra.

Hoa Kính Hương vội vàng thản nhiên động thủ lau đi lệ quang, trong lòng nói: nhanh lên, Hoa Kính Hương, hết thảy đều phải chấm dứt, ngươi luyện hơn hai mươi năm công phu ngụy trang diễn xuất, phải đem lần cuối này diễn cho thật tốt, đó cũng là việc cuối cùng ngươi có thể bồi thường cho hắn.

“Kính Hương, tại sao ngươi lại không ăn a? Ngươi cũng biết mà nguội thì không thể ăn a.” Tây Môn Đoạt Hồng đã ăn xong một món cá, rời ánh mắt khỏi bàn cá, vừa nhấc đầu, đã thấy người yêu dùng ánh mắt thâm tình như ngọc nhìn mình. Trong lòng không tránh khỏi cảm giác vừa vui vừa cảm động, liền tỉ mĩ lấy xương trong thịt cá sau đó đưa cá vào bát của ái nhân.

“Ân, ta cũng ăn, ngươi cũng ăn đi.” Hoa Kính Hương mỉm cười, ăn một ngụm cá, cố họng thế nhưng nghẹn lại không thề nuốt xuống. Hắn cố gắng cười, gắp một khối cá chép, bỏ xương, sau đó đưa vào bát Tây Môn Đoạt Hồng.

Bữa cơm tình ý triền miên, trong lòng Tây Môn Đoạt Hồng vô cùng vui sướng ngọt ngào. Nhưng mà hắn thế nhưng không biết, hắn càng vui, Hoa Kính Hương lại càng chua xót.

Tới buổi chiều, bên trong màn the hai người liều chết triền miên. Hoa Kính Hương đột nhiên lớn mật, giống như yêu tinh quyến rũ mê hoặc, quấn quít lấy Tây Môn Đoạt Hồng muốn một lần lại một lần, lúc trước chưa bao giờ làm hành động lớn mật như vậy, làm cho Tây Môn Đoạt Hồng cũng là muốn ngừng mà không được. Hai người thẳng đến sau nửa đêm triền miên lặng lẽ.

Tây Môn Đoạt Hồng vừa kinh hỉ vừa nghi hoặc, ôm Hoa Kính Hương lẩm bẩm nói: “Kính Hương hôm nay thật lạ. Ngươi cũng biết, ta lúc trước có cùng nữ nhân, cũng là đã từng trải qua huấn luyện, kỹ xảo tự nhiên hơn người, nhưng mà Kính Hương ngươi lại không giống các nàng, kỳ quái, ngươi từ đâu biết những kỹ xảo này?”

Hoa Kính Hương thản nhiên nói: “Ta như thế nào có thể so sánh cùng nữ nhân thanh lâu, bất quá là do ngươi thích ta, cho nên cảm thấy ta hơn các nàng thôi, về phần kỹ xảo gì đó…” Hắn nói tới đây, tựa hồ là có chút thẹn thùng, thật lâu sau mới rầu rĩ nói: “Bất quá chỉ là ngẫu nhiên từng nhìn thấy, ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Chỉ cần nói thích hay không thích là được rồi.”

Tây Môn Đoạt Hồng ôm sát Hoa Kính Hương, cười nói: “Ta tự nhiên là thích a, chỉ cần là Kính Hương, nếu không có kỹ thuật gì ta cũng thích. Nếu không phải Kính Hương, dù là thiên tiên hạ phàm mê hoặc, ta cũng tuyệt đối sẽ không động tâm a. Từ khi có ngươi bên cạnh, ta đã biết được cái gì là tình cảm.”

“Tốt lắm, ngươi nếu thích, về sau mỗi ngày ta đều hầu hạ ngươi.” Hoa Kính Hương nói xong câu đó, tựa hồ thật sự là đã thẹn thùng tới cực điểm, đem đầu rúc vào trong chăn.

Động tác của Hoa Kính Hương làm Tây Môn Đoạt Hồng cười ha ha, nhưng mà hắn không biết, người trốn vào trong chăn cũng không phải vì thẹn thùng, mà là bởi vì, hắn không khống chế được nước mắt của mình, bởi vì hắn biết rõ, hắn vĩnh viễn không thể cùng Tây Môn Đoạt Hồng tái hoan ái triền miên.

Qua ngày hôm sau tuyết đã ngừng, mặt trời chậm rãi hiện ra, bởi vì tất cả mọi người đều đã có ái nhân, Tây Môn Đoạt Hồng liền muốn tất cả cung chủ tập hợp cùng một chỗ, chờ đón tân niên, lệnh triệu tập đều đã phát ra, Bách Lý Kinh Đào cùng với Nam Cung Giang Độ đều đã đến.

Huynh đệ gặp lại, tự nhiên phi thường vui mừng, Tây Môn Đoạt Hồng đem thù hận vì tinh nguyệt tựa hồ như đã quên. Mấy người mở tiệc vui vẻ cùng nhau uống, ngày thứ hai mọi người cũng tập hợp gần như đông đủ, cảm giác vui vẻ, không cần phải nói đến.

Màn đêm buông xuống, đám người Tây Môn Đoạt Hồng cùng Nam Cung Giang Độ nói chuyện phiếm xong, thời điểm về phòng tìm khắp nơi cũng không thấy Hoa Kính Hương, trong lòng lo lắng, lúc nãy Hoa Kính Hương nói có việc phải về trước, ai ngờ được, hắn đã chạy đi nơi nào? Mùa đông rất lạnh, hắn lại có bệnh cũ, vạn nhất tái phát phải làm sao bây giờ?

Tây Môn Đoạt Hồng một đường tìm kiếm, trong lòng lo lắng lo âu không thôi, chợt thấy một cái nha hoàn đang đi tới, thấy bộ dáng của hắn, vội vàng dừng bước hành lễ, nhưng lại hỏi: “Cung chủ đang tìm kiếm Hoa công tử sao? Nô tỳ vừa mới thấy hắn giống như hướng mai viện đi, nhưng lúc này còn có ở đó hay không cũng không biết.”

Tây Môn Đoạt Hồng gật gật đầu, xoay người đi đến mai viện, hắn biết Hoa Kính Hương thực sự thích mai viện. Chính là không rõ người yêu vì cái gì trễ như thế còn đến đó.

Vừa đến mai viện, liền nghe được trong vườn truyền đến tiếng ca thật khẽ, không có làn điệu, hiển nhiên chỉ là tùy ý ngâm nga, âm thanh động lòng người, đúng là Hoa Kính Hương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.